Mẹ tôi vẫn hùng hồn tuyên bố, giọng như đang truyền thụ tuyệt kỹ võ lâm:
“Dựa vào kinh nghiệm bao năm làm vợ, muốn nắm trái tim đàn ông, trước tiên phải nắm được… cái dạ dày của họ!”
Nghe câu đó, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu bà có đang nhầm giữa trái tim đàn ông và nồi cơm điện không.
Nhưng mẹ vẫn cực kỳ kiên định, như thể đã đúc kết chân lý từ hàng ngàn cuộc họp phụ huynh:
“Cứ làm theo lời mẹ, đảm bảo thành công!”
Tôi còn chưa kịp phản biện thì đã bị sự tự tin vô cực của mẹ lấn át.
Thế là cả ngày hôm đó, tôi miệt mài lên mạng tìm công thức nấu ăn, xem video dạy nấu từng bước một, cảm giác như sắp thi MasterChef đến nơi.
Nhưng đời không như mơ, tôi với căn bếp rõ ràng là khắc khẩu.
Bữa trưa đầu tay, tôi chỉ nấu được nồi cháo kê kèm vài món lặt vặt. Ăn xong suýt nữa gọi xe cấp cứu vì tưởng trúng thực.
Tối đến, tôi chuẩn bị một bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến.
Trước khi anh về, tôi còn hí hửng nướng bò bít tết bán sẵn – món này đơn giản thôi, ai mà hỏng được chứ?
Kết quả, tôi. Tôi hỏng được.
Miếng bò nướng ra: cháy nhẹ một bên, bên kia sống nguyên, mùi thì như… hỗn hợp giữa đường, muối, khói và một chút tuyệt vọng.
Nhưng thời gian không đợi ai. Đã 7:20 rồi, tôi đành gom góp chút tự tin còn sót lại, bày đồ ăn lên bàn, mắt nhìn đồng hồ đếm ngược.
Năm phút sau, Cố Lăng Phong về đến nhà.
Tôi run rẩy tiến tới, nhỏ giọng như sắp nhận tội:
“Em… em có nấu chút đồ, anh thử xem nha?”
Anh liếc qua bàn, nhíu mày nhẹ – biểu cảm giống như vừa phát hiện một loại… sinh vật lạ.
Tôi thầm nghĩ: Thôi rồi, xong đời món bò rồi!
Nhưng không ngờ, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ xắn tay áo – để lộ cánh tay rắn chắc như quảng cáo gym – rồi nghiêm túc ngồi xuống bàn ăn.
Anh cắt một miếng thịt, bỏ vào miệng, nhai từ tốn. Tôi đứng bên cạnh tim đập như trống làng, chờ phán quyết như chờ điểm thi đại học.
“Tạm được.”
Tôi trợn mắt: “Anh… không sao chứ? Không ngon thì anh cứ nhổ ra, em không buồn đâu!”
Anh không nói gì, chỉ tiếp tục ăn. Ăn hết. Ăn sạch cả đĩa.
Ăn xong, còn ưu nhã lấy khăn giấy chấm khóe miệng như một quý ông đi ăn nhà hàng năm sao.
Tôi đứng đó, há hốc mồm kinh ngạc.
Cố Lăng Phong đúng là người khó đoán… Bộ váy ngủ tôi dày công chọn thì bị chê là “đồ rách”, còn đĩa bò bít tết nửa sống nửa cháy này lại được anh xử lý gọn gàng như đặc sản.
Có khi anh có khẩu vị hơi… lạ thật.
Ăn xong, Cố Lăng Phong chẳng nói chẳng rằng, thản nhiên đứng dậy, đi thẳng vào thư phòng như thể vừa xong một bữa cơm công vụ.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh mà lòng bứt rứt.
Chỉ… chỉ như thế thôi à? Ăn xong rồi về phòng làm việc? Không nói câu nào, không một ánh mắt, không một “ngon lắm, cảm ơn em”?
Có lẽ là do dồn nén bao ngày nay, cảm giác thất bại từ hàng tá nỗ lực không đâu vào đâu, hoặc cũng có thể… tại anh đã ăn sạch đĩa bò bít tết của tôi. Thế nên, tôi bỗng thấy như được buff thêm một ít tự tin.
Đứng thẫn thờ vài giây, tôi hít sâu, cởi áo khoác ngoài, lấy hết can đảm đi thẳng đến thư phòng.
Vừa bước vào, tôi không lòng vòng gì nữa, ngồi hẳn lên đùi anh, tay vòng qua cổ, mắt nhìn thẳng vào mắt anh—tuyên chiến kiểu ngọt ngào.
Cố Lăng Phong ngừng gõ bàn phím, ánh mắt sâu như vực thẳm. Anh nhìn tôi, không nói gì, như đang chờ xem tôi định giở trò gì.
Dưới ánh nhìn ấy, bao nhiêu khí thế ban đầu tự dưng bốc hơi sạch. Tôi liếm môi, nhỏ giọng đánh trống lảng:
“Em thấy hơi lạnh…”
Anh nhướn mày, mặt tỉnh bơ:
“Nhà không có áo ấm à?”
…Ơ, tôi quyến rũ người ta chứ đâu có xin từ thiện đâu mà anh chuẩn bị móc điện thoại ra chuyển khoản như mua đồ Shopee thế kia!?
Tôi nhanh tay ngăn lại, rúc rích làm nũng:
“Anh ơi, ủ ấm em đi~”
Anh khẽ thở dài một cái, rồi vẫn đưa tay ra như thể nói “phiền nhưng thôi cũng được.”
Tôi hí hửng đan tay vào tay anh, lòng dâng lên cảm giác thắng trận.
Ban đầu chỉ định đùa giỡn một chút, ai ngờ vừa chạm vào tay anh, làn da ấm áp như lò sưởi mini khiến tim tôi tê dại.
Má tôi nóng ran, hai tai đỏ bừng, tôi bắt đầu cảm thấy… đây không phải là chiến lược tấn công, mà là tôi tự đốt mình rồi.
Nhìn anh vẫn bình thản, không động lòng chút nào, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cơn ganh đua.
Tôi ghé sát tai anh, nhẹ thổi một hơi:
“Miệng em cũng lạnh…”
Ánh mắt Cố Lăng Phong lập tức tối lại như trời sắp mưa.
Không nói không rằng, anh vươn tay giữ chặt hai cổ tay tôi, nâng lên cao. Động tác vừa dứt khoát vừa mang cảm giác chiếm hữu khiến tôi giật mình… rồi đỏ mặt tía tai.
Tôi hoảng hốt kêu lên một tiếng:
“Anh… làm em đau đó!”
Tôi thề, lúc đó tôi cứ tưởng: Thôi xong, hôm nay chắc chắn có tiến triển lớn rồi!
Nhưng đúng lúc tôi đang tưởng tượng cảnh lãng mạn như phim Hàn, thì giọng anh lại vang lên, trầm ổn như đọc nội quy công ty:
“Nếu muốn ở lại đây thì ngồi yên.”
Rồi anh không thèm do dự, nhẹ nhàng nhấc tôi từ đùi mình xuống, đặt lên cái ghế bên cạnh—tư thế ngay ngắn, đúng chuẩn “người nhà đang quan sát”.
Sau đó, anh quay lại bàn, gõ bàn phím lạch cạch, bắt đầu làm việc như chưa từng có ai ngồi lên người mình ba phút trước.
Tôi nhìn anh chăm chú làm việc, mà trong lòng chỉ muốn gào thét:
Cố Lăng Phong! Anh rốt cuộc là người hay tảng đá!?
Mang theo khí thế ngút trời xông vào thư phòng theo anh, cuối cùng tôi lại… phừng phừng giận dỗi bỏ ra ngoài như cái bánh tráng cuốn không nhân.
Nằm vật lên giường, tôi không nhịn nổi nữa, đấm thùm thụp vào gối như thể gối là “hình nhân thế mạng” của Cố Lăng Phong.
Anh ấy thật sự quá đáng! Tức đến mức tôi chỉ muốn mặc kệ anh ta luôn! Đẹp trai thì đẹp trai chứ đâu phải tượng sáp!
Nằm vật ra “nổi điên” một lúc vẫn chưa hạ hỏa, tôi liền lôi điện thoại ra, gọi cho bạn thân trút bầu tâm sự.
Vừa kể xong toàn bộ vụ drama tình cảm từ A đến Z, đầu dây bên kia đã phá lên cười như bị nhập tâm hề chèo:
“Trời đất! Năm đó cậu từng là hoa khôi học viện cơ mà? Giờ ngồi lên đùi người ta còn bị bế xuống? Quê một cục luôn!”
Nghe nó cười hả hê, tôi càng tức:
“Anh ta chắc chắn là… một khúc gỗ biết đi!”
Bạn thân tuy vẫn cười hề hề nhưng nhanh chóng nghiêm túc lại, bắt đầu phân tích như chuyên gia tâm lý:
“Cậu đã chủ động ngồi vào lòng người ta rồi, người đàn ông bình thường làm gì có ai không có phản ứng? Nhưng theo lời cậu tả… Cố Lăng Phong kia chẳng khác gì tu sĩ đắc đạo!”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Chuẩn, cực kỳ vô lý.
Bạn thân im lặng vài giây, rồi đột ngột hạ kết luận:
“Tớ nghi ngờ sâu sắc là anh ta gay. Không thì cũng gặp trục trặc ở đâu đó…”
Nghe đến đây, tôi giật mình.
Nói cũng… có lý! Trước khi cưới tôi, anh ấy đúng là chẳng vướng tai tiếng yêu đương nào. Người ta gọi là “Phật sống của giới tài chính Bắc Kinh” cũng không phải nói suông.
Tôi thở dài sườn sượt:
“Nếu đúng như cậu nói thì… chẳng phải tớ sống như góa phụ thời hiện đại à?”
“Ấy ấy! Đừng vội kết luận!” – bạn thân vội trấn an, “Nóng vội ăn không ngon. Phải thử lại lần nữa mới chắc.”
Tôi trợn mắt ngơ ngác:
“Thử nữa á? Còn chiêu nào đâu?”
Bạn thân cười đầy thần bí như sắp tung tuyệt kỹ gia truyền:
“Có! Tớ còn giữ một loại tinh dầu đặc biệt, nghe nói có thể đánh thức cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng người đàn ông. Đặc biệt hữu hiệu trong chuyện… à mà cậu biết rồi đấy.”
“Tiện quá, tớ có một hộp. Tí nữa tớ book shipper gửi qua cho cậu liền!”
Tôi bán tín bán nghi hỏi lại:
“Ủa, sao cậu lại có mấy món kiểu này?”
“À… chuyện đó không quan trọng!” – nó cười hì hì, “Quan trọng là: Hiệu – quả!”
Quả đúng là bạn thân “chơi tới bến”. Chưa đầy một tiếng sau, tôi đã nhận được món hàng thần bí ấy – trông như một túi thơm mini, nhỏ xíu xinh xinh.
Tôi ngửi thử… không mùi.
Ủa? Sao giống túi chống ẩm vậy?
Tôi nhíu mày, nhưng vẫn không nghĩ nhiều. Dù sao tối nay có tiệc công ty, thế là tôi nhét luôn nó vào túi, chuẩn bị lên đồ lộng lẫy như đi đánh boss lớn.
Thông thường, mấy kiểu tiệc tùng thế này tôi vốn chẳng hứng thú. Nhưng công ty đã ra “chiếu chỉ” rõ ràng: toàn bộ nhân viên bắt buộc phải có mặt, không đến phạt tiền.
Và thế là tôi – một con người thánh thiện, luôn tuân thủ luật lệ – đành ngậm ngùi tới KTV. Nơi đây có gì? Tiếng nhạc ầm ầm, người đông như lễ hội và rượu thì không biết từ đâu cứ rót không ngừng. Kết quả: tôi uống quá chén lúc nào không hay.
Thấy tôi say xỉn tới độ sắp gục, đám đồng nghiệp liền hô hào:
“Tề Minh, đưa cô Giang về đi!”
Mọi người nhao nhao như đi xem đá bóng, còn Tề Minh thì… mặt đỏ như tôm luộc. Anh chàng ấy là đồng nghiệp mới toe, từng có một thời hùng hồn tỏ tình với tôi. Dĩ nhiên, tôi từ chối nhẹ nhàng nhưng… dứt khoát. Mà cũng lâu quá rồi, tôi gần như quên mất luôn.
Tề Minh dìu tôi về tới dưới chung cư thì ngập ngừng lấy hết can đảm nói:
“Giang Dĩnh, anh vẫn luôn có tình cảm với em. Từ xưa tới nay chưa từng thay đổi. Mình làm đồng nghiệp cũng lâu rồi, hay là… ta thử tiến xa hơn chút nữa?”
Tôi lúc này đã say khướt, mắt mở không ra, thấy người trước mặt mờ mờ ảo ảo như trong phim kinh dị. Tôi nheo mắt cố nhìn – càng nhìn càng thấy quen, ơ kìa, có phải Cố Lăng Phong không?
Lúc ấy, bao nhiêu ấm ức bấy lâu như suối nguồn trào dâng. Tôi gào lên như thể đang thi diễn tuồng:
“Anh có phải là người không hả?! Một đại mỹ nhân như tôi đứng ngay trước mặt mà anh dửng dưng như cây cột đèn!”
“Đẹp trai thì sao? Giàu có thì sao? Mà lại coi tôi như trò đùa!”
“Chiếm chỗ mà không làm gì! Đồ vô dụng!”
“Tôi thừa nhận là nhờ anh mà nhà tôi vượt qua khủng hoảng, nhưng nếu anh định đùa giỡn tôi, thì nói mẹ nó ra luôn cho rồi! Cứ để tôi đoán tới đoán lui như con ngốc làm gì?!”
Tề Minh vừa mới lấy hết dũng khí tỏ tình xong, giờ bị tôi mắng như tạt nước lạnh vào mặt. Anh ta đơ toàn tập như cột bê tông.
Thấy tôi loạng choạng suýt ngã, anh ta định đưa tay đỡ. Nhưng vừa mới chạm vào… tôi đã vung tay hất mạnh ra, hét toáng:
“Anh là đồ tồi!”
Tề Minh chớp chớp mắt, mặt ngơ như gà mắc mưa.
Chưa kịp làm gì tiếp, một bóng người cao lớn xuất hiện như thần linh giáng thế, nhanh tay ôm gọn tôi vào lòng. Cố Lăng Phong từ đâu bước tới, một tay ôm tôi, một tay chống nạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Tề Minh:
“Cậu là ai? Định làm gì cô ấy?”
Tề Minh cau mày, cố kéo lại quyền “giao hàng tận nhà”:
“Anh là ai? Sao tự dưng ôm người ta?!”
Cố Lăng Phong nhếch môi, cười nhẹ như kiểu “thằng nhóc con cũng biết ghen cơ à”, rồi chậm rãi thốt ra từng chữ:
“Tôi là chồng cô ấy. Vậy đủ lý do chưa?”
Chỉ một câu, gọn như cắt.
Tề Minh chết lặng như bị ai bấm nút tắt tiếng. Anh ta đứng đơ tại chỗ, nhìn theo bóng hai chúng tôi dần khuất.
Tới khi hoàn hồn, anh ta hét lên:
“Dựa vào đâu tôi phải tin lời anh là thật?!”
Tiếc là lúc đó, chỉ còn tiếng gió thổi qua hành lang…
Cố Lăng Phong bế tôi về nhà với vẻ mặt lạnh như nước đá trong tủ đông. Vừa vào phòng, anh không chút nương tay ném tôi — con sâu rượu chính hiệu — xuống chiếc giường mềm oặt như bánh flan.
Tôi lăn vài vòng như cá gặp nước, mắt lờ đờ mở ra. Thấy ngay cái bản mặt đẹp trai kia đang đứng gần sát rạt, tôi bỗng thấy cơn ấm ức trong lòng như núi lửa phun trào. Tôi nhoài người túm lấy cà vạt anh, giọng lè nhè:
“Có giỏi thì… thì anh ăn tôi luôn đi!”
Hơi rượu nồng nặc, cộng thêm mùi tinh dầu thư giãn tôi vừa xức trước khi đi tiệc — loại mùi thơm vừa dịu vừa “mời gọi” — khiến Cố Lăng Phong khẽ cau mày. Hương thơm quyến rũ như đang thì thầm: “Anh không động thì là mất cơ hội!”
Yết hầu anh khẽ nhấp nhô, ánh mắt đang bình lặng bỗng tối lại.
“Giang Dĩnh, em dùng cái mùi này để quyến rũ ai hả?”
Tôi không thèm trả lời. Đời nào tôi chịu lép vế! Anh đưa tay nâng cằm tôi, ép tôi phải nhìn vào đôi mắt đen như màn đêm sau bão.
“Nói.” – Giọng trầm, ngắn gọn, lại còn pha chút ghen.
Tôi liếc mắt, hất cằm ra khỏi tay anh:
“Tôi không hiểu anh đang bịa chuyện gì đâu!”
Sự phản kháng của tôi như châm dầu vào lửa. Cố Lăng Phong không nói không rằng, đè hai tay tôi xuống, khóa chặt tôi giữa chiếc giường êm ái và cơ bắp rắn rỏi của anh.
Khoảng cách gần đến mức nếu tôi chỉ thở mạnh thôi, có khi cũng đụng trúng môi anh rồi!
Cơn men rượu tan nhanh như nước đá trong bát cháo nóng. Tôi lùi lại theo bản năng, nhưng anh giữ chặt lấy cổ tay tôi.
“Em đang làm gì đấy?” – giọng anh thấp và nghiêm khắc như giáo viên giám thị.
“Sao em phải xức cái thứ hương này? Em muốn dụ ai?”
Tôi nghe vậy thì không nhịn được nữa. Những uất ức dồn nén thời gian qua bùng nổ như mở nắp nồi áp suất:
“Tôi muốn dụ ai thì kệ tôi! Dù sao anh cũng có thèm động vào tôi đâu! Chiếm giường mà không chịu trả tiền phòng!”
Mặt anh giật nhẹ, như thể bị nói trúng tim đen. Rồi đột nhiên anh khựng lại, ánh mắt đầy mâu thuẫn.
“Nhưng… chẳng phải em đến với anh là do gia đình ép buộc sao?”
Tôi im bặt. Hóa ra lý do anh giữ khoảng cách với tôi lại là vì sợ tôi khó chịu?
Trong đôi mắt Cố Lăng Phong lúc này, tôi thấy rõ sự chân thành đến mức đỏ cả viền mắt! Gì chứ, một người đàn ông vừa ngầu vừa mít ướt thế này, ai chịu nổi?
Tôi phá lên cười, men rượu tan sạch:
“Ô, thì ra là hiểu lầm à? Vậy dễ xử thôi!”
Nói xong tôi đẩy anh ngã xuống giường, nhanh như mèo vồ cá, tôi leo lên người anh, quăng luôn hình tượng dịu dàng đoan trang ra ngoài cửa sổ.
Chưa để anh kịp phản ứng, tôi cúi đầu hôn luôn.
Ban đầu chỉ định “thị phạm”, ai ngờ đâu anh bật mode chủ động, vòng tay ôm chặt lấy tôi, nụ hôn lập tức lên level “nóng bỏng tay”.
Mấy phút sau, tôi phát hiện một sự thật phũ phàng:
Người khởi xướng là tôi. Nhưng người kết thúc chắc chắn không phải tôi.
Vì tôi đã bị anh lột sạch.
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm cửa đung đưa như mấy sợi bún tàu trong gió, lấp lánh rơi xuống chiếc giường rộng lớn – mà hiện tại đang có hai “tấm thân tội lỗi” nằm gọn ghẽ bên nhau.
Tôi lờ đờ mở mắt, vừa mở đã thấy… một bờ ngực rắn như gạch ốp tường hiện ra trước mắt.
Vừa khẽ nhúc nhích, toàn thân tôi lập tức gào lên vì đau. Y chang vừa bị xe lu cán qua lần nhẹ.
Cùng lúc đó, hàng loạt hình ảnh “cấm trẻ em dưới 18 tuổi” từ đêm qua bất ngờ hiện về như phim tua ngược.
Tôi đỏ mặt.
Ngẩng đầu định làm nũng một chút, ai dè… cái người mặt lạnh như tiền kia lại đỏ còn hơn cả tôi.
Trước khi tôi kịp nói gì, anh nhẹ nhàng vén chăn, giọng trầm thấp mà ấm áp:
“Em cứ nghỉ ngơi thêm đi, anh xuống làm bữa sáng.”
Nghe xong câu đó, trái tim tôi – vốn trống hoác như tủ lạnh khi chưa đi chợ – bỗng được lấp đầy bởi một đống thức ăn tâm hồn.
Thì ra anh không phải không có cảm xúc. Chỉ là… anh ngây thơ như bánh tráng cuốn rau sống thôi!
Sau khi làm xong bữa sáng cho tôi như một người chồng đảm đang chính hiệu, Cố Lăng Phong liền đi làm.
Tôi thì vừa ăn vừa vui như mở cờ trong bụng.
Tối qua tôi nấu bữa tối dở ẹc – thất bại ê chề. Hôm nay không thể không lấy lại danh dự!
Tôi hí hửng tra sách nấu ăn, lần này chỉ chọn món đơn giản cỡ trứng rán không cần lật.
Sau khi tô son điểm phấn như chuẩn bị lên truyền hình, tôi mang hộp cơm đi đến công ty anh. Cảm giác như… vợ đi thăm chồng trong ca trực vậy.
Tôi bước từng bước thần thái trên đôi giày cao gót, hông lắc như sắp thi Hoa hậu thân thiện.
“Xin hỏi cô tìm ai?”
Nghe lễ tân hỏi, tôi hơi khựng lại. Chợt nhận ra một sự thật đau lòng: mình làm vợ người ta mà… danh phận mờ mịt như sương sớm.
Tôi mỉm cười dịu dàng:
“Tôi tìm Cố Lăng Phong.”
Vừa nghe tên tổng giám đốc, lễ tân lập tức chỉnh đốn tư thế như chuẩn bị duyệt binh:
“Tìm tổng giám đốc phải đặt lịch hẹn trước.”
Tôi nhìn hộp cơm trên tay, vẫn giữ nụ cười ngoan hiền:
“Người khác cần hẹn, tôi thì không.”
Vợ đi thăm chồng, ai lại phải đặt lịch hẹn? Mà hẹn lâu quá, cơm nguội thì ai ăn?
Tôi giơ tay, khoe chiếc nhẫn kim cương to như hột mít:
“Thấy không? Hàng chính hãng đấy.”
Dù vậy, cô lễ tân vẫn giữ nguyên phong độ thép, thẳng thắn từ chối như thể đang từ chối một gói bảo hiểm:
“Dù là ai cũng phải đặt lịch hẹn.”
Hai bên đang giằng co, thì một giọng nữ trong veo như tiếng chuông trường vang lên:
“Có chuyện gì vậy?”
Quay đầu lại, thấy ngay Tô Thanh Thanh – cô nàng mặc đồ công sở chỉnh tề, dáng điệu như bước ra từ quảng cáo văn phòng phẩm – đang tiến về phía tôi.
Thời đi học, tôi với Tô Thanh Thanh đúng chuẩn “oan gia ngõ hẹp”. Cứ chỗ nào tôi có mặt là cô ta cáu bẳn, vì từ học hành tới đi làm thêm, tôi đều “trên cơ” cô ấy. Thành ra mỗi lần cô ta thấy tôi là ánh mắt như muốn đốt cháy cả vũ trụ.
Nói trắng ra là: Tô Thanh Thanh ghen tị với tôi. Tôi chẳng cần làm gì, vẫn sáng chói như ánh mặt trời. Cô ta thì cố hết sức vẫn chỉ như… đèn ngủ mờ mịt lúc nửa đêm.
Vừa thấy Tô Thanh Thanh bước tới, lễ tân lập tức cười như gặp được cứu tinh:
“Quản lý Tô, vị tiểu thư này muốn gặp tổng giám đốc, nhưng không hẹn trước ạ.”
Nghe xong, mặt Tô Thanh Thanh càng kiêu hơn cả công chúa Disney phiên bản đời thật, ánh mắt quét tôi từ đầu tới chân như tia X-ray, rồi cằm hất lên tận trời.
“Hóa ra là bạn cũ à? Tuy là bạn học thì tôi cũng nên nể mặt, nhưng công ty là nơi nghiêm túc, không thể tùy tiện phá luật. Mấy người làm công ăn lương như cô, có xếp hàng dài cả cây số cũng chưa chắc gặp được tổng giám đốc nhà tôi đâu.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, rồi tự soi lại trang phục của mình.
Sáng nay tôi trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy dài in hoa nhẹ nhàng, không logo, nhìn đơn giản nhưng là hàng thiết kế mùa mới. Vừa đúng gu thanh lịch của chồng tôi – Cố Lăng Phong.
Tô Thanh Thanh chắc tưởng tôi nghèo rớt mồng tơi nên mới ăn mặc “mộc mạc” thế này.
Tôi mỉm cười lịch sự nhưng không thiếu phần sắc bén:
“Tôi không phải nhân viên ở đây. Tôi đến tìm chồng tôi.”
Câu nói vừa dứt, Tô Thanh Thanh phá lên cười, cười tới mức tôi tưởng cô ta bị sặc nước.
“Giang Dĩnh à, hồi xưa cậu là hoa khôi, thành tích chuyên ngành luôn đứng đầu, ai cũng nghĩ cậu sẽ làm nên chuyện lớn. Mà giờ thì… hừ, nhìn xem, đúng là gây thất vọng toàn tập.”
Tôi ngán ngẩm. Thật ra, dù tôi có sa cơ lỡ vận thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới hay cuộc sống của cô ta.
Tôi thản nhiên nhìn cô ta, nhếch môi:
“Cô cũng chỉ là một quản lý phòng ban nhỏ xíu, mà tự tin như thể sắp thâu tóm cả tập đoàn vậy. Cô không thấy ngượng à?”
Một câu đơn giản mà khiến mặt cô ta tái xanh như bã đậu.
“Cô!!” – cô ta tức tới mức giậm chân, hầm hừ – “Có những người không ăn được nho thì bảo nho chua!”
Tôi vẫn giữ vẻ nhàn nhã:
“Không ngờ mấy năm rồi cô vẫn chưa đổi mới câu châm ngôn sống.”
Tôi nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Một chức quản lý nhỏ mà khiến cô tự hào tới vậy sao? Cái giếng trong lòng cô cạn đến mức nhìn thấy đáy rồi à?”
Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng, lớp phấn trang điểm cũng không che nổi sự tức giận. Cô ta giơ tay chỉ tôi, gào lên:
“Dù sao tôi cũng còn hơn loại hèn mọn như cô! Cút ngay! Ở đây không chào đón cô!”
Tôi cười nhạt:
“Nếu có ai phải cút, thì chắc chắn là cô. Vì… công ty này, nói nghiêm túc, có một nửa là của tôi.”
Nghe tôi nói xong, cô ta như bị tát một cái vô hình, cười phá lên:
“Giang Dĩnh, cậu đừng mơ giữa ban ngày nữa! Tỉnh lại đi, đừng ảo tưởng!”
Tiếng ồn ào mỗi lúc một to, không ít người dừng lại hóng hớt. Ai nấy đều hóng xem tôi sẽ bị đuổi thế nào.
Ngay lúc ấy, một giọng nam trầm thấp, lạnh như nước đá vang lên:
“Ai dám nói vợ tôi ảo tưởng?”
Tất cả mọi người lập tức im bặt.
Cố Lăng Phong mặc vest đen, từ từ bước ra giữa đám đông. Chỉ cần một ánh mắt của anh cũng đủ khiến cả sảnh công ty như bị đóng băng.
Tô Thanh Thanh bối rối, vội vàng chạy tới nịnh nọt:
“Tổng giám đốc! Cô gái này không hẹn mà cứ đòi xông vào gặp ngài. Tôi sẽ lập tức cho bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài!”
Cố Lăng Phong nhíu mày, giọng vẫn lạnh như băng:
“Người phụ nữ của tôi, ai dám động vào?”
Lời vừa dứt, Tô Thanh Thanh như bị hóa đá, nụ cười nịnh nọt trên môi rơi cái bịch xuống đất. Cô ta quay sang nhìn tôi như thấy ma.
Tôi thì bước vài bước tới cạnh chồng mình, bình thản cười nhẹ như thể vừa tạt nhẹ gáo nước đá vào mặt cô ta.
Có lẽ nụ cười của tôi hơi chói mắt quá, khiến Tô Thanh Thanh mất kiểm soát. Cô ta luống cuống nói với Cố Lăng Phong:
“Tổng giám đốc, cô ta không xứng với ngài đâu! Cô ta là bạn học cũ của tôi, trước kia nổi tiếng lẳng lơ, dụ dỗ hết người này tới người khác. Ngài đừng để bị loại đàn bà như thế lừa gạt! Cô ta chuyên quyến rũ đàn ông rồi đá họ không thương tiếc!”
Tuy tôi biết Tô Thanh Thanh xưa nay rất “sáng tạo” trong việc bịa chuyện, nhưng màn vu khống này đúng là… quá công phu.
Tôi liếc sang chồng mình, tự hỏi: Liệu người đàn ông này… có tin không nhỉ?
Trong ánh mắt hóng drama sắp bốc cháy của mọi người, anh từ tốn sải bước đến gần, vòng tay ôm eo tôi đầy tự nhiên, khẽ nghiêng đầu nói:
“Vớ vẩn! Vợ tôi là người thông minh, xinh đẹp, lại vô tư nhất hệ mặt trời. Ai dám nói linh tinh, tôi kiện đấy.”
Tôi được anh khen thẳng mặt trước bàn dân thiên hạ, dù bình thường mặt dày cỡ bê tông, giờ cũng hơi… đỏ tai.
Còn Tô Thanh Thanh? Gương mặt vừa nãy còn ngẩng cao 45 độ giờ như bị vả một phát bay xuống âm phủ, xám xịt như vừa bị phỏng nặng bởi lời nói của người ta chồng tôi.
Cô ta còn định mở miệng nói thêm, nhưng ánh mắt lạnh như Bắc Cực của Cố Lăng Phong lia qua, cô ta câm nín như bị tắt tiếng vĩnh viễn.
Anh chẳng buồn liếc cô ta thêm lần nào, giọng lạnh như điều hòa bật 16 độ:
“Ai là người tuyển mấy kẻ mắt mờ tim tối như vậy vào đây làm?”
Trúng tim đen. Tô Thanh Thanh vốn lấy công việc này làm niềm kiêu hãnh. Trước còn khoe khoang ‘tôi là quản lý đấy nhé’ hết lần này tới lần khác. Giờ thì méo miệng, ánh mắt lấm lét như con mèo ăn vụng bị bắt quả tang.
Cô ta quay sang tôi, đổi tông ngay lập tức, ánh mắt long lanh như thể tôi nợ cô ta một mạng:
“Giang Dĩnh à, tụi mình là bạn học cũ mà… bỏ qua cho tớ đi. Là do tớ không biết nhìn người, tớ mới là con ngu, con tham, cậu tha cho tớ nhé…”
Tôi tựa nhẹ vào lòng chồng, tiện tay vẽ một vòng vô hình trên không, nhàn nhã ngắm “tiểu mỹ nhân” đang van xin:
Ủa? Cái ngày này cuối cùng cũng tới rồi à? Sao tự dưng thấy cuộc sống dễ thương thế không biết.
Tôi mím môi, vẻ mặt vô tội nhưng giọng điệu thì tỉnh rụi:
“Ơ vậy có… hơi kỳ không nhỉ?”
Nghe vậy, mắt Tô Thanh Thanh sáng như bóng đèn LED tiết kiệm điện:
“Thì bạn cũ mà, tha một lần có chết ai đâu, đúng không?”
Tôi chớp mắt, quay sang ôm tay anh, nép vào như con mèo con ngoan ngoãn:
“Em thấy khó xử quá cơ… Chồng à, anh thấy sao?”
Cố Lăng Phong hiểu ý ngay, suýt bật cười nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như đang họp cổ đông. Ngón tay dài vén nhẹ tóc mái tôi, dịu dàng đến tan chảy:
“Công ty này không chứa nổi loại người như cô ta.”
Tôi xoay người lại, mặt đầy tiếc nuối nhìn Tô Thanh Thanh:
“Ây da… chị cũng nghe rồi đấy…”
Xung quanh im như tờ. Tô Thanh Thanh bị đuổi, đám đông cũng nhanh chóng giải tán như chưa từng hóng hớt gì.
Tôi lấy hộp cơm trưa ra đưa cho anh, nhoẻn miệng cười:
“Lần này em có nêm nếm lại rồi, chắc là ngon hơn lần trước đấy.”
Anh liếc nhìn hộp cơm, bỗng nhiên gương mặt lạnh lùng chuyển sang biểu cảm… đáng thương:
“Vợ nấu cơm xong rồi lại muốn bỏ rơi chồng hả?”
Tôi mở to mắt ngơ ngác:
“Ơ… ai nói đâu!”
Nhưng dưới ánh nhìn tha thiết + độ dính full HD của anh, tôi lúng túng mím môi.
Ngay sau đó, tôi kiễng chân đặt một nụ hôn “chụt” lên môi anh. Cái hôn vang giòn khiến má anh đỏ hồng như bị đánh phấn hơi quá tay.
Ngại ghê, ngây thơ gì đâu!
Tôi bỗng dưng nổi hứng trêu thêm, khẽ chạm tay vào yết hầu anh. Nhìn anh nuốt nước bọt cái ực, tôi liền rụt tay lại:
“Thôi em về trước nha, anh nhớ ăn cơm rồi nghỉ ngơi đấy!”
Mắt Cố Lăng Phong lập tức tối sầm.
Chết rồi, lỡ đùa quá trớn. Trêu anh thế này, kiểu gì cũng bị tóm!
Không chờ anh kịp phản ứng, tôi quay lưng chạy mất, để lại sau lưng một anh chồng bị vợ bỏ giữa giờ trưa, còn chưa kịp ăn miếng cơm nào…
Cố Lăng Phong được nghỉ phép nửa tháng — làm tổng giám đốc nghe thì oai, nhưng ngày nào cũng phải đấu trí mưu lược, đúng là cũng đáng thương.
Tôi cứ nghĩ, dịp nghỉ này chắc anh sẽ tranh thủ ngủ nướng, ăn no nằm kễnh, sống đời lười biếng đúng nghĩa.
Nào ngờ, anh chẳng thèm báo trước, vòng tay ôm eo tôi từ sau lưng, đầu dụi vào cổ tôi, thủ thỉ đầy nghiêm túc:
“Chúng ta cưới nhau tới giờ… hình như chưa từng đi tuần trăng mật, đúng không?”
Tôi há hốc miệng quay lại nhìn anh:
“Gì cơ? Ý anh là… chúng ta sắp đi chơi thật hả?”
Anh nhìn vẻ mặt tôi sáng rực như được phát lì xì ngày Tết, cười dịu dàng:
“Ừ.”
Có người phụ nữ nào mà không thích đi du lịch tình cảm với chồng mình chứ? Còn tôi, nghe thôi là máu ham chơi đã sôi sục.
Tôi hí hửng lập kế hoạch du hí, liệt kê một loạt điểm đến hấp dẫn — từ biển xanh cát trắng cho đến thành phố đèn hoa.
Lúc đầu, tôi định chọn thủ đô để vừa ăn ngon vừa sống ảo, nhưng rồi lại hiện lên hình ảnh Cố Lăng Phong mặt lạnh như kem.
Nghĩ kỹ… anh thích những nơi vắng vẻ, thanh tịnh, kiểu như chùa trên núi.
Vâng, chùa. Trên. Núi.
Gió trên núi vừa mát vừa sạch, kèm theo mùi cỏ non thơm mát. Đúng kiểu: thanh lọc cả tâm hồn lẫn phổi.
Tôi đứng trước lan can, ngắm cảnh núi rừng, tâm trạng cũng nhẹ bẫng như mây.
Khi đang thả hồn theo mây trời, một vòng tay vững chãi bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau. Giọng trầm khẽ vang lên sau gáy:
“Vui không?”
Cảm nhận hơi ấm quen thuộc, tôi thoải mái tựa vào anh, như thể cả thế giới này có sập thì ít nhất tôi cũng có cái gối ôm di động kiêm áo ấm này:
“Ừ.”
Tôi nhắm mắt lại, thầm muốn khắc khoảnh khắc này vào tim như người ta lưu ảnh vào iCloud — mãi mãi không mất.
Bỗng dưng, trên đỉnh đầu vang lên một câu nói nhẹ như gió mà nặng như đá đè tim:
“Giang Dĩnh, anh yêu em.”
Tôi mở mắt, quay lại nhìn anh với biểu cảm ‘có phải tai mình vừa đùa mình không vậy?’
“Gì cơ? Anh vừa nói gì á?”
Cố Lăng Phong khẽ cong môi, giơ tay xoa đầu tôi như đang dỗ đứa trẻ con vừa trúng số:
“Anh nói anh yêu em… còn nhiều hơn em tưởng.”
Lần này tôi nghe rõ thật rồi. Cười tươi như hoa hướng dương buổi sáng, tôi đáp lời:
“Em cũng yêu anh. Nhưng em nghĩ em yêu anh hơn đấy!”
Giữa rừng xanh gió mát, trong ánh nắng dịu nhẹ, chúng tôi cùng nhau móc khóa tình yêu lên lan can — khóa vào đó một lời hứa: mãi mãi bên nhau.
Tôi có thai rồi!
Nhìn hai vạch đỏ chót hiện rõ mồn một trên que thử thai, tôi chớp mắt liên tục, tưởng đâu que bị lỗi, hoặc mắt mình nhìn nhầm vì thiếu ngủ.
Nhưng mà nghĩ lại… dạo này kinh nguyệt trễ, khẩu vị thay đổi thất thường, hôm qua còn thèm ăn mít trộn mắm tôm — thì đúng là có gì đó không ổn… mà rất có thể là “đã có gì đó rồi”.
Tay tôi bất giác đặt lên bụng dưới, cảm giác vừa hồi hộp, vừa xúc động — trong này… là con của tôi và Cố Lăng Phong, phiên bản mini của hai đứa tôi, sản phẩm hợp tác đầy bất ngờ nhưng rất được mong đợi.
Tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh báo tin cho anh. Cố Lăng Phong nghe tin này chắc sẽ:
A. Sốc đứng hình 3 giây
B. Gọi mẹ
C. Bị tôi bắt học thay bỉm và cách pha sữa?
Hôm đó tôi ở nhà cả ngày, vừa ngồi vừa nhìn đồng hồ như thiền định, chờ anh về như chờ cơm trưa được ship tới.
Vừa nghe tiếng cửa mở, tôi bật dậy lao tới như tên lửa đất đối người, nhào vào lòng anh không chút ngần ngại.
Anh theo phản xạ vòng tay ôm lấy tôi, cười cười hỏi:
“Nhớ anh dữ vậy hả?”
Tôi siết nhẹ cổ anh, nhìn thẳng vào mắt — rất có khí chất “em có chuyện lớn muốn tuyên bố”.
Vừa ánh mắt chạm nhau, anh đã không nhịn được cúi xuống hôn tôi — nhiệt tình như thể mấy tuần rồi chưa gặp vợ.
Thấy anh càng hôn càng đắm say, tôi vội đẩy nhẹ:
“Ưm… từ từ đã.”
Anh dừng lại, hơi ngẩn người, mặt hiện rõ vẻ “có chuyện gì sao, vợ chê anh rồi hả?”
Tôi khúc khích cười, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nói tỉnh bơ:
“Bây giờ không tiện đâu… vì có người đang ở trong đây nè.”
Anh nhìn theo tay tôi, ánh mắt rơi xuống bụng tôi — từ lạnh lùng chuyển sang hoảng nhẹ, sau đó là sửng sốt toàn tập.
Tôi tranh thủ rút ra que thử thai, đưa cho anh như trao một báu vật:
“Nè, quà tặng anh đấy.”
Anh cầm lấy, tay hơi run, mắt vẫn nhìn chằm chằm hai vạch đỏ như thể vừa phát hiện ra công thức hóa học mới. Giọng nói vốn điềm tĩnh nay bỗng nghèn nghẹn:
“Anh… anh sắp làm bố rồi sao?”
Tôi mỉm cười ngọt lịm, kiễng chân xoa đầu anh như dỗ trẻ con:
“Ông bố tương lai à, từ giờ tới lúc con chào đời, anh có nguyên một giáo trình ‘Cha học cấp tốc’ cần hoàn thành đó nha!”
HOÀN