Tâm Anh Hướng Phật Thân Anh Hướng Em

Truyện full



Tôi kết hôn do sắp đặt, chồng tôi là Cố Lăng Phong – Phật tử nổi danh khắp Bắc Kinh.

Sau khi cưới, anh ấy sống như một ẩn sĩ: ăn chay, niệm Phật… hoàn toàn không đếm xỉa đến tôi.

Tôi dùng đủ mọi chiêu, nhưng anh vẫn vô cảm.

Cho đến khi công ty tổ chức tiệc. Tôi say mềm trong vòng tay một đồng nghiệp nam.

Cửa vừa mở ra, Cố Lăng Phong đứng đó.

Anh lặng lẽ tháo chuỗi hạt màu đen trên cổ tay, rút luôn cà vạt, buộc chặt hai tay tôi. Đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn:

“Lát nữa, kêu nhỏ chút.”


Hôn nhân của tôi và Cố Lăng Phong là do gia đình sắp đặt. Người ta gọi là “liên hôn”, còn tôi gọi là “liều hôn”.

Trước ngày cưới, mẹ tôi cứ như máy phát thanh, dặn đi dặn lại: “Phải giữ được trái tim Cố Lăng Phong, nhớ lấy, cả nhà mình trông cậy vào con đấy!”

Tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng trở thành người vợ chuẩn mực: hiền lành, lễ phép, đảm đang, thậm chí còn ôm cả đống sách như “101 cách để quyến rũ chồng” về nghiên cứu.

Nhưng Cố Lăng Phong thì sao? Vẫn vô cảm, vẫn bơ đẹp, vẫn sống như một nhà sư khổ hạnh.

Sống chung với anh ấy, tôi dần có cảm giác mình không phải làm vợ, mà đang tu luyện để lên chùa làm ni cô.

Mẹ tôi cũng bắt đầu sốt ruột. Một hôm bà gọi điện, giọng nghiêm túc:

“Giang Dĩnh, con còn nhớ chuyện mẹ nói không?”

Tôi thở dài, chán nản như bánh chưng hết nhân:

“Mẹ à, một bàn tay sao vỗ nên tiếng? Con đã làm hết cách rồi…”

“Biết là vậy,” mẹ dịu giọng nhưng giọng vẫn quyết liệt, “nhưng con phải hiểu – nếu không có nhà họ Cố, nhà mình đã sập từ đời nào rồi. Con còn nhớ trước đây nhà họ Giang mình—”

Tôi chỉ biết ôm trán nghe mẹ kể lại thiên truyện bi thương của gia tộc. Kể mãi không hết!

“Mẹ muốn con làm gì nữa đây?” tôi hỏi.

Giọng mẹ nhẹ hẳn:

“Con gái à, trên đời này không có người đàn ông nào cưỡng lại được sự mềm mỏng của phụ nữ. Con chỉ cần dịu dàng, khéo léo – kiểu gì cũng chọc thủng được lớp băng.”

“Cả nhà mình đang trông cậy vào con!”

Tôi im lặng. Thật ra… mẹ nói không sai. Không có Cố Lăng Phong, họ Giang nhà tôi chắc giờ đang ăn mì gói sống qua ngày trong góc bếp nhà người ta rồi.

Trong đầu tôi hiện ra cảnh mình mặc áo lụa, dịu dàng rót trà, còn Cố Lăng Phong liếc qua với ánh mắt lạnh tanh: “Cô diễn đủ chưa?”

Đúng là “mặt nóng áp mông lạnh” không bao giờ dễ chịu.

Vì gia đình, tôi chỉ biết… ngậm ngùi nhẫn nhịn!

Vừa cúp máy, tôi bật máy tính, nhập cụm từ khóa đầy táo bạo: “đồ ngủ gợi cảm”.

Chưa đầy 3 giây, màn hình hiện ra hàng loạt ảnh người mẫu mặc như không mặc. Mặt tôi đỏ như gấc.

Tôi trợn mắt tự hỏi: Ủa cái này… là người thật mặc hả? Sao giống cosplay vậy trời?

Nhưng rồi nhớ lại lời mẹ – và món nợ ân tình của nhà họ Giang – tôi cắn răng nhấn nút: “Đặt hàng ngay.”


Ngày nào Cố Lăng Phong cũng về nhà đúng giờ, chưa kịp thở đã tắm rửa sạch sẽ, sau đó… lặng lẽ đi thẳng vào thư phòng như thể tôi là không khí có mùi hoa oải hương vậy.

Tôi ngồi nhìn theo bóng dáng cao ráo ấy khuất sau cánh cửa, trong lòng vừa ngứa ngáy vừa bực bội.

Không cưa đổ anh ta, thì cái tên Giang Dĩnh này e là phải gạch khỏi danh sách mỹ nhân đệ nhất nhà họ Giang mất thôi!

Tôi trở về phòng, xịt nước hoa mùi vanilla quyến rũ – mùi mà tôi từng dùng để dụ… mèo hoang – rồi mặc bộ váy ngủ hai dây mỏng như sương mà tôi đã đặt online trong lúc hoảng loạn vì cuộc gọi từ mẹ.

Từng bước chân tôi nhẹ nhàng như mèo rình mồi, tiến về phía thư phòng.

“Lăng Phong…”

Tôi khẽ khàng gọi, nghiêng đầu ló vào như một nhân vật hoạt hình đang thập thò rình đồ ăn.

Anh ấy nhíu mày, tay cầm điện thoại, nghiêm túc như đang chỉ đạo cả một chiến dịch quốc gia. Thấy tôi, anh chỉ nói vào máy:

“Cứ làm theo chỉ thị đi.”

Cúp máy xong, ánh mắt anh nhìn xuống người tôi – không giận, không vui, chỉ là ánh mắt kiểu ‘ủa, em bị sốt hả?’

Tôi tự trách mình chọn sai thời điểm ra sân khấu, suýt nữa muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng nghĩ đến cả nhà đang đặt cược vào một bộ đồ ngủ, tôi hít sâu, kiên quyết bước tới, để lộ đôi chân dài mà tôi đã đầu tư bôi kem dưỡng suốt cả tuần:

“Trời cũng khuya rồi mà…”

Cố Lăng Phong nhìn chằm chằm bộ váy ngủ mỏng tang như cánh ve của tôi, ánh mắt sâu hơn một chút – ít nhất cũng không còn ánh nhìn kiểu ‘mỹ nhân đồ si’.

“Em đi ngủ trước đi.” – Anh nói, giọng trầm khàn, không rõ là vì cảm xúc hay vì… mệt.

Ánh đèn trên trần chiếu xuống hàng mi dày của anh, làm cả gương mặt trông dịu đi hẳn, cứ như kiểu đang đóng phim thần tượng Đài Loan.

Tôi liền tăng đô quyến rũ, cố tình uốn éo nhẹ cho vòng nào ra vòng đó:

“Ban ngày anh đã vất vả rồi, tối đến nên thư giãn một chút chứ…”

Vừa nói, tôi vừa nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, ánh mắt chan chứa thành ý “em không ăn anh đâu, cùng lắm chỉ… nếm thử một tí”.

Không ngờ, anh đứng dậy, khoác chiếc áo vest to đùng của mình lên người tôi như đang xử lý một ca bị cảm lạnh giữa mùa đông.

Một tay đút túi quần, một tay cài áo cho tôi, giọng thản nhiên đến mức đáng ghét:

“Nhà không thiếu tiền, không cần mua mấy thứ rách nát thế này.”

Tôi đứng đơ giữa phòng như bị dội gáo nước lạnh. Bộ váy ngủ được đánh giá 4.9 sao, gợi cảm vừa đủ để khiến người bình thường chảy máu cam, vậy mà anh gọi là “đồ rách nát”?

Thất bại ê chề, tôi ấm ức bò về phòng, nằm vật ra giường như một chiến sĩ vừa thua trận.

Tại sao chứ? Tôi đẹp, tôi thơm, tôi mặc đồ ngủ hở vừa đủ. Rốt cuộc là lỗi ở đâu?

Tức quá, tôi đấm liên tiếp vào cái gối tội nghiệp, miệng lẩm bẩm như niệm chú.

Đúng là khúc gỗ di động!


Tôi bực tới mức nằm trên giường lăn qua lộn lại như cá mắc cạn, cuối cùng không chịu nổi nữa liền gọi điện cho bạn thân để trút bầu tâm sự.

“Tôi đã cố gắng tới mức này rồi, vậy mà anh ta vẫn lạnh như tủ đông. Điều đáng giận nhất là – nghe mà muốn ói máu – anh ta dám chê bộ váy ngủ sexy tôi tốn công chọn lựa là… đồ rách nát!”

Bạn thân nghe xong, thay vì đồng cảm thì lại phụt cười thành tiếng.
Tôi tưởng cô ấy sẽ đồng lòng nổi đóa với tôi, ít nhất cũng phụ họa vài câu chửi cho tôi bớt tức. Ai dè, cô ấy lại lật kèo khuyên ngược:

“Tôi thấy Cố Lăng Phong cũng không hẳn là vô tình với cậu đâu.”

Tôi trợn mắt, suýt làm rơi điện thoại:

“Tôi sắp thành ni cô tới nơi rồi mà cậu còn bảo anh ta không vô tình?”

Bạn thân bắt đầu chuyển sang chế độ phân tích logic học ứng dụng:

“Cậu nghĩ đi, nếu anh ta thật sự ghét cậu, tại sao lại tự nguyện giúp gia đình cậu giải quyết hết mấy vụ rối rắm, rồi còn cho cậu một triệu tệ tiêu vặt mỗi tháng?”

Một câu thôi, khiến tôi im như bị bấm nút tắt tiếng.

Đúng thật, Cố Lăng Phong ấy mà, tuy đầu óc thì cứng như bê tông, nhưng tuyệt đối không keo kiệt chuyện tiền nong.
Chỉ cần tôi mở miệng, không tới ba phút là thấy tin nhắn ngân hàng báo “ting ting”.

Nếu bỏ qua chuyện tình cảm như tảng băng trôi, thì sống kiểu “anh cứ đưa tiền, còn em cứ đẹp” cũng không tệ.

Bạn thân tiếp tục khuyên nhủ bằng giọng vừa lý trí vừa… hơi thực dụng:

“Cậu đừng nghĩ nhiều. Nhìn rộng ra đi, ngoài kia còn khối người vừa không có tiền, vừa phải ngắm chồng như nhìn… camera an ninh đấy.”

“Cậu thì sao? Có người rót tiền mỗi tháng, lại còn đẹp trai, ngắm cũng thấy bổ mắt.”

“Nếu thấy chưa đủ vui, thì cứ mạnh dạn đòi thêm một ít nữa, coi như… phí tổn thất tinh thần.”

Nghe tới đó, tôi mới cảm thấy tâm trạng dịu đi một chút.
Ừ thì… cũng có lý. Vừa có trai đẹp, vừa có tiền tiêu – giận thì giận, chứ sống vậy cũng không đến nỗi nào.


Hôm sau tỉnh dậy, tôi vốn định tiếp tục phát huy thế mạnh “sắc đẹp cứu vớt tình yêu” – lấy nhan sắc và vóc dáng làm vũ khí chủ lực.
Nhưng trong đầu cứ lởn vởn hình ảnh anh ấy đêm qua – mặt căng như dây đàn, ánh mắt nghiêm túc chẳng khác gì đang họp cổ đông.

Dù có hơi tủi thân, tôi đành ngoan ngoãn lôi áo thun, quần jeans ra mặc – trông ngoan hiền như học sinh giỏi lên bảng trả bài.

Ăn sáng chưa được bao lâu, điện thoại lại reo – là mẹ tôi gọi.

Lần này, giọng bà đầy mong chờ như sắp được nghe tin trúng số:

“Sao rồi? Có tin vui chưa?”

Tôi nghe mà bốc khói.
Ủa là sao? Trong mắt mẹ tôi, tôi giờ chỉ còn là công cụ sinh sản kiêm củng cố địa vị dòng họ thôi hả?

Có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của tôi, mẹ đổi giọng mềm mỏng hơn, nói kiểu năn nỉ:

“Không phải chỉ vì chuyện nhà đâu con. Con với Cố Lăng Phong cũng cưới nhau lâu rồi, bạn bè mẹ giờ đứa nào cũng bế cháu, mẹ cũng muốn được… bồng bế cho vui cửa vui nhà.”

“Với lại, nếu tình cảm hai đứa tốt đẹp lên, người được lợi vẫn là con chứ ai.”

Tôi thở dài, giọng nhỏ xíu như con kiến mệt mỏi:

“Con đã cố gắng hết sức rồi mẹ ạ. Nhưng chuyện bế cháu đâu phải cứ ráng là ra đâu…”

Đúng là lòng thì muốn, nhưng tình hình thực tế lại như sông không nước.

Mẹ bên kia im lặng một chút, rồi đột ngột tung chiêu:

“Thôi thì… mẹ cũng từng trải, có vài ‘bí quyết’ muốn truyền lại cho con.”

Tôi lập tức nổi da gà.

Tôi chợt có linh cảm xấu.

 

Mẹ tôi vẫn hùng hồn tuyên bố, giọng như đang truyền thụ tuyệt kỹ võ lâm:

“Dựa vào kinh nghiệm bao năm làm vợ, muốn nắm trái tim đàn ông, trước tiên phải nắm được… cái dạ dày của họ!”

Nghe câu đó, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu bà có đang nhầm giữa trái tim đàn ông và nồi cơm điện không.

Nhưng mẹ vẫn cực kỳ kiên định, như thể đã đúc kết chân lý từ hàng ngàn cuộc họp phụ huynh:

“Cứ làm theo lời mẹ, đảm bảo thành công!”

Tôi còn chưa kịp phản biện thì đã bị sự tự tin vô cực của mẹ lấn át.

Thế là cả ngày hôm đó, tôi miệt mài lên mạng tìm công thức nấu ăn, xem video dạy nấu từng bước một, cảm giác như sắp thi MasterChef đến nơi.

Nhưng đời không như mơ, tôi với căn bếp rõ ràng là khắc khẩu.

Bữa trưa đầu tay, tôi chỉ nấu được nồi cháo kê kèm vài món lặt vặt. Ăn xong suýt nữa gọi xe cấp cứu vì tưởng trúng thực.

Tối đến, tôi chuẩn bị một bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến.
Trước khi anh về, tôi còn hí hửng nướng bò bít tết bán sẵn – món này đơn giản thôi, ai mà hỏng được chứ?

Kết quả, tôi. Tôi hỏng được.

Miếng bò nướng ra: cháy nhẹ một bên, bên kia sống nguyên, mùi thì như… hỗn hợp giữa đường, muối, khói và một chút tuyệt vọng.

Nhưng thời gian không đợi ai. Đã 7:20 rồi, tôi đành gom góp chút tự tin còn sót lại, bày đồ ăn lên bàn, mắt nhìn đồng hồ đếm ngược.

Năm phút sau, Cố Lăng Phong về đến nhà.

Tôi run rẩy tiến tới, nhỏ giọng như sắp nhận tội:

“Em… em có nấu chút đồ, anh thử xem nha?”

Anh liếc qua bàn, nhíu mày nhẹ – biểu cảm giống như vừa phát hiện một loại… sinh vật lạ.

Tôi thầm nghĩ: Thôi rồi, xong đời món bò rồi!

Nhưng không ngờ, anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ xắn tay áo – để lộ cánh tay rắn chắc như quảng cáo gym – rồi nghiêm túc ngồi xuống bàn ăn.

Anh cắt một miếng thịt, bỏ vào miệng, nhai từ tốn. Tôi đứng bên cạnh tim đập như trống làng, chờ phán quyết như chờ điểm thi đại học.

“Tạm được.”

Tôi trợn mắt: “Anh… không sao chứ? Không ngon thì anh cứ nhổ ra, em không buồn đâu!”

Anh không nói gì, chỉ tiếp tục ăn. Ăn hết. Ăn sạch cả đĩa.

Ăn xong, còn ưu nhã lấy khăn giấy chấm khóe miệng như một quý ông đi ăn nhà hàng năm sao.

Tôi đứng đó, há hốc mồm kinh ngạc.

Cố Lăng Phong đúng là người khó đoán… Bộ váy ngủ tôi dày công chọn thì bị chê là “đồ rách”, còn đĩa bò bít tết nửa sống nửa cháy này lại được anh xử lý gọn gàng như đặc sản.

Có khi anh có khẩu vị hơi… lạ thật.


 

Ăn xong, Cố Lăng Phong chẳng nói chẳng rằng, thản nhiên đứng dậy, đi thẳng vào thư phòng như thể vừa xong một bữa cơm công vụ.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh mà lòng bứt rứt.

Chỉ… chỉ như thế thôi à? Ăn xong rồi về phòng làm việc? Không nói câu nào, không một ánh mắt, không một “ngon lắm, cảm ơn em”?

Có lẽ là do dồn nén bao ngày nay, cảm giác thất bại từ hàng tá nỗ lực không đâu vào đâu, hoặc cũng có thể… tại anh đã ăn sạch đĩa bò bít tết của tôi. Thế nên, tôi bỗng thấy như được buff thêm một ít tự tin.

Đứng thẫn thờ vài giây, tôi hít sâu, cởi áo khoác ngoài, lấy hết can đảm đi thẳng đến thư phòng.

Vừa bước vào, tôi không lòng vòng gì nữa, ngồi hẳn lên đùi anh, tay vòng qua cổ, mắt nhìn thẳng vào mắt anh—tuyên chiến kiểu ngọt ngào.

Cố Lăng Phong ngừng gõ bàn phím, ánh mắt sâu như vực thẳm. Anh nhìn tôi, không nói gì, như đang chờ xem tôi định giở trò gì.

Dưới ánh nhìn ấy, bao nhiêu khí thế ban đầu tự dưng bốc hơi sạch. Tôi liếm môi, nhỏ giọng đánh trống lảng:

“Em thấy hơi lạnh…”

Anh nhướn mày, mặt tỉnh bơ:

“Nhà không có áo ấm à?”

…Ơ, tôi quyến rũ người ta chứ đâu có xin từ thiện đâu mà anh chuẩn bị móc điện thoại ra chuyển khoản như mua đồ Shopee thế kia!?

Tôi nhanh tay ngăn lại, rúc rích làm nũng:

“Anh ơi, ủ ấm em đi~”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.