Tôi đã đoán trước rằng Lộ Thịnh sẽ được các cô gái yêu thích, nhưng không ngờ anh ấy lại thu hút đến vậy.
Mới đi làm vài ngày, những cô gái trẻ trong văn phòng đã âm thầm dò hỏi về anh, có người gan dạ còn trực tiếp xin số liên lạc.
Lộ Thịnh luôn giữ nụ cười lịch sự và từ chối từng người một.
Dần dần, mọi người cũng bỏ cuộc, chỉ còn một cô gái xinh đẹp là kiên trì theo đuổi anh.
Nghe nói cô ấy tên là Bạch Vi, cháu gái của quản lý bộ phận hậu cần. Gia đình cô rất khá giả, có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng bị từ chối, nên càng bị từ chối, cô càng kiên quyết hơn.
Cô ấy lại vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, nhõng nhẽo một chút lại càng đáng yêu, vì vậy ai cũng yêu quý cô.
Một ngày nọ, sau giờ tan làm, trời đổ mưa lớn. Khi tôi đang dọn đồ chuẩn bị về thì Bạch Vi bất ngờ chạy tới bên cạnh Lộ Thịnh, ngước nhìn anh và nói:
“Lộ Thịnh, hôm qua em đưa xe đi bảo dưỡng rồi, giờ trời mưa lại khó bắt taxi, anh đưa em về được không?”
Lộ Thịnh liếc nhìn tôi, sau đó bình thản đáp:
“Xin lỗi, nhưng anh đã hẹn đi cùng Cố Giang rồi.”
Bạch Vi không hề giận, cô quay sang tôi, nở một nụ cười ngọt ngào:
“Chị Giang Giang, em nhớ nhà chị gần đây mà. Chị gọi người nhà đến đón đi nhé.
Em ở đây một mình, không có họ hàng bạn bè gì, chị nhường anh ấy cho em lần này được không?”
Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã kéo tay Lộ Thịnh, tự nhiên như thể anh là của cô, rồi kéo anh ra ngoài.
Lộ Thịnh không từ chối. Nhìn từ phía sau, hai người họ, trai tài gái sắc, đúng là một đôi rất đẹp.
Tôi ngẩn người nhìn họ đi xa dần. Lộ Thịnh không quay lại nhìn tôi lấy một lần.
Mưa ngày càng lớn, rõ ràng mới sáu giờ chiều nhưng bầu trời đã xám xịt, tối tăm. Những giọt mưa to nặng nề đập mạnh vào kính, chảy thành dòng.
Tôi cúi đầu, trong lòng không hiểu sao lại bức bối khó tả.
Thật tình, rõ ràng đã nói sẽ đi cùng tôi, vậy mà chỉ cần có người gọi là chạy theo ngay.
Tôi tự giễu mình. Khó chịu làm gì chứ? Đã trải qua rồi, sao tôi lại quên nhanh như vậy.
Thở dài, tôi thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị rời đi.
Khi tiếng bước chân vang lên từ cửa, tôi ngẩng đầu lên. Lộ Thịnh đang cầm một chiếc ô, tựa người vào tường, cau mày không vui:
“Cố Giang, em đúng là kiên nhẫn thật đấy. Nếu anh không quay lại, có phải em định để cô ấy kéo anh đi luôn không?”
“Anh không đi à?” Tôi ngạc nhiên.
“Tất nhiên là không. Anh chỉ ra xe lấy ô thôi. Làm sao anh có thể đi cùng cô ấy được.”
“Bạch Vi đâu?”
“Anh bảo cô ấy đi rồi. Anh nói anh có bạn gái, bảo cô ấy đừng tìm anh nữa. Em vẫn quan tâm đến cô ấy à?”
Lộ Thịnh bước tới gần tôi, ánh mắt không vui:
“Người khác định mang anh đi mà em không có chút cảm giác nào sao?”
Văn phòng lúc này đã không còn ai, đèn cũng tắt hết, chỉ có ánh sáng mờ nhạt hắt vào từ cửa sổ.
Gương mặt Lộ Thịnh, thường trực một nụ cười dịu dàng, giờ đây không còn nữa. Ánh mắt anh sâu thẳm trong bóng tối, khó đoán.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, lực không nhẹ, khiến tôi hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh bộc lộ dáng vẻ này, không còn sự điềm đạm nữa, mà là một sự chiếm hữu rõ rệt.
Tôi định mở miệng nói rằng chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, hoặc là bạn bè.
Nhưng rất nhanh, tôi nuốt lại những lời tự lừa dối đó.
Chúng tôi đều đã trưởng thành, chẳng cần kiểu mập mờ “ngầm hiểu” ấy nữa.
Tôi biết mình có cảm tình với anh. Nhưng tôi không rõ cảm giác này đã sâu đậm đến mức nào.
Tôi có thể gọi đó là thích không? Và có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới.
Tôi rút tay lại, lùi một bước, khẽ nói:
“Xin lỗi, tôi… có lẽ chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ chính thức.
Lãng phí thời gian của anh, thật sự xin lỗi. Tôi—”
“Anh chỉ muốn hỏi em một điều: Em có thích anh không?”
Trong bóng tối, ánh mắt của Lộ Thịnh sáng rực, như muốn giữ chặt ánh nhìn của tôi.
Tôi im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu.
Ngay lập tức, anh buông tay tôi ra, nụ cười rạng rỡ trở lại trên khuôn mặt anh. Lộ Thịnh dịu dàng vuốt tóc tôi, giọng nói trầm ấm:
“Thích là được rồi. Anh biết em vừa chia tay với tên ngốc đó, có lẽ em chưa sẵn sàng về mặt tinh thần. Không sao.
Chỉ cần em thích anh là đủ. Anh đã sẵn sàng rồi. Anh có thể chờ.”