Bác sĩ nói mắt tôi vẫn có thể nhìn thấy lại. Để bố mẹ không lo lắng nên tôi không nói với họ.
Người bạn thân nhất của tôi đã giúp tôi rất nhiều. Cô ấy chăm sóc tôi rất chu đáo, thậm chí còn giúp tôi tắm.
Nhắc về quá khứ, tôi từng là huấn luyện viên yoga, không chỉ có ngoại hình nổi bật, tôi còn có một thân hình quyến rũ, nóng bỏng.
Vì hay đổ mồ hôi khi tập luyện nên tôi có quen thói quen tắm mỗi ngày.
Sau bữa tối, tôi bước vào phòng tắm, cảm giác thật thoải mái khi được dội làn nước nóng ấm lên cơ thể mình.
Tôi lại tưởng tượng đến việc bản thân khi lấy lại được thị lực, chắc chắn tôi sẽ ngay lập tức quay trở lại lớp học yoga và đổ mồ hôi một cách thỏa thích.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng tắm mở ra, mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng tỏa đâu đây.
Bạn thân của tôi đây rồi.
Tôi có chút ngại ngùng.
“Không cần đâu, mình có thể tự tắm được.”
Cô ấy không nói gì, lẳng lặng giúp tôi cởi bỏ quần áo trên người. Vài giây sau, tôi cảm nhận được một bàn tay chạm vào ngực tôi, có lẽ vì thoa xà phòng tắm nên nó khá trơn.
“Tay của cậu lạnh quá, bỏ ra được không?”
Nhưng cô ấy không để ý tới lời của tôi mà thậm chí còn mạnh tay hơn.
“Nhột quá! Đừng làm thế nữa! Nhột quá, hahaha…”
Giữa chúng tôi chưa từng xảy ra xích mích, trước đây tôi và cô ấy hay trêu nhau những trò đùa như này nên tôi không nhận thấy điều gì lạ thường.
Chỉ có điều lần này cô ấy khá mạnh tay khiến tôi cảm thấy đau.
Không may, dầu gội chảy vào mắt tôi.
“Ôi! Nước vào mắt tớ rồi.”
Tôi đẩy tay cô ấy ra, vội vàng dụi mắt. Nhưng cô ấy chẳng thèm để ý đến việc này, còn đưa tay chạm vào vùng nhạy cảm của tôi.
Nhỏ bạn thân chết tiệt này! Thật là…
Hôm nay, có phải cô ấy khó chịu vì điều gì không?
Cứ đợi đấy, tắm xong nhất định tôi sẽ trả thù bạn!
Tôi khó khăn mở mắt, phải đợi một lúc, tôi mới cảm thấy dễ chịu, từ từ bỏ tay xuống.
Tôi ngây người, đầu óc choáng váng.
Thật không thể tin, tôi đã nhìn thấy được ánh sáng. Chưa kịp vui mừng, chỉ trong một giây phấn khích, tôi từ thiên đường rơi ngay xuống địa ngục.
Bởi tôi thấy bàn tay của người khác đang đặt trên đùi mình thuộc về một người đàn ông tôi không hề quen biết.
Chương 2:
Tôi sợ đến nỗi dựng tóc gáy. Cảm giác ngứa rân ran trên cơ thể biến thành nỗi sợ hãi khiến sống lưng tôi ớn lạnh.
Tôi đứng bất động tại chỗ, ngây người nhìn người đàn ông trước mắt đang chạm vào mông tôi, làm những động tác thô tục trên cơ thể tôi.
Tôi không dám tưởng tượng ra cảnh sẽ xảy ra sắp tới nếu tôi ở đây lâu thêm. Bỗng dưng cơ thể tôi run lên bần bật.
Tôi hắt xì khiến tên đàn ông này ngừng lại hành động bỉ ổi ấy, giật mình, khựng người lại.
“Tôi tắm rồi, cậu tự tắm đi.”
Không để cho người đàn ông kịp phản ứng, tôi nhanh chóng rửa sạch bọt sữa tắm trên cơ thể, quắn khăn tắm quanh người rồi chạy nhanh ra ngoài.
Chạy được ra ngoài, tôi quên không đóng cửa phòng tắm lại.
Thoát được ra khỏi đó là tốt rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi ngay lúc này là báo cảnh sát.
Tôi chợt nhớ ra chiếc điện thoại của tôi đã bị hỏng vào trước ngày tôi mất đi thị lực, thợ sửa điện thoại lại không có cách nào sửa được.
Người bạn thân nhất của tôi đã cầm điện thoại đi sửa, đến hiện tại, tôi vẫn chưa lấy lại được. Không còn cách nào an toàn trước mắt, tôi đành chạy trốn trước.
Chạy từ phòng tắm đến cửa phòng ngủ mà não tôi đã nhảy loạn xạ như muốn rớt ra ngoài.
Tôi nhớ rõ sau bữa ăn tối, bạn thân tôi đi rửa bát, tôi nói với cô ấy một tiếng rồi đi tắm. Cô ấy có thói quen vứt rác mỗi ngày nên chắc chắn lúc đi ra ngoài quên không đóng cửa, chính vì thế người đàn ông này mới có cơ hội lẻn vào.
Rất may là tôi đã có thể nhìn thấy trở lại, nếu không hậu quả sẽ rất kinh khủng…
Nhất định phải tìm cách gọi cho cảnh sát trước khi anh ta hành động, tìm kiếm tôi. Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy cửa phòng ngủ, với một cái xoay nhẹ, cánh cửa từ từ mở ra, mong rằng lối thoát sẽ ngay trước mắt.
Nhưng khi vừa mở cửa, chân tôi run run, mềm nhũn, không đứng vững nổi như muốn khuỵu xuống.