Tầng Hầm

Chương 7



Chương 7:

Cái bóng nhặt con dao găm trên mặt đất và đ.âm thẳng vào ngực Lý Xuân, anh ta không có sức để mà giãy giụa, xuống gặp diêm vương ngay lập tức. Bóng đen rút con dao găm ra và bước từng bước về phía tôi.

Tim tôi như nghẹn trong cổ họng.

Có cảm giác như người ấy sẽ g.iết tôi ngay trong giây tiếp theo.

Bất giác bóng đen ấy đưa tay ra.

.”Thanh Hàn! Nhanh lên, ở đây rất nguy hiểm..”

Viên Viên! Bóng đen hóa ra là bạn thân của tôi Viên Viên!

.”Viên Viên, cậu….”

.”Suỵt! Đi với tớ đi, tớ biết một nơi an toàn..”

Đi loanh quanh vài vòng, Viên Viên dẫn tôi vào căn phòng bỏ hoang, sau khi dùng mấy thanh gỗ chặn lại, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, họ không thể tìm thấy chúng ta ở đây, nhưng chúng ta vẫn chưa thể trốn thoát… Cậu đang làm sao vậy?”

Tôi rất ngạc nhiên, đây là một đêm đáng sợ nhưng tôi không ngờ rằng cô ấy lại là người cứu tôi, tôi ôm chặt lấy Viên Viên, đôi mắt khô khốc ứa lệ.

.”Viên Viên! Tại sao cậu lại ở đây?.”

.”Cậu còn dám hỏi! Tớ đã sớm nói với cậu, Lý Huyền không phải người tốt, cậu….”

Cô ấy từ lâu đã nghi ngờ động cơ Lý Xuân tiếp cận tôi nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ anh ta lừa dối tình cảm của tôi, cho đến khi Viên Viên phát hiện ra anh ta có mối quan hệ thân mật với chủ nhà nơi tôi thuê. Chỉ sau đó, tôi mới nhận ra có điều không ổn.

Trước khi Viên Viên điều tra thêm thì cô ấy biết tôi và Lý Xuân đi chơi nhân ngày sinh nhật tôi. Đáng tiếc cô ấy không cản được tôi, cũng không ngờ vụ tai nạn sẽ xảy ra.

Khi tỉnh lại, không chỉ riêng tôi mà Viên Viên cũng bị mù. Chúng tôi dựa vào nhau để chăm sóc lẫn nhau. Nhưng cô ấy nhanh nhạy hơn tôi nên đã nhận ra giọng nói đó là giả từ rất sớm.

Viên Viên kể với tôi rằng cô ấy đã bỏ trốn được ba ngày nhưng vẫn không thể thoát. Bí mật này quá lớn khiến tôi chưa thể tiếp nhận nổi.

“Cậu nói… Lý Xuân và chủ nhà ở cùng nhau.”

“Đúng vậy, tất cả bạn gái của Lý Xuân đều là người thuê nhà của ả ta, nên những cô gái đó sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường… Nhưng mà dù sống sót nhưng vẫn không thể thoát.”

.”Không sao đâu. Tớ vừa gửi tin nhắn vào điện thoại rồi. Cảnh sát sẽ đến ngay thôi..”

Viên Viên vui mừng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

.”Thật sao? Nhưng chủ nhà vẫn còn sống, và người phụ nữ đó khó đối phó hơn Lý Xuân….”

Lời còn chưa nói xong, giọng một người phụ nữ vang lên từ xa.

.”Lý Xuân! Anh ở đâu? Ra đây!.”

Chương:

Viên Viên không hề nói dối tôi, đó thực sự là giọng nói của chủ nhà. Tôi chẳng biết điều kinh khủng gì sẽ xảy ra nếu bà ta không tìm thấy Lý Xuân, Viên Viên liền an ủi tôi.

.”Không sao đâu, dù sao thì tin nhắn cũng đã được gửi đi. Chúng ta chỉ cần đợi cảnh sát đến là được..”

Đúng, giờ tôi chỉ có thể chờ đợi mà thôi, ngay khi tôi chuẩn bị lao ra sống ch.ết với bà ta thì giọng nói của mụ chủ nhà vang lên: “Tôi là Thanh Hàn, chúng tôi đang ở trong một tầng hầm bỏ hoang, có rất nhiều cô gái bị mắc kẹt và có người chết. Cứu chúng tôi..”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.