18
Vì muốn ở lại Nam Thành, sáng thứ Hai, tôi lại ngồi vào chỗ làm, đối mặt với thử thách mới.
“Gia Hân, đi Bắc Thành họp với tôi.” Thẩm Việt nói, ánh mắt đầy thích thú như thể anh ta đang chờ xem tôi sẽ phát điên ngay tại chỗ.
Kết quả là tôi chỉ bình thản gật đầu:
“Được thôi.”
“Anh cần tôi đặt khách sạn và vé máy bay không?”
Thẩm Việt có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng quay lại với nụ cười đáng ghét đó.
“Không cần. Thư ký Hứa đã đặt xong rồi.”
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng, cả chặng đường đi, Thẩm Việt lại khá bình thường. Không có hành động khiếm nhã, cũng không nói năng trêu ghẹo. Cho đến khi tôi mệt mỏi bước đến quầy lễ tân khách sạn vào buổi tối.
Cuối cùng, lễ tân chỉ đưa cho tôi và Thẩm Việt một chiếc thẻ phòng.
“…Anh!”
Tôi thực sự tức giận. Dù gì dạo này Bắc Thành đang có nhiều hội nghị trong ngành, các khách sạn lớn đều kín phòng. Không đặt trước, tối nay tôi có thể sẽ không tìm được chỗ ngủ.
Thẩm Việt mỉm cười đầy chắc chắn nhìn tôi.
“Gia Hân, cô biết số phòng của tôi mà.”
“Tôi luôn đợi cô.”
Tôi ngồi trong sảnh khách sạn, xoa xoa đôi mắt đã hơi mỏi, quyết định dựa vào ghế sofa qua đêm ở đây. Nhưng khi mắt tôi bắt đầu díp lại, một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trước mắt.
Trông giống Thẩm Cảnh quá…
Nhưng làm sao anh ấy có thể mặc vest, lại là bộ ba mảnh?
Tôi lắc đầu, cố tỉnh táo lại.
Nhưng người bước đến ngày càng quen mắt.
“Gia Hân?”
Khi Thẩm Cảnh nhìn thấy tôi, trên gương mặt anh hiện lên ba phần ngạc nhiên, ba phần hoảng hốt và bốn phần đau lòng.
Năm phút sau, tôi nắm lấy ống tay áo vest của Thẩm Cảnh, theo anh bước vào phòng tổng thống.
Anh nói bộ vest trên người là đồ thuê. Dù tôi vẫn không hiểu nổi, đầu bếp đi hội thảo sao lại cần thuê vest? Và phòng suite trên tầng cao nhất này là giải thưởng trúng được vào đêm kỷ niệm thành lập khách sạn.
Tôi mơ màng nghĩ, khách sạn này cũng tử tế ghê. Thường thì giải thưởng chỉ tặng một đêm, còn họ lại tặng đến mấy ngày.
Nhưng dù sao thì tôi cũng thật sự kiệt sức rồi. Sau khi tắm trong phòng tắm rộng đến mức có thể tập pilates, cơ thể tôi mới dần thả lỏng. Nhưng nỗi ấm ức trong lòng vẫn đè nặng trên ngực.
Vậy nên tối đó, tôi leo lên giường của Thẩm Cảnh.
“Em…”
Giọng anh khàn khàn, ánh mắt hơi run rẩy.
Khi còn nhỏ, mỗi khi tâm trạng không tốt, tôi thường ôm chặt chú gấu bông mẹ để lại để ngủ. Vì thế lúc này, tôi như đang ôm chú gấu bông ấy, siết chặt lấy eo Thẩm Cảnh.
Cơ thể anh đột nhiên cứng lại, ngay cả nhịp thở cũng run lên.
“Gia Hân, có chuyện gì vậy…”
Cuối cùng thì những cảm xúc tích tụ bấy lâu của tôi cũng được giải tỏa, nước mắt dần làm ướt áo ngủ của Thẩm Cảnh.
Phải một lúc lâu sau anh mới dám vòng tay ôm lại tôi, giọng nhẹ nhàng như dỗ trẻ con.
“Ai đã bắt nạt em?”
“Ừm?”
“Nói cho anh nghe được không?”
Dưới sự khích lệ của anh, tôi mắng Thẩm Việt – tên khốn có não như phân.
Tôi mắng người cha bội bạc của mình.
Mắng cả bà mẹ kế luôn ép tôi ăn rau mùi.
Mắng hết thảy những tên tư bản đáng ghét trên đời này.
Cuối cùng tôi khóc đến nỗi không thở nổi, mắt đẫm lệ mờ mà thảo luận với Thẩm Cảnh.
“Nếu em mất việc, hai ta mở một quán ăn có được không?
Quán trà mát, tiệm bánh cuốn, trang trại… gì cũng được.
Anh nấu ăn, em thu tiền.”
Thẩm Cảnh vừa thương vừa buồn cười, gật đầu:
“Được, nghe theo em.”
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, rồi lộ vẻ như đang lên kế hoạch.
Bất chợt tôi lại bật khóc.
“Nếu Thẩm Việt biết, anh ta thuê người đến đập phá quán của chúng ta thì sao?”
Dưới ánh đèn vàng nhạt, Thẩm Cảnh cẩn thận lau nước mắt cho tôi.
“Sẽ không đâu.”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Thẩm Cảnh gãi mũi, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng anh cười khẽ nói đùa:
“Nếu anh ta không biết điều, anh cho vào nồi áp suất hầm hai tiếng là xong.”
Tôi: …