Thẩm Đại Sói

Chương 1



 


Năm lớp 12, tôi đem lòng thích bạn thân của cậu út – anh Thẩm Duật Chu.
Lúc tỏ tình, anh lạnh tanh đáp:
“Em còn nhỏ lắm.”

Tôi xấu hổ không biết chui vào đâu, liền khăn gói đi du học, cắt đứt liên lạc với anh luôn.

Thế mà cái việc đầu tiên tôi làm sau khi về nước lại là… lên giường với anh.

Sáng hôm sau, anh chỉnh tề cài khuy áo, cẩn thận thắt cà vạt, còn quay sang bảo tôi:
“Hôm nay ăn mặc tử tế vào, mình đi đăng ký kết hôn.”

Tôi cười toe:
“Ơ kìa, tối qua hai ta đều say mèm, em vẫn còn nhỏ, chưa muốn lấy chồng đâu.”

Chưa kịp nhảy khỏi giường, anh đã đẩy tôi vào tường, tháo đôi găng tay trắng trước mặt tôi, ánh mắt không đùa được.


Hôm sau nữa, cậu út – người luôn chiều tôi như trứng mỏng – mở tiệc mừng tôi tốt nghiệp.
Bạn học tôi, bạn cậu út, rồi bạn của bạn cậu út… kéo đến đông vui như hội.

Tôi từ bé sống với bà ngoại, mấy ông anh bạn cậu út đều là người nhìn tôi lớn lên từng ngày, thân thiết vô cùng.

Lục Phi – bạn nối khố của cậu – vỗ vai cậu mà trách yêu:
“Này Chu Diệc Hành, Thẩm Duật Chu không đến à? Con bé này từ nhỏ đã bám lấy cậu ta, cậu ta mà không tới là không được đâu nhé!”

Cậu út đáp:
“Gọi rồi, đang tắc đường.”

Thiên hạ đồn rằng Thẩm Duật Chu vừa đẹp trai lại lạnh lùng, trong cái hội bạn vừa giầu vừa chất như nước cất của cậu út thì anh là người đẹp trai nhất nhì.
Bao năm nay, quanh anh không thấy bóng hồng nào bén mảng, gái theo đuổi thì nhiều như ruồi, mà anh chả thèm ngó.

Tôi thầm thương trộm nhớ anh từ hồi lớp 11, hơn tôi sáu tuổi cơ đấy, mà lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng.
Tốt nghiệp cấp ba, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình. Anh nhìn tôi một cái, rồi bảo:
“Xin lỗi, em không phải gu của anh.”

Hôm sau tôi thấy anh đứng bên một cô gái mặc váy xanh, khí chất ngời ngời.
Tôi giận tím mặt, trong đêm đặt vé bay ra nước ngoài.


Tới buổi tiệc, cửa phòng mở, mọi người nín thở quay lại.

Thẩm Duật Chu mặc vest bước vào, dáng đi điềm tĩnh, ánh mắt dừng lại chỗ tôi.
Tôi làm bộ làm tịch nhấp một ngụm rượu, tránh ánh nhìn của anh.

Anh nhìn một lượt, rồi nói:
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Lục Phi xông tới khoác tay anh, cười ha hả:
“Trời ơi, chỉ còn thiếu cậu thôi đấy! Ai cũng tưởng cậu bơ tiệc này rồi!”

Anh đi lại chỗ tôi, rút từ túi ra một hộp gấm nhỏ:
“Quà tốt nghiệp.”

Tôi nhận quà, miệng cười cảm ơn, rồi tiện tay ném vào đống quà như ném dép.
Thẩm Duật Chu nhìn theo, ánh mắt chợt tối đi, nhưng lại nhanh chóng thu về.

Anh ngồi xuống cạnh tôi. Tôi lập tức đứng lên, lon ton chạy về phía cậu út, để anh lại đó như gốc cây.

Tôi nũng nịu:
“Chú út, chú có nhớ con không?”

Chú cười hiền xoa đầu tôi:
“Ôi dào, nhớ chứ, tiểu công chúa của chú cơ mà.”

Từ hồi năm tuổi tôi đã bị gửi về ở với bà ngoại, bà với cậu út nuôi tôi lớn.
Bên nội thì đông anh em lắm, nhưng toàn cãi nhau vì tiền, tình thân thì ít lắm.
Trong nhà chỉ có cậu út là thương tôi nhất.

Thấy tôi tíu tít với chú út, cậu út nhăn mặt gọi:
“Tân Ngu, lại đây.”

Tôi thở dài, mỗi tay nắm lấy một người, đặt tay họ chồng lên nhau rồi bảo:
“Cậu út, chú út, hai người đều thương con mà, đừng gặp nhau là hằm hè nữa.”

Thực ra hồi trước họ cũng quý nhau lắm, ngồi chơi game chung suốt ngày.
Không hiểu sao dạo sau thì cứ gặp là lời ra tiếng vào.

Chú út như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, giả vờ bình tĩnh nâng ly rượu nhấp một ngụm.
Cậu tôi liếc mắt khinh thường, hừ một tiếng rõ to rồi làm luôn một hơi từ chai rượu như uống nước lã.
Tôi đứng giữa chỉ biết: “…”

Thở dài ngao ngán, tôi đứng dậy, ngước nhìn đôi mắt sâu như giếng làng của Thẩm Duật Chu đang đăm đăm nhìn mình.
Làm bộ không thấy, tôi quay ngoắt sang nhập hội với đám bạn học.

Mấy trò vui nối nhau, tôi cũng nhấp chút rượu. Vài vòng sau, đầu óc quay mòng mòng, hai má bắt đầu hồng lên như bị nắng phơi.

Chú út nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, ghé tai tôi nói nhỏ:
“Tân Ngu, cậu con say khướt rồi. Để chú đưa cậu về trước, lát quay lại đón con nhé.”

Tôi gật đầu, tựa vào sofa, mắt lim dim, mơ màng gật đầu như gà mổ thóc.

Thời gian trôi như rót từng giọt, từng người trong phòng cũng lần lượt ra về.
Tôi nằm co ro trên sofa, chẳng biết từ lúc nào ngủ quên mất, cứ ngỡ lát chú út sẽ quay lại đón.

Mắt vẫn nhắm, nhưng cảm giác được có ai choàng lên người mình một chiếc áo vest, mùi hương quen thuộc thoảng qua.
Giọng Thẩm Duật Chu trầm ấm vang bên tai:
“Để tôi đưa em về.”

Tôi lật đật mở mắt ra, thấy là anh thì lập tức hất tay:
“Không cần! Tôi tự về được!”

Thẩm Duật Chu ngồi xổm xuống, giọng nhẹ nhàng như dỗ trẻ con:
“Tân Ngu, giờ này chú út chắc không quay lại đâu.”

Tôi lười phản ứng, nhắm mắt lại lí nhí:
“Sẽ đến…”


Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang được anh bế lên, đi lên lầu.
Tôi lờ đờ đưa tay sờ lên mặt anh — khuôn mặt này, tôi gặp không biết bao lần trong mơ rồi.

Phiền thật, lại mơ thấy anh nữa à…

Anh đặt tôi nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
Nhìn thấy tôi mắt hoe hoe ướt, cổ họng anh khẽ động, như muốn nói gì lại thôi.
“Ngủ đi,” anh nói khẽ.

Tôi mở mắt ra, gắt:
“Thẩm Duật Chu, anh không phải đàn ông!”

Cái mặt anh ngơ ngác: “Hả?”

Tôi lồm cồm ngồi dậy, ôm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực cọ cọ như con mèo nhỏ giận dỗi:
“Em nhớ anh lắm. Lúc nào anh cũng hiện lên trong giấc mơ của em, rồi lại biến mất. Anh chẳng bao giờ dịu dàng với em cả, cứ lạnh như nước đá.”

Giọng anh khàn khàn, thấp đi thấy rõ:
“Tân Ngu…”

Tôi mơ màng lẩm bẩm:
“Anh đừng đi nữa, đi rồi thì đừng quay lại trong mơ em nữa…”

Anh dịu dàng ôm chặt tôi hơn, cười khẽ:
“Ừ, không đi. Nhưng mai dậy không được quỵt nợ đâu đấy.”


Đầu tôi đau như búa bổ, tỉnh dậy mà cứ ngỡ người bị ai vần cho một trận ra trò.
Đầu óc quay như chong chóng, toàn thân ê ẩm, rã rời như vừa đi đánh vật về.

Tối qua… tôi nằm mơ? Mà hình như là… mơ thấy chuyện không tiện kể ra?

Tôi cựa mình quay sang bên cạnh… rồi lập tức trợn tròn mắt.
Thẩm Duật Chu – không một mảnh vải che thân – đang nằm đó, hít thở đều đều như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi hốt hoảng kéo chăn che vội lấy người, vội đến mức suýt kéo nhầm cái gối.
Mắt đảo lia lịa, vừa xấu hổ vừa hoang mang.
“Á…”

Nghe tiếng động, anh mở mắt, giọng khàn khàn buổi sáng mà lại dịu dàng lạ thường:
“Em tỉnh rồi à?”

Tôi: “…”
Sắc mặt tôi chắc lúc ấy phải gọi là biến hóa khôn lường, từ trắng chuyển đỏ, rồi đỏ chuyển xanh.
Không dám nhìn thẳng vào mặt anh, tôi quay ngoắt đi như thể chỉ cần quay đầu là thoát khỏi hiện thực.

Bao năm nay, tôi cố tình né anh, tin nhắn trả lời cho có, điện thoại thì hầu như không nghe.
Chủ động tránh mặt, cốt để lòng bớt rung rinh, bớt nghĩ ngợi.
Thế quái nào lại lăn ra dây dưa thế này!

Thẩm Duật Chu thì vẫn bình thản như không, thong thả đứng dậy mặc quần áo, từng cúc áo cài vào mà trông còn chỉn chu hơn cả soái ca trên phim.
Mặc xong xuôi, anh quay sang nói tỉnh bơ:
“Hôm nay em mặc đẹp một chút, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Tôi: “?”

Quay phắt lại, mắt trợn tròn như hai hòn bi ve:
“Anh nói cái gì cơ?!”

Thẩm Duật Chu khẽ cười, cái kiểu cười nửa miệng quen thuộc khiến tôi càng thêm rối não:
“Không nhớ gì chuyện tối qua à?”

Tôi thở dài, cúi đầu nhìn xuống, lẩm bẩm như mèo bị dọa:
“Nhớ chứ…”

Tôi nhớ rõ từng câu từng chữ anh nói năm xưa.
Nhớ rằng trong mắt anh, tôi chẳng bao giờ là mẫu người anh thích.
Nhớ rằng anh từng là “trưởng bối”, là người lớn, còn tôi chỉ là con nhóc hàng xóm.

Tôi ngẩng lên nhìn anh, nặn ra một nụ cười rạng rỡ như nắng sớm:
“Ngại quá… tối qua cả anh lẫn em đều uống hơi nhiều. Em thì vẫn còn bé lắm, chưa tính chuyện kết hôn đâu.”

Nụ cười nhàn nhạt của Thẩm Duật Chu rõ ràng cứng lại một nhịp.

Tôi mỉm cười ngọt hơn mía lùi, dằn từng chữ như trả nợ đời:
“Hơn nữa… anh không phải gu của em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.