1
Tôi bất ngờ xuyên vào một cuốn truyện ngôn tình ngọt lịm, trở thành nữ phụ chuyên gây họa.
Hệ thống bắt tôi phải phá đám đôi nam nữ chính, làm mọi cách để họ không đến được với nhau.
Nhưng tôi không làm thế.
Tôi tình cờ gặp được nam phụ khi anh ấy còn là một đứa trẻ, rồi quyết tâm nuôi dạy nên người — mong rằng sau này anh sẽ sống lương thiện, tránh rơi vào con đường hắc hóa như nguyên tác.
Mỗi ngày, tôi đều thì thầm bên tai anh như một bài học vỡ lòng:
“Thấy hai người kia không? Họ là một đôi đấy, nhất định chúng ta không được phá vỡ cặp đôi đó đâu nhé.”
Ninh Dục rất ngoan, chẳng những không phá CP mà còn dần dần hướng ánh mắt về phía tôi.
Anh bắt đầu theo đuổi tôi như điên dại.
Rồi chúng tôi cưới nhau. Tính ra đến nay cũng đã tròn 5 năm.
5 năm sống bên nhau, anh lúc nào cũng nhẫn nại, dịu dàng, lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ.
Vậy mà…
Khi nghe tin anh bị tai nạn giao thông, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi, bỏ hết việc đang làm, chạy thẳng vào viện.
Trong phòng bệnh, anh mặc bộ đồ sọc xanh trắng của bệnh nhân, nhưng không giống người đang ốm — ngược lại còn toát ra khí chất lạnh lùng, xa cách đến lạ thường.
Tôi đặt nồi canh mình cặm cụi nấu từ sáng lên bàn, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của anh.
Ánh mắt ấy… như đang nhìn một người xa lạ.
Tôi hơi khựng lại, nghĩ anh còn mệt trong người nên ghé sát lại hôn nhẹ lên má, rồi đưa tay lên trán anh, dịu dàng hỏi:
“Thấy đỡ hơn chưa? Có mệt ở đâu không?”
Anh không trả lời ngay, chỉ nhướng mày nhìn tôi, như đang nghĩ ngợi điều gì rất khó nói.
Mãi mấy giây sau, anh mới cất tiếng, giọng lạ lẫm như gió tháng Chạp lùa qua cửa sổ:
“Cô là… Cố Ảnh Lê?”
Tôi khẽ chau mày, thấy hơi lạ, nhưng vẫn múc muỗng canh đưa lên cho anh, cười nhẹ:
“Ừm, em đây. Nếm thử xem, em nấu riêng cho anh đấy.”
Anh không mở miệng.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, im lặng kéo dài tưởng như không dứt.
Rồi đột nhiên, anh bật cười — một nụ cười cợt nhả, lạnh buốt như kim châm vào tim tôi:
“Đây chẳng phải là con chó trung thành của thằng nào đó à? Giờ lại đổi gió, trèo lên giường tôi rồi cơ à?”
“Không chạy theo Tiêu Thanh nữa, đến đây làm gì?”
Choang!
Chiếc bát trong tay tôi rơi xuống, vỡ tan. Canh nóng bắn tung tóe.
Tôi đứng lặng, mắt chớp chậm rãi.
Tiêu Thanh.
Nam chính của cuốn truyện này.
Tôi ngẩng đầu nhìn kỹ lại người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt anh sắc như dao, môi nhếch lên thành nụ cười mỉa mai.
Không đúng.
Đây không phải là Ninh Dục của tôi — người tôi từng dốc lòng nuôi nấng, dịu dàng, lặng lẽ và luôn đứng về phía tôi.
Ninh Dục ấy… tuyệt đối sẽ không nhìn tôi như thế này.
Trong giây phút ấy, tôi sực nhớ lại những gì nguyên tác từng viết:
Ninh Dục, nam phụ của truyện, sau này hắc hóa, trở thành đại phản diện — chơi bời trác táng, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ dịu dàng duy nhất với nữ chính.
Còn tôi thì sao?
Là nữ phụ mù quáng, mê tiền, luôn tìm cách phá hoại nữ chính để được gần Tiêu Thanh.
Đến cuối cùng, bị Ninh Dục tra tấn đến phát điên.
…
Mà giờ đây, người chồng đã cùng tôi trải qua năm năm êm đềm, lại nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, chẳng còn chút ấm áp nào.
Tựa như đang nhìn một vở hài kịch kém duyên.
Tôi lạnh dần nét mặt.
Không cần ở lại thêm nữa.
Tôi cầm túi lên, toan rời đi.
Dừng bước, tôi quay đầu nhìn anh — người đàn ông mang đúng bản chất của Ninh Dục trong truyện.
Tôi khẽ cười, cong mắt, cố tình buông ra một câu chọc tức:
“Phải rồi, Tổng Giám đốc Ninh à, nếu không được anh đồng ý, tôi cũng đâu dám tự tiện leo lên giường anh, đúng không?”
Nói rồi tôi quay lưng bước đi.
Vừa đi được hai bước, phía sau vang lên tiếng xoảng! — chiếc cốc bị ném mạnh vào tường.
Tôi theo phản xạ quay đầu, mảnh thủy tinh văng tung toé, một mảnh nhỏ cứa ngang má tôi.
Máu nóng từ từ rỉ ra, nhỏ từng giọt lên nền nhà trắng toát.
Tôi đứng yên.
Cuối cùng cũng hiểu một cách rõ ràng.
Người trước mặt tôi…
Không còn là người chồng từng yêu tôi tha thiết nữa rồi.
Tôi lặng lẽ lau đi vệt máu nơi má, chẳng buồn nói một lời, cứ thế quay lưng bước ra khỏi phòng bệnh.
Vừa bước chân tới cửa, liền thấy trợ lý của Ninh Dục đứng đực ra đó, sắc mặt tái xanh như người vừa tận mắt chứng kiến tai ương giáng xuống.
Cậu ta run run cất giọng:
“Phu nhân… mặt cô… Tổng giám đốc Ninh… anh ấy…?”
Tôi nghiêng đầu liếc cậu ta, cười khẽ, nửa giễu nửa buồn:
“Muốn biết thì cứ vào mà xem.”
Trợ lý Trương nghe vậy thì hấp tấp bước vào.
Chỉ một cái nhìn lướt qua nền nhà đầy mảnh thủy tinh vỡ vụn, cậu ta đã kêu lên một tiếng thất thanh:
“Ninh Tổng! Vừa rồi anh nổi giận với phu nhân thật à?!”
Ninh Dục nhíu mày, nhìn người trợ lý theo mình bao năm mà giọng đầy bực bội:
“Kêu cái gì? Cùng lắm thì là tôi nhất thời thích của lạ thôi. Mất cô ta tôi chẳng chết được.”
Trợ lý Trương nghe mà choáng váng, vẫn cố giữ chút bình tĩnh còn sót lại:
“Không… ý tôi là… đây là anh nói trong lúc nóng giận thôi đúng không? Tôi đi gọi phu nhân quay lại, anh xin lỗi một câu là ổn, vẫn còn kịp mà…”
Ninh Dục bật cười, cắt ngang không nể nang:
“Xin lỗi á?”
“Cô ta là cái thá gì mà tôi phải hạ mình xin lỗi?”
Trợ lý Trương nghẹn họng, không tin vào tai mình:
“Chẳng lẽ… anh không biết thân phận của cô ấy thật à?!”
Ninh Dục vẫn thản nhiên như không:
“Chứ cô ta là tổ tiên tôi chắc?”
Lúc này, trợ lý Trương mới thực sự cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Cậu ta chau mày, đứng im như tượng gỗ một hồi lâu.
Rồi chậm rãi lên tiếng, giọng trầm xuống:
“… Tổng giám đốc… anh bị mất trí nhớ rồi đúng không?”
“Anh quên rồi sao? Anh và cô Cố là vợ chồng đàng hoàng, có đăng ký kết hôn, có sổ đỏ rõ ràng đấy!”
Ninh Dục nghe vậy thì cười phá lên, ánh mắt không giấu nổi vẻ khinh bỉ:
“Tôi? Lấy cô ta?”
“Đến cả cậu cũng bị cô ta mua chuộc rồi à? Cùng nhau bày trò dắt mũi tôi?”
Trợ lý Trương bối rối đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm:
“Xong rồi… lần này tiêu thật rồi…”
Rồi đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, cậu ta đập tay cái “đét”:
“À đúng rồi! Dưới gối!”
Ninh Dục nheo mắt: “Gì cơ?”
Trợ lý Trương mừng rỡ như vớ được vàng:
“Anh thử lật gối lên xem có gì ở dưới.”
Ninh Dục chau mày, chậm rãi đưa tay nhấc gối lên — và lặng người khi nhìn thấy hai quyển sổ đỏ chói lọi: Giấy chứng nhận kết hôn.
Trợ lý Trương như vớ được phao cứu mạng, thở phào một hơi, không buồn quan tâm đến vẻ mặt cứng đờ như hóa đá của ông chủ, chỉ vỗ vai anh một cái:
“Được rồi tổng tài ạ, mất trí nhớ thì cũng chẳng phải chuyện hiếm. Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra não cho anh.”
“Giờ thì… nghĩ xem phải làm thế nào để xin lỗi phu nhân cho ra hồn đi là vừa.”
3.
Xin lỗi à? Đừng mơ.
Suốt mấy hôm liền, Ninh Dục không hề nhắn một lời, cũng chẳng gọi lấy một cuộc.
Mãi đến gần một tuần sau, tôi mới nghe tin anh được xuất viện.
Vết thương không nặng, bác sĩ bảo chỉ cần về nhà nghỉ ngơi là ổn.
Hôm đó, tôi đang ngồi ăn cơm ở nhà.
Dì giúp việc vừa bưng lên mâm cơm nóng hổi vừa nhìn tôi ái ngại:
“Phu nhân dạo này gầy rộc cả người, chắc lo cho sức khỏe của tiên sinh nhiều lắm phải không?”
Tôi khẽ gật đầu, không nói gì.
Thực ra cả tuần nay có ăn được mấy đâu. Mỗi bữa chỉ gắp vài đũa cho có, rồi lại buông bát.
Tôi ngồi dưới phòng khách xem ti vi một lát, lòng vẫn nặng trĩu.
Đang định lên lầu thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng mở khóa.
Dì giúp việc vội vàng chạy ra, giọng mừng rỡ như vừa gặp lại người thân lâu ngày:
“Ôi tiên sinh! Cuối cùng ngài cũng về rồi! Phu nhân nhà mình mấy hôm nay cứ đứng ngồi không yên vì ngài đấy!”
Tôi chưa kịp phản ứng, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Ninh Dục.
Thế nhưng, ánh mắt anh ta lại lướt qua tôi như người dưng qua đường.
Không một cái nhìn, không một lời chào hỏi.
Anh chỉ bảo dì giúp việc chuẩn bị bữa tối, giọng dửng dưng như thể trong nhà không có ai khác.
Dì vẫn chưa nhận ra sự lạnh lẽo trong bầu không khí, vui vẻ gật đầu rồi quay vào bếp hâm lại đồ ăn tôi đang dở dang.
Chẳng mấy chốc, các món được bày ra bàn.
Ninh Dục vừa nhìn liền thấy —
Chén trứng hấp vơi mất mấy muỗng.
Đĩa thịt xào ớt xanh không còn miếng thịt nào.
Món đậu hũ Tứ Xuyên cay đỏ au, gần như nguyên vẹn.
Ly sữa cũng chỉ còn một nửa.
Anh nhìn một lượt, mặt lạnh như tiền.
Rồi cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:
“Nhà này hết tiền rồi chắc? Đến bữa cơm mà cũng chỉ có cơm nguội canh thừa thế này?”
Dì giúp việc khựng tay lại, quay sang nhìn anh đầy ngỡ ngàng.
“Tiên sinh… sao ngài lại nói thế? Chẳng phải trước đây chính miệng ngài từng bảo…”
Dì ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
“Ngài từng nói… ngài thích ăn phần thừa của phu nhân mà.”
Ninh Dục: “…?”
Anh ta nhìn bàn ăn, rồi nhìn lại dì, im lặng không nói một câu.
Cả căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.
Cuối cùng, người đàn ông ấy — phản diện trong nguyên tác, lạnh lùng và kiêu ngạo — vẫn lặng lẽ cầm đũa lên, từng miếng từng miếng, ăn hết chỗ đồ ăn thừa ấy.
Tôi lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Chưa kịp nằm yên thì cánh cửa bị đẩy ra.
Tôi ngẩng đầu lên — thấy Ninh Dục đang dựa lười vào khung cửa, ánh mắt lạnh tanh, hất cằm về phía tôi:
“Phòng này là của tôi. Tối nay cô dọn sang phòng khác mà ngủ. Rõ chưa?”
Từ sáng đến giờ, đầu tôi đã đau như búa bổ, cả người mệt rũ. Tôi không còn hơi sức đâu mà cãi vã, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi cúi xuống xếp đồ.
Ninh Dục nhíu mày, có vẻ không vừa ý với cái thái độ cam chịu ấy.
Anh lạnh giọng nói thêm:
“Chuyển sang phòng phía đông. Xa tôi chừng nào hay chừng nấy.”
Tôi không đáp, cũng chẳng nhìn anh. Chỉ gom mấy bộ đồ cần thiết rồi lẳng lặng bước ngang qua, đi thẳng.
May sao các phòng khác trong nhà vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là giường nhỏ hơn chút.
Tôi cảm thấy đầu ngày càng choáng, nên chỉ kịp tắm sơ qua rồi leo lên giường nằm.
Nửa đêm, cơn sốt ập tới.
Đầu ong ong, người run cầm cập. Trong cơn mê man, tôi mơ màng mở mắt — thấy một cái bóng lặng lẽ bên giường.
Ánh trăng lùa qua rèm cửa, nhạt nhòa soi lên khuôn mặt người ấy. Là Ninh Dục.
Lúc ấy tôi thật sự tưởng anh đã quay lại, là người đàn ông từng ôm tôi vào lòng, từng nói yêu tôi bằng đôi mắt ấm như lửa.
Tôi đưa tay ra theo bản năng.
Tôi không biết mình lúc đó trông ra sao — đuôi mắt đỏ hoe vì sốt, giọng khản đặc, váy ngủ xộc xệch rủ vai.
Ninh Dục thoáng khựng lại. Rồi anh cúi xuống gần tôi.
Tôi mơ màng ôm cổ anh, thì thào như trẻ con:
“Anh Thanh… đầu em đau quá…”
Anh sững người. Rồi đột ngột đứng bật dậy, gạt tay tôi ra.
Ngón tay anh lạnh buốt, thô ráp siết lấy cằm tôi, quệt qua vệt nước bên đuôi mắt.
Nụ cười trên môi anh nhếch lên, lạnh tanh như gió mùa đông:
“Cô vừa gọi ai cơ? Tiêu Thanh à?”
“Ốm đến thế này rồi mà trong đầu vẫn chỉ có mỗi hắn ta thôi sao?”
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi sát mặt tôi, hơi thở phả thẳng vào má, mang theo mùi thuốc sát trùng.
“Hay là tôi đưa cô đi gặp hắn luôn? Trông cô lúc này, chắc hắn thích lắm đấy.”
Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Người nóng bừng lên vì giận, mà lòng thì lạnh ngắt như băng.
Tôi quay mặt đi, tránh bàn tay anh, giọng khô khốc:
“Cút. Ra ngoài.”
Anh bật cười, tiếng cười khinh bạc:
“Được thôi. Cứ sốt đi. Đợi cái tên Tiêu Thanh của cô tới mà chăm.”
Cửa mở ra, rồi đóng sầm lại.
Căn phòng lại trở về yên ắng.
Tôi nhắm mắt, mặc cho nước mắt thấm ướt cả gối, chỉ cố ép mình ngủ cho quên hết.
Không biết đã bao lâu, tôi thiếp đi, mơ mơ hồ hồ.
Trong giấc ngủ chập chờn, tôi cứ thấy trán mình có cái gì đó mát lạnh đặt lên.
Rồi dường như có người ngồi bên giường, loay hoay tìm cách ôm lấy tôi — lóng ngóng, vụng về như đứa trẻ.
Ai đó đang lau nhẹ vết xước trên má tôi.
Người tôi lạnh như đá, nhưng lại tựa vào vòng tay ấy, lần đầu tiên cảm thấy ấm áp suốt mấy ngày qua.
Cơ thể anh khựng lại, chẳng động đậy.
Rồi giọng nói ấy lại cất lên, rất khẽ, gần như là tự lẩm bẩm:
“Cái thằng Tiêu Thanh ấy… có gì hơn tôi chứ?”
“Thôi kệ… tôi không quan tâm.”
Nhưng lúc đó, tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu, không nghe thấy gì nữa.
4.
Sáng hôm sau, tôi mới trở mình nhẹ thì đã thấy cánh tay ôm ngang eo siết lại.
Người nằm bên cạnh tôi cũng khẽ cử động.
Chưa kịp mở mắt, Ninh Dục đã theo thói quen cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi.
Cái hôn bất chợt ấy khiến cả hai chúng tôi đều khựng lại.
Tôi vừa định lên tiếng thì anh đã rời khỏi người tôi, bật dậy, ánh mắt sửng sốt như chính bản thân cũng không tin nổi mình vừa làm gì.
Anh nhìn tôi, như muốn nói điều gì đó.
Nhưng tôi không muốn nghe thêm lời nào khiến tim mình đau nữa, bèn lên tiếng trước:
“Dậy rồi thì về phòng anh đi.”
Khuôn mặt anh lập tức lạnh tanh. Anh gần như nghiến răng lại mà nói:
“Được.”
Mấy hôm sau, tôi không còn thấy mặt Ninh Dục.
Cũng phải thôi, công việc mỗi người một khác. Anh bận quản lý công ty, còn tôi thì phải gánh vác phần sản nghiệp mà bố để lại.
Cho đến một tối, đang ngồi làm việc muộn, tôi nhận được cuộc gọi từ trợ lý Trương.
Giọng cậu ta nghe gấp gáp:
“Phu nhân… Ninh Tổng bảo đi bar, nhưng giờ gọi mãi không được… cô có thể qua đó xem sao không?”
Tôi không nói gì nhiều, chỉ khẽ ừ một tiếng, rồi cúp máy, thay đồ, lái xe thẳng tới quán bar.
Sau khi hỏi được số phòng bao, tôi bước tới.
Cửa không khép hẳn, bên trong vọng ra tiếng cười nói rôm rả.
Trong phòng, mấy cô gái ăn mặc lòe loẹt đang ngồi lả lơi. Ai nấy đều liếc mắt đưa tình về phía anh, nhưng chẳng ai dám tới gần quá.
Một giọng nói nửa đùa nửa thật vang lên:
“Hôm nay sao Ninh Tổng lại rảnh tới đây thế? Không ở nhà với vợ à?”
Ninh Dục chỉ khẽ xoay ly rượu trong tay, ánh mắt hờ hững:
“Chán rồi.”
Có người đưa mắt liếc xuống tay anh:
“Thế sao còn giữ khư khư cái nhẫn ấy?”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về ngón tay áp út của anh — nơi có chiếc nhẫn bạc trơn, đơn giản mà quen thuộc.
Ninh Dục chẳng buồn nhìn, chỉ nhấc tay tháo chiếc nhẫn ra, tiện tay vứt xuống sàn:
“Một cái nhẫn rẻ tiền, giữ làm gì.”
Chiếc nhẫn lăn hai vòng rồi biến mất vào góc phòng.
Tiếng hô hào lập tức vang lên:
“Được rồi! Tối nay không say không về!”
Lúc chiếc nhẫn vừa rơi, một cô gái cuối cùng cũng đánh liều bước tới gần.
Cô ta cầm chai rượu rót đầy ly, nhẹ nhàng đưa sát tới môi anh:
“Ninh Tổng, để em mời anh một ly nhé?”
Ngay lúc đó, tôi đẩy cửa bước vào.
Trước mắt tôi —
Một cô gái thân hình bốc lửa ngồi sát cạnh Ninh Dục, tay nâng ly rượu, cả người gần như tựa vào anh.
Ngón tay áp út của anh — trống không.
Tôi không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Không khí lập tức đông cứng. Đám người đang cười đùa ngả ngớn cũng ngồi thẳng dậy, như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.
Không rõ ai lên tiếng trước:
“Chị… chị dâu… chào chị.”
Rồi cả phòng đồng loạt răm rắp, như học sinh đứng dậy chào giáo viên:
“Chào chị dâu!”
Tôi bước từng bước, giày cao gót nện xuống sàn vang lên rõ mồn một giữa căn phòng im phăng phắc.
Tôi dừng lại trước mặt anh, nhoẻn môi cười nhạt:
“Từ nay, đừng gọi tôi là chị dâu nữa.”
Ninh Dục lập tức sầm mặt. Nụ cười thường trực trên môi anh biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng:
“Cố Ảnh Lê, cô nói vậy là sao?”
Tôi không nhìn anh, chỉ lặng lẽ tháo chiếc nhẫn trên tay, đặt lên bàn trước mặt anh.
Giọng nói tôi nhẹ như gió thoảng, nhưng rõ ràng từng chữ:
“Không sao cả. Tôi chỉ trả lại nhẫn cho anh thôi.”
Trong căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng nhẫn chạm mặt bàn, tôi khẽ buông một câu:
“Ninh Dục, ly hôn đi. Kết thúc cho yên bình.”
Nói xong, tôi cũng chẳng buồn nhìn xem mặt anh lúc ấy thế nào, chỉ lặng lẽ quay người bước đi.
Về đến nhà, tôi bắt đầu âm thầm thu dọn hành lý.
Chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng mở cửa ngoài hiên.
Ninh Dục hớt hải bước vào, hơi thở gấp gáp, dáng vẻ chẳng còn đâu cái phong thái điềm đạm thường ngày.
Anh bước thẳng tới, nắm chặt lấy tay tôi – bàn tay đang còn cầm nắm quần áo.
Tôi cúi đầu, chẳng nói gì, cũng không nhìn lên.
Giọng anh lạnh như băng:
“Cô định đi đâu? Tìm cái thằng Tiêu Thanh kia à?”
Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch môi hỏi lại:
“Anh nghĩ sao?”
Giữa hai hàng lông mày anh là cả một vùng u ám. Giọng anh nghe ra là giận đấy, nhưng cũng pha lẫn chút lo lắng, thậm chí là tủi thân – đến chính anh chắc cũng không nhận ra:
“Thì ra… tôi chỉ là kẻ thay thế hắn?
Giờ cô chán rồi, muốn phủi tay cho xong?
Vì một thằng như hắn mà tiểu thư Cố cô cũng chịu hạ mình?”
Anh khựng lại một chút rồi hất hàm:
“Thôi, cô cứ đi. Tôi chẳng giữ đâu.”
Tôi suýt thì bật cười vì tức – chưa kịp đáp trả thì…
Người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh — dì giúp việc — cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Bà có vẻ ngơ ngác, như đang cố hiểu hết câu chuyện vừa nghe, mặt vẫn đầy hoang mang.
Dì cau mày, nói bằng giọng thật thà:
“Ấy… tiên sinh… Tiểu Thanh chẳng phải là chính cậu sao?
Phu nhân ngoài tìm cậu thì còn tìm ai vào đây nữa?”
Câu nói vừa buông ra, căn nhà lập tức chìm vào im lặng.
Không biết bao lâu sau —
Ninh Dục mới dần buông cổ tay tôi ra, mắt anh khẽ chớp một cái.
Cả người như dịu hẳn lại.
Ánh nhìn từ từ đổi khác — không còn giận, không còn gay gắt — chỉ có một tia hy vọng mong manh:
“Hôm đó… em gọi tôi à?”
Anh đứng thẳng lưng, không nói thêm, chỉ chờ tôi gật đầu.
Như thể chỉ cần tôi xác nhận, thì dù có giông bão đến đâu, anh cũng sẵn lòng rút lại hết những gai nhọn trên người.
Nhưng tôi bật cười, giọng chua chát:
“Không phải chính miệng anh nói rồi sao… ‘sớm chán rồi’ cơ mà?
Tôi gọi hay không, giờ còn khác gì nhau?”
Tôi kéo vali tới, dúi vào tay anh, giọng lạnh như cắt:
“Mà này, đồ của anh tôi cũng thu dọn xong cả rồi.
Căn nhà này đứng tên tôi. Mời anh… ra khỏi đây.”
Phải, nhà này là của tôi.
Lúc mới cưới, anh từng tự nguyện chuyển một nửa tài sản sang tên tôi — trong đó có cả căn nhà này.
Khi ấy, anh còn cười, bảo: “Sau này nếu có cãi nhau, người dọn đi phải là anh, không phải em.”
Ai ngờ, cái ngày đó… lại đến thật.
6.
Dạo này nam phụ trong truyện bắt đầu có vẻ không ổn, tôi mới quyết định đến xem thử tình hình của nam nữ chính ra sao.
Thế nên khi Thư Ngữ — nữ chính — rủ tôi tới một nhà hàng sang trọng ăn tối, tôi gật đầu đồng ý luôn.
Tới nơi, tôi không chỉ gặp Tiêu Thanh, mà còn bất ngờ thấy cả Ninh Dục – người mà mấy hôm nay tôi cố tránh mặt.
Vừa thấy tôi bước vào, dáng vẻ lười nhác thường ngày của Ninh Dục lập tức biến mất, anh ngồi thẳng người lại, trông nghiêm chỉnh lạ thường.
Lúc đó, Thư Ngữ đang cầm một hộp quà gói rất đẹp, định đưa cho anh.
Anh không nhận, ngược lại bật dậy, lùi lại một bước, như thể muốn tránh xa cô ấy.
Vẻ mặt lộ ra chút hoảng hốt, vội vàng lên tiếng phủi tay:
“Tôi chỉ tới lấy đồ. Không phải là…”
Thư Ngữ chẳng để tâm đến thái độ kỳ lạ ấy, lại quay sang ôm chầm lấy tôi:
“Ảnh Lê, cuối cùng cậu cũng tới rồi, ngồi xuống đi!”
Tôi nghe lời, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Chưa ấm chỗ, Tiêu Thanh đã đưa một xấp tài liệu về phía tôi, chưa kịp nói thì bị Ninh Dục giằng lấy.
Anh ta như con mèo dựng ngược lông, cả người căng cứng, ánh mắt sắc lẻm bắn thẳng về phía Tiêu Thanh:
“Cậu định làm gì?”
Thư Ngữ: “?”
Tiêu Thanh: “?”
Tiêu Thanh hơi khựng lại, rồi mới nói:
“Đây là tài liệu liên quan đến nhà họ Cố…”
Ninh Dục lạnh lùng đáp:
“Ồ.”
Rồi thản nhiên ngồi xuống cạnh, nhìn chằm chằm vào chúng tôi:
“Cứ tiếp tục đi, tôi không phiền đâu.”
Thư Ngữ ghé sát tai tôi, thì thào:
“Ảnh Lê, hôm nay chồng cậu sao thế? Bị ai cho uống nhầm thuốc à?”
Tôi cũng đáp khẽ:
“Ừ, bị bệnh thật rồi. Bọn tớ đang chuẩn bị ly hôn.”
Mắt Thư Ngữ tròn xoe:
“Cái gì cơ?! CP tớ ship bao lâu nay sắp tan rồi á?! Không đùa chứ… Anh ta gây ra chuyện gì thế?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào — vì người ngồi cách cô ấy mấy bước kia, giờ không còn là Ninh Dục ngày trước nữa rồi.
Tôi đành cười trừ, lảng qua chuyện khác.
Buổi tối kết thúc, tôi chào Thư Ngữ và Tiêu Thanh, chuẩn bị ra về.
Không ngờ Ninh Dục đi theo sau, gọi giật lại.
Tôi đứng yên, nhìn anh, không nói gì.
Không khí giữa hai chúng tôi chùng xuống, mãi sau anh mới cất tiếng. Giọng anh khản đặc, như vừa đi qua cả một ngày dài mệt mỏi:
“Tôi… tìm lại được nhẫn rồi…”
Anh mở bàn tay ra — hai chiếc nhẫn bạc nằm lặng lẽ giữa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tôi vẫn không nói gì. Anh càng hoảng, càng cuống, liền vội vã nắm lấy tay tôi, định đeo lại nhẫn cho tôi.
Tôi né đi, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi rõ ràng:
“Anh muốn gì?”
Giọng anh run run, khẽ khàng:
“Lúc trước tôi sai rồi… không nên nói những lời đó… là tôi hồ đồ…”
Rồi anh nhẹ nhàng nài nỉ:
“Đeo lại nhẫn nhé? Được không em?”
Tôi khẽ cười, nhưng mắt thì lạnh:
“Không được.”
“Chiếc nhẫn ấy… dơ rồi. Tôi không muốn đeo nữa.”
Nói xong, tôi định bước đi.
Anh lại kéo tay tôi lại, lần này lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ — cái mà Thư Ngữ đưa ban nãy.
Bên trong là một viên đá quý màu lam, ánh lên sắc lưu ly rực rỡ.
Tôi sững lại — nhớ ra, từng có lần tôi buột miệng khen viên đá ấy đẹp.
Có lẽ anh nghe thấy, rồi âm thầm nhờ Thư Ngữ đi đấu giá giúp.
Tôi nhìn viên đá lấp lánh ấy, lòng bỗng dấy lên một suy nghĩ.
Ninh Dục trong nguyên tác — là người như nào?
Không ai thương anh.
Anh sống khép mình, cố chấp. Từ bé đã bị gán là “sao chổi”, bị cha mẹ bỏ rơi, cả đời bị người đời xua đuổi.
Trong truyện, anh yêu nữ chính… chỉ vì cô từng cho anh một mẩu bánh mì.
Vậy mà anh cứ ôm mãi cái ấm áp nhỏ bé đó như báu vật, không buông ra nổi.
Rồi khi hắc hóa thành công, anh trở thành phản diện lớn nhất truyện — chơi bời, bất định, đầy thù hận.
Mà giờ đây, kẻ từng là phản diện ấy, lại đưa tôi viên đá quý kia, khẽ hỏi tôi… có thích không.
Ánh mắt anh lúc đó cúi xuống, dịu dàng tới mức khiến người ta quên mất anh từng là ai.
Tôi nhìn anh, chợt nhớ về một Ninh Dục khác — là cậu trai năm ấy, mỗi khi tôi giận lại cuống cuồng dỗ dành, cũng với đôi mắt ướt át y như bây giờ.
Đôi mắt như mắt một chú chó nhỏ — vừa ngây dại, vừa đáng thương.
Anh dường như cũng nhận ra tôi đang thất thần, càng bối rối.
Giọng lắp bắp, tay bám chặt vai tôi như thể sợ tôi biến mất:
“…Em yêu tôi, đúng không?”
Cơn đau nơi vai kéo tôi trở lại thực tại. Tôi nhìn anh, vừa định trả lời—
Thì anh bỗng lắc đầu, ngắt lời tôi, giọng vội vàng:
“Thôi thôi… đừng nói gì nữa. Tôi không cần câu trả lời. Chúng ta…”
Tôi nhẹ nhàng cắt ngang:
“Nhưng… anh không phải là người đó.”
Một câu ấy thôi, mà Ninh Dục như chết lặng.
Anh cúi đầu, hàng mi khẽ run. Ánh mắt anh dần trở nên trống rỗng, luống cuống, chẳng biết phải làm gì.
Tôi không nói gì thêm, chỉ quay người, lặng lẽ bước đi.
7.
Công ty cách đó không xa, nên tôi tính đi bộ cho tiện.
Lúc đứng chờ đèn đỏ, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an.
Đèn xanh bật lên, tôi vừa bước tới vạch qua đường, thì bất ngờ — một chiếc xe lao vút tới, không buồn để ý đến tín hiệu giao thông, phóng thẳng về phía tôi như muốn đâm cho bằng được.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi kịp nhìn rõ mặt người lái.
Là người bên công ty đối thủ.
Bọn họ vốn không phải dạng tử tế, đã nhiều lần âm thầm chơi xấu công ty tôi. Gần đây, tôi lại tình cờ nắm được vài đầu mối về chuyện họ trốn thuế.
Vì có liên quan đến nhà họ Tiêu, tôi đã nhờ Tiêu Thanh điều tra thêm. Còn bản thân thì không ngần ngại phản đòn, dần dần siết chặt vòng vây trên thương trường.
Bị ép đến đường cùng, chẳng lẽ giờ định giở trò sống mái?
Cả đống suy nghĩ vụt qua trong đầu, nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng, thì một bóng người từ đâu lao tới, ôm chặt lấy tôi, kéo thẳng vào lề đường.
Tôi được chắn phía sau, không xây xát gì. Chỉ nghe thấy một tiếng rên nhỏ bên tai.
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên — là Ninh Dục.
Mặt anh tái nhợt vì đau, nhưng vẫn cố nở nụ cười, dịu dàng như không có chuyện gì xảy ra.
Đôi môi trắng bệch, đuôi mắt vẫn cong cong, giống như đang dỗ dành tôi:
“Không sao đâu, đừng lo.”
Anh lục túi áo, run run tìm thứ gì đó. Khi mò được, mới thở phào nhẹ nhõm:
“…May mà hộp không sao.”
Nhìn thấy chiếc hộp nhỏ ướm máu trong tay anh, lòng tôi bỗng chùng xuống. Một ký ức xa xưa hiện về rõ mồn một.
Năm đó, Ninh Dục còn là một thằng bé.
Cậu bị đám lưu manh đánh ngã lăn ra đường, tôi hốt hoảng chạy tới gọi cảnh sát, mãi chúng nó mới chịu bỏ đi.
Cậu nhóc bị thương đầy mình, người bê bết máu, vậy mà vẫn cố lục trong túi áo ra một chiếc vòng tay lấp lánh, dúi vào tay tôi, ngượng ngùng nói nhỏ:
“Chị ơi… tặng chị cái này.”
Giờ đây, vẫn là anh — vẫn là Ninh Dục ấy — đang ôm chặt chiếc hộp dính máu, bên trong là viên đá quý lấp lánh không mẻ một góc.
Anh lại nói:
“May mà hộp không sao.”
Tôi chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy, kiểm tra vết thương. Máu thấm qua vải áo, loang ra từng vệt.
Cảnh sát đến ngay sau đó, đưa kẻ lái xe đi xử lý.
Ninh Dục được chuyển vào viện. Bác sĩ khử trùng, rửa sạch rồi băng bó vết thương.
Suốt quá trình ấy, anh không kêu lấy một tiếng, không nhíu mày dù chỉ một cái.
Bác sĩ bảo có vài chỗ trầy xước nặng, cũng có vết sâu, cần theo dõi và chăm sóc kỹ lưỡng.
Khi bác sĩ rời đi, tôi đứng dậy, bước đến bên giường bệnh, nhìn những vết băng trắng tinh phủ kín khắp người anh…
8.
Ninh Dục vì cứu tôi mà bị thương. Dù gì đi nữa, tôi cũng không thể dứt áo ra đi ngay được.
Thế nên tôi khẽ hỏi:
“Có đau không?”
Anh đáp theo phản xạ:
“Vết này thì nhằm nhò gì—”
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn, ánh mắt lo lắng mà tôi không giấu nổi, câu nói bỗng đổi hẳn hướng:
“…Đau, đau lắm, thật đấy.”
Ninh Dục nói khẽ, ánh mắt ươn ướt ánh nước, nhìn tôi như con chó nhỏ bị bỏ rơi:
“Tay anh đau lắm, A Lê… em thổi nhẹ giúp anh được không?”
“À mà… anh gọi em là A Lê, được chứ?”
Tôi thừa hiểu, anh đang cố tỏ ra đáng thương để níu kéo chút tình cảm.
Không giống với Ninh Dục mà tôi từng nuôi lớn.
Người Ninh Dục của tôi, lớn lên trong yêu thương, chưa từng cần làm thế để được quan tâm.
Còn người trước mặt — phải gồng mình làm ra vẻ ngoan ngoãn, yếu đuối, dè dặt từng chút một, chỉ mong chạm được một chút ấm áp từ tôi.
Có lẽ vì tôi vừa thoát nạn, tim còn chưa ổn định lại.
Nhìn bàn tay anh đưa ra, tôi khẽ cúi người, nhẹ nhàng thổi lên mu bàn tay bị trầy xước.
Ninh Dục sững lại — dường như không nghĩ tôi thực sự sẽ làm vậy.
Anh vội quay đi, không dám nhìn tôi, tai đỏ rực như trái cà chua.
Tôi chống cằm nhìn anh, chợt nhớ ra một chi tiết — theo nguyên tác, Ninh Dục sau khi hắc hóa hình như… chưa từng hôn ai.
Tôi thu lại ánh mắt, cụp mi suy nghĩ, rồi đứng dậy:
“Anh nghỉ đi, em ra ngoài mua chút gì ăn.”
Vừa bước ra khỏi phòng, tới khúc cua hành lang, thì trong đầu tôi bỗng vang lên giọng của hệ thống — cái giọng lâu nay tưởng chừng đã biến mất:
【Lỗi hệ thống, lỗi hệ thống. Khôi phục thất bại. Đang cố gắng sửa chữa…】
Tôi còn chưa kịp hiểu “khôi phục thất bại” nghĩa là gì, thì—
Một đôi tay bất ngờ từ phía sau che lấy mắt tôi.
Tôi vừa định phản ứng, thì mùi hương gỗ quen thuộc từ người ấy phả tới — là mùi của Ninh Dục.
Không đúng. Anh còn đang trong phòng bệnh, sao lại…
Một bàn tay khác siết chặt eo tôi, là cái ôm tôi từng rất quen. Một cái ôm khiến lòng tôi như dịu xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng hiểu ra.
Người Ninh Dục từng yêu tôi — đã trở lại rồi.
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua má tôi, sống mũi lướt nhẹ qua gáy, hơi thở ấm nóng như gió xuân thổi sát bên tai.
Giọng anh khẽ khàng, trầm thấp, nhưng mang theo chút gì đó vừa đùa cợt, vừa thật lòng:
“Chị này… thì ra chị thích em lúc như thế này à?”
Tôi đứng chết trân tại chỗ, chưa kịp phản ứng gì.
Khoan đã… từ từ đã nào…
Chẳng phải tôi đang cầm kịch bản kiểu “lạnh lùng, đẩy vào đường cùng” đấy sao?
Sao giờ lại bị cuốn thẳng vào một vở kịch tình ái rối như canh hẹ thế này?
Cả hành lang yên ắng đến lạ. Yên đến mức tôi còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Chưa kịp mở miệng nói gì, Ninh Dục đã nhẹ nhàng mà đầy uy lực đẩy tôi dựa sát vào tường, rồi bất ngờ cúi đầu, hôn tôi như thể muốn vùi lấp cả thế giới này.
Tôi nhìn khuôn mặt anh ở khoảng cách gần, cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng. Nước mắt không biết từ khi nào đã lặng lẽ rơi xuống má.
Ninh Dục khựng lại. Trong mắt loé lên một tia lạnh lùng đầy sát khí, nhưng rồi rất nhanh, anh nén lại, dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho tôi, giọng trầm ấm mà dỗ dành:
“Sao lại khóc? Có phải ai bắt nạt em không?”
Đến lúc này, tôi mới thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trên đời này… đang có hai người Ninh Dục cùng tồn tại.
Hai phiên bản khác nhau — hai dòng thời gian, nhưng cùng là một người. Và giờ, cả hai đang ở trong cùng một thế giới.
Tôi rùng mình khi nghĩ tới cảnh hai người họ mà chạm mặt nhau… Có khi còn kinh hoàng hơn cả đại chiến thế giới.
Tôi vội nắm lấy tay anh, lau vội nước mắt, ngẩng lên nói đầy lo lắng:
“Chuyện này để sau đã… Anh mau về nhà đi, đừng để ai nhìn thấy.”
Nếu để lộ ra là có hai Ninh Dục, thì đúng là trời cũng khó mà cứu nổi.
Ninh Dục cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi khoé mắt tôi còn vương nước, yết hầu khẽ động, đôi mắt chợt ánh lên khát khao không giấu nổi.
“Chị đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy…”
Tôi: “…”
Tôi nghiến răng: “Anh có định đi không thì bảo?”
Ninh Dục bỗng cúi sát xuống, đôi mắt cười như biết nói, đuôi mắt cong cong:
“Vậy… hôn thêm một cái nữa rồi em đi, được không?”
Tôi sốt ruột như lửa đốt, đành hôn chụt một cái cho xong chuyện.
Ai ngờ đâu, đúng cái khoảnh khắc tưởng đã yên ổn, anh lại cười, đưa tay vòng ra sau gáy tôi, kéo lại — lần này là một nụ hôn sâu, mãnh liệt và tham lam hơn trước.
Chừng nào anh thấy mãn nguyện rồi, mới chịu rút lui, ngoan ngoãn rời đi.
Ngay khi anh khuất bóng, tôi gọi ngay cái hệ thống bặt tăm từ bao giờ:
“Hệ thống! Đây là chuyện quái quỷ gì thế? Nói rõ cho tôi biết!”
Giọng hệ thống vang lên, nghe như sắp khóc:
【Chỉ số hắc hoá của Ninh Dục trong nguyên tác vượt quá giới hạn, phá vỡ quy luật Thiên đạo… nên hắn mới trốn sang dòng thời gian này.】
Tôi nhíu mày:
“Thế định xử lý thế nào?”
【Tôi đã thử hợp nhất hai người họ — dù sao họ cũng là cùng một người, chỉ khác thời điểm… Nhưng không hiểu sao lại bị lỗi… nên thành ra cả hai cùng tồn tại.】
Tôi lườm hệ thống:
“Ừ, thử rất hay, lần sau khỏi thử nhé?”
【Ký chủ đừng giận mà! Tôi đang cố sửa. Chắc chỉ vài ngày nữa là xong. Nhưng trong thời gian đó, nhất định cô phải giữ yên chuyện này, đừng để ai phát hiện ra!】
Nói xong, hệ thống vội vàng off hẳn, như thể đang chạy trốn bug.
Tôi nhắm mắt lại, cố hít một hơi cho bình tĩnh.
Giữ yên hai Ninh Dục cùng lúc… Mơ đi!
Tôi thực lòng muốn hỏi một câu — các người nghĩ tôi là thần thánh chắc?
9.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mua cơm rồi quay lại phòng bệnh.
Ninh Dục trong nguyên tác đang ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ tôi.
Tôi giữ vẻ mặt điềm tĩnh, lặng lẽ ngồi xuống, lấy cơm ra.
“Lê Lê,”
Ninh Dục bỗng gọi, giọng thấp thoáng chút ngập ngừng.
Tôi cố kìm tay cho khỏi run, giả vờ như chẳng có chuyện gì, hỏi lại:
“Sao thế?”
Ánh mắt anh dừng lâu trên mặt tôi, rồi lại quay đi, giọng khô cứng:
“Không có gì.”
Tôi chẳng hiểu sao anh lại thay đổi cảm xúc nhanh thế, lòng bắt đầu nghi ngờ.
Ai dè vừa nói xong câu ấy, anh như thấy mình nói hơi gắt, sợ tôi nghe mà bỏ mặc, lại quay lại nhìn tôi.
Lúc đó mới để ý, viền mắt anh đã ửng đỏ lên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?” tôi hỏi.
Anh thở dài, giọng bực bội:
“…Vết thương đau quá. Nhưng thôi, nhịn tý là được.”
Không biết thật hay đang giả vờ làm nũng.
Cái phản diện này đúng là hơi… yếu đuối thật.
Ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay, tiện nhìn gương, bất chợt sững người.
Môi tôi — bị cắn rách một mảng rồi.
Tôi im lặng.
Xong xuôi mọi việc, tôi lấy cớ có chút công chuyện, rời viện.
Về đến nhà, không khí yên ắng đến lạ.
Bật đèn lên, không thấy Ninh Dục đâu trong phòng khách.
Tôi liền lên thẳng phòng ngủ chính.
“Ninh Dục?”
Đẩy cửa phòng, bên trong tối om.
Còn đang phân vân thì bất ngờ một bàn tay từ phía trong vươn ra, nắm lấy cổ tay tôi kéo mạnh lên giường.
Ninh Dục cúi người, hôn tôi ngay tức khắc.
Tôi gần như không chịu nổi, chống tay ra phía sau, lại chạm phải một đống giấy xé vụn.
Anh ôm chặt tôi, hôn mãnh liệt gần như thô bạo, như muốn hòa quyện tôi vào tận trong xương tủy.
Không biết trôi qua bao lâu, anh mới chịu dừng, vùi mặt vào cổ tôi, giọng khàn khàn nghẹn ngào:
“Chị ơi… đừng ly hôn nhé?”
“Đừng bỏ em.”
Anh nắm tay tôi, đan chặt mười ngón lại với nhau.
Rồi bỗng nhiên anh khựng lại, ánh mắt hoảng loạn nhìn tôi:
“Nhẫn đâu rồi chị, chiếc nhẫn đâu rồi?”
Tôi nhìn anh:
“Anh nghĩ xem?”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay tôi:
“Là cái tên Ninh Dục kia làm chị giận hả?”
“Em đúng là đồ khốn.”
“Chị cứ đánh em đi, em sẽ gọi tên đó đến, hai đứa em cùng xin lỗi chị được không? Vợ ơi, chị muốn gì em cũng làm, đừng rời xa em… là em làm chị tủi thân rồi, vợ ơi.”
Anh cúi đầu, giọng ỉu xìu như chú chó nhỏ ngoan ngoãn xin tha thứ.
Thật sự không thể trách tôi được.
Anh ấy — đúng là như một chú chó nhỏ thật.
Tôi không nhịn được, vuốt ve mái tóc mềm mại của anh.
Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra sự thật.
Anh không phải chó con ngoan.
Mà là chó điên.
Anh lợi dụng từng chút mềm lòng và nhượng bộ của tôi, lấn từng bước, chiếm từng tấc.
Sáng hôm sau, tôi ôm eo mình, chậm rãi chìm vào suy nghĩ.
Hóa ra cái gọi là “ổn định cả hai người” mà hệ thống nhắc đến…
Là muốn tôi giữ anh bằng cách này sao?
10,
—
Mấy ngày sau, tôi cứ chạy đi chạy lại giữa nhà với viện.
Hai Ninh Dục cũng ngoan ngoãn, chưa một lần chạm mặt nhau.
Cảnh giác trong lòng tôi cuối cùng cũng dịu bớt được chút, chỉ mong hệ thống sửa xong sớm là may.
Ai dè, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì nhận ngay tin — Ninh Dục phiên bản nguyên tác xuất viện rồi.
Rồi tôi thấy tin nhắn… ba tiếng sau nữa.
Tôi bật dậy ngay:
“Anh mau đi trốn đi!”
Ninh Dục ban đầu đang chán ngán nghịch tay tôi, nghe vậy liếc qua nhìn:
“Sao thế?”
Tôi vừa tính toán trong đầu, vừa nói nhanh:
“Cái anh Ninh Dục kia sắp về rồi, anh phải…”
Ninh Dục cười như không cười:
“Em khó coi đến mức phải giấu đi hả, chị?”
Không phải anh khó coi.
Mà là tôi sợ hai người các anh gặp nhau thì y như sao Hỏa đâm thẳng sao Kim, không biết thế nào mà lần.
Cuối cùng tôi nhét anh vào cái phòng tôi từng ở.
Trước đó, để khỏi bị lộ, tôi cho dì giúp việc nghỉ phép hẳn hoi.
Xuống lầu, tôi thấy Ninh Dục nguyên tác đang ngồi lặng lẽ trên sofa phòng khách.
Tôi bước đến, bình tĩnh nói:
“Vừa thấy tin anh xuất viện. Có đói không, để tôi nấu mì cho anh nhé.”
Ninh Dục nhìn tôi lâu thật lâu.
Khi tôi bắt đầu thấy ngại, thì anh mới cười ngọt ngào, ngây thơ:
“Được, cảm ơn Lê Lê.”
Tôi nhanh tay nấu xong tô mì, mang ra ngồi cạnh anh, cùng ăn.
Rõ ràng chỉ là tô mì bình thường.
Ấy vậy mà anh ăn như đó là bữa ngon nhất đời, đến nước cũng chẳng chừa một giọt.
Ăn xong, tôi định lên lầu nghỉ, vừa bước vào phòng ngủ phụ thì bị anh giữ lại.
Ninh Dục phiên bản nguyên tác khẽ cụp mắt, người anh vì mới xuất viện nên dưới ánh đèn vàng, trông càng thêm yếu ớt, mong manh.
Lông mi run run, ánh mắt đầy dè dặt cầu xin:
“Lê Lê… mình về phòng chính ngủ đi được không?”
Chà, trước đây chính miệng anh còn đuổi tôi ra ngủ phòng khác cơ mà?
Tôi khoát tay:
“Không cần đâu, tôi ngủ phòng phụ cũng được.”
Ánh mắt anh tối lại, giọng trầm buồn:
“Em vẫn đang giận tôi đúng không… Lê Lê, tôi biết mình sai rồi. Em đánh tôi, mắng tôi cũng được, miễn là em nguôi giận…”
Tôi dứt khoát gật đầu:
“Ừ, trước khi tôi hết giận, chúng ta không ngủ cùng nhau.”
Ninh Dục ngoan ngoãn gật đầu:
“Không sao đâu, Lê Lê. Em chịu cho tôi trở lại nhà này là tôi vui lắm rồi. Tôi nhất định sẽ làm cho em hết giận.”
—
Cuối cùng cũng dỗ được Ninh Dục nguyên tác yên ổn.
Tôi thở phào, mở cửa phòng ngủ phụ —
Thì bị Ninh Dục ban đầu đè chặt lên cửa.
Ánh mắt anh sâu thẳm, ngập ngừng gọi:
“Lê Lê?”
Tôi đã quá quen với việc anh thỉnh thoảng bất ngờ xuất hiện, đẩy tôi vào tường, vào giường, vào cửa… nên chỉ thản nhiên nhìn lại.
Rồi anh cúi đầu, hôn tôi.
Nhẹ nhàng, chậm rãi, từ trán, dọc sống mũi, đến khẽ chạm môi.
Nụ hôn lần này dịu dàng đến nao lòng.
Tôi suýt đứng không vững, anh liền một tay ôm chặt eo tôi giữ lại.
Rồi lại hôn sâu, hôn thật khẽ.
Bên tai tôi vang lên hơi thở gấp gáp của anh, và khi tôi gần như tan chảy trong nụ hôn ấy, anh cười khẽ:
“Chị ơi, đây có phải là… kim ốc tàng kiều không?”
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gọi:
“Lê Lê, em ngủ chưa? Tôi hâm sữa nóng cho em đây.”
Không thể tin nổi! Anh ta mới xuất viện mà, hâm sữa cái gì cơ chứ!
Tôi vội đẩy Ninh Dục đang áp sát mình, thì thào nghẹn ngào:
“Đừng… Ninh Dục, đừng hôn nữa!”
Người trước mặt chỉ ậm ừ, không chịu dừng, thậm chí còn hôn sâu hơn.
Đôi mắt anh là một hồ nước sâu yên ắng, ẩn giấu nụ cười tinh nghịch:
“Bảo bối, em đang gọi… Ninh Dục nào đấy?”
Ngoài cửa, Ninh Dục nguyên tác lại gọi:
“Lê Lê? Em ngủ chưa vậy?”
…Chết thật rồi.
Hệ thống ơi, chủ nhân nhà này sắp toang thật rồi.
Cả người tôi căng hết cỡ, chỉ sợ Ninh Dục ngoài cửa nghe thấy, biết được chỉ cách một cánh cửa thôi, tôi đang bị một Ninh Dục khác ôm trong lòng, hôn đến mơ hồ.
Ninh Dục trước mặt khẽ “xì” một tiếng, giọng khàn khàn:
“Chị đừng cứng nhắc như vậy.”
Cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, cho tôi một chút không gian để thở.
Tôi vội nói với người ngoài cửa:
“Tôi không uống đâu, tôi ngủ rồi, anh cũng nghỉ sớm đi nhé.”
Ngoài cửa yên lặng hẳn.
Nhưng Ninh Dục trước mặt thì lại tiếp tục.
Điện thoại bên cạnh tôi rung lên, từng tin nhắn mới sáng đèn:
【Tôi biết em không ngủ, chỉ là không muốn gặp tôi phải không?】
【Trước đây tôi nói nhiều lời khốn nạn… Tôi cứ nghĩ em thích Tiêu Thanh, chỉ xem tôi là người thay thế. Tôi đã hiểu lầm em rồi. Tôi còn lỡ tay làm em bị thương, xin lỗi Lê Lê, tôi sai rồi. Không nên đập ly, càng không nên làm em đau. Em… cho tôi thêm cơ hội được không?】
【…Đừng ghét tôi nhé?】
Chỉ tiếc là…
Tôi thật sự không còn tâm trí đâu mà đọc tiếp…
11.
Tôi cũng chẳng nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào nữa.
Nửa đêm tỉnh dậy, thấy hơi khát, tôi liền lục đục xuống bếp rót nước.
Vừa rót xong một ly nước ấm, quay lại thì thấy Ninh Dục bước vào bếp, đi thẳng về phía tôi.
Đầu óc còn lâng lâng chưa tỉnh hẳn, tôi cứ tưởng mình làm ồn nên anh mới tỉnh.
Nhớ lại mấy lần trước bị ép gọi “A Thanh” trước khi ngủ, tôi thoáng buột miệng:
“A Thanh, tôi làm anh tỉnh à? Muốn uống nước không?”
Người đối diện đứng sững, không nói gì mà nhìn tôi.
Chợt tỉnh táo hơn một chút, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Như để xác nhận nỗi lo ấy, anh bỗng cười hiền dịu:
“Lê Lê, em đang gọi tôi đấy à?”
Tim tôi lập tức báo động, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Ừ, ha ha, A Thanh là biệt danh tôi đặt cho anh mà, ha ha.”
Anh bước từng bước một, tôi bị ép lùi sát vào bệ đá phía sau.
Anh vươn tay ôm lấy eo tôi, cúi xuống cười dịu dàng:
“Vậy… Lê Lê có thể gọi lại lần nữa không?”
“Choang—”
Ly nước trong tay tôi rơi vỡ tan tành.
Anh nghiêng người lại gần hơn:
“Lê Lê, em đang căng thẳng cái gì vậy?”
Tôi gượng cười:
“Ha ha, tôi có gì đâu mà căng thẳng. Anh nghĩ nhiều rồi.”
Tôi cố trấn an mình — chỉ cần Ninh Dục nguyên tác chưa nhìn thấy Ninh Dục ban đầu, thì tôi còn chối cãi được đến lúc hệ thống sửa xong.
Chưa kịp nghĩ hết, tiếng bước chân vang lên.
Tôi và Ninh Dục nguyên tác cùng quay lại.
Chỉ thấy Ninh Dục ban đầu ung dung bước vào bếp, ngẩng đầu cười ấm áp nhìn hai chúng tôi.
Cổ áo anh hờ hững, để lộ xương quai xanh cùng vết tích mờ mờ đầy ám muội.
Ánh mắt anh dừng lại ở bàn tay đang ôm eo tôi của Ninh Dục nguyên tác, nhướng mày hỏi:
“Tay vẫn còn dùng được à? Không bị xe tông gãy sao?”
Tôi hoảng hốt liếc sang Ninh Dục nguyên tác, lo anh nổi cáu.
Nhưng không, anh im lặng nhìn tôi.
Trên mặt anh không hề có vẻ ngạc nhiên, như đã đoán trước kết cục này.
Môi anh tái nhợt, cố gắng mỉm cười yếu ớt, giống người kiệt sức đứng trong bóng tối, chỉ lặng lẽ nhìn tôi:
“Lê Lê, đây là người em yêu sao?”
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức tôi nghe rõ tiếng anh thì thầm:
“…Đúng là, tốt hơn tôi nhiều.”
Cuối cùng, hai Ninh Dục cũng đã chạm mặt nhau.
Nhưng khác biệt đến tội lòng.
Một người như mèo nhà được nuôi dưỡng tử tế, được bao bọc trong tình yêu của chủ nhân.
Còn người kia như mèo hoang, đầy gai góc, từng làm đau người khác nên chỉ dám sống trong dằn vặt, trốn mình trong bóng tối, lén nhìn chủ nhân và mèo nhà thân thiết bên nhau.
12.
Đêm ấy, cả biệt thự sáng choang đèn.
Ba người chúng tôi ngồi trên ghế salon, mắt nhìn nhau chằm chằm.
Ninh Dục ban đầu vừa dọn đống thủy tinh vỡ trong bếp xong, giờ giơ tay ra, chỉ cho tôi xem ngón tay bị rạch:
“Chị ơi, lúc nãy em lỡ cắt trúng tay, đau quá.”
Tôi cúi xuống nhìn — ừ, chỉ chậm thêm một giây nữa là vết xước tự liền.
Ninh Dục nguyên tác cũng đưa tay áo lên, để lộ cái băng gạc trên cánh tay, mắt đỏ hoe nhìn tôi:
“Lê Lê, hình như vết thương tôi lại rách rồi.”
Tôi liếc qua — băng còn rịn máu. Ừm, đừng tưởng tôi không biết anh vừa âm thầm bóc băng ra kéo mạnh vết thương.
Ninh Dục ban đầu cũng không chịu thua:
“Chị ơi, mấy vết xước sau lưng em đau lắm.”
Ninh Dục nguyên tác tiếp lời, giọng trầm hẳn:
“Lê Lê…”
Tôi thấy mệt rồi.
Tôi thấy tuyệt vọng thật sự.
Ha ha, các người dám trêu tôi hả? Đá gặp miếng bông rồi đấy!
Tôi bật dậy, mắt trừng hai người:
“Tay anh bị rách thì băng lại cho xong, vết thương của anh cũng thế. Sao không băng cho nhau luôn đi, nhanh gọn lẹ, rồi chuyển cảnh tiếp!”
“Tôi cũng có thời gian của tôi chứ, không phải của các người đâu nhé! Nhìn đồng hồ đi, mấy giờ rồi? Hai giờ rưỡi sáng đấy! Nghĩa là sao? Nghĩa là đến giờ đi ngủ rồi! Thế nên tôi tuyên bố đây chỉ là một giấc mơ, đừng có mà để ý quá, rửa mặt rồi đi ngủ cho đỡ khổ.”
Nói xong, tôi quát:
“Tôi đi ngủ đây, ai mà dám làm phiền thì đừng trách!”
Hai người cùng đứng im như trời trồng.
Tôi chẳng thèm nhìn, thẳng tiến lên lầu, tìm phòng trống, khóa cửa lại, leo lên giường, kéo chăn kín đầu.
Một mạch, không nói thêm câu nào.
Chị mệt rồi, không thèm hầu chuyện nữa.
13.
Tôi mơ một giấc mơ dài, nặng nề như đeo trên vai cả núi đá.
Trong mơ, tôi thấy Ninh Dục bị bao vây giữa biển lửa cháy rực.
Tôi không ngần ngại lao vào, muốn chạm lấy anh, muốn kéo anh ra khỏi đó.
Nhưng rồi tôi nhận ra — mình chỉ là linh hồn, không thể chạm vào thân xác.
Ninh Dục trong mơ như cảm nhận được điều gì, từ từ ngẩng đầu lên.
Cuối cùng, tôi nhìn rõ khuôn mặt anh — mệt mỏi, trống rỗng như đóa hoa tàn úa, không còn sức sống.
Tôi bật khóc, muốn nắm lấy tay anh:
“Ninh Dục, mau thôi, chúng ta cùng ra ngoài trước đã.”
Anh không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi rồi đưa tay định lau nước mắt tôi.
Đáng tiếc — chạm không tới.
Còn tôi vẫn cứ rơi nước mắt.
Ninh Dục gượng cười, giọng nhẹ nhàng an ủi:
“A Lê, đừng khóc nữa. Đây chỉ là mơ thôi, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn.”
Là Ninh Dục nguyên tác.
Nước mắt tôi trào ra không kìm được:
“Chúng ta cùng ra ngoài đi, dù là mơ hay thực, cùng ra ngoài trước đã được không?”
Anh khẽ lắc đầu:
“Tôi không đi được nữa rồi.”
Lúc đó, tôi mới nhận ra — thế giới quanh tôi dần tan rã, từng chút một.
Còn tôi, bất lực đứng đó, chẳng làm gì được.
Trong ánh lửa rực, thân hình Ninh Dục từ từ hóa tro bụi.
Anh cúi người, cong mắt mỉm cười nhìn tôi:
“Được rồi, đừng khóc nữa.”
“A Lê, dù là Ninh Dục của thời gian nào… vẫn sẽ yêu em đến cùng.”
“Giờ thì, hãy quay về dòng thời gian của em đi. Ở đó, vẫn còn một người đang chờ đợi.”
14.
Tôi bị tiếng hệ thống gọi giật dậy.
Giọng nó hồ hởi, như vừa thắng lớn:
【Ký chủ!! Tôi sửa xong rồi!!】
Tôi còn mơ màng, quên mất mình vừa mơ gì, chỉ thấy tim nhói đau:
“…Sửa kiểu gì thế?”
Hệ thống bắt đầu giải thích:
【Thế này nhé, vì cô đã làm lệch mạch truyện gốc, đúng ra thế giới nguyên tác phải sụp đổ từ lâu, chỉ là có lỗi hệ thống nên nó vẫn chưa biến mất mà thôi.】
“Tức là bây giờ…”
【Giờ thì thế giới nguyên tác đã hoàn toàn biến mất rồi.】
Tôi xoa trán, thở dài:
“Vậy… Ninh Dục nguyên tác thì sao?”
Giọng hệ thống vẫn nhẹ nhàng như gió:
【Ninh Dục nguyên tác? Anh ta đã chết ở thế giới kia rồi.】
“…Chết rồi?”
【Đúng vậy ạ. Theo cốt truyện, phản diện Ninh Dục chết trong một trận hỏa hoạn. Không ngờ sau khi chết, anh ta lại xâm nhập vào thế giới này.】
【Nhưng giờ chỉ còn lại một Ninh Dục thôi — người vẫn luôn yêu cô trong dòng thời gian này.】
【Xin lỗi cô vì đã khiến cô mệt mỏi suốt thời gian qua. Khi sửa lỗi, tôi cũng xóa sạch ký ức của cô về Ninh Dục nguyên tác.】
【Giờ thì… hãy sống thật hạnh phúc với Ninh Dục của cô nhé!】
Ngay lúc hệ thống dứt lời, có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.
Tôi mở ra, thấy Ninh Dục đứng đó, ăn mặc chỉnh tề, nụ cười dịu dàng trên môi.
Nhưng ánh mắt anh, có gì đó khiến tôi khó mà đoán được.
Trên ngón áp út của anh, chiếc nhẫn bạc quen thuộc lại lóe lên.
Ninh Dục quỳ xuống một gối, ngẩng đầu lên, mỉm cười:
“Chị ơi… đeo lại chiếc nhẫn này được không?”
Anh cúi đầu, dáng vẻ lễ phép, chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Tôi như nghe thoảng bên tai một tiếng thì thầm nhẹ tênh, như gió thoảng:
“Giờ thì, hãy quay về dòng thời gian của em đi. Ở đó, vẫn còn một người đang đợi.”
Ai đã nói câu đó?
Tôi không nhớ nổi nữa.
Hình bóng của Ninh Dục nguyên tác trong ký ức tôi dần nhòa mờ đi.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng nhớ đến lần đầu tiên anh tỏ tình.
Cũng trong một khung cảnh y như thế này.
Anh trao tôi chiếc nhẫn — y hệt chiếc đang đeo — và nói đó là vật định tình của chúng ta.
Chiếc nhẫn bạc ấy, tôi đã chọn làm quà sinh nhật mười tám tuổi cho anh.
Không ngờ, anh đã đeo nó suốt bao năm qua.
Giờ đây, anh lại một lần nữa cẩn thận đeo nó vào tay tôi.
Rồi khẽ hôn lên mu bàn tay tôi.
Anh đứng dậy, ôm chặt lấy tôi:
“Chị ơi… may mà em đã gặp được chị.”
“Hứa với em, đừng rời xa em nữa nhé, được không?”
Bên ngoài cửa sổ, hoa nở rộ rực rỡ, ánh sáng tràn ngập khắp nơi.
Tôi đưa tay ra, ôm chặt lấy người trước mặt.
“Được.”
Những năm tháng sau này, chúng tôi sẽ cùng nhau bước tiếp, không rời xa.
15. Phiên ngoại: Ninh Dục trong nguyên tác
Ninh Dục trong nguyên tác là mẫu phản diện điển trai, mạnh mẽ mà bi thương đến tê lòng.
Anh lớn lên trong cô đơn, bị mọi người xa lánh, tránh né.
Rồi trở thành phản diện lớn nhất trong truyện – người âm thầm lạnh lùng, khó đoán, vô tình như băng.
Ai cũng bảo anh máu lạnh, ích kỷ, tàn nhẫn.
Ấy thế mà, khi anh vô tình cứu được Thư Ngữ, họ lại nói anh si tình đến thấu xương.
“Si tình thấu xương” — một chữ nghe thật xa lạ.
Năm ấy, Thư Ngữ giúp anh một lần, anh chỉ nghĩ đơn giản là trả ơn.
Một kẻ lạnh lùng, ích kỷ như anh…
Sao có thể vì một chút lòng tốt mà động lòng được?
Anh luôn giữ thái độ “có cũng được, không cũng chẳng sao” với mọi thứ.
Đêm dài không tiếng động, có lúc Ninh Dục cũng tự nghĩ…
Rằng lẽ ra mình không nên trở thành người thế này.
Anh… đáng ra phải tìm cho được một người quan trọng với mình.
Nhưng người ấy là ai?
Anh không biết.
Thế rồi anh gặp đủ loại người – ai cũng bị quyền thế, sắc đẹp hay sức hút của anh lôi cuốn.
Cho đến khi anh gặp Cố Ánh Lê.
Chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy cô lần đầu, Ninh Dục đứng sững, lặng người thật lâu.
Nhưng lúc đó, với anh, Cố Ánh Lê chỉ là một cô gái tham lợi, say mê Tiêu Thanh.
Cô chẳng khác gì những người khác.
Muốn có được Tiêu Thanh, cô không ngại dùng mọi cách, mọi thủ đoạn.
Ninh Dục lặng lẽ đứng trong bóng tối mà nhìn họ.
Quá khác biệt.
Cố Ánh Lê… không nên là người như vậy.
Cô rốt cuộc nên là người thế nào?
Ninh Dục chẳng tìm ra câu trả lời.
Dù sao thì… họ vẫn chỉ là những người xa lạ.
Cuối cùng thì Tiêu Thanh với Thư Ngữ cũng về với nhau.
Còn Cố Ánh Lê, vì chẳng cam lòng, chuyển hướng sang Ninh Dục.
Có lẽ cô để ý thấy anh dành sự quan tâm đặc biệt cho mình.
Thế là Cố Ánh Lê hứng chí, mặc váy quây, chân váy ngắn cũn cỡn, trang điểm đậm đà, hẹn gặp anh.
Ninh Dục gật đầu đồng ý.
Lúc gặp nhau, anh chỉ thờ ơ, lắc nhẹ ly rượu trong tay.
Cố Ánh Lê nở nụ cười kiểu nịnh nọt, rồi từ từ tiến lại gần:
“Tổng Giám đốc Ninh, anh thích em thế này chứ?”
Ninh Dục nhìn kỹ gương mặt ấy lâu lắm.
Gương mặt đầy tham vọng quyền lực, tiền bạc và… toan tính.
Không hiểu sao, một cảm giác buồn nôn dâng lên mạnh mẽ như sóng dữ, muốn cuốn anh xuống tận đáy sâu.
Cả người anh đầy sát khí và bực bội, bám chặt lấy bồn rửa tay, cố hít thở cho sâu.
Rồi cuối cùng, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng đè nặng, sâu đến mức… đủ để giết chết một con người.
…Đây không phải người anh tìm.
Người đó tuyệt đối không thể mang khuôn mặt này.
Người phản diện luôn âm u khó đoán, hiếm khi để lộ sự bối rối.
Rốt cuộc là ai?
Anh chẳng biết.
Có lẽ mãi mãi cũng chẳng biết được.
Một sức mạnh vô hình đẩy anh lên đỉnh cao quyền lực,
Nhưng cuối cùng anh sống như xác không hồn.
Rồi đối mặt với những lần quấy rầy không ngừng của Cố Ánh Lê,
Anh thẳng tay nhốt cô lại, hành hạ đến khi cô hóa điên.
Ninh Dục cuối cùng chết trong trận hỏa hoạn.
Cũng chẳng còn gì để tiếc nuối.
Thế giới này vốn dĩ đã vô nghĩa đến cực điểm.
Chỉ là khi khói đen cuộn lên nghẹt thở, trong lòng anh lại bùng lên một khát khao mãnh liệt:
Muốn nhìn thấy Cố Ánh Lê thêm một lần nữa.
Nhưng cô ấy đã điên mất rồi.
Người đó, vốn không phải người anh tìm.
Anh thở dốc, nước mắt vì lửa thiêu cháy hết, chẳng rơi nổi giọt nào.
Là ai vậy…? Anh không biết.
Khi mở mắt lần nữa, Ninh Dục nhận ra – mình đã sống lại.
Và Cố Ánh Lê, giờ đây là vợ anh.
Lúc đầu anh tưởng cô vẫn là Cố Ánh Lê kiếp trước.
Nhưng dần dần anh nhận ra, cô đã khác rồi.
Cô rực rỡ, sống động hơn bao giờ hết.
Dù lúc cười, lúc giận, hay những lúc vô tình làm nũng,
Tất cả khiến anh mê đắm.
Chỉ là… cô cưới anh như đang đóng một vở kịch.
Trong lòng cô… vẫn còn thương Tiêu Thanh.
HOÀN