Trước kỳ thi đại học, tôi bị mẹ của tên đầu gấu trường ném cho một tấm chi phiếu.
Bà ta ăn mặc quý phái, sang chảnh, mặt vểnh lên trời.
– Nghe nói cô đang qua lại với con trai tôi? Cô là cái thá gì?
Tôi tỉnh bơ đáp:
– Cháu là học sinh đứng nhất khối.
Bà ta sững người lại, nhìn tôi với ánh mắt hơi ngập ngừng, bối rối:
– Ờ… thế cô nhìn trúng điểm gì ở thằng con tôi?
– Cháu muốn giúp bạn ấy thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại.
Tay bà ấy run run, suýt đánh rơi tấm chi phiếu đang cầm.
1.
Chuyện tôi và Hứa Tư Niên yêu nhau bị nhà trường phát hiện. Mà lý do thì… cũng hơi lố.
Chuyện là có một thằng con trai dám đưa thư tình cho tôi. Đúng lúc đó, Hứa Tư Niên bắt gặp. Thế là cậu ấy không nói không rằng, đấm thẳng mặt thằng kia ngay trong nhà vệ sinh, rồi đè ra đánh không trượt phát nào.
Tiếng gào thảm thiết vang cả tầng, thầy giám thị chạy tới. Thằng kia chẳng cần ai tra, tự khai luôn:
– Em tận mắt thấy tuần trước Lâm San và Hứa Tư Niên dắt tay nhau đi dạo sau trường! Chắc chắn là do cô ấy xúi giục!
Thế là tôi bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng, rồi chẳng mấy chốc, nhà trường báo cho phụ huynh.
Nhưng bố mẹ tôi bận, không đến được. Người tới thay lại là mẹ của Hứa Tư Niên.
Sau buổi làm việc trong văn phòng, đến chiều tan học, bà ấy còn gọi tôi ra tiệm trà sữa gần trường để “nói chuyện riêng”.
Nghe bảo nhà Hứa Tư Niên giàu nứt vách đổ tường. Nếu không thì tôi đã chẳng chọn cậu ấy làm bạn trai. Nhưng lúc tận mắt thấy mẹ cậu ấy bước ra từ chiếc xe biển số đuôi 888, tôi vẫn hơi choáng.
Bà ấy mặc đồ sang chảnh, khí chất khỏi chê, tay đeo nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu – mà đến hàng giả tôi còn chẳng dám ngó ngàng.
Bà ta liếc tôi từ đầu tới chân, thấy tôi mặc cái áo len xù lông, quần bò bạc phếch vì giặt mòn cả vải, liền hất mặt:
– Nghe nói cô đang cặp kè với con trai tôi? Cô là cái thá gì?
Tôi trả lời gọn lỏn:
– Cháu là học sinh đứng nhất khối.
Xong còn nghiêm túc báo cáo thành tích:
– Thi vào cấp ba, cháu đứng nhất toàn tỉnh. Vào cấp ba đến giờ chưa bao giờ tụt khỏi top đầu. Lần thi toàn thành phố gần nhất, cháu đứng thứ hai.
Thật ra người đứng nhất là con nhà nòi, bố mẹ toàn tiến sĩ nghiên cứu khoa học, có khi con chó nhà họ cũng biết giải phương trình bậc bốn. Tôi đành chịu.
Mẹ Hứa Tư Niên nghe xong khựng lại, mắt nhìn tôi dịu hẳn đi, còn có vẻ lo lắng:
– Thế… thế cháu thấy con trai dì có điểm gì tốt?
Nói thật lòng, tôi để ý Hứa Tư Niên là vì cậu ấy ngầu. Dạng “đại ca học đường”, cá tính mạnh, không phải dạng dễ bắt nạt. Nhà cậu từng quyên tiền cho trường. Hồi năm nhất, cậu ấy từng cho một thầy giáo phân biệt đối xử ăn nguyên trận, phải vào viện. Cuối cùng vẫn được nhà cậu dùng tiền giải quyết êm đẹp.
Có bạn trai như thế, đỡ khối chuyện rắc rối.
Tôi giả vờ cười ngoan ngoãn:
– Dì ơi, cháu thật lòng thích Hứa Tư Niên lắm. Cháu sẽ giúp bạn ấy thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại ạ.
Mắt bà ấy sáng như đèn pha, nhìn tôi như thể vừa vớ được tờ vé số trúng nửa tỷ:
– San San à, sau này con chính là con gái ruột của dì!
Dì ấy phấn khởi mời tôi đi ăn một bữa no nê.
Lúc quay lại trường thì tiết tự học tối chưa bắt đầu. Tôi đứng ngoài hành lang hóng gió, thì thấy Hứa Tư Niên từ xa chạy tới.
– Mẹ tớ nói gì với cậu vậy? Có mắng gì cậu không?
– Không có đâu, dì ấy thích tớ lắm.
Cậu ấy cười rạng rỡ, cái răng nanh xinh xinh lấp ló:
– Tớ biết mà, cậu đáng yêu thế, lại học giỏi nữa, mẹ tớ sao mà không thích được.
Vừa nói, cậu ấy vừa khẽ tiến sát lại gần. Mùi gỗ thơm lẫn mùi nước giặt nhè nhẹ từ áo len phảng phất qua mũi tôi.
Mắt Hứa Tư Niên sáng rực, nhìn tôi không chớp.
– Cũng lâu rồi mình không hẹn hò nhỉ. Hình như lần cuối nói chuyện đàng hoàng là từ tuần trước?
– Để sau đi, dạo này tớ bận.
– Cậu bận gì?
Tôi đáp tỉnh bơ:
– Học.
– Học á?
Hai đứa đồng thanh một câu “học”, rồi cùng im.
Hứa Tư Niên thở dài, giọng chán nản:
– Tớ biết ngay là cậu sẽ nói vậy mà…
Cậu ấy nhún vai, ánh mắt như con cún bị bỏ rơi:
– Thôi, tớ biết học quan trọng hơn tớ mà. Cậu về lớp đi.
Tôi đứng nhìn theo bóng cậu ấy quay đi, rồi cũng lặng lẽ trở lại lớp.
Ngay phía sau chỗ tôi ngồi, cái thằng bị đấm ban sáng đang lườm tôi cháy mặt:
– Lâm San, ghê thật đấy, dám mượn dao giết người cơ à!
Tôi nhìn cậu ta, khẽ nhếch môi:
– Không phục à? Thì tiếp tục viết mấy mẩu giấy tán tỉnh rẻ tiền đi.
2
Trước cái đận bị đổi chỗ ngồi khoảng một tháng, thằng cha ngồi sau tôi bắt đầu giở trò.
Đầu tiên là viết mấy câu chữ lạ lùng, đọc chẳng hiểu mô tê gì, sau chuyển sang “thư tình”.
Mà gọi là thư tình cho sang chứ nội dung thì bẩn đến mức đăng lên mạng là bị chặn ngay tắp lự.
Tôi lên báo thầy giáo. Thầy chỉ xua tay, bảo tôi cứ tập trung học, đừng để nó nghĩ linh tinh.
Tôi hiểu ngay — thầy đang theo kiểu “dĩ hòa vi quý”, cho qua cho xong chuyện.
Biết trông chờ vào người lớn chẳng ăn thua gì, tôi quyết định tự lo thân.
Ví dụ như — kiếm người chống lưng. Mà ai chống lưng ngon hơn Hứa Tư Niên được nữa?
Nhà có tiền, tính thì nóng như lửa, ai đụng vào cũng phải dè chừng.
Cậu ấy kiểu con nhà được chiều từ bé, sống vô tư chẳng hiểu sự đời, nên chỉ cần tôi “đánh tín hiệu nhẹ” là dính luôn.
Thật ra cũng không tốn công là mấy, tôi đã tán đổ cậu ấy ngon ơ.
Lần đầu đi hẹn hò, hai đứa rủ nhau ra cái rừng cây bé bé phía sau trường. Ai dè lại vớ phải một đôi đang hôn nhau như phim.
Hứa Tư Niên mặt đỏ phừng phừng, vừa định sáp lại gần tôi thì đã giật mình thụt lùi:
– “Cậu… có bôi son à? Hôm nay cậu xinh thế, chắc mất cả buổi trang điểm hả? Tớ sợ… làm bẩn mất…”
Càng nói càng lí nhí, đỏ mặt đến tận mang tai, chưa kịp hôn gì đã tự ngại phát rồ.
Tôi bật cười, dỗ dành bảo:
– “Không phải son đâu, son đổi màu thôi mà.”
Rồi nhẹ nhàng thơm cậu ấy một cái lên má.
Tất nhiên, cái thơm đó không phải cho không.
Chiều hôm ấy, tôi “vô tình” đánh rơi một bức “thư tình” dơ dáy mà thằng ngồi sau viết cho mình.
Kết quả: không lâu sau, nó bị Hứa Tư Niên lôi vào nhà vệ sinh, cho một trận nên thân.
Từ đấy, lũ quấy rối biến mất tăm.
Không ai đá ghế tôi trong giờ tự học sáng tối nữa.
Tôi có thể ngồi học yên ổn từ đầu tiết đến lúc tan trường.
Tan học, Hứa Tư Niên đều đứng đợi sẵn ở cửa lớp.
Hai đứa chỉ có khoảng năm phút bên nhau, từ lúc tan học cho đến khi tôi bước ra khỏi cổng trường.
Vì đoạn đường về nhà, tôi phải tranh thủ… học từ vựng tiếng Anh.
Bố mẹ bán căn nhà cũ, mua căn mới trong khu tuyển sinh trường tiểu học tốt để cho thằng em tôi được học đàng hoàng.
Từ nhà mới đến trường tôi mất đúng bốn mươi phút cuốc bộ.
Tôi tranh thủ quãng đường đó để học thuộc từ mới.
Tôi hiểu, bố mẹ thiên vị nó.
Nhưng tôi cũng rõ một điều:
Thi xong đại học, là lúc tôi cắt đứt với cái nhà này.