Chương 6:
Sau khi Lục Trạch cút khỏi nhà, Lục San San ngồi phịch xuống ghế, thở dài như vừa trải qua chuyện đau khổ nhất cuộc đời :
“Anh em, trong lòng vẫn chưa quên được Bạch Sơ Nhiên…”
Tôi ở nhà họ Lục lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe họ nhắc đến cái tên này. Lập tức dựng thẳng tai, tập trung nghe ngóng.
Mẹ Lục nhấp một ngụm trà, chậm rãi kể:
“Năm năm trước, Bạch Sơ Nhiên và Lục Trạch yêu nhau. Nhưng không hiểu vì lý do gì, con bé đột nhiên biến mất . Lục Trạch tìm kiếm suốt một năm, đến khi có tin thì… bên cạnh con bé đã có một đứa trẻ .”
Bố Lục chậc lưỡi, mẹ Lục lắc đầu thở dài .
“Lục Trạch sốc nặng, mấy lần đòi nhảy lầu, tâm trạng tụt dốc không phanh . Mãi đến khi con xuất hiện, nó mới vực dậy được.”
“Ban đầu nó coi con là thế thân của Bạch Sơ Nhiên, nhưng thực ra, con đã cứu mạng nó đấy .”
Tôi: Ơ kìa?
Không ngờ Lục Trạch lại si tình như vậy.
Cả nhà đồng loạt quay sang nhìn tôi, mắt sáng rực như vừa tìm được vị cứu tinh .
Tôi nuốt nước bọt, thận trọng hỏi:
“Ý mọi người là…”
Mẹ Lục: “Làm ơn đánh nó mạnh vào, đừng để nó nghĩ quẩn nữa.”
OK!
Đơn hàng này, tôi nhận chắc luôn!
Làm là làm ngay!
—
Tối hôm đó, tôi đeo găng tay, bước một đường thẳng vào phòng Lục Trạch.
Anh ta vừa gập laptop lại, ngẩng lên nhìn tôi:
“Mẹ tôi nói tôi nên đối xử tốt với cô. Nhưng xin lỗi, trong lòng tôi chỉ có Bạch Sơ Nhiên .”
Tôi hiểu rồi.
Không trách được, mỗi lần tôi tác động vật lý vào mặt anh ta, anh ta đều lẩm bẩm cái tên đó .
Tôi gật đầu thông cảm:
“Không sao, trong lòng tôi, anh cũng chỉ là một cái ATM .”
Lục Trạch: “……”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt, từ giờ chúng ta là bạn bè.”
Tôi lắc đầu, chỉnh lại găng tay:
“Nhưng mẹ anh bảo, muốn làm chị em với tôi .”
Lục Trạch: ???
“Từ nay anh gọi tôi là dì, tôi gọi anh là ông chủ, ai làm việc nấy.”
Lục Trạch: “Chuyện này… không hợp lý lắm… ”
BỐP!
Tôi tát ngay một phát, không lệch một ly nào.
“Nói chuyện với dì mà thái độ thế hả?!”
Mắt Lục Trạch trợn tròn như đĩa bay, đơ mất mấy giây.
“Sao có thể ‘làm việc’ mà không báo trước chứ? Đợi đã… mạnh hơn… trời ơi… kích thích quá! ”
—
Bố mẹ Lục Trạch đứng ngoài hành lang, nghe tiếng động vọng ra, mỉm cười hài lòng.
Tình thân.
Đại khái là như vậy.
Một tuần sau.
Tôi đang vắt vẻo trên ghế trong đồn cảnh sát, buôn chuyện với Chu Minh Tu.
Đang cười hớn hở thì điện thoại rung lên .
Tin nhắn từ Lục San San:
Bạch Sơ Nhiên quay về rồi.
Mang theo một đứa trẻ.
Tôi giật bắn người, phi thẳng ra sân bay, đạp gió rẽ mây, phanh gấp ngay trước mặt Lục Trạch.
Và rồi… tôi chứng kiến một vở kịch .
—
Lục Trạch mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm Bạch Sơ Nhiên, giọng run run :
“Cô đã đi rồi, còn quay về làm gì?”
Bạch Sơ Nhiên bình thản như không, đáp lại bằng một câu cực phũ :
“Anh nghĩ tôi còn nhớ đến anh chắc? Tôi sớm đã quên anh rồi.”
Câu này… chưa kịp tiêu hóa thì cô ta tiếp tục:
“Mang con cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô nữa!”
?!!?
Tôi đứng hình .
Người chết rồi, năm trăm năm sau đào mộ lên, miệng vẫn còn cứng.
Bây giờ lại nói mấy câu này.
—
Nói xong, nước mắt cô ta rơi lã chã .
Cảnh tượng này cảm động đến mức —ôi dồi ôi, không nhịn được cái tặc lưỡi .
Tôi lặng lẽ quan sát người phụ nữ đối diện.
Trước giờ, để tránh chạm vào nỗi đau của Lục Trạch, nhà họ Lục cấm tiệt mọi thứ liên quan đến Bạch Sơ Nhiên.
Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy cô ta.
Và đúng là— hai chúng tôi giống nhau thật!
Nhưng cái khí chất thì… một trời một vực .
Cô ấy dịu dàng, thanh thoát, đúng chuẩn tiểu thư khuê các.
Còn tôi.
Bên trong thế nào, bên ngoài y chang như thế .
Điên từ trong ra ngoài.
—
Lúc này, Bạch Sơ Nhiên cúi đầu, dáng vẻ yếu đuối khiến ai nhìn cũng không nỡ trách móc .
Nhưng tôi chẳng quan tâm, ánh mắt lướt xuống cậu bé bên cạnh cô ta.
Khoan đã.
Sao thằng nhóc này lại giống Lục Trạch y như đúc vậy?!
____
Từ sân bay về, Lục Trạch rơi vào trầm cảm nặng .
Nhưng miệng thì vẫn cứng như bê tông đúc sẵn .
“Tôi không còn thích cô ấy nữa! Tôi không yêu cô ấy!
Ba năm trước, tôi đã đóng băng con tim! Cô ấy quay lại cũng vô ích!
Trên đời này, tình yêu là thứ không đáng tin nhất!”
Nhìn bộ dạng này, tôi phải công nhận một điều :
Kim cương cứng bao nhiêu, miệng anh ta cứng bấy nhiêu.
—
Bố mẹ Lục Trạch đứng ngồi không yên, lo lắng không biết con trai có làm chuyện dại dột không.
Sau mấy hôm quan sát, họ tìm đến tôi.
Giọng rất nghiêm túc .
“Tiểu Tiểu, con đến tát nó một cái đi.”
“Tát thật mạnh vào.”
…
Cũng được, tôi tới ngay .
Bốp! Bốp!
Hai phát trời giáng.
Lục Trạch vẫn trơ ra.
“Không được, không có cảm giác. Thực sự không có cảm giác.”
Tôi nheo mắt, không tin nổi .
Này thì không có cảm giác ?
Để tôi vào bếp lấy con dao thử xem nào .
Hôm nay tôi phải cho anh ta biết tôi có ‘được’ hay không!
—
Vừa rút dao ra, Lục San San tá hỏa nhào tới giữ tay tôi .
Giọng cuống quýt :
“Chị Tiểu Tiểu, đừng… đừng lấy con dao nhỏ thế! Em có cái rìu đây, chị cần không?”
Tôi: …
Lục San San, cô cũng có tố chất phết đấy!