Thế Thân Nghịch Thiên

Chương 6



Chương 6:

Một thời gian sau, mẹ Lâm lại đến gặp tôi.

Tôi nói với thư ký: “Nói với bà ấy rằng tôi đang họp và đưa bà ấy đến phòng tiếp tân đợi.”

“ Vâng thưa Đường tổng.”

Tôi không có ý xấu gì, tôi chỉ muốn giữ cho bà ấy bình tĩnh và không muốn bà ấy chạy qua như một con chó rồi sủa loạn.

Tôi đã làm việc cật lực chỉ để mong rằng khi họ đến tìm tôi thì ít nhất họ cũng có thể qua được vòng của các nhân viên bảo vệ và thư ký của tôi.

Dù bà ấy có muốn bỏ 10 triệu để tôi bỏ con thì tôi cũng phải có luật sư đứng bên cạnh, như vậy bức ảnh sẽ đẹp hơn rất nhiều và phù hợp với phong cách cũng như thẩm mỹ của tôi.

Tôi nghịch điện thoại một lúc rồi ra ngoài tìm bà ta: “Cháu chào bác, cuộc họp vừa kết thúc.”

Mẹ Lâm đang cầm nồi hầm trên tay: “Nghe nói con dễ bị đau bụng nên bác đã nấu cho con món súp yến sào bổ huyết.”

“Có chuyện gì thế bác?”

“A Duệ và Tĩnh Tĩnh đã cãi nhau.” Bà ta thở dài “Tĩnh Tĩnh chỉ muốn bước vào làng giải trí, A Duệ lại quyết tâm cho con bé ra nước ngoài học lên thạc sĩ.”

“ Ồ, cháu biết việc đó.”

Chẳng những rõ ràng, ngay từ đầu tôi còn là người đề nghị Lâm Duệ đưa Lâm Tĩnh ra nước ngoài, sau này còn đổ thêm dầu vào lửa.

“A Duệ, đúng thật là. Sao phải vội vàng ép buộc con bé chứ? Làm ngôi sao thì có gì sai.”

“Mối quan hệ nam nữ trong làng giải trí khá phức tạp”.

Mẹ Lâm đổi lời: “Tĩnh Tĩnh cùng anh trai cãi nhau mấy lần, nhưng A Duệ không chịu buông tha. Vốn dĩ hôm nay phải bay sang Mỹ, nhưng con bé đã bỏ nhà đi! Bác vẫn không thể liên lạc với con bé, cháu là bạn cùng phòng của con bé, cháu có biết đứa trẻ này đã đi đâu không?”

Tôi quay lại và nói: “ Bác ơi, đừng lo lắng, cháu sẽ cố gắng liên lạc với cậu ấy.”

Tôi quay lại hỏi người bạn cùng phòng cũ của mình, Lâm Tĩnh hiện đang ở đâu.

Trong nguyên tác, họ và Lâm Tĩnh thường nhắm tới tôi vì tôi quyến rũ anh trai người khác và trơ tráo trở thành người tình của hắn.

Sau khi tôi đến đây, tình hình trở nên tốt hơn nhiều: Giáo sư Hứa và tôi cùng nhau thành lập công ty – Hứa Chí Thu thực sự đã được đề bạt làm giáo sư trong năm nay. Nhưng mấy người bạn cùng phòng của tôi rất khó tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp.

Tôi đã tuyển dụng hai người trong số họ.

Bây giờ họ gọi tôi là Đường tổng.

Tôi gọi cho bọn họ, bọn họ nhanh chóng gửi chỗ của Lâm Tĩnh cho tôi. Tôi lái xe tới, Lâm Tĩnh đang ở trong khách sạn khóc lóc: “Đừng tưởng tôi không biết, đều là anh tôi bị cậu xúi giục, đồ khốn nạn.” ! “Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, làm sao biết anh ấy

sẽ để tâm?” Tôi ngây thơ nói.

“Chỉ vì chúng ta ở cùng ký túc xá nên anh ấy luôn so sánh tôi với cậu!” Lâm Tĩnh khóc lóc, lớp trang điểm của cô ấy đã bay hết.

“Có gì để so sánh? Làm thế nào để so sánh với tôi? Năm cuối cấp, lúc cậu quậy phá với đàn ông, thì tôi đang sắp xếp công việc ở khắp nước. Đùa thôi.”

Tôi tựa lưng vào ghế sô pha, bắt chéo chân. “Bây giờ cậu định thế nào? Có quyết tâm bước vào làng giải trí không?”

“Tôi không đi học! Học có ích lợi gì? Cậu còn bỏ học mà!”

Tôi rót cho mình một cốc Long Tỉnh và nói:

“Tôi đã nhận được bằng tốt nghiệp và có một bài phát biểu tốt nghiệp xuất sắc.”

“Dù sao thì tôi cũng sẽ làm diễn viên!”

Sự quyết tâm của Lâm Tĩnh khiến tôi không nói nên lời.

Cô ấy khiến tôi tin vào định mệnh.

Có lẽ cô ấy thực sự đã được định sẵn để trở thành nữ hoàng điện ảnh.

Tôi trợn mắt: “Vậy cậu không định về à? Hay cậu định ra ngoài làm việc một mình?”

“Tôi chuẩn bị tham gia vào đoàn quay một bộ phim truyền hình ngắn, người đại diện của Hoa Huy đã liên lạc với tôi.”

Tôi cười lạnh: “Bà chủ Hoa Huy là chị cả của bọn họ, cậu vào đấy không có tài nguyên, không có lai lịch, lại có bộ dáng hoa khôi như cô ấy, sao người ta có thể đầu tư cho cậu? Cuộc sống mà, liệu cậu có thể làm đến mức ngủ với ông chủ để lấy tài nguyên không?”

Lâm Tĩnh nghẹn ngào vì lời tôi nói.

Mặc dù bà cô này làm điều xấu ở trường và bị lệch lạc vì sự nuông chiều cả nhà họ Lâm nhưng cô ấy chẳng là gì nếu không có anh trai mình.

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ quay lại nói chuyện với anh trai cậu về việc mở công ty cho cậu”.

“Liệu anh ấy có sẵn lòng không?”

“Nếu anh ấy không mở, tôi sẽ mở vông ty cho cậu.” Tôi hừ lạnh một tiếng, bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tĩnh.

Khi đến bên Lâm Duệ, tôi đã thay đổi lời nói:

“Cô ấy đã quyết tâm bước vào giới giải trí.”

” Nơi đó rất lộn xộn.” Lâm Duệ hút thuốc, nhàn nhạt trả lời.

“Nếu không thì tôi sẽ thành lập công ty cho cô ấy, tìm người đại diện chăm sóc cô ấy. Thay vì để cô ấy làm việc cho người khác để kiếm sống, thà đi theo cô ấy, trông chừng cô ấy còn hơn.”

Lâm Duệ nhìn tôi với ánh mắt biết ơn: “Em làm đi, anh sẽ đầu tư tiền.”

“Anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu anh tham gia vào ngành giải trí sẽ bị mọi người cười chết, tôi sẽ tự tìm hiểu. Tôi thực sự rất hứng thú với việc này.”

Lâm Duệ vốn cũng có một chút khinh miệt về ngành giải trí nhưng ngành giải trí là một ngành đầu tư rất nhiều vốn liếng.

Lâm Duệ có tiền nhưng tôi không muốn hắn can thiệp, tôi muốn giữ Lâm Tĩnh trong tay.

Cuối cùng nhờ sự hòa giải của mình, tôi đã thành công đưa Lâm Tĩnh về với nhà họ Lâm.

Mẹ Lâm bật khóc: “Tâm Nhu, con thật tốt bụng… Cảm ơn con.”

Mẹ Lâm Duệ ôm Lâm Tĩnh và cúi đầu cảm ơn tôi.

“Cảm ơn Tâm Nhu vì đã dọn dẹp mớ hỗn độn này cho em đi, sau này em đừng gây khó cho cô ấy nữa.” Lâm Duệ lạnh lùng nhìn em gái mình.

Đương nhiên Lâm Tĩnh sẽ không chèn ép được tôi.

Bởi vì tôi thành lập công ty, ký hợp đồng với cô ấy và trở thành sếp của cô ấy.

Tôi nói riêng với người đại diện mà tôi thuê:

“Thích thì cứ mang theo, đừng lo lắng quá, đây là tiểu thư nhà giàu thế hệ thứ hai, gia đình mong cô ấy sớm lấy chồng”.

Nhưng Lâm Tĩnh thực sự rất giỏi diễn, tôi đằng sau ngăn cản nhưng vẫn có hai bộ phim truyền hình bùng nổ vào năm thứ hai.

Tôi cũng thừa nhận điều đó. Dù sao thì tiền đều vào túi tôi.

Tôi ghét Lâm Tĩnh, nhưng tôi không thể ghét bỏ tiền bạc, đó là vô đạo đức.

Vì vậy, tôi đã nhờ người đại diện của cô ấy lấp đầy lịch trình của cô ấy và cô ấy rất chăm chỉ tham gia các chương trình tạp kỹ, kiếm cho tôi 18 triệu mỗi tháng.

Tôi đã dùng tên của cô ấy để huy động được 480 triệu nhân dân tệ trên thị trường và tuyển một nhóm diễn viên trẻ đẹp vào công ty để hỗ trợ cô ấy.

Sau đó tôi hình thành một thói quen tốt là chạy đến công ty giải trí khi cảm thấy căng thẳng.

Nhìn thấy một nhóm soái ca trẻ đẹp tranh nhau gọi tôi là chị, còn lén kể cho tôi nghe kịch bản trong sáng, tâm trạng tôi đã tốt hơn rồi, thật tuyệt.

Cảm ơn Lâm Tĩnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.