Thế Thân Nghịch Thiên

Đua xe



Chương 4: Đua xe

Hết một tháng, Lâm Duệ đưa tiền cho tôi nhưng tôi từ chối:

“Tôi đùa thôi, anh Lâm, anh là anh trai của Lâm Tĩnh. Tôi thấy anh là một người rất tốt. Tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi. Làm sao tôi có thể lấy tiền của anh được?”

Bông hoa nhỏ màu trắng ngây thơ Đường Tâm Nhu có thể cam kết làm người yêu của anh với mức giá này mà không hề hối hận.

Đánh đổi tất cả chẳng cần lợi ích.

Tôi thì khác.

Tôi kiếm tiền từ hắn, nhưng tôi cũng phải triệt để cắt gọn cái danh thế thân.

Tôi lấy 300.000 tệ để đổi lấy một chiếc mô tô Harley-Davidson tặng Lâm Duệ.

Hắn đặc biệt ngạc nhiên và vui mừng như một đứa trẻ, nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh.

Ngày hôm sau, tôi nhận được một đống đồ xa xỉ.

Túi xách mới của DIOR, dây chuyền Chanel, vòng tay Bvlgari.

Tốt lắm, tôi đã dạy hắn trở thành một người đàn ông hào phóng.

Bông hoa nhỏ Đường Tâm Nhu thuần khiết và giản dị, nói cách khác cô ấy không tiêu nhiều tiền.

Bây giờ hắn đã biết cách tiêu tiền cho tôi.

Trong trò chơi địa vị, mỗi người đều có cái giá riêng của mình. Bạn là ai, bạn xứng đáng được nhận những món quà gì và bạn được đối xử như thế nào.

“Tôi tặng anh một món quà vì anh là khách hàng lớn của chúng tôi.” Tôi nhắn tin cho hắn trên WeChat. “Anh đang làm gì vậy?”

“Chúc mừng em khởi nghiệp thành công.”

Giọng nói của Lâm Duệ đã không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa.

“Cảm ơn anh. Cuối tuần tôi sẽ dẫn anh đi thử xe mới.”

Khi tôi đi đua xe với hắn, tôi đã gặp bạn hắn.

“Này, ai đây? Tình nhân nhỏ của cậu sao? Cô ấy trông rất giống San San!”

Lâm Duệ hiển nhiên có chút xấu hổ.

Tôi bình tĩnh lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa cho hắn: “Tôi là Đường Tâm Nhu của công ty Sinh Vật Mạng. Tên anh là gì?”

Bạn Lâm Duệ nhìn chức danh người sáng lập trên danh thiếp và chủ động bắt tay tôi: “Tôi họ Tống, tên Tống Minh.”

Ôi, đây lại là một nam diễn viên phụ ngốc nghếch nữa.

Hắn cảm thấy Lâm Duệ và Từ San San thật đáng thương, còn Đường Tâm Nhu nhân cơ hội nhảy vào thật chán ghét. Hắn thấy nguyên chủ không vừa mắt, không xứng với anh em của mình.

Hắn cảm thấy Đường Tâm Nhu chính là nô lệ của anh em hắn, cần lại gọi, không cần thì vứt.

Họ say khướt bên ngoài, thậm chí còn gọi điện bảo cô ấy đi đón.

“Cậu bắt đầu chơi mô tô từ khi nào?” Tống Minh hỏi Lâm Duệ.

Lâm Duệ liếc nhìn tôi: “Tiểu Đường tặng tôi một chiếc Harley.”

Vâng, dù sao thì cũng sử dụng tiền của anh.

Tôi chửi rủa trong lòng và mỉm cười trang nghiêm:

“Anh ấy thường không có nhiều thời gian rảnh rỗi. Lúc nào cũng làm gì thì có hơi nhàm chán. Tôi muốn anh ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Tống Minh hét lên: “Cậu được đấy, tại sao tôi không có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy làm bạn bên mình nhỉ? Lâm Duệ, cô ấy thật xinh đẹp, còn giàu nữa.”

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Tôi và anh Lâm không có quan hệ như vậy. Chúng tôi chỉ quan hệ công việc thôi.”

Tống Minh vẫn đang hối hả ở giữa hai chúng tôi với vẻ mặt nghiêm nghị: “Hai người làm nghề gì vậy? Tôi có thể tham gia không?”

“Chăm sóc y tế cao cấp.” Tôi mỉm cười. “Nếu anh Tống quan tâm, tôi sẽ nhờ trợ lý của tôi gửi cho anh hồ sơ công ty và hồ sơ dự án sau.”

Nghe trợ lý nói xong, Tống Minh cuối cùng cũng tin tưởng, xóa đi vẻ giễu cợt trên mặt.

Hắn có thể thô lỗ với nguyên chủ vì cô ấy chỉ là một món đồ chơi của Lâm Duệ.

Nhưng một người trẻ tuổi có sự nghiệp thì lại khác.

Họ đều là những người lăn lộn trong xã hội, lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.

Mỗi người trong nhóm đều mang theo một người bạn gái.

Giống như họ, tôi ăn mặc thời trang và đeo toàn đồ xa xỉ, nhưng chúng tôi hoàn toàn khác nhau.

Điều rõ ràng nhất là khi ăn, Tống Minh tôn trọng tôi hơn rất nhiều.

“Tôi không biết uống rượu.” Tôi từ chối.

Tôi biết uống rượu, một chai Mao Đài cũng không thành vấn đề, nhưng tôi sẽ không uống một giọt rượu nào với đàn ông, họ không liên quan gì đến tôi.

“Tôi sẽ uống.” Lâm Duệ đứng dậy, cầm lấy chiếc cốc của mình và uống một ngụm trong tiếng reo hò của đám đông.

“ Hảo hán!”

“Em mua một căn nhà ở Tùng Nguyên ngay sau khi tốt nghiệp. Em rất biết cách chọn đấy.”

Trong mắt Lâm Duệ tràn đầy tán thành.

Tôi cười mà không nói gì.

Làm sao tôi biết ngôi nhà này tốt ư? Đây không phải là ngôi nhà nguyên bản hắn đã chọn sao?

Vào khoảng thời gian này trong nguyên tác, Lâm Duệ đã cùng sống chung với Đường Tâm Nhu ở đây.

Khi bạch nguyệt quang trở lại vào ba năm sau, Đường Tâm Nhu rời đi với một chiếc vali, rời khỏi biệt thự này chỉ với trái tim rỉ máu.

Nguyên chủ có lẽ không muốn nhớ lại những ngày tháng ở đây. Nhưng tôi muốn ngôi nhà này!

Tôi ném cuốn sổ bất động sản lên bàn cà phê và nhìn xuống khung cảnh dòng sông rực rỡ qua khung cửa sổ kính.

Dưới ánh hoàng hôn, Lâm Duệ thậm chí còn muốn mời tôi một ly sâm panh.

A.. Rất đẹp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.