Thích Thầy Là Sở Trường Của Em

Chương 5



Những ngày sau đó, tôi cứ rối bời chẳng biết làm sao.

Suy nghĩ mãi, tôi thấy mình không thể tiếp tục giả điếc làm ngơ nữa.

Tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói rõ ràng.

Tôi không muốn một mối tình chỉ biết câm lặng.

Dọc theo con đường quen thuộc, tôi bước đến cổng trường cũ.

Cánh cổng vẫn như xưa, màu xanh trắng của đồng phục, tất cả đều không thay đổi.

Hai thầy cô vừa tan học, vừa cười nói khi bước ra khỏi cổng.

“Dạo này mấy đứa học sinh trong lớp cô rắc rối quá, đau đầu hết sức.”

“Ôi đừng nhắc nữa, bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng nổi loạn, ngày nào cũng làm tôi phát rầu!”

Chợt tôi nhớ lại lời dì Hàn Trừng hôm trước:

“Có một cô bé khá nổi loạn khiến nó phải đau đầu suốt một thời gian. Từ đó, nó không nhận làm giáo viên chủ nhiệm nữa.”

Đột nhiên, tôi cảm thấy mình như một con hề.

Hóa ra, trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một sự phiền toái.

Chắc năm đó anh ấy đã chán ngấy một đứa học trò như tôi rồi.

Ngay lúc đó, từ cổng trường bước ra hai người rất quen thuộc.

Hàn Trừng… và mối tình đầu của anh ấy—Lý Vãn Thanh.

Lý Vãn Thanh ôm chầm lấy anh ấy, nước mắt rơi lã chã.

Tôi vội quay đi, không dám nhìn thêm dù chỉ một giây.

Không biết mình đã đi bao lâu dọc theo con phố, tôi rút điện thoại ra và gửi tin nhắn cho anh ấy.

“Em muốn đi Đại Lý du lịch, bên đó trời ấm áp, hoa cũng đẹp. Anh có thể đi cùng em không?”

Anh ấy trả lời:

“Được.”

Tôi hỏi tiếp:

“Ngày 1 tháng 2 được không?”

Lâu sau, anh ấy mới nhắn lại:

“Hôm đó anh bận, đổi ngày khác nhé.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một hồi lâu.

Quả nhiên… nếu một người chưa dập tắt hết hy vọng, họ sẽ không chịu nói lời từ biệt.

Cứ thế, tôi chẳng biết tình cảm mình dành cho anh ấy là yêu hay là cố chấp nữa.

Tôi cứ đi lòng vòng mãi, cuối cùng chọn đại một quán bar nhỏ để ngồi xuống.

Vừa mới ổn định chỗ ngồi, tôi bỗng nhận ra một gương mặt quen quen.

Hà Xán?!

Cậu ấy ngồi một mình ở góc quán, lặng lẽ uống rượu, trông có vẻ chán chường.

Tôi gõ nhẹ lên bàn, cậu ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ như đã uống kha khá.

“Tần Chi? Sao cậu lại ở đây?”

Tôi cầm ly rượu trên bàn, uống cạn một hơi.

“Thất tình rồi.”

Cậu ấy đập bàn cái “rầm”.

“Cái gì? Cậu cũng thất tình á?”

“Nào nào, chụp cái ảnh đăng lên vòng bạn bè đi, ít nhất cũng để tớ thấy mình không cô đơn!”

Nói xong, cậu ấy giơ điện thoại lên, bật camera.

Tôi chẳng biết phải làm sao nữa.

“Cậu yêu đương với ai thế? Sao tớ không biết?”

“Còn ai nữa? Bạn thân cậu chứ ai!”

Tôi: ???

Chuyện gì thế này?

“Hai người từ bao giờ vậy? Sao tớ không hay biết gì hết?”

“Hôm qua mới yêu, hôm nay chia tay rồi.” Cậu ấy nói với vẻ mặt ủ rũ.

Tôi: …

“Tại sao?” Tôi thật sự không hiểu nổi.

“Cô ấy… cô ấy bảo tớ mua xiên nướng dưới nhà cho cô ấy ăn. Nhưng tớ thấy quán nướng đó chiếm vỉa hè, nên tớ đến dẹp luôn… Sau mới biết… ông chủ quán đó là bố cô ấy.”

Cậu ta quả là một nhân tài hiếm có.

“Tần Chi, cứu tớ với…”

Tôi đành phải nhắn tin cho cô bạn thân.

Cô ấy chỉ trả lời đúng ba chữ: “Bảo nó cút.”

Tôi nhìn Hà Xán cứ uống cạn ly này đến ly khác để giải sầu, lúc ấy mới nhận ra mình mới là kẻ thất tình.

Cho đến khi…

Một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi.

“Tần Chi, sao không trả lời tin nhắn?”

Tôi ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười lạnh lùng:

“Không phải cố tình không trả lời đâu, chỉ là… anh quá quan trọng, tôi thấy mình trả lời kiểu gì cũng không xứng.”

“Vậy nên, thầy Hàn… tôi tha cho anh rồi.”

Ánh mắt Hàn Trừng bỗng tối sầm lại, giọng nói lộ rõ sự tức giận:

“Tần Chi, em có ý gì vậy?”

Tôi giơ tay chỉ về phía Hà Xán đang ngồi bên cạnh:

“Anh cũng biết đấy, từ hồi cấp ba tôi đã thích cậu ấy rồi. Giờ chúng tôi đang bên nhau, đợi đến khi kết hôn, nhất định sẽ mời anh làm người chứng hôn.”

Hà Xán, người đã uống đến mức choáng váng, lập tức hưởng ứng:

“Đúng rồi đó, thầy Hàn, nhất định phải đến nha!”

“Chúng ta chưa chia tay.”

Hàn Trừng bất ngờ nắm lấy vai tôi, ánh mắt như muốn xiết chặt tôi lại.

“Chưa chia tay thì sao? Yêu nhiều người một lúc thì có gì đâu, tôi gõ phím nhanh, không lẽ không nhắn tin kịp à?”

“Nếu anh không giữ được trái tim tôi, thì đừng nói tôi trăng hoa.”

Từng chữ tôi nói ra, đều như đâm thẳng vào anh ấy.

Lần này, tôi không muốn tiếp tục hạ mình nữa.

“Thầy Hàn, tôi không muốn nổi loạn nữa.”

“Tôi thật sự tha cho anh rồi.”

Tôi vẫy tay với anh ấy.

Cũng là vẫy tay tạm biệt mối tình đơn phương kéo dài suốt bao năm qua.

Có lẽ, chia ly mới là quy luật của nhân gian.


Như thể vứt bỏ được một tảng đá lớn trong lòng, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời… cũng trống rỗng lạ lùng.

Những ngày sau đó, tôi cứ lơ đãng, chẳng còn tâm trạng làm gì.

Cho đến một hôm, trên đường, tôi tình cờ gặp thầy dạy thể dục.

Thầy nhìn tôi, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Thầy Cao, thầy sao thế?”

Thầy thở dài:

“Hầy… Chuyện giữa em và Hàn Trừng, sao lại thành ra thế này?”

Tôi ngây người.

“Em và anh ấy… có chuyện gì cơ?”

Thầy càng khó hiểu hơn:

“Anh ấy chưa nói gì với em sao?”

“Nói gì cơ???”

“Vài hôm trước, trường có đợt xét duyệt thăng chức và đánh giá giáo viên xuất sắc. Vốn dĩ chuyện đó đã chắc như đinh đóng cột, nhưng không biết ai đã tung ra những bức ảnh chụp em và anh ấy, còn bịa đặt rằng hai người đã có gì đó với nhau từ thời em còn đi học. Tin đồn lan nhanh, bây giờ ai cũng biết cả rồi.

Đừng nói là thăng chức, ngay cả công việc của anh ấy cũng bị ảnh hưởng. Nhiều phụ huynh còn ký đơn kiến nghị yêu cầu trường đuổi việc anh ấy.”

Tôi hoảng hốt lục tìm điện thoại, mở ngay diễn đàn và nhóm chat của trường.

Nơi hội tụ mọi tin đồn và drama.

Bài viết đang hot nhất—hơn một ngàn bình luận.

Trong đó toàn là ảnh tôi và Hàn Trừng ở khu vui chơi, thậm chí hồ sơ học tập của tôi cũng bị đào lên.

Bình luận bên dưới toàn những lời lẽ không thể chấp nhận được.

Nào là “giáo viên vô đạo đức”, “biến thái quấy rối học sinh”…

Tất cả bùn nhơ đều đổ lên đầu anh ấy.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn thầy thể dục:

“Thầy Cao, thầy có thể đưa em đến gặp ban lãnh đạo nhà trường không?”

Phiền phức này là do tôi gây ra. Tôi sẽ tự mình giải quyết.

Tôi đứng trước ban giám hiệu, hít một hơi thật sâu rồi nói rõ ràng:

“Chào các thầy cô, em là Tần Chi, học sinh cũ lớp 12-349. Về những tin đồn xoay quanh thầy Hàn Trừng, em muốn làm rõ một số điều.”

“Thầy cô có thể ghi hình ngay tại đây. Em xin đảm bảo rằng những gì mình nói hoàn toàn là sự thật, và sẵn sàng chịu trách nhiệm pháp lý cho lời nói của mình.”

“Thứ nhất, thầy Hàn là một giáo viên chính trực. Tất cả những gì trên mạng lan truyền đều không đúng sự thật. Khi còn đi học, em đã thầm thích thầy ấy, nhưng chưa từng nói ra, nên thầy ấy không hề biết. Vì vậy, không thể có chuyện thầy ấy có hành vi sai trái với đạo đức nghề giáo.”

“Thứ hai, gần đây chúng em tình cờ gặp lại nhau, là do em đơn phương theo đuổi. Tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ sự ích kỷ của em. Em rất xin lỗi và mong rằng có thể trả lại danh dự cho thầy Hàn.”

Chỉ thế thôi.

Tôi không muốn trở thành rắc rối của anh ấy thêm một lần nào nữa.

Tôi viết một bức thư, kèm theo một tờ tiền 100 tệ, nhờ thầy thể dục đưa cho Hàn Trừng.

Thầy Hàn,

Xin lỗi vì em phải dùng cách này để bày tỏ lòng mình. Thực ra, em định giữ bí mật này mãi mãi trong lòng, không bao giờ để ai biết.

Mùa hè năm em 16 tuổi, em làm mất điện thoại và ví tiền, ngồi khóc như mưa bên lề đường.

Lúc đó, có một chàng trai đi qua, thấy vậy đã đưa cho em 100 tệ bảo em bắt taxi về nhà.

Em đã hối hận mãi—hối hận vì không dám xin số điện thoại của anh ấy.

Sau đó, em hay đến con phố đó, hy vọng sẽ gặp lại, nhưng chẳng bao giờ thấy nữa.

Vài năm sau, anh ấy thành thầy giáo của em, nhưng lại không nhớ em là ai.

Thầy Hàn, cảm ơn thầy nhiều lắm. Tiền em đã trả lại thầy rồi, chỉ tiếc là không có tiền lãi.

Thầy có thể không biết, nhưng hình ảnh của thầy năm đó, đã khắc sâu trong trái tim em lúc 16 tuổi.

Em không dám nói, cũng không thể nói.

Vì em sợ.

Sợ thầy ghét em.

Sợ vài năm sau, thầy sẽ chẳng còn nhớ nổi tên em.

Vậy nên, em làm đủ trò quái gở, chỉ mong thầy chú ý đến em chút thôi.

Nhưng… đúng là trẻ con.

Xin lỗi thầy vì đã làm phiền.

Thầm mến là gì?

Trời bên ngoài mưa như trút, thầy không nhìn em, em cũng chẳng buồn nhìn mưa.

—— HC (Hàn Trừng)

Ngày tốt nghiệp, em tặng thầy một bó dạ lan hương trắng, như lời tỏ tình mà chẳng bao giờ em dám nói ra.

Sau này, em có đi khám bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ bảo:

Khi tiếp xúc với người khác giới, chúng ta thường lầm tưởng ngưỡng mộ là tình yêu. Nhưng thật ra, chưa chắc đó là tình yêu.

Em tự nhủ với mình—đây không phải tình yêu, không phải đâu.

Em như buông tay anh rồi, nhưng lại như vẫn đợi anh.

Em không nên thế.

Em là người bướng bỉnh và cứng đầu.

Em không muốn bỏ lỡ anh, nhưng chỉ khi cả hai cùng muốn thì mới có ý nghĩa.

Anh đã chọn đúng rồi.

Vậy thì… em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc.

Thầy Hàn, trước đây em đã làm phiền thầy, sau này sẽ không nữa.

Cảm ơn thầy vì đã cho em một giấc mơ hão huyền.

Kiếp này, em buông tay thầy rồi.

Kiếp sau, đừng gặp lại nhau nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.