Chương 3:
Mấy ngày tiếp theo Tạ Dực luôn ở trong phòng thí nghiệm nên không có thời gian để ý đến tôi. Được sự đồng ý của anh ấy, tạm thời tôi sẽ sử dụng chiếc tai nghe màu hồng nam tính đó.
Anh bảo tôi tối chủ nhật xuống lầu trả lại tai nghe, tôi còn hơi tiếc.
“Sao lại là màu hồng chứ?” Tạ Dực nhìn chiếc tai nghe tôi đưa, dấu chấm hỏi bay đầy đầu.
Ủa?
“Không phải anh tự mua hả?“
Anh ấy mở điện thoại xem đơn đặt hàng: “Đậu xanh, chọn nhầm màu rồi!”
“Vậy… không thì anh hoàn hàng đi?”
“Đã bảy ngày rồi, không có lý do để hoàn hàng.” Anh bĩu môi.
“Vậy đổi hàng thì sao? Cũng không được hả?”
“Tôi không muốn trả phí vận chuyển đâu.”
Được lắm, chịu bỏ ra 2000 tệ để mua tai nghe nhưng 10 tệ phí vận chuyển lại không nỡ hả?
Anh ấy đẩy nó lại cho tôi: “Em lấy nó dùng trước đi. Tôi cần thời gian để bản thân chấp nhận cái màu này.”
Hả? Còn có chuyện tốt như vậy à?
Có thể tiếp tục sử dụng tai nghe của Tạ Dực rồi!
Tôi vui vẻ cất nó lại vào túi và nghĩ rằng sẽ lấy cớ này đãi anh một bữa tối.
Sau khi ăn xong lại đi dạo.
Đi chậm rãi trên con đường tối tăm.
Sau đó làm này làm kia.
Hehe!
“Này, dùng tai nghe của tôi rồi thì đi mua cơm cho tôi đi.”
Tạ Dực nhanh hơn tôi một bước, anh ấy nhét thẻ cơm vào tay tôi.
“Anh ăn gì thế?”
“Như cũ, em đi đi, tôi ngồi ở đây đợi.”
Anh ngồi xuống hành lang, tựa đầu vào cột ngủ.
Tôi suýt quên là mỗi lần anh bị dí dự án đều bận đến chóng mặt trong phòng thí nghiệm.
Lúc kết thúc thì bộ dạng như đã mất đi phân nửa cuộc đời.
Nghĩ đến mấy tháng sau tôi sẽ trở thành bạn học của anh ấy, cùng làm việc dưới sự hướng dẫn khắc nghiệt của lão Lý – người được mệnh danh là ác quỷ khiến tôi thấy hơi rén.
Sau khi đóng gói thịt lợn xào sốt Bắc Kinh và ba món ngon từ căng tin đi ra, Tạ Dực vẫn giữ tư thế đó.
Hình như anh ngủ rồi, tôi đến cạnh nhưng không thấy anh phản ứng gì cả.
Ánh sáng mờ ảo cũng không giấu được sự mệt mỏi trên gương mặt anh.
Tôi có chút đau lòng, muốn để anh chợp mắt lâu hơn một chút nhưng tôi lại lo rằng tư thế này sẽ không thoải mái.
Tôi vỗ vai anh ấy: “Ông chủ Tạ, tỉnh dậy đi, tôi là cảnh sát. Anh bị bắt vì quá đẹp trai, anh vui lòng đưa tay ra cho tôi bắt nào.”
Tạ Dực không mở mắt, khóe miệng hơi cong lên, đưa tay phải lên trước mặt tôi.
Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón tay như đang bay lượn vậy.
Ô hô!
Cơ hội tốt!
Chạm vào tay nam thần!
Ngay khi tôi chạm vào, anh ấy đã rút tay lại, thậm chí tôi còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ từ đôi bàn tay ấy nữa mà.
Tạ Dực cụp mí mắt xuống, nửa mơ nửa tỉnh cười nhạo tôi: “Đới Cẩn, em lại muốn lợi dụng tôi nữa à?”
“Nào dám nào dám, là chính anh tự đưa tay đến mà.”
Anh che miệng ngáp dài, một tay xách cơm, một tay xách balo, đứng dậy mà không thèm nhìn tôi.
“Đi thôi, tạm biệt.”