Tiệc Đính Hôn Bất Ngờ

Đọc full



Tôi vừa đi công tác về, đúng lúc nhà tổ chức tiệc rượu.

Tôi cắm mặt ăn uống. Bên cạnh có một anh đẹp trai đang ăn như hổ đói.

Ăn được nửa chừng, bố tôi bỗng cầm micro, giọng đầy xúc động:

“Hôm nay là tiệc đính hôn của con gái út tôi – Tống Vãn, và người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị – Cố Thần. Cảm ơn mọi người đã đến!”

Cạch.

Tôi và người đàn ông bên cạnh đồng loạt đánh rơi đũa xuống đất.

Tôi trợn mắt khó tin.

Hóa ra mình đang ăn tiệc đính hôn của chính mình?


Tôi khoanh tay, tựa vào ghế, nghiêm nghị nhìn bố:

“Bố, con cần lời giải thích.”

Bố làm bộ ngây thơ: “Thì con cũng lớn rồi…”

Tôi nhíu mày: “Hồi con học tiểu học, bố đến… nhà trẻ đón con, con nhịn. Lên cấp hai, bố mò tới tiểu học, con cũng chịu. Đại học, thầy gọi điện, bố bảo con đang ôn thi tốt nghiệp, con cũng nín. Nhưng giờ con mới 26, sao bố khai con 30 mấy? Làm tròn kiểu gì đấy?”

Bố lầm bầm: “Làm tròn số học, bố không sai.”

Tôi giơ tay tuyên bố: “Con không công nhận cái đám cưới này.”

Bố định nói gì, rồi thôi. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Bố như thấy cứu tinh, hí hửng đi mở.

Cửa vừa mở, “vị hôn phu” của tôi xuất hiện – Cố Thần.

Tôi nheo mắt nhìn. Đúng gu tôi luôn: dáng cao, mặt đẹp, khí chất trầm ổn, mắt đào hoa, nhìn chó cũng dịu dàng… nhưng nhìn người thì lạnh như băng.

Tôi lẩm bẩm: “Sao thấy quen quen…”

Cố Thần lịch sự nói: “Bác Tống, cháu muốn nói chuyện riêng với con gái bác.”

Bố tôi gật đầu cái rụp, đẩy tôi ra như đẩy hàng giảm giá: “Sau này ngủ chung giường, ăn chung mâm, sớm quen cho đỡ lạ.”

Tôi: “… Thần kinh.”

Chúng tôi ra vườn hoa. Không khí lãng mạn… nếu không có cặp đang hôn nhau ba mét phía trước, một cặp khác đang cãi nhau năm mét bên trái, và sau lưng thì có tiếng bốp.

Cố Thần nhìn quanh, khẽ ho: “Hay là… vào xe?”

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh giác.

Anh ta nghiêm túc: “Xe yên tĩnh.”

Tôi lùi ba bước, ánh mắt nói thẳng: đừng mơ.

Cuối cùng, chúng tôi ngồi ở quán cà phê gần đó.

Tôi mở lời: “Đám cưới này không tính—”

“Lấy tôi đi.” – Anh ta cắt lời.

Tôi suýt sặc cà phê.

“Anh gì ơi, lần đầu gặp, tôi có ngáy khi ngủ không anh còn chưa biết mà đòi cưới? Hôn nhân là trò đùa à?”

Anh ta đỏ mặt: “Đợi đã, nghe tôi giải thích…”

Tôi giơ tay: “Đừng! Rùa đọc kinh còn nhanh hơn anh nói.”

Anh ta hít thở sâu: “Chúng ta cũng đâu còn trẻ…”

Tôi ngắt lời: “Khoan, anh bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi mốt.”

Tôi gõ bàn: “Tôi hai sáu. Vậy người ‘không còn trẻ’ là anh, chứ không phải chúng ta.”

Kết luận: buổi gặp gỡ – thất bại toàn tập.

Ba ngày sau, tôi phải đi phỏng vấn… chính Cố Thần.

Cầm tài liệu mà đau đầu. Chờ ở phòng VIP hai tiếng, không dám đi vệ sinh, sợ lỡ mất ảnh.

Vừa đứng dậy định chạy ra ngoài thì ảnh tới.

Vest đen, tóc chải ngược, mặt như tạc tượng, cao mét tám lăm, khí chất tổng tài. Anh ta nhìn tôi, cười lạnh:

“Trùng hợp ghê, em gái.”

Tôi đỏ mặt như cà chua chín. Định phản pháo thì anh ta tiếp:

“Ngại à?”

Tôi buột miệng: “Tôi buồn tiểu.”

Anh ta: “…”

Lúc quay lại, anh ta nghiêm mặt: “Bắt đầu phỏng vấn.”

“Tên?”

Anh ta cau mày: “Biết rồi còn hỏi?”

“Tuổi?”

“Không lẽ em bị chó ăn mất trí nhớ? Hôm qua nói rồi!”

Tôi cười giả trân: “Tôi muốn hiểu về triết lý quản lý công ty anh.”

Anh ta rút một cuốn sách, đập xuống bàn cái bốp: “Tặng đấy, tự đọc.”

“Tổng giám đốc Cố…”

Anh ta liếc đồng hồ: “Thời gian tôi quý, em hỏi kiểu này, tôi sợ em… phí tuổi xuân.”

Tôi nghiến răng: “Vậy làm sao anh mới chịu trả lời?”

Tôi nghĩ, chắc ảnh sẽ nói: “Lấy tôi đi.”

Ai ngờ ảnh chỉ tay xuống dưới: “Chạy mười vòng xuôi, mười vòng ngược. Tôi sẽ nghĩ lại.”

Tôi nhìn anh ta, chắc chắn: người này thần kinh có vấn đề.

Tôi đáp tỉnh bơ: “Tật này mới bị hay bẩm sinh? Tôi có số bệnh viện tâm thần, anh muốn tôi đặt lịch không?”

Anh ta im. Rồi bất ngờ đứng dậy, vòng ra sau tôi, hai tay chống ghế, cúi xuống:

“Em gái, em thật sự… không nhớ tôi?”

Tôi: “?”

Anh ta nhếch môi: “Hai mươi mốt năm trước, em dụ tôi trèo cây… rồi rút thang. Tôi phải ngủ trên cây cả đêm. Từ đó, tôi sợ… con gái. Tống Vãn.”

Tôi cố gắng lục tung ký ức. Xin lỗi, đừng nói là hai mươi mốt năm trước, ba năm trước tôi đã chủ động xoá sạch bộ nhớ.
Năm đó tôi mới có năm tuổi. Tôi rút thang thật á? Sao tôi không nhớ mình từng học leo cây trình độ ninja?
Cũng hơi nghịch thật…

“Nhớ ra chưa?” – anh ta nghiến răng, giọng thấp như dọa nạt.
Tôi nặn ra nụ cười lịch sự:
“Thành thật xin lỗi, tôi đã cố, nhưng bộ nhớ báo lỗi.”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, cười nhạt như kẻ phản diện sắp bẻ lái:
“Được. Rất tốt. Tuyệt vời. Người gây hoạ sống yên ổn, còn tôi ám ảnh gần nửa đời.”

Tôi im lặng.
Hóa ra lúc tiệc đính hôn, anh ta đã nhận ra tôi.
Lời cầu hôn đó… không phải yêu đương sét đánh, mà là âm mưu trả thù cũ.
Tổng tài “bá đạo vì bị rút thang” – đúng là cốt truyện đậm mùi nghiệp quật.

Anh ta liếc tôi một cái:
“Sao cô nhìn tôi như thể đang thèm thịt nướng vậy?”

Tôi ghé sát. Anh ta lập tức lùi ba bước.
Không run, không đổ mồ hôi, không thở gấp.
Chỉ mặt đỏ như trái cà chua sắp chín.

Khoan… hôm bố đẩy tôi vào người anh ta, cũng chỉ đỏ mặt thôi.
Không lẽ…
“Tôi tưởng anh sợ phụ nữ? Sao với tôi anh lại không bị gì?”
Anh ta gắt:
“Cũng không hiểu nổi. Người khác đụng vô thì nổi da gà. Cô thì… ừm, không sao.”
Tôi lẩm bẩm:
“Anh bị Stockholm à?”

Không khí lại rơi vào trạng thái đứng hình mất 5 giây.

Tối đó, Cố Thần gọi điện.
“Cho cô mười triệu, giúp tôi chữa bệnh sợ phụ nữ.”
Tôi nhướn mày:
“Anh tưởng tôi thiếu tiền?”

Xin lỗi, nhà tôi có công ty riêng.
Tôi đi làm là để lấy cảm hứng viết tiểu thuyết, không phải mưu sinh.

“Vậy tôi trả hai mươi triệu, cô cút khỏi đời tôi được không?”
Tôi cười ngọt:
“Anh nghĩ tôi có giá thấp vậy à? Tôi phải đòi ba mươi mới đúng.”

Đầu dây bên kia nghiến răng ken két.
Rồi anh ta lạnh giọng:
“Hi vọng cô đừng có ngày phải cầu xin tôi.”

Tôi cười khẩy.
Xin anh cho tôi lý do cầu xin với?

Chưa đầy ba ngày sau, tôi hiểu ý anh ta.
Trước mặt là nguyên dãy dài mấy chục anh trai đẹp như đi thi hoa hậu.
Tôi ngơ ngác nhìn bố.

“Bố, con đồng ý đi xem mắt, nhưng bố lùa cả đội tuyển quốc gia tới làm gì?”
“Để tăng xác suất trúng số chứ sao.” – Bố tôi cười rạng rỡ.

Tôi cảnh cáo:
“Còn như này nữa, con bỏ nhà đi.”

“Đi đi. Bố gọi Cố Thần sắp phòng cho con. Đính hôn rồi, ngủ nhờ cũng hợp lý.”
Mấy ông anh xem mắt vẫn hớn hở cười như không nghe thấy gì.

Tôi nhìn bố, nghi ngờ:
“Bố còn tỉnh không đấy?”

Bố nở nụ cười nham hiểm:
“Chọn một người. Hoặc dọn đến nhà Cố Thần. Hai đường, đi đâu tuỳ con.”

Tôi cười nhẹ như gió xuân:
“Bố yêu, còn lựa chọn thứ ba không?”

“Là gì?”

“Cắt đứt quan hệ cha con.”

Cuối cùng, tôi vẫn phải xách vali sang nhà Cố Thần.
Vì tôi biết, bố tôi là kiểu người “một mình gồng cả vở kịch”.
Từ nhỏ vừa làm bố vừa làm mẹ, nên tính có phần hơi… drama.
Muốn ông im, phải xử lý triệt để.
Mà triệt để, chính là… Cố Thần.

Thấy tôi tới, anh ta hồ hởi đón tiếp:
“Ô kìa, tiểu thư Tống cũng chịu hạ cố đến rồi à? Phòng tôi chuẩn bị sẵn, lên xem nhé?”

Tôi lập tức cảnh giác.
Cố Thần mà nhiệt tình… chắc chắn có mai phục.

Anh ta dẫn tôi lên lầu, mở cửa phòng:
“Bất ngờ chưa!”

Tôi nhìn vào. Cứng đờ.
Rèm hồng. Màn hồng. Giường công chúa hồng. Gối ôm thỏ hồng. Ly nước hồng.
Hồng nguyên cây.

Tôi xúc động suýt bật khóc.
“Chúa ơi, tôi tìm thấy chân ái rồi…”

Cố Thần đắc ý:
“Tôi đoán rồi, con gái ai chả thích màu hồng!”

Tôi nắm tay anh ta, rưng rưng:
“Sao anh biết tôi thích màu hồng? Tôi giữ hình tượng lạnh lùng nên không dám lộ. Hôm nay… cuối cùng được sống thật.”

Anh ta giật tay lại như bị điện giật:
“Không phải bố cô nói cô ghét màu hồng à?”

Tôi bĩu môi trách yêu:
“Anh ngốc quá. Con gái nói ghét, nghĩa là rất thích.”

Cố Thần lùi hẳn mấy bước, ánh mắt viết rõ: Cô này không bình thường.

Tôi mặc kệ. Ai bảo anh bày trận trước.

Tôi cười dịu dàng như thiên thần bước ra từ phim truyền hình 8 giờ:
“Anh Cố Thần à, sau này mong anh chăm sóc em tận tình hơn nữa nha~”

Cố Thần hoảng hồn quay đầu bỏ chạy như bị chó rượt.


Tôi phát hiện một sự thật chấn động: Chứng sợ phụ nữ của Cố Thần là thật.

Công ty anh ta? Toàn đực rựa. Lúc phỏng vấn đã thấy khí chất “quân đội nam” rồi.

Một hôm, anh ta bảo:
“Tối nay có tiệc, em giả làm bạn gái tôi.”

Tôi nghĩ bụng: Boss như anh chắc dự tiệc nhiều như ăn cơm, trước giờ tìm ai đi cùng?

Ngay sau đó, trợ lý bước vào, thở phào như được giải thoát:
“Cuối cùng cũng không phải giả gái nữa.”

Tôi cười muốn xỉu.
Cố Thần lườm tôi:
“Cười đủ chưa?”

“Chưa, cho cười thêm 30 giây.”

Anh ta bước tới, véo má tôi như véo bánh bao:
“Câm miệng chưa?”

Tôi trừng mắt phản đối.
Anh ta cười cười, ghé sát:
“Còn dám cười không?”

Tôi đẩy anh ta ra:
“Biến. Rửa tay chưa mà sờ miệng tôi?”

“Tưởng anh sợ phụ nữ lắm cơ mà, sao cứ đụng tôi hoài vậy?”

Cố Thần nhíu mày triết lý:
“Không hiểu sao, thấy người khác là muốn né, thấy em lại muốn dính.”

Câu thoại nghe như bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình rẻ tiền.

Tôi đỏ mặt, không biết chui đâu trốn.

Sau đó, trợ lý Tiểu Hứa mang ra vài bộ váy.
Không bộ nào lọt mắt tôi.

Tôi lắc đầu:
“Không có phụ nữ, gu thẩm mỹ đúng là đi vào lòng đất.”

Cố Thần im như tượng.

Mà nói thật, tôi cũng dạn tiệc rượu.
Ngày xưa cứ nắm tay bố đi dự tiệc, giả vờ làm nũng dọa chạy mấy cô đào nhăm nhe tài sản ông.

Lúc bước vào hội trường, ánh đèn sân khấu chớp lia lịa, theo phản xạ, tôi… khoác tay Cố Thần dựa nhẹ vào vai anh ta.

Anh ta giật bắn, mắt mở to như cá vàng ngộp nước.

Tôi lùi lại, chữa cháy:
“Xin lỗi, phản xạ có điều kiện.”

Ai ngờ anh ta quay sang, siết chặt tay tôi, kéo sát:
“Đã là phản xạ thì để nguyên.”

Tôi đơ cứng vài giây.
Sau đó, khều nhẹ tay anh ta:
“Anh Cố Thần này… có phải anh đọc trộm mấy cuốn kiểu ‘Yêu là phải liều’, ‘Chạm là rung động’ đúng không?”

Anh ta bật dậy phủ nhận liền:
“Không hề! Anh không đọc mấy thứ như ‘Đừng sợ, anh yêu em’ đâu!”

Nói xong thì tự muốn đập đầu:
“Chết tiệt Tiểu Hứa!”

Rồi nhìn tôi, mặt thất bại:
“Muốn cười thì cười đi.”

Tôi nhún vai tỉnh bơ:
“Tôi cười làm gì? Sách đó bán chạy, fan đông, tôi đang hạnh phúc.”

Cố Thần đơ mặt:
“Cái… cái đó là em viết?”

Tôi gật đầu, ghé tai anh ta:
“Viết không tệ nhỉ?”

Anh ta quay mặt đi lẩm bẩm:
“Sến thấy bà.”

Trong buổi tiệc, Cố Thần cứ thấy phụ nữ là dựng lông.

Tôi đang ăn bánh ngọt, anh ta kéo tay tôi thì thào:
“Chắn giúp, tiểu thư nhà họ Trình đang tới!”

Tôi vừa chém bít tết, lại bị giật áo:
“Tổng giám đốc An Sinh tới rồi, chắn tiếp!”

Tối nay tôi không chỉ làm bạn gái, mà kiêm luôn vệ sĩ.

Tôi liếc anh ta:
“Anh, có muốn giải quyết dứt điểm không?”

“Giải quyết gì?”

Tôi bá đạo kéo anh ta lại, kiễng chân hôn một cái.

Không khí lập tức đông đặc.

Cố Thần lạnh như băng… nhưng môi thì mềm như kẹo bông.

Tôi buông ra, vỗ vai anh ta:
“Ổn chưa? Tà ma đều sợ hết rồi, tôi đi vệ sinh đây.”

Lúc quay lại, anh ta vẫn đứng im, ly rượu không xê dịch.

Tôi chọc — không phản ứng.
Mắng — vẫn như tượng đá.
Đánh — không nhúc nhích.

Tôi hoảng, gọi trợ lý:
“Xong rồi, sếp anh bị tôi hôn đến… ngất rồi.”

Tiểu Hứa bên kia im phăng phắc.

Người ta say rượu thì bất tỉnh, sếp anh ta bị hôn cũng bất tỉnh.

Tôi ráng lôi anh ta về phòng.
Tiểu Hứa chuồn lẹ, để lại tôi chăm sóc.

Cởi giày, tất, áo khoác, cà vạt xong.
Tới quần thì… tôi ngập ngừng.

Có hơi sai sai?

Nhưng nếu anh ta buồn tiểu mà không kéo khóa được thì… còn sai hơn.

Tôi vừa kéo khóa thì anh ta nắm tay tôi.

Gân tay anh ta nổi lên, nhìn mà tim tôi run bần bật.
Tôi thề, đây là lần đầu tôi thấy tay đàn ông… sexy thế.

Nuốt nước bọt.

Anh ta mở mắt, lông mi run run, thì thầm:
“Em định làm gì?”

“Cởi quần.” Tôi trả lời thành thật.

Anh ta bật dậy, lật người, đè tôi xuống.

Tôi cuống quýt đẩy anh ta:
“Bình tĩnh anh hai!”

“Anh muốn thử lại.”

“Thử gì?”

“Cảm giác bị… điện giật.”

Chưa kịp hỏi ý nghĩa câu đó, anh ta đã cúi đầu hôn tôi lần nữa.

Nhẹ như kẹo bông chạm vào mây.
Mà tim tôi thì… chập điện thật.

Viết bao nhiêu truyện tình, chưa từng nghĩ sẽ “bị hôn” đến mức đơ người.

Tôi từng viết đủ kiểu yêu—cuồng nhiệt có, dịu dàng có.
Nhưng hôm nay, mới hiểu chữ “rung động” là gì.

Cố Thần khẽ mỉm cười.

Nụ cười như hoa lê rơi đầu cành.

Tôi tan chảy, chính thức lên thuyền.

Sau đó anh ta tựa vào tôi ngủ say như cún con.

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, tay giơ lên suýt tát—rồi lại hạ xuống.

Đẹp thế này, ai mà nỡ.

Làm fangirl nhan sắc… khổ tâm thật đấy.


“Thật sự bị cướp mất nụ hôn đầu hả?” – Con bạn thân tôi trợn mắt như mới phát hiện châu lục thứ tám. “Ghê ha, cái cây sắt nhà cậu cuối cùng cũng biết nở hoa!”

Tôi hừ một tiếng: “Tôi không phải cây sắt, chỉ là… chưa gặp đúng phân bón thôi.”

Thật ra thì… lỗi tại nghề.

Viết ngôn tình nhiều quá, đọc tới đâu cũng thấy nam chính cao ráo, chung tình, biết nấu ăn, lái xe, có cơ bụng. Nhìn ra ngoài đời… tự dưng thấy ở vậy lại yên ổn.

Chỉ có Cố Thần là ngoại lệ.

Hơi ngáo, hơi bệnh, nhưng cũng giống mấy nam chính tôi tự tay nặn ra.

Đặc biệt là lúc anh ta cười—má lúm, mi cong, tay đẹp, môi đẹp… chết người nhất là cái môi.

“Cậu đang đơ luôn rồi kia, mặt đỏ như cà chua. Thú nhận đi, có phải thích rồi không?”

Tôi cà lăm: “Bậy bậy bậy… dù đàn ông tuyệt chủng hết, tôi cũng không thích anh ta.”

Con bạn tôi quét mắt từ đầu đến chân tôi: “Cái miệng này đúng là gân guốc nhất.”

Nó là bác sĩ tâm lý. Nhìn một cái là bóc trần tâm can.

“Nói là vì hồi nhỏ cậu rút thang, để anh ta kẹt trên cây cả đêm, nên giờ sợ phụ nữ… Nhưng mà sợ ai thì sợ, với cậu lại không.”

Tôi gật đầu thừa nhận.

Nó gật lại, mắt long lanh: “Tôi gặp cả trăm ca, chưa ai dở như vậy. Mở mang tầm mắt ghê.”

Tôi đứng lên dỗi đi.

Nó nhún vai tỉnh bơ: “Một tiếng, tám trăm.”

Tôi méo mặt: “Chị ơi, tôi có hỏi gì đâu mà tính tám trăm?”

Nó cười gian: “Cưng biết rồi đó, thời gian bác sĩ tâm lý quý hơn bồ.”

Ra khỏi chỗ nó, tôi chạy một lèo đến công ty Cố Thần.

Vừa thấy tôi, anh ta lao ra như bị truy nã, “phịch” một tiếng đóng cửa cái rầm.

Suýt nữa mũi tôi lãnh nguyên cánh cửa.

Tôi gõ cửa rầm rầm:
“Cố Thần! Anh có gan thì mở ra! Đừng tưởng trốn là thoát!”

Gào đến mức dân văn phòng muốn gọi bảo vệ, anh ta mới mở cửa với gương mặt đen như đá núi lửa.

Tôi lách người vào. Anh ta ngồi sofa, khoanh tay, mặt lạnh như băng tuyết:
“Mặc quần vào rồi là quên luôn ân nhân à?”

Mặt anh ta đỏ như cà chua chín: “Em… nói cái gì vậy?”

Tôi nheo mắt: “Ồ, chẳng phải đêm qua ai đó chủ động à?”

Mặt anh ta đỏ rực như vừa ăn ớt xay.

Chậc, mới có cái hôn thôi mà làm như bị mất đời trai.

Đột nhiên anh ta nghiêm mặt: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Tôi lạnh sống lưng.

Tôi chỉ muốn chữa bệnh cho anh ta rồi rút lui an toàn, chứ ai bảo hôn một phát là cưới?

Tôi xua tay lia lịa: “Thôi khỏi, không nghiêm trọng đâu, coi như té trúng môi thôi.”

Mặt anh ta tối sầm: “Em lại xem nhẹ chuyện này nữa rồi.”

Tôi tỉnh bơ: “Chứ nó có to tát gì?”

Chạm môi thôi mà, đâu phải trúng xổ số.

Anh ta phồng má tức giận: “Cút ra ngoài!”

Tôi giơ tay làm động tác “quốc tế hữu nghị” rồi oai phong rút lui.

Tiểu Hứa – trợ lý trung thành – nghe tôi bàn mưu thì run rẩy:
“Chị Tiểu Vãn, chuyện này có chắc không? Tôi sợ bị đuổi việc…”

Tôi vỗ vai đầy khí phách:
“Đừng lo. Nếu cậu bị đuổi, về làm cho bố tôi. Ông hiền lắm, mỗi ngày chỉ mắng vài câu thôi.”

Tiểu Hứa yên tâm hẳn, hùng dũng đi hành động.

Đúng là chủ tớ có tình, nhưng chưa đến mức “sống chết có nhau”.

Dù bị móc túi 800k ở chỗ con bạn thân, tôi vẫn được lời khuyên quý như vàng:
“Lấy độc trị độc.”

Tan ca, tôi hí hửng tới gặp anh ta, cười như rắc thính:
“Cố Thần ca ca~ dạ dày em lạnh quá~ cần được sưởi ấm~”

Anh ta nghiêng người né tay tôi: “Nói đi, muốn gì?”

“Đi ăn lẩu.”

Anh ta cau mày: “Tôi không ăn mấy món rẻ tiền.”

Ồ? Hôm nọ ai húp nước lẩu còn mạnh hơn tôi?

Nửa tiếng sau, hai đứa tôi ngồi trước nồi lẩu nghi ngút.

Anh ta ăn hùng hục, mồ hôi vã ra như tắm, miệng vẫn cố chấp:
“Cũng bình thường thôi. Cho thêm tôm viên.”

Tôi: …

Mà thật, lúc Cố Thần ăn cay, môi đỏ như son high-end, cắn một phát chắc cũng ra tiền.

Tôi nhìn môi anh ta, lại nhớ tới đêm định mệnh đó…

“Tiểu Vãn, lấy miếng dạ dày bò.”

Tôi liếc: “Tôi đâu phải nhân viên phục vụ bàn.”

Anh ta cười nhếch mép, liếc tôi: “Bữa này tôi mời.”

Tôi đổi giọng liền: “Để em gắp liền, muốn thêm rau không?”

Tôi có lòng tự trọng. Nhưng ví tiền của người ta hấp dẫn hơn chút xíu.

Ăn xong, vừa ra khỏi quán, một cô gái bỗng té lăn quay ngay trước mặt, ánh mắt ngấn lệ nhìn đáng thương.

Tiểu Hứa đúng là có năng khiếu diễn xuất, vừa ra sân đã thu hút mọi ánh nhìn.

Cố Thần thì như đeo kính râm trong đêm, mặt lạnh lướt qua như không thấy gì.

Tôi níu tay anh ta:
“Anh à, không thấy có người ngã giữa đường à?”

Anh ta cúi đầu liếc cô gái một cái, nhíu mày:
“Cô đang cản đường, tránh ra.”

Tôi: “…”
Cô gái nhìn tôi, ánh mắt như hỏi: Diễn tiếp không chị?

Tôi lườm: “Tiền công cao lắm, ráng nốt phân đoạn này đi!”

Cô ấy lập tức ôm lấy chân Cố Thần:
“Anh ơi, em không có nhà, có thể ở nhờ anh vài hôm không?”

Cố Thần giật chân mãi không được, suýt tung cước đá bay người.

Cuối cùng, tôi cầm lái, cô gái ngồi sau, Cố Thần ngồi ghế phụ, mặt đanh như bia đá.

“Tươi lên chút coi, đừng dọa người ta,” tôi chọc.

Anh ta trừng mắt:
“Cô tưởng đây là phim truyền hình à? Có chuyện thì báo công an!”

“Tình cảm gia đình rạn nứt, báo công an thì lộ hết. Dù sao cũng là con gái, không thể thấy người ngã mà đi luôn được.”

“Thì cô tự cứu, kéo tôi vào làm gì?”

Tôi nhướng mày:
“Ai bảo anh tống cổ tôi ra khỏi nhà?”

Anh ta khựng lại, ho khan:
“Cô biết tôi… sợ phụ nữ mà.”

Tôi vỗ ngực:
“Yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy lại gần anh.”

…Tôi đã quá tin vào bản thân.

Sau khi tắm rửa thay đồ xong, cô gái nắm chặt tay tôi:
“Chị Tiểu Vãn, em diễn ổn không?”

Tôi vỗ vai:
“Tuyệt lắm, có tố chất tranh giải Oscar.”

Câu khen đó như thuốc kích thích – cô ấy diễn càng ngày càng sâu.

Đêm khuya đang mơ đẹp, tôi bị đánh thức bởi tiếng động như nổ bom.

Tôi bật dậy, nửa tỉnh nửa mê thì nghe tiếng hét:
“CÚT RA NGOÀI!”

Là giọng Cố Thần?

Tiếp sau là tiếng khóc rưng rức:
“Anh Cố Thần ơi…”

Rồi giọng cao vút lên:
“Á, anh Cố Thần ơiiiiii~”

Tôi nghĩ bụng: Ủa, đây không phải giờ phát sóng nội dung 18+ à?

Người gì nói sợ phụ nữ mà cơ thể phản ứng mạnh mẽ ghê.

Tôi vừa bực vừa ghen, muốn đập đầu anh ta cho tỉnh.

Bất ngờ, cô gái chạy ra như bị bắn từ pháo thần công:
“Chị ơi, gọi 120 đi, anh ấy ngất rồi!”

Lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, tôi thấy có người tức mà ngất xỉu.

Cố Thần tỉnh lại, tôi áy náy muốn độn thổ.

Tất cả là tại con bạn thân bày trò “chữa liệu pháp ngược”.

Tôi rón rén hỏi:
“Anh tỉnh rồi à? Uống miếng nước không?”

…Không phản ứng.

“Ăn chút hoa quả nhé? Anh thích gì tôi gọt cho.”

…Vẫn im lặng.

“Tôi xoa bóp vai nha?”

Vừa đưa tay ra thì bị anh ta hất phăng, mặt lạnh như băng:
“Đừng có đụng vào tôi.”

Tôi xoa đầu anh ta như dỗ trẻ:
“Tôi biết lần này hơi lố… nhưng tôi chỉ muốn giúp anh vượt qua hội chứng sợ nữ thôi. Ba mươi mốt tuổi rồi, còn sợ mãi thì bao giờ mới đẻ được?”

Tôi ngồi xuống đối diện, bắt đầu dụ khị:
“Thật ra, con gái mềm lắm, thơm nữa. Lúc nũng nịu thì đáng yêu vô đối. Anh không thấy rung rinh à?”

Anh ta nuốt nước bọt, mặt hơi dịu lại.

Tôi tiếp tục vẽ tranh tương lai:
“Hãy tưởng tượng: Anh cưới một cô vợ ngoan, sáng gọi anh là ông xã, chuẩn bị bữa sáng cho anh, chiều ôm anh tan ca, đêm thì ôm ngủ. Nghe ấm không?”

Anh ta nhìn tôi trầm mặc.

Tôi nhấn thêm đòn:
“Phụ nữ không phải bom mìn. Hồi bé tôi nhốt anh trên cây là tôi sai. Giờ tôi muốn sửa sai, chỉ mong sau này được nhận thiệp cưới của anh.”

Nói câu cuối mà lòng tôi rối như canh hẹ.

Vì tôi thích anh ta.

Muốn anh ta khỏi bệnh, nhưng lại không muốn anh ta thuộc về người khác.

Khổ như viết ngược sườn trong truyện.

Cố Thần cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tôi cũng muốn sống như người bình thường… nhưng tôi thiếu một người phối hợp.”

Tôi hí hửng gật đầu:
“Thế anh thích kiểu nào? Tổng tài lạnh lùng? Bánh bèo ngọt ngào? Hay chị đại mạnh mẽ?”

Câu trả lời của anh ta là:
“Đừng làm phiền tôi nữa!”

Ờ, xin lỗi vì đã lo hơi xa.


Cố Thần ngất. Không hẳn vì tức, mà là mệt.

Bác sĩ bảo anh cần nằm viện vài ngày cho hồi phục nội tâm.

Tôi về nhà gom đồ cho anh. Đang định đi thì phát hiện cửa thư phòng hé mở.

Chỗ đó anh từng dặn: “Cấm vào.” Ngoài phòng đó ra, tôi được tung hoành khắp nơi.

Tôi nghĩ bụng: Sợ phụ nữ thì chắc cũng không nhốt cô nào trong đó.

Thế anh giấu cái gì mới ghê?

Tò mò đẩy cửa vào, kết quả: chán òm. Chỉ toàn sách với sách.

Nhưng… có một cái hộp lấp ló.

Tôi mở ra — một cuốn nhật ký.

Thật lòng, nếu được tua lại thời gian, tôi sẽ… vẫn mở. Vì tôi không biết mình tò mò đến thế.

Đọc rồi thì khỏi dừng.

Nhật ký của Cố Thần. Ghi toàn chuyện hồi nhỏ giữa hai đứa. Riêng vụ tôi rút thang thì lờ tịt.

Mà kỳ lạ, tôi không nhớ nổi mấy chuyện đó. Cứ như ai cắt mất đoạn phim ký ức.

Tôi gọi hội bạn thân tư vấn.

Nó bảo: “Trước ba tuổi không nhớ thì bình thường, nhưng từ năm tới mười tuổi mà mất đoạn thì… giống bị thôi miên.”

Tôi lạnh sống lưng: “Ai thôi miên tôi? Và để làm gì?”

Nó nghiêm mặt: “Chỉ có chấn thương tâm lý nặng mới khiến não tự khóa ký ức.”

Chấn thương? Tôi á?

Từ nhỏ tôi nghịch như khỉ, không có mẹ nhưng được bố cưng nựng như công chúa.

Làm gì có bóng ma tâm lý?

Nếu có ai biết chuyện, thì chỉ có hai người: bố tôi và… Cố Thần.

Nghĩ kỹ, mọi thứ lạ lắm.

Tại sao bố cứ bắt tôi đính hôn với anh ta?

Tại sao anh ta cứ giữ tôi kè kè bên cạnh?

Chứng sợ phụ nữ… có thật không? Hay chỉ là chiêu trò?

Nhưng diễn xuất của Cố Thần… phải nói là đè bẹp cả Leonardo DiCaprio.

Tôi đang tính tới bệnh viện thì anh gọi trước:

“Em đi đâu rồi? Về mau.”

Tôi bực: “Tôi đâu phải mẹ anh. Có cai sữa chưa? Mang quần áo cho anh đây, đừng gọi nữa.”

Anh lí nhí: “Tôi… sợ.”

“???”

“Y tá toàn nữ…”

À há. Cần một “mẹ giả lập”.

Tôi đến nơi, thấy anh mắt đỏ hoe, mặt tội nghiệp:

“Tôi đói.”

“Muốn ăn gì?”

“Lẩu…”

Tôi nín cười: “Chỉ có canh cá tôi nấu. Uống thì uống.”

Anh nhìn bát canh trắng sữa, miễn cưỡng cầm thìa:

“Thôi thì… thử chút.”

Trời ạ, đúng kiểu tôi không muốn nhưng tôi bị ép phải yêu em vậy đó.

Anh ngồi húp canh, trông dịu dàng như mèo con.

Tôi nghĩ bụng, mẹ anh chắc đẹp dữ lắm. Nhìn anh như tượng tạc, chắc không giống bố rồi.

Nhưng anh chưa từng nhắc đến mẹ.

Giống như cuốn nhật ký và ký ức bị cắt của tôi — toàn là bí ẩn.

Tôi thử dò la:

“Này, vụ tôi rút thang hồi nhỏ ấy, cụ thể là sao?”

Thêm tí gia vị: “Tôi muốn biết hồi đó tôi phá cỡ nào.”

Anh hơi khựng lại, mắt lóe sáng: “Tự nhiên hỏi làm gì?”

Tôi gãi đầu: “Tò mò.”

Anh thở dài: “Em lừa tôi trèo lên cây lấy bóng bay, rồi rút thang. Tôi gọi, em kệ.”

“Tôi thật sự không nhớ.”

“Lúc ba tuổi em ngã đập đầu, nên quên.”

Tôi nhìn anh chằm chằm.

Mắt anh trong veo, nói dối chắc khó lắm.

Chẳng lẽ… tôi bị ngã thật?

Tôi đổi chủ đề nhanh như chớp:

“Vậy anh quen tôi từ nhỏ, sao hôm ăn cơm giả bộ không quen?”

Anh liếm môi, hơi xấu hổ.

Tôi lườm: “Nói nhanh!”

Anh ngồi thẳng, nghiêm mặt như đọc cáo trạng:

“Vì con gái lớn lên thay đổi nhiều… Em càng lớn càng xấu.”

RẦM! Một tiếng hét xé toạc phòng bệnh. Chim ngoài cửa sổ bay táo tác.


Tối đó về nhà Cố Thần, tôi lại lật nhật ký ra xem.

Cảm giác… có gì đó không ổn.

Cái cách anh viết về việc bảo vệ tôi — chân thành đến mức khiến người ta muốn khóc (hoặc bỏ chạy).

Nhưng mẹ anh ta đâu?

Tôi hỏi bố. Ông ậm ừ hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Mẹ nó… mất rồi.” Giọng nghe chẳng khác gì đang né câu hỏi “Ai giết bà ấy?”

Tôi nhìn lại quanh nhà Cố Thần: ảnh với bố? Có. Ảnh bạn bè, đồng nghiệp? Đủ cả. Ảnh tôi với anh ta? Có luôn. Ảnh mẹ? Mất tích như chưa từng tồn tại.

Mà nói thật, ảnh của tôi và Cố Thần có hơi… kỳ.

Tôi khoảng ba bốn tuổi, đang nằm đất ăn vạ. Còn anh ta thì đứng khoanh tay, mặt đơ như tượng đá nhìn tôi.

Tôi: “…”
Từ nhỏ đã là cao thủ biểu cảm tảng băng rồi.

Rõ ràng là ảnh chụp lén. Nhưng nhìn thân thiết thế, hồi bé chắc hai đứa cũng thân.

Mà thân cỡ nào thì cũng không đủ lý do để sau này sợ phụ nữ chứ? Nói nghe xạo lắm.

Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên có bàn tay đặt lên vai.

Tôi hét như bị bắt cóc.

Cố Thần ôm lấy tôi: “Là tôi, là tôi! Bình tĩnh!”

Nhìn rõ mặt anh ta, tôi mới hạ giọng, tim vẫn đập như trống hội: “Anh muốn tôi đột quỵ chết tại chỗ à?”

“Xin lỗi…” Anh ta trông có lỗi thật.

“Không ở bệnh viện nằm ngoan, mò về đây làm gì?”

Anh ta ngại ngùng: “Giường cứng quá, tôi không ngủ được.”

Rồi liếc thấy album ảnh trên sàn, mặt lập tức chuyển sang màu bão tố: “Cô…”

Tôi cười trừ: “Tôi không cố ý lật, gió thổi ấy mà.”

Anh nhìn ra cửa sổ… đang đóng chặt.

Tôi cụp mắt: “Tôi chỉ xem thôi, không dám đốt.”

Anh cúi nhặt tấm ảnh hai đứa nhỏ, mắt dịu lại.

Ánh mắt kiểu: bé này ngày xưa dễ thương ghê á.

Tôi chỉ vào ảnh: “Chúng ta đúng là có quen thật.”

Anh liếc: “Quen? Cô suốt ngày bắt nạt tôi.”

“Tôi không nhớ gì hết, uổng thật.”

Anh ta nuốt nước bọt, ánh mắt phức tạp: “Con người không thể sống mãi trong quá khứ. Não có giới hạn.”

Tôi đáp gọn: Bộ não anh sắp bị giới hạn bởi cái chân tôi rồi đấy.

Tôi hỏi: “Sao trong nhà không có ảnh mẹ anh?”

Anh đang cười bỗng… tắt đài. Mặt trắng bệch, mắt tối sầm, môi mím chặt như bị rút hết máu.

Anh run rẩy như đang lên cơn sốc.

Tôi hoảng, chạm vào anh: “Anh sao thế?”

Anh đỏ mặt, thở hổn hển, rồi phịch một tiếng quỳ xuống, tay đấm đầu liên tục.

Tôi cuống quá, ôm chặt lấy anh: “Đừng tự hành hạ bản thân nữa mà!”

Rất lâu sau, anh mới dịu lại, co người trong lòng tôi như một chú mèo hoang bị thương.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, cảm nhận rõ sự tổn thương trong im lặng.

Một lúc sau, anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe:

“Tống Vãn, đừng bỏ tôi… được không?”

Giọng anh yếu ớt như thể tôi là cây gậy duy nhất để anh vịn vào.

Tim tôi mềm nhũn. Không đùa nữa.

Tôi nhẹ nhàng nâng mặt anh lên hôn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân tôi đau như bị xe lu cán qua.

Quay sang, thấy tên đầu sỏ vẫn đang ngủ ngon lành.

Tôi tức điên, đá cho một cú: “Đồ súc sinh.”

Sau một đêm “giao lưu thân mật”, sáng hôm sau hai đứa mặt đối mặt.

Nói gì giờ? Tôi chọn cách ngậm miệng.

Cố Thần ho nhẹ, lấy hết can đảm:
“Tống Vãn, mình cưới nhau đi.”

Tôi gật cái rụp: “Được.”

Anh ta ngớ người, trông còn căng hơn lúc tỏ tình:
“Em… đồng ý nhanh thế?”

Tôi lườm: “Anh cướp hôn đầu lẫn lần đầu của em rồi. Em đồng ý nhanh là hợp tình hợp lý.”

Tiện thể bổ sung:
“Em mê 1v1, ghét lăng nhăng. Truyện em viết cũng vậy, chung thủy tuyệt đối.”

Cố Thần xị mặt, áy náy:
“Tống Vãn, anh xin lỗi. Tối qua anh…”

Anh đưa tay ra, mắt đầy quyết tâm:
“Muốn đánh, muốn cắn, cứ việc.”

Tối qua cắn chưa đủ chắc?

Tôi nghiêm túc lại:
“Nếu anh thấy có lỗi, trả lời thật một câu: tại sao cứ nhắc đến mẹ anh là anh như bị điện giật?”

Mặt anh lập tức đen như đáy nồi.

Tôi ôm nhẹ: “Thôi không hỏi nữa, em chỉ sợ lưng em gãy tiếp.”

Dựa vào phản ứng của anh, tôi chắc chắn: cái gọi là “sợ phụ nữ” này, có dính líu đến mẹ ruột.

Một lúc sau, anh nắm tay tôi, đặt lên ngực:
“Thật ra… anh đã lừa em.”

Tôi nhìn chằm chằm. Còn gì chưa nói nữa không hả đồ phèn lừa đảo?

“Chứng sợ phụ nữ không liên quan gì đến em. Em không rút thang, anh bịa đấy.”

Tôi: “……”

Ủa chứ tôi có phải nhân vật phản diện đâu mà dựng chuyện tôi đạp người ta té cầu thang?

Anh tiếp lời, giọng trầm:
“Tất cả… là vì bà ấy. Nên sau này, đừng nhắc đến bà ấy nữa được không? Anh chỉ muốn sống yên ổn với em, bảo vệ em.”

Câu “bảo vệ em”, anh từng viết trong nhật ký. Giờ nói thành lời.

Tôi nhìn anh. Cảm động có, nghi ngờ cũng có.

Chắc chắn vẫn còn giấu diếm. Nhưng thôi, tôi còn thời gian để đào ra.

Tôi nắm tay anh, tay anh lạnh toát. Anh khẽ run, mắt đỏ hoe.

Tôi đến công ty bố, báo tin:

“Bố, con đăng ký kết hôn với Cố Thần rồi.”

Đặt tờ giấy lên bàn.

Bố tôi suýt sặc nước, phun như vòi rồng.

“Mau vậy? Giấy thật đấy à?”

Lật qua lật lại, rồi lẩm bẩm:
“Thằng nhóc này ra tay lẹ thật. Quả nhiên là thầy giỏi trò hay, tự lực cánh sinh…”

Tôi nhíu mày: “Bố đang nói gì lạ lắm đấy?”

“Không có gì. Bố cứ tưởng hai đứa diễn trò.”

Tôi lườm: “Bố đọc tiểu thuyết con nhiều quá rồi đấy.”

“Ủa, thì bố đang góp phần nuôi dưỡng sự nghiệp của con còn gì!”

Tôi: “…”

Bố nắm tay tôi, nghiêm túc:
“Đã kết hôn thì sống cho tử tế. Đừng như con khỉ, nhảy nhót khắp nơi, phiền lắm.”

Lời chúc cảm động vừa đủ để không thấy kỳ cục.

Cố Thần chọn thời điểm thích hợp, mời cả hai nhà ăn tối.

Hai ông bố — bạn nối khố — uống rượu như nước lã.

Tôi và Cố Thần vội cản: “Bác sĩ bảo uống ít thôi mà!”

Sau cùng, bố Cố say như chết. Tôi với Cố Thần dìu ông về.

Cố Thần pha trà giải rượu, tôi lau mặt cho ông.

Bất ngờ, ông nắm tay tôi, thì thầm trong vô thức:
“A Ngân… bà làm khổ hai đứa nhỏ quá… Cũng may trời thương, Vãn Vãn bình an… Nhờ có con bé, thằng Thần mới khá hơn…”

Tôi đứng hình. A Ngân?

Tối đó, Cố Thần tắm xong, thấy tôi ngồi đờ người trên sofa.

Anh ho khẽ, mặt hơi đỏ:
“Sao em chưa lên giường?”

Tôi ngẩn ra: “Lên làm gì?”

Anh ta ấp úng:
“Thì… mình là vợ chồng rồi mà…”

À há. Tôi vội leo lên.

Anh ta cũng lên theo, lúng túng kéo gối đặt cạnh:
“A Vãn, em yên tâm. Nếu em không muốn, anh sẽ không làm gì cả. Anh tôn trọng em.”

Tôi nhìn sang — tên này hôm nay ăn nhầm kịch bản nam chính tiểu thuyết à?

Cố Thần nằm xuống ngay ngắn, tay đặt trước ngực như đang nhập thiền.

Trong đầu tôi vang lên giọng bạn thân:
“Nếu một người đàn ông nằm cạnh mà vẫn thiền được, thì cậu hấp dẫn y như cây tre khô.”

Tôi điên quá, đá phát vào chân anh ta:
“Còn tính ngủ nữa hả?”

Anh ta bị đá tỉnh, mắt mở ra sâu như vũ trụ:
“Gì thế em?”

Tôi tức nhưng không có chỗ trút, đành giật lấy chăn quấn như bánh tét, quay mặt giận cá chém… gối.

Bên tai vang lên hơi thở trầm ổn, rồi giọng anh nhẹ nhàng:
“Tống Vãn, lần trước là anh không kiềm chế được, nên…”

Tôi bật mở mắt, liếc anh ta khinh khỉnh:
“Anh à, giờ tụi mình hợp pháp rồi.”

Anh ta sững sờ.

Tôi nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi:
“Anh chắc anh là đàn ông không?”

Chưa kịp dứt câu, anh ta đã “hành động” dập miệng luôn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, người tôi ê ẩm như vừa leo đỉnh Fansipan bằng đầu gối.

Cố Thần với bố đã đi đâu mất.

Xuống lầu, bàn ăn sáng đã bày sẵn, cạnh đó là tờ giấy viết tay.

“Ăn sáng nhớ uống sữa. Ăn xong đi dạo vườn cho tiêu. Chờ anh về.”

Chữ đẹp như thư pháp. Không lẽ anh ta mê tín giấy note? Thời này nhắn Zalo đi cho nhanh.

Tôi vừa nhai bánh mì vừa gửi voice cho bạn thân kể lể.

Cô ấy cười nhạo:
“Mới sáng ra đã ngọt như đường thốt nốt. Mà này, ký ức thời thơ ấu khơi lại được chưa?”

Tôi tu một ngụm sữa, ngán ngẩm:
“Chưa. Cố Thần có một cuốn nhật ký kể lại quá khứ, nhưng não tôi thì tịt như wifi tầng hầm.”

Cô bạn xoa cằm:
“Qua chỗ tôi đi, sư phụ tôi về rồi, có thể giúp cậu thôi miên.”

Giá mà tôi nghe lời Cố Thần, thong thả dạo vườn, tối ăn tối lãng mạn…

Nhưng không, tôi chọn option “tò mò + dại dột = mở Pandora.”

Sư phụ cô ấy là bác sĩ tâm lý kiêm chuyên gia thôi miên.

Trước khi bắt đầu, tôi còn hí hửng nhắn cho Cố Thần:
“Tối mình ăn lẩu nhé?”

Anh trả lời gọn lỏn: “Được.”

Thế là tôi đạp luôn vào chương trình định mệnh.

Sư phụ hỏi:
“Chắc chắn muốn khơi ký ức chứ?”

Tôi gật.

“Nếu toàn ký ức đen tối thì sao?”

“Tối cũng phải bật đèn lên mà đối diện.”

Ông gật đầu, bắt đầu thôi miên.

Tôi mơ một giấc rất dài.

Trong mơ, tôi đứng dưới gốc cây, ngước lên gọi:
“Anh Cố, xong chưa?”

Trên cây, một cậu nhóc đẹp trai thò đầu xuống:
“Sắp rồi! Im lặng, dọa chim bay mất giờ.”

Tôi bịt miệng, đứng im như tượng.

Cố Thần dỗ xong chim (thật sự là chim), tụt xuống đất.
“Thấy anh siêu chưa?”

Tôi vỗ tay: “Anh Cố giỏi nhất quả đất.”

Chuyển cảnh, tôi lăn lộn trên đất, đau răng khóc lóc.

Cố Thần ngồi bên, xoa trán:
“Anh nói rồi, ăn nhiều kẹo là đau răng.”

Tôi vừa rên vừa lăn:
“Không quan tâm! Em vẫn muốn kẹo! Anh Cố keo kiệt!”

Anh móc từ túi ra viên kẹo sữa trắng:
“Viên cuối cùng. Đồ tham ăn.”

Từng mảnh ký ức ấm áp như nắng xuân lần lượt ùa về. Toàn là tôi và Cố Thần.

Anh luôn đứng đó, nhìn tôi.

Rồi cảnh vỡ vụn.

Tôi rủ anh chơi trốn tìm, đang trốn thì thấy một đôi giày cao gót đỏ chót.

Một người phụ nữ từ từ cúi xuống, ánh mắt lạnh buốt, nụ cười tà mị:
“Bé con, bắt được rồi nhé.”

Cảnh chuyển. Tôi bị nhốt trong căn hầm tối.

Cố Thần cũng bị nhốt theo.

Anh ta còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thấy tôi bị lôi đi thì vùng vẫy:
“Mẹ?! Sao mẹ bắt Vãn Vãn? Mẹ định làm gì?”

Người phụ nữ cười nhạt, lạnh như băng:
“Rất nhanh thôi, hai đứa sẽ hiểu.”

Tôi bật mở mắt, thở dốc như vừa chạy 100m, đầu óc rối như bún, tim đập như trống trận.

Tiếng bạn thân vang lên như loa phát thanh:
“Vãn Vãn! Hít sâu vào! Hít—thở! Đừng ngất!”

Tôi muốn thở mà không thở nổi, cứ như bị nhét nguyên cái gối vào phổi.

“VÃN VÃN!”

Cuối cùng tôi cũng rặn ra được một hơi dài như đời sinh viên cuối tháng. Cơn tức ngực dịu đi.

Tầm nhìn dần rõ, thấy mặt bạn thân đang dí sát, lo đến méo mồm.

Tôi chớp mắt chậm rãi, ký ức ùn ùn kéo về như bão sale cuối năm.

Ký ức trong tầng hầm năm ấy – nơi mẹ Cố Thần biến tụi tôi thành chuột bạch sống.

Bạn thân hỏi khẽ:
“Cậu nhớ ra rồi à?”

Tôi cố nặn ra nụ cười, giọng tỉnh bơ:
“Không sao, mình còn phải mang cơm cho Cố Thần. Tạm biệt.”

Vừa tới bãi xe, tay tôi run như sinh viên đi thi học phần.

Khi xe ra khỏi tầng hầm, ánh sáng trắng lóe lên. Cảnh tượng cánh cửa sắt bật tung, chiếu sáng hai đứa trẻ mình mẩy thương tích hiện về.

RẦM. Tôi rơi vào bóng tối.

Lúc tỉnh lại, người đau như vừa bị xe lu cán qua. Tay có ai đó đang nắm rất chặt.

Mở mắt ra, thấy Cố Thần đỏ hoe mắt, giọng khàn như karaoke thâu đêm:
“Vãn Vãn, em tỉnh rồi. Anh tưởng mất em rồi…”

Tôi khô cổ họng, vừa thấy anh ta là hình ảnh bà ấy đập vào mắt.

Giống quá. Đến sợ.

Tôi rụt tay lại, giọng lạnh tanh:
“Tôi bị gì?”

Anh ta đờ ra một chút:
“Em gặp tai nạn xe, may mà nhẹ… Tạ ơn trời đất.”

Tạ ơn trời đất ư? Tôi cười nhạt trong lòng. Nếu thật sự cảm tạ, thì anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi nhắm mắt:
“Đau đầu. Muốn nghỉ.”

Cố Thần định nói thêm, thì bố tôi và bác Cố xuất hiện như cứu tinh.

Bác sĩ bảo tôi không sao, ở viện theo dõi một ngày là được.

Tôi không chịu. Nhất quyết đòi về.

Cố Thần hoảng, mắt hoe đỏ:
“Vãn Vãn…”

Tôi không dám nhìn anh ta. Tôi sợ mình mềm lòng.
“Bố, mình về đi.”

Trên đường, bố hỏi nhỏ:
“Cãi nhau à? Bố dạy lại nó cho.”

Tôi khẽ cười:
“Không phải chuyện cãi nhau, mà là… con nhớ ra rồi.”

Mặt bố lập tức trắng bệch.

Năm ấy trong tầng hầm, mẹ Cố Thần bắt tôi xem những hình ảnh kinh dị, thậm chí ép tôi cởi đồ tạo dáng.

Cố Thần liều mình che chắn, bị đánh không trượt phát nào. Máu đầy người, vẫn cố che tôi.

Tôi ám ảnh, ác mộng liên miên, nôn đến sợ cơm.

Anh ta ôm tôi, che mắt, không cho tôi nhìn. Nhưng bà ta thôi miên tôi – buộc tôi nhìn bằng… tâm trí.

Anh siết vai tôi, gọi tôi tỉnh.

Bà ta cười khùng khục:
“Trẻ con dễ điều khiển thật.”

Cố Thần gào lên, rồi bị chính mẹ ruột đánh đến thoi thóp.

Tôi bò tới, nước mắt giàn giụa:
“Anh Cố, anh không sao chứ?”

Anh run rẩy ôm tôi:
“Anh không sao… Anh sẽ bảo vệ em.”

Chúng tôi được cứu.

Mẹ anh bị bắt, miệng vẫn hét loạn:
“Chúng mày không hiểu! Thí nghiệm này sắp thành công rồi! Thả tao ra!”

Bà ta đúng là bác sĩ tâm lý. Nhưng là loại “tâm lý học đường xuống địa ngục”.

Và thí nghiệm đúng là thành công.

Tôi bắt đầu tò mò bệnh hoạn, xem máu me như ăn mứt. Đến mức xem video mổ lợn mà thấy… thư giãn.

Bố tôi hoảng quá, tìm mọi cách cứu con.

Cuối cùng, chọn thôi miên để phong ấn ký ức.

Ông vừa kể vừa ôm mặt khóc:
“Bố không còn cách nào. Nếu không, bố sẽ mất con…”

Tôi từng tự làm đau mình. Vết sẹo trên cổ tay, bố nói là “nghịch ngợm”, nhưng thực ra là tôi cầm dao nĩa mà rạch.

Còn Cố Thần thì mắc chứng sợ phụ nữ.

Một người phụ nữ điên, đã phá hủy cả hai đứa trẻ.

Về đến nhà, bố bảo tôi nghỉ ngơi. Chuẩn bị tắt đèn thì tôi hỏi:

“Nếu đã định giấu, sao còn để con gặp lại Cố Thần?”

Bố thở dài:
“Bố nghĩ…”

Nghĩ gì?

Nghĩ rằng… có lẽ thằng bé vẫn bảo vệ được con thêm một lần.

Nhưng anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ bị thương thôi mà.


Tôi đề nghị ly hôn.

Cố Thần đỏ mắt: “Vãn Vãn, năm đó…”

Tôi cười nhạt. Bố tôi chắc kể hết rồi.

“Ừ, tôi nhớ lại rồi. Cảm ơn anh đã cứu tôi. Nếu không chắc giờ tôi thành tượng sáp.”

Tôi đã thông suốt. Mẹ anh là người gây họa, anh thì… cùng khổ như tôi.

Cố Thần rơi nước mắt: “Em có hận anh không?”

Tôi lắc đầu: “Không hận ai cả. Như bà Lâm hàng xóm nói đấy—ai cũng có kiếp nạn, tôi thì lỡ bốc trúng hàng lỗi.”

Anh nhìn tôi: “Không hận thì ly hôn làm gì?”

Tôi mím môi: “Xin lỗi, anh Cố.”

Sợ nói thêm sẽ mềm lòng.

Bố tôi quyết định kéo tôi đi du lịch cho đổi gió.

Tôi gân cổ cãi: “Con lớn rồi, chưa tới mức thấy sóng là chìm. Còn phải đi làm kiếm tiền!”

Bố mắt đỏ hoe: “Thì nghỉ làm! Về nhà kế thừa công ty cũng được!”

Tôi chủ động xin đi công tác ở Tân Cương, làm dự án văn hóa. Ngoài trời nắng gió, trong lòng mệt mỏi, mỗi ngày ngủ như ngất. Nhưng ác mộng vẫn đuổi theo.

Tôi mơ thấy Cố Thần đội vòng hoa cho tôi, nắm váy hỏi:
“Công chúa Disney, em trốn tới đây à?”

Anh còn đưa tôi quả dại:
“Anh hái đấy, không độc đâu… chắc vậy.”

Trong mơ, anh ôm tôi, mình đầy thương tích:
“Anh không sao, Vãn Vãn đừng sợ.”

Tôi thì thào: “Cố Thần…”

Tỉnh dậy sau buổi phỏng vấn thì… bão tuyết!
Kẹt giữa núi, không tín hiệu, không người, lạnh muốn hóa đá.

Lúc gần lịm, một bóng người quen lao tới.

Tôi tỉnh lại trong căn nhà nhỏ có lò sưởi.

Một gã râu ria rậm rạp, mặc đồ dân tộc đang ngồi quay lưng.

Nghe động, anh quay lại.

Tôi suýt ngất lần nữa: “Cố Thần? Anh cosplay dân chăn dê à?”

Anh cười ngốc nghếch: “Vãn Vãn, em tỉnh rồi. Anh tưởng lần này mất em thật…”

Tôi định hỏi thì một chị chủ nhà bước vào, đưa ly trà sữa.

Cố Thần hơi khựng lại, nhưng vẫn nhận lấy. Rõ là đang cố nuốt nỗi sợ phụ nữ.

Tôi nhấp ngụm trà, hỏi: “Anh theo dõi tôi hả?”

Anh gãi đầu, không trả lời. Một lúc sau mới lắp bắp:
“Anh sợ em gặp chuyện… Nên đi theo. Không làm phiền đâu. Nếu em thấy phiền, anh… rút lui trong im lặng.”

Nghe vừa xót vừa buồn cười.

Tôi chưa từng trách anh. Chỉ là… cần thời gian để chấp nhận thôi.

Hôm bị kẹt giữa bão tuyết, tôi đã hiểu.
Tôi có người thương, có gia đình.
Tôi không cần phải ôm mãi quá khứ nữa.

Trước lúc bất tỉnh, người tôi nhớ là Cố Thần.

Anh thấy tôi im lặng, tưởng tôi giận, lủi thủi đứng dậy:
“Thôi, anh về trước…”

Tôi gọi: “Cố Thần.”

Anh quay lại.

Tôi cười: “Em vẫn thích bản mặt trắng trẻo của anh hơn đấy.”

Chúng tôi cùng về nhà.

Bố tôi thấy mặt hai đứa đỏ bừng, hỏi:
“Gì đây? Cãi nhau kiểu Tân Cương à?”

Tôi gãi đầu: “Bố, con quyết định rồi. Về nhà… kế thừa công ty.”

Bố xúc động rưng rưng.

Tôi nói nhỏ thêm: “À… còn một chuyện nữa. Bố sắp lên chức ông ngoại.”

Tôi trừng Cố Thần một cái.
Đổ tại anh ta rủ uống rượu đại mạch, bảo không say—nói dối trắng trợn.

Bố tôi vỗ đùi: “Mang rượu quý năm 82 ra! Phải ăn mừng lớn!”

Tôi cạn lời. Cố Thần cũng cười khổ.
Rõ ràng, gen nhà tôi không hợp với phim bi.

Tôi thấy mình thật may mắn. Nhờ bố phong ấn ký ức, nhờ ông dạy tôi cách sống vui.

Vì vậy, dù từng chạm đáy, tôi vẫn ngoi lên cười được.

Và hơn hết, tôi có Cố Thần.

Người từng che chở tôi trong bóng tối, yêu tôi bằng cả vết thương.

Nhờ anh, ký ức của tôi không chỉ toàn máu me, mà còn có nắng, có hoa, có trà sữa.

Cuộc đời ngắn lắm.

Được làm lại từ đầu, tôi không dại gì bỏ lỡ.

Tái hôn, Cố Thần còn run:
“Vãn Vãn… em không giận anh thật à?”

Tôi nhướng mày: “Giận gì?”

Anh lẩm bẩm: “Trong truyện em viết, cha mẹ gây chuyện, nhân vật chính toàn giận cá chém thớt…”

Tôi ho khan, giơ nắm đấm:
“Đó là tiểu thuyết. Không drama thì viết cái gì? Công thức nấu ăn à?”

Anh gật gù, giơ ngón cái.

Mười tháng sau, tôi sinh một bé gái xinh như búp bê.

Chúng tôi đặt tên con là Cố Thần Hi – mong ánh sáng sẽ mãi ở bên con.

Cuộc sống vui vẻ, vừa mới bắt đầu.

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.