Tiệc Đính Hôn Bất Ngờ

Phần 3



Sáng hôm sau tỉnh dậy, người tôi ê ẩm như vừa leo đỉnh Fansipan bằng đầu gối.

Cố Thần với bố đã đi đâu mất.

Xuống lầu, bàn ăn sáng đã bày sẵn, cạnh đó là tờ giấy viết tay.

“Ăn sáng nhớ uống sữa. Ăn xong đi dạo vườn cho tiêu. Chờ anh về.”

Chữ đẹp như thư pháp. Không lẽ anh ta mê tín giấy note? Thời này nhắn Zalo đi cho nhanh.

Tôi vừa nhai bánh mì vừa gửi voice cho bạn thân kể lể.

Cô ấy cười nhạo:
“Mới sáng ra đã ngọt như đường thốt nốt. Mà này, ký ức thời thơ ấu khơi lại được chưa?”

Tôi tu một ngụm sữa, ngán ngẩm:
“Chưa. Cố Thần có một cuốn nhật ký kể lại quá khứ, nhưng não tôi thì tịt như wifi tầng hầm.”

Cô bạn xoa cằm:
“Qua chỗ tôi đi, sư phụ tôi về rồi, có thể giúp cậu thôi miên.”

Giá mà tôi nghe lời Cố Thần, thong thả dạo vườn, tối ăn tối lãng mạn…

Nhưng không, tôi chọn option “tò mò + dại dột = mở Pandora.”

Sư phụ cô ấy là bác sĩ tâm lý kiêm chuyên gia thôi miên.

Trước khi bắt đầu, tôi còn hí hửng nhắn cho Cố Thần:
“Tối mình ăn lẩu nhé?”

Anh trả lời gọn lỏn: “Được.”

Thế là tôi đạp luôn vào chương trình định mệnh.

Sư phụ hỏi:
“Chắc chắn muốn khơi ký ức chứ?”

Tôi gật.

“Nếu toàn ký ức đen tối thì sao?”

“Tối cũng phải bật đèn lên mà đối diện.”

Ông gật đầu, bắt đầu thôi miên.

Tôi mơ một giấc rất dài.

Trong mơ, tôi đứng dưới gốc cây, ngước lên gọi:
“Anh Cố, xong chưa?”

Trên cây, một cậu nhóc đẹp trai thò đầu xuống:
“Sắp rồi! Im lặng, dọa chim bay mất giờ.”

Tôi bịt miệng, đứng im như tượng.

Cố Thần dỗ xong chim (thật sự là chim), tụt xuống đất.
“Thấy anh siêu chưa?”

Tôi vỗ tay: “Anh Cố giỏi nhất quả đất.”

Chuyển cảnh, tôi lăn lộn trên đất, đau răng khóc lóc.

Cố Thần ngồi bên, xoa trán:
“Anh nói rồi, ăn nhiều kẹo là đau răng.”

Tôi vừa rên vừa lăn:
“Không quan tâm! Em vẫn muốn kẹo! Anh Cố keo kiệt!”

Anh móc từ túi ra viên kẹo sữa trắng:
“Viên cuối cùng. Đồ tham ăn.”

Từng mảnh ký ức ấm áp như nắng xuân lần lượt ùa về. Toàn là tôi và Cố Thần.

Anh luôn đứng đó, nhìn tôi.

Rồi cảnh vỡ vụn.

Tôi rủ anh chơi trốn tìm, đang trốn thì thấy một đôi giày cao gót đỏ chót.

Một người phụ nữ từ từ cúi xuống, ánh mắt lạnh buốt, nụ cười tà mị:
“Bé con, bắt được rồi nhé.”

Cảnh chuyển. Tôi bị nhốt trong căn hầm tối.

Cố Thần cũng bị nhốt theo.

Anh ta còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thấy tôi bị lôi đi thì vùng vẫy:
“Mẹ?! Sao mẹ bắt Vãn Vãn? Mẹ định làm gì?”

Người phụ nữ cười nhạt, lạnh như băng:
“Rất nhanh thôi, hai đứa sẽ hiểu.”

Tôi bật mở mắt, thở dốc như vừa chạy 100m, đầu óc rối như bún, tim đập như trống trận.

Tiếng bạn thân vang lên như loa phát thanh:
“Vãn Vãn! Hít sâu vào! Hít—thở! Đừng ngất!”

Tôi muốn thở mà không thở nổi, cứ như bị nhét nguyên cái gối vào phổi.

“VÃN VÃN!”

Cuối cùng tôi cũng rặn ra được một hơi dài như đời sinh viên cuối tháng. Cơn tức ngực dịu đi.

Tầm nhìn dần rõ, thấy mặt bạn thân đang dí sát, lo đến méo mồm.

Tôi chớp mắt chậm rãi, ký ức ùn ùn kéo về như bão sale cuối năm.

Ký ức trong tầng hầm năm ấy – nơi mẹ Cố Thần biến tụi tôi thành chuột bạch sống.

Bạn thân hỏi khẽ:
“Cậu nhớ ra rồi à?”

Tôi cố nặn ra nụ cười, giọng tỉnh bơ:
“Không sao, mình còn phải mang cơm cho Cố Thần. Tạm biệt.”

Vừa tới bãi xe, tay tôi run như sinh viên đi thi học phần.

Khi xe ra khỏi tầng hầm, ánh sáng trắng lóe lên. Cảnh tượng cánh cửa sắt bật tung, chiếu sáng hai đứa trẻ mình mẩy thương tích hiện về.

RẦM. Tôi rơi vào bóng tối.

Lúc tỉnh lại, người đau như vừa bị xe lu cán qua. Tay có ai đó đang nắm rất chặt.

Mở mắt ra, thấy Cố Thần đỏ hoe mắt, giọng khàn như karaoke thâu đêm:
“Vãn Vãn, em tỉnh rồi. Anh tưởng mất em rồi…”

Tôi khô cổ họng, vừa thấy anh ta là hình ảnh bà ấy đập vào mắt.

Giống quá. Đến sợ.

Tôi rụt tay lại, giọng lạnh tanh:
“Tôi bị gì?”

Anh ta đờ ra một chút:
“Em gặp tai nạn xe, may mà nhẹ… Tạ ơn trời đất.”

Tạ ơn trời đất ư? Tôi cười nhạt trong lòng. Nếu thật sự cảm tạ, thì anh đừng xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi nhắm mắt:
“Đau đầu. Muốn nghỉ.”

Cố Thần định nói thêm, thì bố tôi và bác Cố xuất hiện như cứu tinh.

Bác sĩ bảo tôi không sao, ở viện theo dõi một ngày là được.

Tôi không chịu. Nhất quyết đòi về.

Cố Thần hoảng, mắt hoe đỏ:
“Vãn Vãn…”

Tôi không dám nhìn anh ta. Tôi sợ mình mềm lòng.
“Bố, mình về đi.”

Trên đường, bố hỏi nhỏ:
“Cãi nhau à? Bố dạy lại nó cho.”

Tôi khẽ cười:
“Không phải chuyện cãi nhau, mà là… con nhớ ra rồi.”

Mặt bố lập tức trắng bệch.

Năm ấy trong tầng hầm, mẹ Cố Thần bắt tôi xem những hình ảnh kinh dị, thậm chí ép tôi cởi đồ tạo dáng.

Cố Thần liều mình che chắn, bị đánh không trượt phát nào. Máu đầy người, vẫn cố che tôi.

Tôi ám ảnh, ác mộng liên miên, nôn đến sợ cơm.

Anh ta ôm tôi, che mắt, không cho tôi nhìn. Nhưng bà ta thôi miên tôi – buộc tôi nhìn bằng… tâm trí.

Anh siết vai tôi, gọi tôi tỉnh.

Bà ta cười khùng khục:
“Trẻ con dễ điều khiển thật.”

Cố Thần gào lên, rồi bị chính mẹ ruột đánh đến thoi thóp.

Tôi bò tới, nước mắt giàn giụa:
“Anh Cố, anh không sao chứ?”

Anh run rẩy ôm tôi:
“Anh không sao… Anh sẽ bảo vệ em.”

Chúng tôi được cứu.

Mẹ anh bị bắt, miệng vẫn hét loạn:
“Chúng mày không hiểu! Thí nghiệm này sắp thành công rồi! Thả tao ra!”

Bà ta đúng là bác sĩ tâm lý. Nhưng là loại “tâm lý học đường xuống địa ngục”.

Và thí nghiệm đúng là thành công.

Tôi bắt đầu tò mò bệnh hoạn, xem máu me như ăn mứt. Đến mức xem video mổ lợn mà thấy… thư giãn.

Bố tôi hoảng quá, tìm mọi cách cứu con.

Cuối cùng, chọn thôi miên để phong ấn ký ức.

Ông vừa kể vừa ôm mặt khóc:
“Bố không còn cách nào. Nếu không, bố sẽ mất con…”

Tôi từng tự làm đau mình. Vết sẹo trên cổ tay, bố nói là “nghịch ngợm”, nhưng thực ra là tôi cầm dao nĩa mà rạch.

Còn Cố Thần thì mắc chứng sợ phụ nữ.

Một người phụ nữ điên, đã phá hủy cả hai đứa trẻ.

Về đến nhà, bố bảo tôi nghỉ ngơi. Chuẩn bị tắt đèn thì tôi hỏi:

“Nếu đã định giấu, sao còn để con gặp lại Cố Thần?”

Bố thở dài:
“Bố nghĩ…”

Nghĩ gì?

Nghĩ rằng… có lẽ thằng bé vẫn bảo vệ được con thêm một lần.

Nhưng anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ bị thương thôi mà.


Tôi đề nghị ly hôn.

Cố Thần đỏ mắt: “Vãn Vãn, năm đó…”

Tôi cười nhạt. Bố tôi chắc kể hết rồi.

“Ừ, tôi nhớ lại rồi. Cảm ơn anh đã cứu tôi. Nếu không chắc giờ tôi thành tượng sáp.”

Tôi đã thông suốt. Mẹ anh là người gây họa, anh thì… cùng khổ như tôi.

Cố Thần rơi nước mắt: “Em có hận anh không?”

Tôi lắc đầu: “Không hận ai cả. Như bà Lâm hàng xóm nói đấy—ai cũng có kiếp nạn, tôi thì lỡ bốc trúng hàng lỗi.”

Anh nhìn tôi: “Không hận thì ly hôn làm gì?”

Tôi mím môi: “Xin lỗi, anh Cố.”

Sợ nói thêm sẽ mềm lòng.

Bố tôi quyết định kéo tôi đi du lịch cho đổi gió.

Tôi gân cổ cãi: “Con lớn rồi, chưa tới mức thấy sóng là chìm. Còn phải đi làm kiếm tiền!”

Bố mắt đỏ hoe: “Thì nghỉ làm! Về nhà kế thừa công ty cũng được!”

Tôi chủ động xin đi công tác ở Tân Cương, làm dự án văn hóa. Ngoài trời nắng gió, trong lòng mệt mỏi, mỗi ngày ngủ như ngất. Nhưng ác mộng vẫn đuổi theo.

Tôi mơ thấy Cố Thần đội vòng hoa cho tôi, nắm váy hỏi:
“Công chúa Disney, em trốn tới đây à?”

Anh còn đưa tôi quả dại:
“Anh hái đấy, không độc đâu… chắc vậy.”

Trong mơ, anh ôm tôi, mình đầy thương tích:
“Anh không sao, Vãn Vãn đừng sợ.”

Tôi thì thào: “Cố Thần…”

Tỉnh dậy sau buổi phỏng vấn thì… bão tuyết!
Kẹt giữa núi, không tín hiệu, không người, lạnh muốn hóa đá.

Lúc gần lịm, một bóng người quen lao tới.

Tôi tỉnh lại trong căn nhà nhỏ có lò sưởi.

Một gã râu ria rậm rạp, mặc đồ dân tộc đang ngồi quay lưng.

Nghe động, anh quay lại.

Tôi suýt ngất lần nữa: “Cố Thần? Anh cosplay dân chăn dê à?”

Anh cười ngốc nghếch: “Vãn Vãn, em tỉnh rồi. Anh tưởng lần này mất em thật…”

Tôi định hỏi thì một chị chủ nhà bước vào, đưa ly trà sữa.

Cố Thần hơi khựng lại, nhưng vẫn nhận lấy. Rõ là đang cố nuốt nỗi sợ phụ nữ.

Tôi nhấp ngụm trà, hỏi: “Anh theo dõi tôi hả?”

Anh gãi đầu, không trả lời. Một lúc sau mới lắp bắp:
“Anh sợ em gặp chuyện… Nên đi theo. Không làm phiền đâu. Nếu em thấy phiền, anh… rút lui trong im lặng.”

Nghe vừa xót vừa buồn cười.

Tôi chưa từng trách anh. Chỉ là… cần thời gian để chấp nhận thôi.

Hôm bị kẹt giữa bão tuyết, tôi đã hiểu.
Tôi có người thương, có gia đình.
Tôi không cần phải ôm mãi quá khứ nữa.

Trước lúc bất tỉnh, người tôi nhớ là Cố Thần.

Anh thấy tôi im lặng, tưởng tôi giận, lủi thủi đứng dậy:
“Thôi, anh về trước…”

Tôi gọi: “Cố Thần.”

Anh quay lại.

Tôi cười: “Em vẫn thích bản mặt trắng trẻo của anh hơn đấy.”

Chúng tôi cùng về nhà.

Bố tôi thấy mặt hai đứa đỏ bừng, hỏi:
“Gì đây? Cãi nhau kiểu Tân Cương à?”

Tôi gãi đầu: “Bố, con quyết định rồi. Về nhà… kế thừa công ty.”

Bố xúc động rưng rưng.

Tôi nói nhỏ thêm: “À… còn một chuyện nữa. Bố sắp lên chức ông ngoại.”

Tôi trừng Cố Thần một cái.
Đổ tại anh ta rủ uống rượu đại mạch, bảo không say—nói dối trắng trợn.

Bố tôi vỗ đùi: “Mang rượu quý năm 82 ra! Phải ăn mừng lớn!”

Tôi cạn lời. Cố Thần cũng cười khổ.
Rõ ràng, gen nhà tôi không hợp với phim bi.

Tôi thấy mình thật may mắn. Nhờ bố phong ấn ký ức, nhờ ông dạy tôi cách sống vui.

Vì vậy, dù từng chạm đáy, tôi vẫn ngoi lên cười được.

Và hơn hết, tôi có Cố Thần.

Người từng che chở tôi trong bóng tối, yêu tôi bằng cả vết thương.

Nhờ anh, ký ức của tôi không chỉ toàn máu me, mà còn có nắng, có hoa, có trà sữa.

Cuộc đời ngắn lắm.

Được làm lại từ đầu, tôi không dại gì bỏ lỡ.

Tái hôn, Cố Thần còn run:
“Vãn Vãn… em không giận anh thật à?”

Tôi nhướng mày: “Giận gì?”

Anh lẩm bẩm: “Trong truyện em viết, cha mẹ gây chuyện, nhân vật chính toàn giận cá chém thớt…”

Tôi ho khan, giơ nắm đấm:
“Đó là tiểu thuyết. Không drama thì viết cái gì? Công thức nấu ăn à?”

Anh gật gù, giơ ngón cái.

Mười tháng sau, tôi sinh một bé gái xinh như búp bê.

Chúng tôi đặt tên con là Cố Thần Hi – mong ánh sáng sẽ mãi ở bên con.

Cuộc sống vui vẻ, vừa mới bắt đầu.

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.