Cố Thượng An đúng lúc mở mắt, yếu ớt nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
Chai glucose này đúng là thần kỳ, nói tỉnh là tỉnh ngay.
Truyền xong nước cũng đã gần nửa đêm. Tôi ăn vội hộp cơm, rồi vì mệt quá mà ngủ say như chết trên ghế sofa. Vậy mà Cố Thượng An, người còn đang cắm kim truyền, lại tự mình lái xe đưa tôi về.
Đến cổng khu chung cư, như có thần giao cách cảm, tôi mở mắt ra, chuẩn bị xuống xe.
Tôi ngớ người. Người là do tôi vỗ ngất, giờ tổng tài còn cảm ơn tôi?
Anh lắc đầu:
Hôm sau, bàn làm việc của tôi xuất hiện thêm một lá cờ thêu rực rỡ:
【Yêu nghề kính nghiệp, diệu thủ hồi xuân】.
Tôi dở khóc dở cười, nhưng đồng nghiệp thì không bỏ qua cơ hội trêu chọc:
Bị trêu đến không ngẩng mặt lên được, tôi đành bước thẳng vào phòng làm việc của tổng tài, lên tiếng:
Cố Thượng An thản nhiên đẩy gọng kính vàng lên, ánh mắt lóe tia nghiêm túc:
Tôi hơi bất ngờ:
Tôi không do dự, đáp ngay:
Anh khựng lại một giây, rồi quay người im lặng.
… Có lẽ tôi nên do dự một chút để bày tỏ sự tôn trọng.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu. Sau đó, Cố Thượng An đứng dậy, đi đi lại lại trước cửa sổ kính lớn. Sau lưng anh, ánh đèn rực rỡ của thành phố Lê Thành soi sáng cả bầu không khí ngột ngạt.
Giống như màn hình khởi động của WeChat, mọi thứ hiện lên rõ ràng và đầy đủ.
Tôi nhìn anh, khẽ nhún vai:
Cố Thượng An bình thản đáp:
Tôi giả vờ suy nghĩ, rồi bĩu môi:
Tôi vui vẻ trở lại chỗ ngồi, tháo lá cờ thêu đỏ chói xuống.
Đồng nghiệp nhìn tôi đầy ngạc nhiên:
Hóa ra, lại là một lần nữa anh bị từ chối. Có lẽ đây chính là bug của hệ thống: chỉ cần tổng tài bị từ chối, lập tức kích hoạt cơ chế “hai chọn một.” Đúng là một cái hack lớn.
Dạo gần đây, tâm trạng của Cố Thượng An có vẻ rất tốt. Niềm vui của anh ấy không lộ rõ, nhưng tôi có thể nhận ra qua những chi tiết nhỏ. Nghe nói, những người thích chia sẻ cuộc sống thường có chỉ số hạnh phúc cao hơn, và Cố tổng cũng không ngoại lệ.
Anh ấy bắt đầu đăng bài trên Moments, khoe khéo logo đắt tiền trong từng bức ảnh, kèm theo địa điểm sang chảnh. Tôi đều like từng bài một.
Xem ra, gần đây anh ấy và bà chủ tương lai tình cảm rất tốt, đến mức một người trầm ổn như anh cũng bắt đầu khoe khoang. Thỉnh thoảng, anh ấy còn chia sẻ bài viết cho tôi xem.
【Doanh nhân thiên tài 27 tuổi, giải mã người cầm lái trẻ tuổi nhất của tập đoàn Cố thị.】
【Người giàu thứ năm trên thế giới, thời niên thiếu của anh ấy ra sao?】
Tôi nhanh chóng click vào, like, bình luận, thậm chí chụp màn hình rồi gửi lại cho anh, kèm theo vài lời khen ngợi chân thành.
Bây giờ không thể trông cậy vào bản thân nữa. Tôi chỉ còn cách vặt lông từ con cừu béo này.
Tài lực của Cố Thượng An chính là chỗ dựa của tôi, ai dám bảo anh khoe khoang, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra phản bác.
Sau sự kiện Cố Thượng An ngất xỉu, mẹ anh ấy bất ngờ tìm đến tôi.
Đó là một buổi chiều ảm đạm, tôi đang ngủ gật ở phòng trà thì giật mình tỉnh dậy vì giọng nói của một người phụ nữ trung niên toát lên vẻ quý phái:
Tôi vội vàng bật dậy, đứng nghiêm, cẩn thận bắt tay bà:
Bà nhìn tôi, không chút vòng vo:
Tôi sửng sốt. Cốt truyện này quen thuộc quá. Là chuyện tôi được Cố tổng cầu hôn và mẹ anh ấy phát hiện ra sao? Chỉ có điều, hai mươi vạn thôi sao?
Bà chậm rãi bổ sung:
Ồ, trả góp à? Trào lưu mới sao?
Nghe qua chẳng khác nào tuyển người hầu. Đây là muốn tôi bán thân hay sao?
Giọng điệu của mẹ tổng tài khiến tôi ngẩn người. Giá cả quả thực hấp dẫn, nhưng sự bá đạo của bà ấy còn áp đảo cả con trai mình.
Có tiền thì giỏi lắm à? Có tiền là có thể tùy tiện quyết định thay tôi sao?