Tiếu Ngạo Hồng Trang

Chương 1



 

Phu quân ta có bốn thiếp.

Quý thiếp, ảnh thiếp, lương thiếp, tiện thiếp, ngạch vị phân minh, đủ cả bốn bậc.

Chỉ cần các nàng giở vài ba thủ đoạn, chẳng mấy chốc có thể bức tử chính thê.

Chỉ cần biết nhu thuận đôi câu, đã có thể cùng ngồi bàn trên.

Các nàng chẳng xem ta ra gì, cười nhạt mà bảo:

“Một tiểu nha đầu mà cũng dám đấu với chúng ta?”

Ta chỉ thản nhiên đáp:

“Nếu các ngươi không nghe lời, ta giết Hầu gia.”

Bốn người lập tức sững sờ: “???”

Ta thong thả mài dao, ý cười lạnh lẽo:

“Làm người, làm việc, làm chủ mẫu… tất phải đủ độc, đủ cứng.

Ngươi cút, ngươi cũng cút, tất cả các ngươi đều cút!”

Nam nhân thì đã sao?

Chọc giận ta rồi, vậy thì cùng nhau thủ tiết, chẳng ai được yên!

Ngày đầu tiên ta bước chân vào Hầu phủ, trà mấy thị thiếp còn chưa kịp nguội.

Quý thiếp, Trân di nương mở lời trước:

“Cụ tổ nhà ta được thờ trong Thái miếu, thân phận há có thể tầm thường?”

Ta nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt cười:

“Vậy ta sẽ cho người lập bài vị cụ tổ ngươi trong gia từ.

Ngươi cứ vào đó mà thờ phụng, ngày đêm bầu bạn, không đủ thì là bất hiếu.”

Ảnh thiếp, Ái di nương lên tiếng:

“Tỷ tỷ ta từng là nguyên phối của Hầu gia, ta là thiếp theo gả từ nhà mẹ đẻ, thân phận khác hẳn.”

Ta khẽ gật đầu:

“Vậy cũng nên vào gia từ, thắp hương cho tỷ tỷ ngươi, tiện thể trò chuyện với Trân di nương.”

Lương thiếp, Liên di nương chắp tay:

“Ta xuất thân lương gia, thân phận đoan chính, không thể bị quở trách hay xử phạt.”

Ta cười nhạt:

“Lương gia nữ tử hẳn là giỏi giang đủ mọi việc.

Quản sự đâu, mở lớp dạy nàng ta.

Ban ngày dạy nha hoàn thêu thùa, ban đêm dạy bà tử nấu ăn.”

Tiện thiếp, Tịch di nương yểu điệu nũng nịu:

“Hầu gia sủng ái ta nhất, từ trước tới nay chưa từng bắt ta dậy sớm đâu~”

Ta liếc mắt nhìn, thản nhiên nói:

“Từ mai, giờ Dần dậy quét sân.

Nếu quét chưa sạch, thì quét đến giờ Thân cũng không được nghỉ.”

Cả đám thiếp thất cùng quản gia đều sững sờ…

Ta ung dung rút khăn tay, từng ngón tay nhẹ nhàng lau qua.

Chuyện này mới mẻ lắm sao?

Không có bản lĩnh, ai dám ngồi ghế này?

Ngay cả họ ta tên chi, các ngươi cũng không thèm hỏi thăm, nữ tử nhà ta… không dễ trêu vào đâu!

Đến bữa tối, Lý Nguyên Đăng từ quân doanh trở về phủ, không thấy bóng dáng bốn vị di nương đâu, lấy làm lạ:

“Thường ngày mấy nàng ấy chẳng phải ríu rít nhất sao? Nay sao chẳng thấy ai?”

Ta thầm đảo mắt trong lòng: thích ríu rít như vậy, sao không cưới luôn một bầy chim sẻ về nuôi, vợ trước của chàng cũng chẳng đến nỗi phải chết.

Nhưng nghĩ mình vừa mới vào cửa, vẫn nên giữ thể diện cho nhà họ Tống, bèn cười đáp:

“Có lẽ mấy vị di nương vì lo hôn sự của Hầu gia mà mệt nhọc quá, nên lui về nghỉ ngơi rồi.”

Lý Nguyên Đăng chỉ “ồ” một tiếng, không hỏi thêm, ta vừa gắp thức ăn cho hắn vừa nghĩ:

Chàng là võ tướng, quanh năm chinh chiến sa trường, chuyện quan trường chẳng để tâm, chuyện hậu viện lại càng mặc kệ.

Thảo nào để mặc đám di nương lộng hành.

Ba năm nay về phủ, chắc hẳn cũng bị họ bám riết làm phiền, cưới vợ chỉ là để tìm một người quản lý hậu trạch mà thôi.

Hừ, chàng không màng nội trạch, nội trạch mới loạn đến thế. Nhìn khí thế của mấy nàng kia, e là cả phủ đều đuổi theo chàng mà ve vãn.

Cái phủ rách nát này giao cho ta quản, không cho tiền cũng được, nhưng quyền thì nhất định phải có!


Ta gắp một đũa măng om nước thịt dâng lên trước mặt chàng, khóe môi khẽ cong, ôn nhu cất lời:

“Hầu gia, người ta thường nói tân hôn ba ngày lớn hơn trời, nhưng quá ba ngày rồi, chung quy vẫn phải hồi về đời thường.

Thiếp nghĩ mình tuổi hãy còn trẻ, sớm học cách quản lý sổ sách trong phủ, hầu sau này ứng đối với người ngoài cũng chẳng để ai chê cười.”

Lý Nguyên Đăng chỉ thản nhiên đáp: “Việc trong phủ, nàng cứ tùy ý định đoạt. Nếu có gì cần, chỉ việc nói với quản gia.”

Ta nhẹ nhàng cười, lời lẽ chậm rãi mà uyển chuyển:

“Hầu gia, phủ đệ rộng lớn như vậy, há có thể chỉ một câu ‘định đoạt’ liền có thể định đoạt?”

Lý Nguyên Đăng không ngẩng đầu, chỉ cúi xuống dùng bữa, thanh âm vẫn hờ hững như trước:

“Nếu ai dám bất tuân, nàng cứ bảo quản gia đem quân côn ra hầu.”

Lời này vừa dứt, ta lập tức đưa mắt liếc về phía bà quản gia đang đứng bên cạnh. Chỉ một ánh nhìn nhàn nhạt, đã khiến mấy kẻ xung quanh giật mình, vội vã cúi đầu.

Bữa cơm này ta ăn vô cùng khoái trá, cuối cùng cũng nắm được quyền cai quản hậu viện trong tay, ngày sau ắt dễ thở hơn nhiều.

Sau bữa tối, hai phu thê đối diện ngồi thưởng trà, ta bỗng sinh lòng đùa cợt, cười nhạt hỏi:

“Bốn vị di nương trong phủ, chẳng hay có phải do chính tay Hầu gia đặt tên?”

Lý Nguyên Đăng nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu:

“Ừ, danh tự vốn dĩ quá dài, đọc lên dễ cắn vào lưỡi.”

Chợt như nhớ ra điều gì, hắn ngẩng đầu nhìn ta, hỏi tiếp:

“Đúng rồi, khuê danh của nàng là gì?”

Ta sững lại một thoáng, rồi bỗng nhiên sinh ý trêu đùa, làm bộ chắp tay cười nói:

“Nếu đã vậy, chi bằng Hầu gia cũng ban cho thiếp một cái danh tự?”

Lý Nguyên Đăng thoáng nhíu mày, dường như có chút do dự.

Ta suy nghĩ giây lát, chợt nhớ đến một chuyện… Hình như hắn… không biết chữ.

Lại nghĩ đến những cái tên Trân Trân, Ái Ái, Liên Liên, Tịch Tịch kia, ta không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hắn từng đọc qua Tây Du Ký, rồi tiện tay mà đặt?

Với trình độ tùy tiện như vậy, chỉ sợ danh tự mà hắn đặt ra cũng khó mà nghe lọt tai.

Lập tức, ta cảnh giác, quay sang chỉ vào phó tướng bên cạnh, thử dò xét:

“Hắn gọi là gì?”

“Hổ Tiên.”

Ta nín thở, lại chỉ vào một tiểu đồng khác:

“Còn hắn?”

“Cẩu Bảo.”

“……”

Ta trầm mặc một lúc lâu.

Lý Nguyên Đăng thấy ta không nói gì, ngỡ rằng ta thực sự đang chờ hắn đặt tên.

Hắn vốn là kẻ thẳng thắn, nhưng lại mang chút bản tính khiêm cung, bèn đưa mắt nhìn quanh, vừa hay trông thấy bình rượu ngưu hoàng trên bàn, liền chậm rãi nói:

“Ta thực sự không giỏi đặt tên… Hay là gọi nàng—”

Ta lập tức cắt ngang:

“Không cần! Hầu gia cứ gọi thiếp bằng khuê danh là được!”

Lý Nguyên Đăng hơi nghiêng đầu nhìn ta, giọng điệu hờ hững:

“Khuê danh nàng là gì?”

Ta nhẹ nhàng đáp:

“Lương Ngọc.”

Lý Nguyên Đăng khẽ nhẩm lại hai chữ ấy, bỗng nhiên bật cười:

“Danh tự rất hay. So với ta nghĩ còn hay hơn nhiều.”

Ta thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần không phải do hắn đặt, ắt hẳn cũng hay hơn cái tên hắn có thể nghĩ ra.

Ta ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt hắn. Trong khoảnh khắc ấy, tim ta thoáng đập chậm một nhịp.

Bỗng dưng, ta đưa tay sờ lên ngực.

Hôm qua chỉ lo động phòng, chưa kịp nhìn kỹ…

Người này… quả thực tuấn tú.

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, ta liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, bất giác rùng mình.

Lại nhớ đến đại tỷ đã chờ đợi mười một năm, nhưng vừa thành thân chưa đầy một tháng, liền bị khiêng về bằng cáng…

Ta vội lắc đầu thật mạnh, muốn quét sạch những suy nghĩ vẩn vơ này.

Thích nam nhân là họa cả đời, đau lòng vì nam nhân lại là họa ba đời.

Suy cho cùng, đã là phu thê, chi bằng cứ hồ đồ mà sống, hơn là đem chân tình đặt nhầm chỗ, để người ta dày vò.

Ta đang thất thần, bỗng phát giác ánh mắt Lý Nguyên Đăng đang lặng lẽ rơi trên người ta.

Hắn khẽ nhíu mày, cất giọng hỏi:

“Chúng thiếp trong phủ nói nàng cầm tinh con dê?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng vừa rồi nhìn nàng chẳng khác gì con của Đại Hoàng đang vẩy nước.”

Ta thoáng sững sờ, lập tức hỏi lại:

“Đại Hoàng là ai?”

“Chó sói trong quân doanh.”

Khóe miệng ta co giật:

“Quả nhiên là Hầu gia, ngay cả chó sói cũng có thể phân biệt đực cái, chi bằng đặt cho nó một cái tên luôn đi?”

Lý Nguyên Đăng nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, rồi nghiêm túc đáp:

“Tạ phu nhân nhắc nhở, ta sẽ nghĩ cho nó một danh tự.”

Ta trầm mặc không nói. Đây chính là cái gọi là bản tính cương trực của nam nhân hay sao?

Ca ca, ta đâu có ý khen ngợi chàng a!!!

Dưới hoa sảnh, ta dẩu môi, buồn bực không thôi, vậy mà ba vị tỷ tỷ đến, chẳng ai thương xót ta lấy một chút.

Tam tỷ cùng tứ tỷ cười đến ngả nghiêng, ngay cả đại tỷ cũng chỉ khẽ mím môi, trong mắt hàm chứa ý cười.

Ta từ nhỏ đã mất mẫu thân, được đại tỷ ôm vào lòng mà nuôi lớn. Từ ngày tỷ ấy gả cho tướng quân, chưa từng thấy nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên kể từ khi bị hưu, tỷ mới có thể thoải mái như vậy.

Trong lòng ta cũng vui lây, bèn ôm chặt lấy cổ đại tỷ, lén lút nhặt hạt dưa ném về phía tam tỷ và tứ tỷ.

“Ba vị tỷ tỷ không giúp muội, lại còn cười nhạo muội sao? Đại tỷ, giúp muội trừng trị bọn họ đi!”

Tam tỷ cười nghiêng ngả:
“Muội còn cần người giúp ư? Ta thấy muội ra tay cũng không tệ, bốn kẻ đó đã yên phận hơn nhiều rồi.”

Tứ tỷ giọng nhẹ như gió thoảng, người mềm mại như một áng mây, thong dong nói:
“Biết sớm muội lợi hại thế này, đáng lẽ nên để muội gả cho lão cha chồng ta, đỡ cho ta bao nhiêu phiền toái.”

Đại tỷ nhẹ giọng trách:
“Cẩm Thư, chớ nói bừa.”

Tứ tỷ nhướng mày cười:
“Ta nói bừa chỗ nào? Tiểu nha đầu này xưa nay giấu tài, nay mới bộc lộ một chút bản lĩnh. Nếu sớm ra tay, hiện tại người đấu với tiểu thiếp của thế tử An Nam chẳng phải là muội sao?”

Biết rõ tứ tỷ cùng tỷ phu tình sâu nghĩa nặng, ta chẳng để bụng, chỉ làm nũng dụi đầu vào cổ đại tỷ:
“Đại tỷ không xé miệng tỷ ấy, muội không chịu đâu~~”

Đại tỷ xoa đầu ta, nhẹ nhàng cười:
“Muội nói cũng phải, người ta bảo kẻ lao lực dễ già, muội xem, tiểu tứ da dẻ lỏng lẻo cả rồi, chẳng trách phải tìm cách kiếm đòn.”

Tứ tỷ bực bội ném quạt:
“Đại tỷ cứ chiều muội ấy đi.”

Dưới mái hiên tràn hương hoa, tiếng cười vang vọng. Đám hạ nhân đứng ngoài lén lút thò đầu nhìn trộm.

Ba vị tỷ tỷ lần này đến, chính là muốn giúp ta thị uy.

Dù ta chỉ là thứ nữ của một gia đình tam phẩm, từ nhỏ lớn lên dưới bóng đại tỷ, nhưng cũng có chỗ dựa, nào có thể để người khác xem thường?

Tam tỷ là trắc phi Bình Tây lão vương gia.

Tứ tỷ là thế tử phi An Nam.

Đại tỷ từng gả cho Hộ quốc tướng quân.

Quý thiếp, ái thiếp, lương thiếp, tiện thiếp—trước mặt ta thì đáng là gì chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.