Bạn thân trúng số. Nó bảo:
– Tao nuôi mày!
Tôi hí hửng đăng status:
“Nửa đời còn lại đã có người lo cơm nước.”
Ai ngờ nửa đêm, sếp nhắn cái tin dài như sớ Táo quân:
– Em định nghỉ việc à?
– Nó cho em bao nhiêu tiền?
– Nó cho bao nhiêu, tôi trả gấp đôi. Đừng nghỉ!
– Nó nuôi em kiểu gì? Nói tôi nghe xem, biết đâu tôi làm được!
Tôi gãi cằm nghĩ thầm:
Sếp có vị hôn thê cơ mà. Giờ định nuôi tôi kiểu gì đây? Chẳng lẽ định tuyển “tiểu tam” hợp đồng?
Thế là tôi nhắn lại, rõ ràng rành mạch:
– Sếp ơi, đã đi làm thì không làm tiểu tam, mà làm tiểu tam thì khỏi đi làm. Người em nhỏ bé, sức đâu gánh nổi hai vai trò một lúc?
Trước khi ngủ, bạn thân nhắn tin phấn khởi:
– Bảo bối! Còn nhớ lần trước mày chọn hộ tao con số không? Trúng thật rồi!
Ảnh chụp màn hình gửi ngay lập tức – năm trăm vạn, con số trúng là số tôi chọn.
– Giải này có phần của mày nhé!
– Mai tao dắt mày đi sắm đồ! Từ giờ tao lo cho mày luôn!
Tôi đọc mà cảm giác như gió xuân thổi qua lòng. Mắt long lanh, tay run run gõ lại:
– Cảm ơn bảo bối, từ nay tao sống dựa vào mày nhé. /Hun hun
Chụp màn hình đoạn chat, tôi đăng lên vòng bạn bè với dòng caption đầy kiêu hãnh:
“Từ nay có người bao rồi, thích cái kiểu ‘ngồi mát ăn bát vàng’ thế này ghê!”
Xong xuôi, tôi tiện tay nhắn cho sếp:
– Sếp ơi, mai em xin nghỉ một hôm ạ.
Khóa màn hình, ngủ một giấc đã đời.
Trong mơ, tôi với bạn thân đeo kính đen, tay trong tay dạo phố, gió bay phấp phới toàn mùi… năm trăm vạn.
Phía sau là mấy anh sáu múi, áo sơ mi phanh cúc, xách túi đồ hiệu lạch cạch theo sau. Cuộc đời đúng là sang trang chỉ trong một đêm.
Sáng tỉnh dậy, điện thoại nổ như pháo Tết.
Hai giờ sáng, sếp nhắn:
– Mới họp xong thấy tin nhắn em. Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi.
– Sao tự dưng xin nghỉ vậy? Em ốm à?
– Nếu cần, anh gọi bác sĩ tới luôn. Bác sĩ riêng của anh ngay gần nhà em.
– Em đăng cái gì trên vòng bạn bè đấy? Bảo là không có bạn trai cơ mà?
– Giờ có người nuôi rồi à? Tính nghỉ việc thật đấy à?
– Đàn ông là không tin được đâu. Mồm toàn đường mật.
Rồi chốt lại một câu xanh rờn:
– Nghĩ rồi. Không đồng ý cho nghỉ.
Đến ba giờ sáng, ông ấy vẫn chưa thôi bám riết:
– Nó cho em bao nhiêu tiền?
– Tôi trả gấp đôi, đừng đi.
– Nó nuôi em kiểu gì, bảo tôi thử xem, biết đâu tôi làm được.
Tôi chống cằm suy nghĩ:
Sếp có vợ sắp cưới rồi mà nhỉ? Trước còn dặn phải giữ khoảng cách.
Giờ thì sao? Định lấn sân làm nam chính ngôn tình chắc?
Tôi nhắn lại, tỉnh bơ như không:
– Sếp ơi, làm bồ thì không đi làm, mà đi làm thì không làm bồ. Người em nhỏ mà lương tâm em to, không đa nhiệm được đâu.
Chưa đầy một phút sau, sếp đáp gọn lỏn:
– Làm tình nhân thì không đi làm à? Tôi cũng không bỏ công ty đi theo tình yêu được, công ty lớn thế này cơ mà!
Tôi đọc mà muốn phì cười. Công ty lớn?
Một năm trước, lúc ông ấy kéo tôi từ công ty cũ về, cả công ty có đúng năm người: ông sếp, cô lễ tân kiêm pha trà, bác lao công, tôi – dân thiết kế quèn, với bác tài Lão Trần chuyên chở sếp đi khắp nơi.
Tôi còn tưởng mình đầu quân cho công ty đa cấp. Làm xong ba bản thiết kế, sếp lại “bay ra nước ngoài họp” liền tù tì.
Một năm rồi, mặt mũi đối tác chưa bao giờ thấy.
Chẳng qua, mỗi tháng lương vẫn trả đầy đủ – tám ngàn cộng thưởng, tạm gọi là có tí “tình người”, nên tôi còn bám trụ.
Thẩm Văn Châu lại nhắn tiếp:
– Nó có bao nhiêu tiền?
Tôi nhếch môi, gõ lại đúng ba chữ:
– Năm trăm vạn.
Xem ông dọa chết không cho biết!
Ông ấy liền đáp lại như điên:
– Có năm trăm thôi à? Đợi tôi về nước, tôi cho em một ngàn vạn! Không được nghỉ việc!
Tôi trợn tròn mắt.
Chỉ năm trăm thôi à?
Bác nói như thể đấy là tiền tiêu vặt!
Người ta cả đời chưa chắc kiếm nổi năm trăm vạn, ông lại “chỉ” với “riêng”.
Mà khoan…
Một ngàn vạn?
Thế còn bắt tôi đi làm làm gì nữa? Hay là… cho tiền nhưng vẫn phải đi làm? Đúng là giàu rồi mà vẫn keo!
Chốt lại tin cuối:
– Anh lên máy bay rồi, về tới nơi mình nói chuyện.
Ngay lúc đó, điện thoại đổ chuông. Là Đới Giai Hinh:
– Baby ơi, xuống nhà mau!
Tôi nghĩ:
Thôi kệ, nghỉ một hôm cũng chỉ trừ một ngày lương.
Còn hơn ngồi trên văn phòng mà lòng mơ về năm trăm vạn.
Tôi lon ton chạy xuống, chưa kịp thở đã thấy Giai Hinh vẫy tay bên chiếc xe quen thuộc.
Tôi mở cửa xe, thò đầu vào hỏi:
– Cậu cũng nghỉ việc rồi à?
Cô ấy cười tươi như hoa nở đầu xuân:
– Nghỉ đâu mà nghỉ. Tao sa thải luôn cả sếp rồi!
– Tăng ca thì nhiều như cơm bữa, mà lương thì như… bát cháo loãng. Thôi, có tí tiền rồi, tao chuyển sang việc nào nhẹ đầu hơn, khỏi đau dạ dày vì stress.
Bạn thân tôi làm bên mảng sale, nói thật là giỏi. Mới ba năm đã tậu được nhà, sắm được xe.
Mỗi tháng trả góp xong chẳng còn bao nhiêu, nhưng tôi biết nó cày như trâu.
Tôi nghe vậy cũng ngồi thừ ra, đầu bắt đầu nhen nhóm ý định bỏ việc.
Hay là mình cũng nghỉ nhỉ?
Giai Hinh lái xe đưa tôi tới cái trung tâm thương mại to đùng mà trước giờ hai đứa chỉ dám đi ngang, chứ bước vào thì… mơ đi.
Vừa đỗ xe, cô ấy phán ngay một câu khiến tim tôi đập thình thịch:
– Chị em ạ, hôm nay mua gì thì mua, đừng nhìn giá! Thích gì, xách luôn!
Hu hu, bạn tôi ngầu như phim Hàn Quốc ấy!
Nhưng tôi thì tỉnh lắm. Tôi biết rõ, tiền là tiền của nó, vé số là do nó mua, tôi chỉ góp vui chọn một con số thôi.
Việc nó chia phần cho tôi thế đã là tốt quá rồi, tôi không thể vác mặt dày mà đòi hỏi thêm được.
Tính tôi xưa nay hướng nội, suốt ngày ru rú trong nhà, hết giờ làm là chỉ biết cuộn mình trên sofa xem phim.
Chỗ sang chảnh kiểu này, hôm nay là lần đầu tôi dám đặt chân tới.
Vừa bước vào, mùi nước hoa đập thẳng vào mũi khiến tôi hơi choáng, đầu quay cuồng như vừa ra khỏi thang máy.
Đúng lúc đó, Giai Hinh bỗng hét nhỏ:
– Ối giời ơi, trai đẹp kìa!
Tôi giật nảy, vội nhìn theo hướng mắt cô ấy:
– Ở đâu? Ở đâu?
Nó chỉ thẳng vào cái tấm áp phích khổng lồ treo giữa sảnh.
Một bức quảng cáo trò chơi gì đó, bốn anh hoạt hình mặt hoa da phấn, vai u thịt bắp nhìn như mới bước ra từ anime.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ, thấy hình như… mấy gương mặt này quen quen?
Đang định hỏi lại, thì chợt thấy ánh mắt Giai Hinh không phải nhìn mấy anh ảo kia, mà là người đứng phía sau bọn họ – người thật, ảnh thật.
Tôi cúi đầu nhìn dòng chữ dưới bức ảnh:
“Nhà sáng lập kiêm CEO của Duyên Du Entertainment – Thẩm Văn Châu.”
Toang rồi.
Đúng là có gương mặt khiến người ta tin là đang giữ trong tay một ngàn vạn thật…
Giai Hinh hóa fan girl ngay tại trận:
– Ôi giời ôi, đẹp trai quá trời quá đất!
– Cậu nói xem, trên đời có phải thật sự tồn tại kiểu người mà vận đỏ tình cảm với vận đỏ tài chính đến cùng một lúc không?
Tôi xì mũi, bĩu môi:
– Ảnh photoshop đấy, ngoài đời làm gì mà long lanh thế được.
Thật ra thì… trong tấm áp phích, Thẩm Văn Châu đúng là trông quá được.
Cười nhẹ, ánh mắt ấm áp, thần thái như nam chính phim truyền hình buổi tối.
Nhưng thực tế…
Ở công ty, ông ấy lúc nào mặt cũng lạnh như băng, nói thì cộc lốc, đi thì như chạy, tới nỗi nhân viên gặp ở hành lang toàn phải né sang một bên, tránh xa tám trăm mét.
Giai Hinh lườm tôi, nghi ngờ hỏi:
– Khoan… không lẽ… cậu quen anh ta?
Tôi phẩy tay, đáp tỉnh queo:
– Sếp tao đấy.
Trước khi quen biết Thẩm Văn Châu, tôi chỉ là một đứa vẽ truyện tranh cày cuốc từng đồng.
Mà cái nghề đấy thì… cơm còn chưa chắc đã đủ ăn, lấy đâu ra tiền mua son phấn với đi du lịch.
Sau cùng, tôi đành ngậm ngùi xin vào một xưởng vẽ be bé làm họa sĩ minh hoạ để kiếm sống qua ngày.
Không hiểu thế nào, tự dưng một hôm, Thẩm Văn Châu từ trên trời rơi xuống, moi được WeChat của tôi.
Ngay cả sếp cũ cũng giục tôi chuyển sang công ty của anh ta, miệng thì cứ như bôi mật:
– Bên ấy to lắm, cơ hội đầy như nấm sau mưa, sang đấy là đổi đời!
Tôi nghe cái giọng là biết muốn “đuổi khéo” mình đi rồi.
Thôi kệ, miễn có tiền là được.
Lương bên kia gấp đôi, đưa hợp đồng ba năm tôi ký cái roẹt.
Thế là hôm sau được tài xế riêng của anh ta – chú Trần – đưa đến công ty mới làm việc.
Đến nơi, tôi mới nhận ra…
Sếp cũ đúng là có năng khiếu vẽ bánh vẽ thượng thừa, đúng chuẩn “vẽ tương lai bằng mồm”.
Công ty gì đâu mà bé tẹo, đếm sơ sơ có năm mạng người.
Văn phòng chẳng khác nào căn hộ cải tạo, đến Thẩm Văn Châu cũng chẳng có phòng riêng, chỉ có cái bàn làm việc sang chảnh đặt đối diện với tôi.
Mỗi lần anh ta đến là y như rằng ngồi lì ở đó cả ngày như hòn đá chắn gió.
Tôi thì cứ như gà mắc tóc – sếp ngồi ngay trước mặt, không có việc gì làm cũng chẳng dám thở mạnh, nói gì đến việc lướt web hay ăn vặt.
Chỉ còn cách giả vờ bận rộn, moi mấy bản truyện tranh cũ ra ngồi tô vẽ, để trông cho có vẻ chăm chỉ.
Cứ lúc nào tôi lo sốt vó, tưởng công ty sắp sập đến nơi, thì đúng mười giờ sáng ngày cuối tháng, tiền lương lại lặng lẽ chui vào tài khoản, đủ từng đồng, không sai một xu.
Thế là tôi lại an tâm vẽ tiếp, lòng thầm cảm ơn trời phật và cái công ty trông như trò đùa mà lại biết giữ chữ tín.
Hồi tưởng thì hồi tưởng, chứ thực tại là đang ở trung tâm thương mại.
Giai Hinh vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, quay một vòng trước gương, tay nâng váy, giọng phấn khởi:
– Baby, cái váy này đẹp không?
Tôi trả lời nhạt thếch, mắt thì mơ màng:
– Ừm… cũng được.
Tâm trí tôi lúc ấy vẫn còn kẹt lại ở cái tên “Thẩm Văn Châu”.
Lý do là vì tôi vừa lên mạng tra thử tên anh ta…
Kết quả làm tôi như bị tát một phát tỉnh cả ngủ trưa.
Thật ra trước giờ đi làm chẳng ai rảnh mà tìm tiểu sử sếp làm gì.
Miễn là cuối tháng lương về đầy đủ thì ông có là hoàng tử Dubai tôi cũng mặc kệ.
Nhưng giờ thì không yên nổi nữa rồi.
Cảm giác cứ nơm nớp, sợ rằng mình vô tình cà khịa sếp hơi mạnh, dăm bữa nửa tháng lại bị “mời đi cho nước nó trong”.
Trên đường về, đột nhiên Thẩm Văn Châu nhắn tin:
【Em đang ở đâu?】
Tôi liếc nhìn Giai Hinh, tiện miệng bảo:
– Cho tao xuống trước cổng công ty nhé.
Cô ấy ngạc nhiên:
– Ơ tưởng công ty mày không có vụ tăng ca?
Tôi cười trừ:
– Việc đột xuất thôi.
Rồi tôi nhắn lại cho Thẩm Văn Châu:
【Em đang ở công ty.】
Chưa đến nửa tiếng sau, cửa công ty rầm một cái bật mở.
Tôi ngồi im thin thít ở chỗ, mắt nhìn màn hình, tay không dám nhúc nhích, đợi sếp tới như học sinh đợi cô chủ nhiệm.
Thẩm Văn Châu vừa bước vào vừa đưa tay nới lỏng cái cà vạt như muốn nghẹt thở, trông mặt đúng kiểu người mới đi đánh trận về:
– Nói rõ đi.
Tôi nhớ lại nguyên ngày hôm nay trôi qua như phim truyền hình dài tập, rồi rụt rè thưa:
– Em… không có ý định nghỉ việc đâu ạ.
Anh ta thở phào nhẹ như vừa gỡ được quả bom:
– Vậy thì tốt rồi.
Tôi định ngậm miệng cho yên chuyện, ai ngờ mồm lại nhanh hơn não:
– Nhưng mà… cái công ty này…
Nói xong mới thấy hối hận, cúi gằm mặt xuống bàn, tay vò lấy vạt áo, run như sắp bị đưa ra chém đầu.
Trời đất ơi, tôi đang nói linh tinh cái gì thế không biết!
Thẩm Văn Châu cũng ngơ ngác như gà mắc tóc:
– Em định nói gì cơ?
– Ý em là… anh còn có công ty khác ngoài cái chỗ bé như cái phòng khách này đúng không?
– Ừ, mấy cái liền – anh gật đầu tỉnh bơ như đang kể có mấy đôi dép.
– Vậy… cái công ty này là…?
– Thì gần nhà em, tiện em đi làm, lại yên tĩnh.
Tôi suýt bật ngửa. Trong đầu lập tức hiện lên cái status từng đăng trên Facebook hồi đầu năm:
“Lạy trời cho con công việc lương cao, nhàn thân, gần nhà, không phải giao lưu ai hết!”
Lúc đó tôi còn tưởng mình ăn ở có đức, Bồ Tát thương. Ai ngờ là Thẩm Văn Châu hóa thân luôn!
Anh ta gõ nhẹ lên bàn tôi cộc cộc:
– Nhân tiện hỏi em chuyện này, em có muốn về tổng công ty làm không? Bên đó có ký túc xá sẵn. Tháng sau game mới ra mắt rồi, chắc anh không còn thời gian chạy qua đây nữa.
Tôi gật như gà mổ thóc:
– Em nghe theo sếp sắp xếp ạ.
– Tốt.
Tuần này còn ba ngày, tranh thủ dọn nhà. Phí chuyển nhà anh lo.
Tuần sau em sang tổng công ty. Anh gửi địa chỉ qua WeChat.
Nói xong quay người đi một mạch không ngoảnh đầu lại, dứt khoát y như nhân vật chính trong phim hành động.
Còn tôi thì ngồi chết trân tại chỗ…
Vì vừa nhớ ra là vẫn chưa kịp hỏi anh ta về vụ một ngàn vạn kia!
Tôi dọn tới địa chỉ mà sếp gửi, dùng mã mở cửa đúng như anh ấy nhắn.
Căn hộ xịn sò, hai phòng ngủ, một phòng khách, ban công rộng tít, cửa sổ nhìn thẳng ra dòng sông lấp lánh ánh chiều tà. Nắng vàng rọi qua lớp kính, khung cảnh ngoài kia trông như tranh sơn dầu treo phòng khách nhà giàu.
Đúng là Thẩm Văn Châu có khác, chọn chỗ ở cũng phải “chanh sả” cho bằng được.
Tôi đứng giữa phòng, nhìn quanh như không tin vào mắt mình. Ký túc xá mà cũng được ở kiểu này á?
Cái phòng trước đây tôi thuê ba nghìn tệ/tháng chật như hộp diêm, nội thất thì cũ kỹ, giờ so ra chẳng khác gì ổ chuột với căn này.
Tôi vội nhắn tin hỏi anh ta:
【Sếp ơi, anh chắc chắn đây là ký túc xá ạ?】
Sếp nhắn lại tỉnh bơ:
【Ký túc xá hết chỗ rồi. Căn này có người ở, nhưng ít khi lui tới. Em coi như ở ghép đi.】
Tôi vội nhắn tiếp:
【Vâng, cảm ơn sếp ạ. Lúc nào có chỗ trống thì em chuyển sau cũng được.】
Anh ấy nhắn lại đúng kiểu dỗ dành:
【Khu này an ninh lắm, cứ yên tâm ở đi.】
Tôi thấy trong nhà còn một phòng đóng cửa, chắc là “người kia” ở. Thế là tôi xách vali vô căn phòng còn lại, dọn qua loa rồi ổn định chỗ ăn ngủ.
Sáng thứ Hai, tôi đạp xe tới địa chỉ mới — tòa nhà cao vút mà sếp gửi. Chưa biết làm ở tầng mấy, tôi cứ thế lơ ngơ bước vào sảnh.
Chưa kịp hỏi ai, đã có một chị ăn mặc sang chảnh bước tới:
– Cô là Đường Nhược Ân đúng không?
Tôi gật đầu:
– Dạ vâng.
Chị ấy mặc váy liền thân trắng đen ôm sát, tóc uốn xoăn nhẹ, mùi nước hoa thơm mát như trà sen thoảng qua.
Tôi lén liếc chị ấy mấy lần — tóc bóng mượt, váy công sở mà kín đáo, giày cao gót da thật, từ đầu đến chân nhìn đâu cũng thấy đắt tiền.
Tôi tự nhủ: “Thế giới của sếp Thẩm đúng là toàn người không phải dạng vừa.”
Chị ấy nặn ra một nụ cười hơi gượng, nhưng vẫn toát lên vẻ tự tin:
– Tôi là Phương Nghiên, trợ lý Chủ tịch Thẩm, chuyên xử lý mấy việc liên quan đến… phái nữ.
Rồi nói tiếp như đọc lời thoại phim truyền hình:
– Có chỉ thị từ Chủ tịch, tôi đến đón cô. Mời theo tôi.
Trong lúc chờ thang máy, tôi tranh thủ hỏi nhỏ:
– Chị ơi, em chưa rõ mình làm ở tầng mấy ạ?
– Tầng 27. Chủ tịch Thẩm ở tầng 28.
Tôi không nhịn được buột miệng:
– Ôi giời, hẳn hai tầng luôn… Giàu thật!
Phương Nghiên khựng lại nửa giây, rồi nhẹ nhàng “chốt hạ”:
– Không phải hai tầng đâu. Cả cái toà nhà này là của Chủ tịch đấy.
Tầng 20 trở xuống là các bộ phận khác, từ tầng 20 trở lên mới là khu phát triển game.
Tôi nghe xong mà phải hít vào một hơi thật sâu cho tỉnh.
Lên tới tầng 28, chị Phương gõ cửa phòng Chủ tịch.
Một người ra mở cửa — ô hay, người quen!
– Lại gặp nhau rồi, Nhược Ân.
Anh ta cười toe.
Không ai khác, chính là “lão Trần” suốt ngày theo sát sếp Thẩm. Dù gọi là “lão”, nhưng tôi nhớ anh ta còn nhỏ tuổi hơn tôi cơ.
Anh ấy chìa tay bắt:
– Giới thiệu chính thức nhé, tôi là Trần Hàn, trợ lý đặc biệt của Chủ tịch Thẩm.
Rồi mở cửa, bên trong hiện ra một không gian khiến tôi choáng luôn tại chỗ: sofa cực đại, bàn làm việc to tổ chảng, cửa sổ sát đất đón nắng rực rỡ như showroom nội thất.
Tôi đứng há hốc mồm — cái văn phòng này, diện tích chắc gấp đôi cái công ty cũ của tôi. Đẹp đến mức tôi chỉ muốn lấy giấy ra vẽ lại y nguyên, để dành làm bối cảnh truyện tranh sau này.
Thẩm Văn Châu ngồi sau máy tính, nghiêng đầu nhìn tôi:
– Em đến rồi à.
Anh ta mở ngăn kéo, rút ra cây bút máy xịn sò:
– Anh viết séc cho em lấy một triệu tệ luôn nhé?
Tôi giật mình xua tay:
– Thôi thôi, không cần đâu sếp ơi, em đùa tí thôi mà.
Sếp ngẩng lên nhìn tôi chằm chằm mấy giây, rồi hỏi tỉnh queo:
– Đùa á? Không phải em bảo có người hứa cho em năm trăm vạn nuôi ăn nuôi ở à?
Tôi cúi gằm mặt, bứt bứt mấy ngón tay:
– Chị ấy… giờ không còn năm trăm vạn nữa rồi ạ…
Sau khi trừ thuế má các kiểu, còn lại có bốn trăm vạn. Trả nợ nhà với xe hết một trăm rưỡi, giờ trong tay chỉ còn hai trăm năm mươi vạn.
Thẩm Văn Châu nhìn tôi, ánh mắt thương xót như thể tôi vừa mất cả gia tài.
– Đã bảo là đùa thì thôi, chuẩn bị làm việc đi. Game sắp ra mắt rồi, chức tổ trưởng tổ nhân vật vẫn để dành cho em đấy.
Tôi ú ớ:
– Nhưng… em chưa từng làm tổ trưởng bao giờ mà.
Anh ta đóng ngăn kéo “cạch” một cái, giọng chắc nịch:
– Cứ để Phương Nghiên hướng dẫn em. Năng lực em đủ, tin vào bản thân đi.
Phương Nghiên lại dẫn tôi xuống tầng 27. Cô ấy đi trước, tôi lon ton đi sau. Trên đường, ai đi qua cũng cúi đầu chào rất lễ phép:
– Chào Trợ lý Phương ạ.
Cô chỉ khẽ gật đầu nhẹ một cái, thần thái y như mấy nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc mà tôi hay cày đêm.
Tầng này có khu riêng biệt dành cho dự án phát triển nhân vật. Phương Nghiên đưa tôi tới một phòng làm việc riêng, ngoài cửa đã dán biển to rõ ràng: 【Tổ trưởng Đường Nhược Ân】.
Sau khi chị ấy đi rồi, tôi ngồi một mình trong phòng, bắt đầu dọn dẹp lại đống đồ mang theo.
Phòng cách âm không tốt lắm, thế là tôi nghe rõ mồn một tiếng nói chuyện bên phòng pha trà:
– Thấy người mới hôm nay chưa? Nghe đâu là người nhà của Chủ tịch Thẩm đấy. Làm việc với cô ấy phải cẩn thận!
– Ơ tưởng Chủ tịch Thẩm có vị hôn thê rồi mà? Hình như là cô trợ lý Phương đấy.
– Không thể nào? Tôi thấy họ có thân thiết gì đâu.
– Ở chỗ làm mà, ai lại thể hiện ra mặt? Mà nghe bảo cô Đường này cũng thân thiết với Chủ tịch lắm, được chỉ đích danh “thả dù” xuống đấy.
Tôi ngồi trong phòng, nghe tai này xuyên tai kia mà lòng cứ bồn chồn. Hóa ra… Phương Nghiên là vị hôn thê của sếp Thẩm à?
Mà nghĩ kỹ thì cũng hợp lý phết. Người như cô ấy ai chẳng thích? Ngay cả tôi – một đứa con gái – còn bị hút hồn nữa là…
Đúng lúc tôi đang đắm chìm trong mấy lời đồn thổi, thì một giọng nói lạnh tanh vang lên từ phòng ngoài:
– Nếu rảnh rỗi thế thì viết đơn xin nghỉ đi. Giờ làm việc mà ngồi buôn chuyện sau lưng người khác là sao?
Giọng Phương Nghiên vang lên khiến tôi suýt đánh rơi cái cốc trong tay.
Rồi có tiếng gõ cửa phòng tôi. Tôi hấp tấp chạy ra mở – không ngờ đứng ngoài không chỉ có chị Phương mà còn có cả… Thẩm Văn Châu.
– Chào mừng em đi làm. Tối nay tôi mời cơm.
Tôi cười gượng. Trời ơi, có sếp nào mời cơm lại chọn đúng lúc đám nhân viên vừa ngồi buôn chuyện mình thế này không?
Tôi chỉ muốn từ chối khéo, nhưng chưa kịp nói thì anh ấy đã như đọc được suy nghĩ của tôi:
– Chỉ bốn người thôi. Em, tôi, Trần Hàn, và Phương Nghiên.
Thôi thì, từ chối nữa là ngại quá. Tôi đành nhe răng ra cười xã giao:
– Vâng ạ… cảm ơn sếp.
Phương Nghiên rút điện thoại ra:
– Tôi đặt bàn ngay đây.
Thẩm Văn Châu tiện tay đóng cửa văn phòng lại, quay sang tôi nói nhỏ:
– Đừng hiểu nhầm. Phương Nghiên không thích đàn ông.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, ánh nhìn lập tức chuyển sang… ngưỡng mộ không giấu nổi.
Anh ấy lắc đầu, thở dài:
– Em lại nghĩ lung tung rồi. Cô ấy cũng không thích phụ nữ. Trong đầu cô ấy chỉ có đúng một thứ: công việc.
Tôi nghe mà suýt rơi nước mắt. Một người sống vì công việc! Một nữ cường nhân chính hiệu! Một tấm gương sáng chói cho dân văn phòng chúng tôi noi theo!
Buổi tối, trong bữa cơm, Trần Hàn với Phương Nghiên tỏ ra quá quen với mấy kiểu tụ tập như này, tôi cũng nhờ thế mà thả lỏng dần.
Nhân vật này vốn là do tôi phác thảo từ những nét bút đầu tiên, bảo sao hồi ấy tiền thưởng dự án lại “đậm” thế.
Tôi thì cái khoản giao tiếp xã hội là kém lắm.
Làm việc thì được, chứ đồng nghiệp mà ngồi buôn chuyện dưa lê dưa chuột thì tôi chẳng biết chêm câu nào cho lọt.
Trước cứ nghĩ công ty của Thẩm Văn Châu chắc cỡ vừa vừa, không ngờ nó lại to thế.
Tôi tưởng vào đây ai làm việc nấy, ai dè thời gian tám chuyện cũng không thua gì thời gian cắm mặt vào máy tính.
Thế là tôi lôi điện thoại ra, nhắn tin than thở với bạn thân Đới Giai Hinh:
【Tớ đúng là không hợp với mấy công ty to đùng này.】
Giai Hinh đáp lại liền:
【Cục cưng, mệt thì nghỉ đi.
Tớ tuy không giàu nhưng nuôi cậu mười năm tám năm không chết đói được.
Nhà tớ đang sửa còn để riêng một phòng cho cậu, khi nào muốn chuyển đến thì cứ xách đồ sang, bao ăn bao ở.】
【Hu hu, đúng là thế giới này không thể thiếu bạn thân! Giai Hinh, có cậu bên cạnh, tớ thấy yên tâm hẳn.】
Nói thì nói thế, chứ dự án còn dang dở, nghỉ ngang thì không phải tính tôi.
Thôi thì ráng làm xong đã rồi tính tiếp.
Việc mới thì quen khá nhanh.
Phương Nghiên với Trần Hàn đối xử với tôi rất tốt.
Ngày nào chị Phương cũng rủ tôi ăn sáng, ăn trưa, rồi tối lại tiếp tục.
Chị bảo đấy là phúc lợi đặc biệt của công ty.
Có điều, thỉnh thoảng lúc sếp Thẩm không bận, buổi tối anh ấy cũng nhập hội luôn, dắt theo cả Trần Hàn.
Chị Phương với Trần Hàn thì khỏi nói, vui vẻ tham gia. Còn tôi thì… cũng ngại từ chối, đành cười trừ rồi ngồi ăn theo.
Làm việc một thời gian, tôi mới phát hiện — hóa ra sếp Thẩm không “mặt lạnh” như tôi tưởng.
Anh ấy nghiêm túc thì có, lý trí cũng có, điềm tĩnh khỏi bàn.
Nhưng tuyệt nhiên chưa thấy anh nổi nóng bao giờ. Chưa từng to tiếng, mặt nặng mày nhẹ với ai.
Thế là hình tượng “sếp mặt lạnh” trong đầu tôi chính thức tan thành mây khói.
Lâu lâu tôi lại tự hỏi:
– Không biết có chuyện gì mới khiến được anh Thẩm cuống lên nhỉ?
Nhìn anh ấy cứ như kiểu trên đời này chẳng chuyện gì làm lung lay được tinh thần.
Cuối tuần, tôi tranh thủ mở app truyện tranh ra xem, chưa kịp đọc gì thì cả đống bình luận giục đăng chap mới nhảy ra:
【Đại đại ơi, chương mới đâu ạ? Tụi em sắp mọc râu vì chờ rồi này!】
Từ ngày chuyển qua công ty mới đến giờ cũng được hai tuần, tôi bận bù đầu, chẳng còn thời gian vẽ truyện nữa.
Không chỉ vì khối lượng công việc, mà còn vì đông người quá, lỡ ai đó thấy mình tranh thủ giờ làm để “vẽ vời” thì cũng ngại.
Trước ở công ty nhỏ, mỗi tuần tôi còn tranh thủ vẽ được hai, ba chap.
Giờ thì… hai tuần rồi mà chưa ra nổi cái chap nào.
Mà nói thật, một phần cũng tại cái ông đại thần đang top 1 trên bảng thưởng — tặng quà nhiều như mưa rào, trong khi tôi cập nhật đều đặn thì lèo tèo vài đồng, thành ra lại lười thêm!
Tôi vội vàng lên phần bình luận trấn an:
【Gần đây bận công việc quá, sẽ tranh thủ cập nhật nha mọi người ~】
Cuối tuần, tôi cày xuyên đêm cho ra một chương mới, vừa kịp đăng lên.
Không ngờ sáng thứ Hai, vừa đến công ty, Thẩm Văn Châu đã gọi tôi lên văn phòng:
– Làm việc ở tầng dưới có tiện không? Muốn lên tầng trên làm cho yên tĩnh hơn không?
Ủa? Là sao?
Tôi chưa kịp hiểu thì anh nói tiếp:
– Chỗ đối diện phòng anh có thể kê thêm một bàn. Em làm ở đấy cũng được.
Tự dưng tôi nhớ đến mấy lời đồn thổi bên phòng trà hôm trước.
Không lẽ… sếp sợ tôi lại nghe phải mấy chuyện linh tinh nên muốn “giải cứu”?
Tôi vội vàng cười trừ:
– Dạ, em quen làm ở dưới rồi ạ. Cảm ơn sếp.
Anh gật đầu, rồi lại bảo:
– Nếu thấy việc nhiều quá thì cứ nói với anh. Làm gì cũng phải có thời gian nghỉ ngơi. Đừng cố quá rồi lại hóa ra quá cố.
Ơ… hôm nay sếp làm sao thế nhỉ?
Tự nhiên nói chuyện kiểu “người cha tâm lý” thế này, có chút lạ…
Nhưng tôi vẫn gật đầu cái rụp:
– Vâng ạ. Em cảm ơn sếp nhiều.
—
Mưa hè đúng là thứ trời đánh. Đang nắng chang chang, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đổ ào ào như trút nước.
Tôi đứng nhìn hàng dài dằng dặc hơn sáu chục người đang xếp hàng chờ taxi, tự nhiên thấy bực trong người mà chẳng rõ vì đâu.
Ngày thường còn gọi được Giai Hinh qua đón, ai ngờ hôm nay đúng lúc cô ấy đi phỏng vấn tận đằng tây thành phố.
Mưa thế này, đường thì ngập, xe thì tắc — chắc đến lúc cô ấy quay lại phía đông, tôi cũng xếp hàng xong từ đời nào rồi.
Đang lúng túng, chợt nghe tiếng gọi từ phía sau:
– Lại mưa rồi, Đường tiểu thư ơi, đi cùng bọn tôi cho tiện nhé?
Là Trần Hàn. Tôi theo phản xạ lắc đầu ngay:
– Thôi, ngại lắm, phiền mọi người ra.
Chưa kịp nói thêm câu nào, Thẩm Văn Châu đã chêm vào, giọng đều đều:
– Cùng đường mà.
Tôi đành cười gượng:
– Vậy… em cảm ơn sếp ạ.
Xe của Trần Hàn đỗ trong hầm để xe, đến nơi, rào chắn tự động mở.
Chưa kịp lên xe thì Thẩm Văn Châu quay sang bảo:
– Cậu về trước đi.
Tôi giật mình, vội vàng xua tay:
– Sếp ơi, không cần phiền thế đâu ạ!
Thẩm Văn Châu đã thong thả bấm thang máy, vừa bấm vừa nói:
– Hôm trước anh nói rồi mà, coi như nhà ở ghép thôi.
Trời mưa, bạn cùng phòng về gần đây ở tạm một hôm, chuyện thường mà.
Tôi tròn mắt:
– Ơ… ý anh là… căn hộ đấy là của anh ạ?
Miệng lắp bắp, vì sốc quá.
Hồi đầu nghe anh bảo “coi như ở ghép”, tôi cứ tưởng thật, nên có căn phòng nào đóng cửa thì tôi cũng chẳng động vào.
Trước từng ở ghép với cả dàn năm bảy người, nam nữ đủ cả, nên không lạ gì cái kiểu sống chung.
Có điều… sống chung nhà với sếp, vẫn thấy có gì sai sai.
Anh khẽ cười, nheo mắt trêu:
– Đùa đấy. Em đang ở căn hộ của chị gái anh, còn anh thì ở tầng dưới – ngay sát vách thôi.
Tôi gượng cười, vừa vỗ tay vừa cố tỏ ra tỉnh táo:
– Ối giời, sếp còn biết pha trò cơ à. Hài thế.
Trong lòng thì nghĩ:
**Đùa kiểu này tim yếu không chịu nổi đâu đấy!**
Trước khi ra khỏi thang máy, Thẩm Văn Châu quay lại nói thêm:
– Anh rể anh là người nước ngoài, cả nhà dạo này sống bên kia hết.
Gần đây chị anh mới sinh em bé, nên về nước ở tạm ít hôm.
Giờ căn hộ để trống, em cứ yên tâm mà ở, không cần ngại.
—
Tối nay trời đổ mưa, sấm chớp đùng đoàng nghe mà hãi cả hồn.
Tôi vừa định tranh thủ trời mưa ngủ sớm một bữa cho đời nó đỡ mệt, thì điện thoại réo inh ỏi — Thẩm Văn Châu gọi.
– Em kiểm tra hộ anh cái cầu dao với.
Tôi mắt nhắm mắt mở, lầu bầu:
– Hử? Cầu dao gì cơ?
– Trên tầng em có mất điện không?
Tôi bật tắt đèn đầu giường, đèn vẫn sáng trưng:
– Không mất đâu ạ.
– Chắc do lâu không về nên điện bị ngắt. Em cắm lại thẻ điện hộ anh được không?
Tôi trong lòng thì nghĩ “có được từ chối không nhỉ?” nhưng miệng lại phản chủ:
– Dạ vâng… để em xuống ngay.
Khoác tạm cái áo khoác mỏng, tôi lò dò đi thang bộ xuống tầng dưới, nhập mật khẩu anh ấy vừa nhắn.
Thẻ điện để ngay trên tủ giày, tôi cầm lấy rồi đi ra ngoài, cắm lại vào hộp điện trên hành lang.
Vừa bước vào nhà thì “bíp bíp bíp” – đám thiết bị điện trong nhà đồng loạt khởi động lại. Mọi thứ sáng trưng.
Ngay trước mặt tôi là một tấm kính mờ, đằng sau loáng thoáng bóng người cùng tiếng nước xối ào ào — ai mà xây cái nhà để phòng tắm đối diện cửa chính thế không biết?
Nước tắt.
Và rồi… Thẩm Văn Châu bước ra, người quấn độc mỗi cái khăn tắm.
Tóc còn nhỏ giọt, dáng vẻ hoàn toàn khác xa cái phong thái chỉnh tề, nghiêm túc thường thấy.
Anh đứng trước cửa phòng tắm, mặt tỉnh bơ nói:
– Cảm ơn em nhé, vừa rồi đang tắm dở không tiện ra ngoài, phiền em rồi.
Tôi vốn chỉ định nhìn lịch sự một cái, thế mà mắt tôi lại tự tiện lướt qua cái bụng sáu múi của anh… rồi lại lỡ trượt xuống dưới.
Ngay giây phút nhận ra mình đang “soi” cái gì, tôi như muốn độn thổ.
– Á——!!!
Tôi hét toáng, quay phắt đi, đóng sập cửa rồi cắm đầu chạy lên tầng.
Lên đến nhà, nhìn cái thẻ điện vẫn cầm trong tay, tôi chỉ biết đập trán:
“Ôi giời ơi, con hâm này!”
Hôm sau, vừa về tới toà nhà, tôi lại “vô tình” gặp Thẩm Văn Châu đang đi vứt rác.
Anh mở lời trước:
– Vừa về à?
– Vâng. – Tôi đáp cho có lệ.
– Anh nấu cơm rồi, ăn cùng không?
Tôi thở phào vì hôm nay Phương Nghiên bận, không rủ tôi đi ăn, ai ngờ đâu vừa thảnh thơi được tí đã gặp ngay “anh hàng xóm tầng dưới”.
– Thôi không cần đâu ạ, em gọi đồ ăn cũng được.
– Có mấy món gia đình đơn giản thôi, coi như cảm ơn em chuyện tối qua giúp đỡ.
Tôi vốn mắc cái tật ai rủ hai lần là mềm lòng. Từ chối một lần được rồi, chối lần nữa… lại thấy ngại.
– Vâng ạ.
Vào nhà anh, tôi tiện tay lấy cái thẻ điện hôm qua trong túi ra, đặt lại lên tủ giày.
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần Phương Nghiên bận không rủ tôi đi ăn, y như rằng về đến cửa lại “vô tình” gặp Thẩm Văn Châu — và anh không quên mời tôi ăn cơm.
Mà lạ thật, lần nào anh cũng bịa ra được một cái cớ hợp lý đến mức tôi chẳng tài nào từ chối nổi.
Một tháng trôi cái vèo.
Game chính thức ra mắt, công việc của tôi cũng nhẹ nhàng hơn.
Lượt truy cập ngày đầu tiên cao ngất ngưởng.
Còn Thẩm Văn Châu thì quay như chong chóng, suốt ngày bận bịu quảng bá sản phẩm.
Hôm đó, anh gọi tôi lên tầng trên:
– Đường Nhược Ân, đi cùng anh một lát.
– Ơ… Sếp không có tận hai trợ lý rồi à?
– Họ bận cả rồi. Giờ tới lượt em.
Là một buổi phỏng vấn đơn giản thôi, anh hỏi:
– Muốn lên sân khấu nói vài câu về ý tưởng thiết kế nhân vật không?
Tôi nhìn đám mic với camera chĩa vào, sợ vãi hồn, lắc đầu như trống bỏi:
– Thôi sếp ơi, em đứng hậu trường cũng được ạ.
Anh bước lên sân khấu, ứng đối mượt mà, phong thái điềm đạm, nói đâu ra đấy.
Lúc làm việc, anh như biến thành người khác – nghiêm túc, thu hút, kiểu gì cũng khiến người ta không rời mắt nổi.
Phỏng vấn xong, anh quay lại hậu trường.
Tôi nhanh tay đưa cho anh cốc nước, cười hề hề:
– Uống nước rồi… về nhà thôi sếp ơi.
Thẩm Văn Châu lái xe đưa tôi về chung cư. Theo thói quen, tôi bấm cả nút tầng 18 và tầng 19.
Ấy thế mà anh quay sang bấm hủy tầng 19:
– Không lên nhà ăn cơm à?
Thường thì anh ấy về sớm, cơm nước dọn sẵn, tôi chỉ việc về là xơi.
Hôm nay hai đứa về cùng lúc, hiển nhiên chẳng ai kịp nấu nướng gì.
Anh liếc đồng hồ:
– Anh gọi đầu bếp tới trước rồi. Chắc giờ xong xuôi cả rồi.
Quả nhiên, bước vào nhà anh, trên bàn đã bày biện sẵn 4 món mặn 1 món canh, nhìn qua thì cũng tươm tất lắm.
Tôi lật đật vào bếp lấy bát đũa, múc canh, còn anh thì thay bộ vest bóng bẩy bằng bộ đồ mặc nhà trông vừa giản dị vừa… thuận mắt.
Không biết từ lúc nào tôi lại quen mồm với cơm nhà người ta đến thế, mà hôm nay ăn xong lại thấy nhạt miệng hơn mọi khi.
Ăn xong, Thẩm Văn Châu chống tay lên bàn, nhìn tôi nghiêm túc:
– Tuần sau xong đợt quảng bá rồi, lúc đấy mình nói chuyện.
Tôi tròn mắt:
– Nói chuyện gì cơ?
Anh tỉnh bơ đáp:
– Về việc hai đứa mình sống chung như nào.
… Tôi đơ mất mấy giây.
Anh tiếp lời, giọng không nhanh không chậm:
– Vì cái người kia phá sản rồi, em cũng chẳng nói rõ là anh ta nuôi em kiểu gì, nên anh tự lo theo cách của anh thôi: ăn, mặc, ở, đi lại, công việc, lương thưởng — anh lo hết.
Còn điểm nào chưa ổn không?
Tôi: “…”
– Anh đoán em là kiểu người muốn có giá trị riêng qua công việc. Nhưng nếu em muốn nghỉ làm, anh cũng ủng hộ hoàn toàn.
Anh cau mày, rõ ràng mấy chuyện này khiến anh trăn trở không ít.
– Nếu em nghĩ làm “tiểu tam” thì không nên đi làm nữa, thì anh nghỉ cũng được.
Từ giờ anh có thể chuyển qua đào tạo cháu ngoại, để chị gái anh đứng ra điều hành công ty.
Chỉ là… chuyển hết nghiệp vụ ra nước ngoài thì hơi lằng nhằng tí thôi.
Tôi nhìn anh, tai ù ù như vừa bị sét đánh ngang tai.
Khoan đã…
Gì cơ?
Anh ấy định làm tiểu tam của tôi á?!
Tôi phải mất vài giây mới xử lý xong dữ liệu.
Tôi hoảng hốt cắt ngang:
– Cháu anh… bao nhiêu tuổi rồi?
– Mới ba tháng.
– Anh tha cho nó đi được không…
Thẩm Văn Châu nhìn tôi, giọng trầm xuống, như thể nói lời thề non hẹn biển:
– Nếu phải chọn giữa công việc và tình yêu, anh chọn em.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi:
– Giữa chúng ta… có hiểu nhầm gì to không đấy?
Anh hơi khựng lại:
– Em chẳng từng nói có người sẽ nuôi em còn gì?
Nếu chuyện đó không phải là tình yêu, thì có lẽ… là anh tưởng bở.
Tôi phá lên cười:
– Trời đất, không phải tình yêu gì hết!
– Là tình bạn, tình thân cơ mà.
Người đó là chị em thân thiết hơn mười năm của em!
Anh sững ra hai giây:
– Chị em? Là… một cô gái?
Tôi gật đầu.
Anh bỗng bật cười, như thể vừa cởi được cả trăm nút thắt trong lòng, lắc đầu nhẹ rồi thở phào.
Tôi nhìn anh, thấy rõ là anh nói thật, chứ không phải đùa vui kiểu xã giao.
– Thế… sếp thích em điểm nào chứ? Em thì bình thường, lại hay nói linh tinh.
Trong đầu tôi vụt hiện ra hình ảnh Phương Nghiên – người vừa xinh đẹp, vừa sắc sảo.
So với cô ấy, tôi thấy mình đúng là “cây tầm gửi” bám nhầm cành quý.
Anh lại hỏi:
– Em quên rồi à?
– Quên… cái gì cơ?
Anh mở điện thoại, kéo xuống giao diện chat cũ, đưa tôi xem một hình vẽ — là một con hổ hoạt hình.
Tôi nhìn kỹ, thấy quen quen.
Lúc định thần lại thì nhận ra — đúng là phong cách tranh của tôi hồi xưa!
Không phải bản gốc, mà là bản đơn sắc vẽ lại.
Thẩm Văn Châu lại đi vào phòng làm việc, mang ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra… bên trong là một chiếc bút chì màu hồng.
Ở đuôi bút khắc chữ “en”.
Tôi há hốc:
– Cái này… là bút của em?
Thấy tôi vẫn lơ mơ, anh thở nhẹ, rồi đưa ra thêm một tấm ảnh.
Tấm ảnh là một đứa bé gái — chính là tôi hồi nhỏ. Bên cạnh là một cậu bé… đang khóc mếu máo.
Tôi nhìn ảnh, rồi lại ngẩng lên nhìn anh. Một đoạn ký ức bỗng tuôn về như phim tua ngược.
Hồi ấy trong khu vui chơi, mẹ để tôi ngồi ghế đợi rồi chạy đi mua kem.
Cuối ghế có một cậu bé, đang ngồi bơ vơ.
Không hiểu sao một lúc sau lại… khóc òa lên.
Tôi chạy lại, chìa tay an ủi:
– Nhóc đừng khóc, để chị vẽ cho em cái tranh nhé?
Cậu bé phụng phịu:
– Chị cái gì mà chị, tôi lớn hơn, tôi là anh cơ!
– Ờ thì… anh thì anh. Em thích gì, chị – à nhầm – anh vẽ cho nè.
Tôi lôi sổ vẽ và bút ra, hí hoáy vẽ một con hổ hoạt hình.
Vừa vẽ xong, cậu nhóc khóc to hơn:
– Hổ gì mà như con mèo thế này?!
Tôi lúng túng, đào mãi trong túi mới lôi ra viên kẹo trái cây:
– Này, chị – à nhầm – anh cho em kẹo nè, đừng khóc nữa.
Tôi không có món gì hay ho, chỉ có mỗi cây bút màu hồng.
Thấy mẹ gọi, tôi dúi luôn cho cậu cây bút:
– Thôi em tự vẽ đi nhé, chị phải đi ăn kem rồi.
Nói rồi tôi chạy vèo sang bên kia ghế, để lại một cậu nhóc mắt sưng húp, tay ôm cây bút màu hồng…
Tôi chỉ vào tấm ảnh, hỏi:
– Đây là anh à?
Anh khẽ gật đầu, rồi bắt đầu kể:
– Mẹ anh hứa mỗi tháng sẽ đưa anh đi công viên giải trí một lần. Nhưng bà ấy bận quá, phải mãi mới có thời gian dẫn anh đi. Lúc vào công viên chưa được lâu, mẹ lại nhận điện thoại công việc, phải chạy sang nhà hàng bên cạnh mượn điện làm việc. Anh tức lắm, không chịu đi cùng.
Tôi ngạc nhiên:
– Anh hỏi mẹ sao không đợi về nhà rồi làm đi?
Anh cười nhẹ:
– Bà ấy bảo, chỉ có những con hổ mạnh mẽ mới có thể nắm giữ vận mệnh của người khác, mà bà ấy không đủ mạnh. Anh hiểu mà, mẹ anh đâu có muốn bỏ anh ở lại công viên đâu.
À… Thì ra lúc tôi vẽ chú hổ đáng yêu, anh lại nổi giận là vì thế.
Tôi chợt nhớ lại:
Truyện tranh đầu tay của tôi là “Khu Rừng Cổ Tích” – một khu rừng không có đấu tranh sinh tồn gì đâu, chỉ có những người bạn nhỏ dễ thương sống cùng nhau: tắm suối, ăn cơm, leo cây, chơi đùa. Thế giới ấy vừa mộng mơ lại dịu dàng lắm.
Nhưng lúc đó tôi còn bé, tác phẩm ấy chẳng kiếm ra đồng nào. Mãi đến bộ thứ hai tôi mới bắt đầu có thu nhập. Bộ truyện đó tên là “Hổ Có Thể Dễ Thương Không?”, có một đại thần “Lão Hổ Dễ Thương Không” mỗi lần tôi đăng chương mới đều tặng quà, đẩy tôi lên đứng đầu bảng xếp hạng tặng thưởng trong tháng. Từ đó mọi người mới bắt đầu biết đến tôi.
Tôi chợt tỉnh ra:
– Thế làm sao anh biết người vẽ đó là em?
Thẩm Văn Châu cười nhẹ:
– Trên đời này… có ai vẽ hổ xấu như thế không?
Tôi nghe mà tức run, đập tay lên bàn:
– Hổ không dễ thương thì thôi, sao phải vẽ xấu thế hả?!
Anh nhìn tôi, nắm nhẹ tay tôi rồi xoa nắn, giọng dịu dàng:
– Nếu có người cho nó đủ cảm giác an toàn, nó sẽ trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng, và có lẽ… cũng sẽ rất dễ thương.
Ngoại truyện: Thẩm Văn Châu
Cuối cùng… cũng tìm thấy cô ấy rồi.
Chắc chỉ có cô ấy mới dám vẽ hổ thành ra cái bộ dạng kỳ quặc như vậy.
Từ khi phát hiện ra tài khoản của cô ấy, mỗi ngày về nhà là tôi lại ngồi đợi chương mới, thành ra thói quen không thể bỏ được.
Nhìn mấy con động vật nhỏ trong khu rừng cổ tích sống chung vui với nhau, tôi thầm nghĩ:
Khi nào tôi trở thành “hổ lớn” rồi, nhất định không để mấy “bạn nhỏ” phải làm thêm giờ đâu.
Bộ truyện đó sau này ngừng cập nhật, tài khoản của cô ấy cũng im lặng suốt một thời gian dài.
Đến khi tài khoản đó hoạt động trở lại, là một bộ truyện mới.
Chuyện cốt truyện thế nào thì không quan trọng nữa, điều quan trọng là — tôi và cô ấy lại một lần nữa có sự kết nối.
Nghe nói vì thiếu tiền, cô ấy phải tìm việc làm thêm.
Thế là sau mỗi lần cô ấy cập nhật, tôi đều tặng món quà đắt nhất trong app truyện cho cô ấy.
Tôi tìm đến sếp của cô ấy, bỏ tiền mua đứt hợp đồng, đưa cô ấy về công ty của mình làm.
Như vậy… khoảng cách giữa tôi và cô ấy cũng gần hơn rồi, có phải không?
Sao dạo này không thấy cô ấy cập nhật truyện nữa?
Chẳng lẽ bận việc quá?
Thôi, qua công ty xem thử.
Nhưng thật sự đứng trước mặt rồi, tôi lại chẳng biết mở miệng sao cho phải.
Chỉ cần ngồi đối diện, nhìn cô ấy giả vờ bận rộn thôi, là vui rồi.
Không ngờ tối về nhà, app lại thông báo có chương mới.
Tôi đăng nhập tài khoản “Hổ có thể dễ thương không?”, gửi liền hai món quà đắt nhất trong app.
Lần thứ hai ghé công ty, tối về… lại thêm một chương mới.
Chắc chắn không phải trùng hợp đâu.
Mỗi lần tôi sốt ruột đợi lâu, chỉ cần đến công ty ngồi một chút, tối đó kiểu gì cũng có chương mới.
Con nhóc này, giờ hành chính thì ngồi đối diện tôi, “mò cua” vẽ truyện, lá gan cũng lớn thật.
Nhưng… có chương mới rồi, tha cho cô ấy vậy.
Có người nuôi cô ấy? Nuôi kiểu gì?
Đã nuôi mà còn để cô ấy đi làm à?
Nếu cô ấy nghỉ việc thì sao?
Mỗi lần nhìn thấy bài đăng vòng bạn bè của cô ấy, trong đầu tôi lại hiện ra mấy câu hỏi.
Đã lâu lắm rồi, tôi mới lại có cảm giác vừa sốt ruột, vừa bất lực như thế.
Tôi chỉ có thể vội vã gõ ra một câu:
Đừng nghỉ việc!
Cô nhóc này rốt cuộc có ma lực gì mà khiến một gã đàn ông mới quen đã sẵn sàng bỏ ra năm trăm vạn để nuôi cô ấy?
Không sao cả, dù sao thì tôi còn nhiều tiền hơn mà.
Nếu cô ấy thích tiền, vậy tôi sẽ dùng tiền để giữ cô ấy lại.
Nghe thì có vẻ cô ấy cũng không thật sự muốn chia tay người đàn ông đó,
Nhưng cũng chẳng ngại có thêm một người nữa.
Chỉ là yêu cầu của cô ấy hơi cao — muốn làm tình nhân mà còn phải… không đi làm.
Chắc sợ tôi bận quá, không có đủ thời gian ở bên cô ấy?
Trước đó tôi còn lo làm sao thuyết phục cô ấy đến tổng công ty làm việc, lại sợ cô ấy thấy nhiều người sẽ không thoải mái.
Không ngờ cô ấy lại dễ nói chuyện thế.
Lúc tiễn cô ấy ra về, vì vui quá, tôi quên mất việc đưa tờ séc một triệu cho cô ấy.
Ngày cô ấy tới công ty báo danh, tôi lại lấy tờ séc ra định đưa,
Nghĩ bụng: để cô ấy tự do sử dụng số tiền này, có lẽ sẽ yên tâm hơn.
Không ngờ cô ấy lại nói cho tôi biết — người đàn ông kia đã phá sản.
Không biết là thật sự phá sản hay cô bé này bị lừa,
Năm trăm vạn nói mất là mất ngay.
Cô bé ngốc…
Mở mắt ra mà nhìn đi, vẫn là tôi đáng tin hơn nhiều.
Tôi còn cắt ảnh chụp màn hình đoạn hội thoại cuối cùng giữa hai chúng tôi, đăng lên vòng bạn bè:
【Sau này có người nuôi rồi, cảm giác ăn “cơm mềm” (được người khác chu cấp) mà chẳng tốn tí sức nào, đúng là món khoái khẩu nhất.】
Làm sao để dụ cô ấy ngoan ngoãn đến với mình đây?
Bỗng nhiên WeChat hiện thông báo cảnh báo tài khoản điện lực — tiền điện chỉ còn lại mười tệ.
Tốt lắm.
Tôi lập tức bật điều hòa, máy chạy bộ, tivi,…
Tất cả thiết bị cần dùng điện đều được cắm sạc.
Vừa lướt điện thoại vừa nhìn tiền điện trên app giảm từng chút từng chút một.
Hai tiếng sau, khi tài khoản chỉ còn đúng một tệ,
Tôi lần lượt tắt hết đống thiết bị điện đã bật, thu dọn gọn gàng, rồi đi tắm.
Vừa bật máy sấy tóc lên thì — cúp điện.
Tôi lấy điện thoại định gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy,
Nhưng sợ lỡ cô ấy không để ý đến tin nhắn thì sao?
Nghĩ một hồi, thôi, gọi điện trực tiếp vậy.
Nghe tiếng cửa nhà mở khóa, tôi biết cô ấy đã vào.
Chỉ vài giây sau, cả căn phòng sáng đèn trở lại.
Tôi từ phòng tắm bước ra, nổi hứng trêu đùa một chút,
Liền đứng ngay cửa phòng tắm, im lặng nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Nhìn cô ấy đỏ bừng mặt rồi luống cuống bỏ chạy,
Thật sự… rất đáng yêu.
Tôi có hơi đường đột quá không nhỉ?
Nhưng đây mới chính là hình ảnh của cô ấy trong lòng tôi —
Linh động, dễ thương, đầy sức sống,
Khác hẳn với cô nhân viên Đường Nhược Ân trong bộ dáng nghiêm chỉnh ở công ty.
Xem ra, phải tìm cách tạo thêm nhiều cơ hội gặp cô ấy ngoài công việc mới được.
Trước khi ngủ, tôi theo thói quen mở bộ truyện tranh Khu rừng cổ tích đầy nét vẽ ngây ngô đó.
Nhưng trong đầu lại cứ không ngừng hiện lên hình ảnh cô ấy tối nay.
Một cô gái có thể mang đến cho tôi sự ấm áp,
Khiến tôi giữa những tháng ngày khó khăn, cô đơn nhất vẫn có thể mỉm cười —
Người ấy, đúng là nên luôn luôn đáng yêu như thế này.
– Hoàn –