Tôi đi phỏng vấn. Bạn trai cũ ngồi chễm chệ đối diện, mặt lạnh như tiền, hỏi thẳng:
“Có mười sếp, chín cốc trà sữa, em định chia kiểu gì?”
Nghe xong, tôi biết thừa là anh đang cố tình xoáy mình. Thế là tôi từ tốn đứng dậy, đi lại gần cái mặt đẹp trai đang làm ra vẻ cao siêu ở giữa phòng.
Tôi ấn đầu anh xuống rồi đặt luôn một nụ hôn lên môi.
Xong xuôi, tôi nhếch mép, nửa đùa nửa thật:
“Vị lãnh đạo này… chắc không hợp uống trà sữa đâu. Thôi, khỏi chia.”
Cả phòng cứng đờ. Người thì trợn tròn mắt, người thì há hốc mồm, chắc tưởng tôi vừa ký án tử với cái ghế ứng viên.
Vậy mà anh ấy chỉ hắng giọng hai cái:
“Đạt. Cô được nhận rồi.”
Nhân viên hai bên nhìn nhau: “Hả??? Cái gì cơ???”
1
Tôi đi du học mấy năm, nay mới về nước tìm việc.
Cứ tưởng học hành đàng hoàng, tiếng tăm cũng tạm ổn thì xin việc không đến nỗi nào. Ai ngờ đâu… gửi mười bộ hồ sơ thì chín nơi bặt vô âm tín, còn một chỗ thì xem rồi cũng lặn không sủi tăm.
Thế nên, khi nhận được lời mời phỏng vấn từ một công ty to oành – top đầu cả nước – tôi mừng như vớ được vàng, tức tốc lên đồ đi ngay.
Ai dè, vừa đẩy cửa bước vô phòng họp, tôi chết sững.
Ngồi ngay chính giữa bàn dài kia, không ai khác, là Tạ Tư Niên – bạn trai cũ của tôi.
Anh ta ngồi giữa dãy ghế, hai bên là mấy người có vẻ cũng gộc gộc trong công ty. Gương mặt lạnh băng, nghiêm túc như chưa từng quen biết, nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là… bà cô hàng xóm.
Tôi đứng khựng lại mất một nhịp. Nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế, giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Chỉ mong anh đừng vì mấy chuyện cũ mà bày trò trù dập nhau.
Phần giới thiệu bản thân trôi qua chóng vánh. Đến lúc hội đồng đặt câu hỏi thì anh ta cầm hồ sơ của tôi, liếc qua một lượt rồi nói:
“Hồ sơ… cũng được đấy.”
Tôi đang chờ mấy câu hỏi chuyên môn kiểu “nêu giải pháp”, “định hướng phát triển”, ai dè anh ném luôn một quả:
“Tôi hơi thắc mắc… sao cô lại ra nước ngoài học?”
Tôi khựng lại. Câu hỏi này, nếu là người khác hỏi thì tôi còn nói qua loa được. Nhưng anh thì… khác.
Tôi và Tạ Tư Niên quen nhau hồi đại học. Tôi sinh hoạt bên câu lạc bộ văn nghệ, còn anh ở bên CLB học thuật gì đó, nghiêm túc lắm.
Chỉ vì một buổi giao lưu, tôi với anh quen biết. Từ đó, anh cứ như có radar, suốt ngày xuất hiện trước mặt tôi, khi thì đưa hộp cơm, khi thì mượn cớ hỏi bài. Đến bạn cùng phòng của tôi cũng bị “mua chuộc” để tạo cơ hội cho hai đứa gần nhau.
Tôi vốn tính thẳng, không thích vòng vo, nên hỏi luôn:
“Anh thích tôi à? Nếu thích thì yêu luôn đi, khỏi diễn.”
Anh cười, bảo: “Yêu.”
Thế là yêu.
Lúc mới yêu thì cái gì cũng đẹp. Nhưng càng về sau, tôi mới dần biết anh không giống tôi – từ cách sống cho tới xuất thân.
Tạ Tư Niên nhà giàu kiểu… không cần phải để ý tới thiên hạ. Còn tôi, nhà chỉ trung bình khá, bố mẹ quanh năm buôn bán, chạy từng đồng. Khoảng cách ấy… lớn đến mức tôi không dám tưởng tượng tới chuyện lâu dài.
Có lẽ anh cũng không từng nghĩ đến.
Một lần, đang giờ nghỉ, tôi vô tình đi ngang qua phòng nghỉ và nghe được anh nói chuyện với bạn:
“Thật ra yêu ai cũng thế thôi.”
Nghe đến đấy, tôi cười nhạt. Ừ, cũng phải. Người như anh, có mấy khi yêu thật?
Mà nếu có thật lòng đi nữa, người đó chắc gì đã là tôi?
Thế là tôi quyết định làm điều mình vốn ấp ủ từ lâu: Du học.
Không ồn ào, không khóc lóc. Trước hôm bay, tôi nhắn tin cho anh một câu chia tay, rồi chặn hết liên lạc. Như chưa từng quen nhau.
2
Tôi hít một hơi thật sâu, nói chậm rãi:
“Vì muốn phát triển bản thân.”
Tạ Tư Niên nhếch mép, giọng châm chọc:
“Phát triển đến mức phải bỏ lại mọi thứ à?”
Mắt anh dán chặt vào tôi, kiểu như đang cố moi ra tí gì gọi là hối hận.
Tôi nhìn thẳng, cười nhẹ:
“Ừ, quan trọng lắm. Đến mức bỏ được tất.”
Tôi nhấn mạnh hai chữ “bỏ tất”.
Vì anh bỏ tôi trước, nên tôi mới bỏ lại cả đoạn tình cảm đó.
Tôi sai chỗ nào?
Cả phòng im lặng mấy giây, rồi anh nghiến răng:
“Lý trí thật đấy. Nhưng cô Hứa, không thấy mình hơi phũ quá à?”
Tôi cười tỉnh bơ:
“Chuyện riêng của tôi. Anh còn gì hỏi nữa không?”
Anh cứ nói như đâm kim vào người, tôi cũng chẳng buồn nhẹ nhàng gì cho mệt.
Tôi đoán, buổi phỏng vấn này chắc toang rồi.
Các anh chị phỏng vấn viên liếc nhau, không khí căng như dây đàn, chẳng ai dám chen vào.
Tạ Tư Niên hừ một tiếng, xong nói:
“Giờ mới là phần phỏng vấn chính thức.”
Tôi suýt thì đứng dậy, khựng luôn.
Ơ… nãy giờ không phải phỏng vấn à?
Anh làm như không thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, tiếp tục hỏi, tỉnh bơ như không:
“Mười lãnh đạo, chín cốc trà sữa. Cô chia sao?”
Tôi bật cười.
Biết thừa là cố tình xoáy tôi.
Rõ ràng muốn làm khó nhau, còn giả vờ ra đề.
Nếu là người khác hỏi, chắc tôi đã nói: “Uống gì mà uống? Nhịn hết!”
Nhưng đây là Tạ Tư Niên.
Mà giờ cũng chẳng còn gì để mất, tôi quyết chơi tới bến.
Tôi đứng dậy, bước lại gần cái mặt đẹp trai giữa phòng kia. Trước ánh mắt như dính keo của bao nhiêu người, tôi nghiêng người, ấn đầu anh xuống… rồi thơm một phát ngay môi.
Xong, tôi lùi lại, mặt tỉnh bơ như chưa có gì, chỉ nhếch môi:
“Lãnh đạo này không hợp uống trà sữa. Miễn phần.”
Ánh mắt mọi người trong phòng quét qua mặt tôi, rồi dừng lại chỗ Tạ Tư Niên.
Tôi nhìn cái cách họ nhìn mà đoán ra ngay trong đầu họ đang nghĩ gì:
“Ngon nghẻ thì có đấy, nhưng chắc đầu có vấn đề.”
Cuối cùng cũng có người thốt lên:
— Ai cho cô này vào đây thế hả?!
Trợ lý hoảng loạn cúi gập người:
— Xin lỗi Tổng giám đốc Tạ, tôi đuổi ngay ạ!
Chưa kịp kéo tôi ra ngoài thì…
— Cô ấy trúng tuyển.
Cả phòng: ???
Tôi: ???
Trợ lý: !??
Mọi người quay sang nhìn anh như thể anh bị “trúng gió”.
Tạ Tư Niên thì vẫn thản nhiên:
— Công ty đang thiếu những người mặt dày như cô ấy.
Tôi: …
3
Thế là tôi đi làm thật.
Chưa ấm chỗ đã được đồng nghiệp tặng cho biệt danh: “Chị gái cưỡng hôn”.
Ban đầu tôi cứ tưởng phải chạm mặt anh suốt, ai dè mấy hôm liền, cửa phòng anh đóng chặt, rèm cũng kéo kín mít. Như thể: “Tôi không ở nhà, đừng gọi tôi!”
Có vẻ sợ nhìn mặt tôi rồi lại nhớ chuyện cũ.
Nghe bảo, chuyện hôm phỏng vấn đã lan ra khắp công ty theo phong cách “tam sao thất bản”. Mà cũng đúng thôi, giờ mà ra ngoài hành lang kiểu gì cũng nghe loáng thoáng:
“Nghe nói cô ấy hôn xong còn xin thêm cốc trà sữa đấy!”
Tôi thấy… cũng hơi buồn cười.
Có người ghét tôi ra mặt, bảo tôi thủ đoạn rẻ tiền.
Có người lại thì thầm ngưỡng mộ, hỏi:
— Hôm đấy mà người ngồi phỏng vấn là một ông già hói đầu thì chị có hôn không?
Tôi nhún vai:
— Cậu nghĩ xem tại sao trong cả đống người tôi lại chọn đúng anh ta? Đẹp trai thì mới được hôn chứ!
Nói gì thì nói, gạt hết chuyện cũ sang một bên, chỉ xét mặt mũi thôi, thì hôn Tạ Tư Niên chẳng lỗ chút nào.
Xui cái là… đúng lúc ấy, cánh cửa văn phòng vốn kín bưng mấy hôm bỗng bật mở.
Anh ta đứng đó. Mặt không cảm xúc. Tai đỏ rực.
Cả phòng im phăng phắc.
Đồng nghiệp cứng đơ, ai ngồi nấy cắm mặt vào màn hình như chưa hề tồn tại.
Anh không nói gì, không thèm nhìn tôi lấy một cái, đi thẳng.
Từ hôm ấy, không hiểu bị làm sao, Tạ Tư Niên tự nhiên đổi tính.
Không đóng cửa phòng nữa, lại còn hay ra hay vào như đi chợ. Nhiều người nhìn mà phát run, tưởng sếp đang rình bắt quả tang lười biếng.
Tôi thì vẫn tỉnh bơ. Việc ai nấy làm. So với anh ta, tôi bận hơn nhiều.
Có cô đồng nghiệp thì thào với tôi:
— Tiểu Vệ này, sao dạo này tổng giám đốc hay ra ngoài thế nhỉ? Có phải định sa thải ai không?
Tôi nhìn theo hướng anh vừa đi… hình như… toilet?
— Tôi đoán… chắc thận yếu.
Cô ấy vỗ đùi cái đét, mắt sáng lên:
— Ờ ha! Thế mà giờ mới nhận ra! Giờ thì hiểu sao giỏi thế mà chưa có người yêu! Thận yếu thì ai dám lấy! Đúng là… người trần mắt thịt cả thôi.
Tôi thì vừa buồn cười, vừa rùng mình.
Quay đầu lại… thì thấy Tạ Tư Niên đang đứng sau, giọng trầm trầm:
— Thận tôi có yếu không… em chẳng phải người rõ nhất à?
Tôi: ………
Cả văn phòng: Ngã ngửa tập thể.
4
Từ hôm đó, ánh mắt mọi người nhìn tôi… nó khác hẳn.
Từ kiểu: “Úi giời, có biến, hóng tí cho vui”, chuyển sang kiểu: “Con này chắc cặp kè với sếp rồi!”
Tôi: “…”
Ủa, thận tốt thì phải liên quan đến cái kia à?
Mà công nhận… Tạ Tư Niên đúng là khỏe thật.
Nghĩ đến mấy lần trước bị anh hành đến mức xỉu lên xỉu xuống, tự dưng mặt tôi đỏ lựng.
Phải nói thật, nếu không vì mấy chuyện vớ vẩn ngoài đời, tôi cũng muốn ở bên anh lắm.
Nhưng mà… tỉnh mộng rồi.
Dù làm chung công ty, dù từng là người yêu cũ đi chăng nữa…
Anh là sếp to, tôi chỉ là nhân viên bé.
Cái khoảng cách ấy nó to như cái hố, mơ làm gì cho mệt, thôi thì cứ làm ăn chăm chỉ, mong có ngày lên lương, lên chức là được rồi.
Ấy thế mà anh lại cứ như… bóng ma quanh tôi vậy.
Y hệt hồi trước đòi tán tôi, đi đâu cũng thấy mặt.
Tối hôm đó, trời bất thình lình mưa xối xả.
Tôi định gọi xe, nhìn lên app thấy có gần ba chục người xếp hàng trước, chỉ muốn khóc.
Thở dài thườn thượt. Nghĩ bụng: Phận làm công đúng là khổ.
Tính đợi mưa nhỏ thì cuốc bộ ra ga tàu điện.
Chưa kịp nghĩ xong thì một chiếc xe đen bóng loáng trườn tới, đèn pha sáng quắc chiếu thẳng vô mặt.
Chiếc Maybach to đùng dừng ngay trước mặt tôi.
Tôi vội lùi lại hai bước. Xe người ta tiền tỷ, sước phát là bán thận cũng không đền nổi.
Đang định tránh thì kính xe hạ xuống…
Gương mặt đẹp trai khiến ông trời cũng phải ghen hiện ra — Tạ Tư Niên.
Anh liếc tôi:
— Lên xe.
Xung quanh nhao nhao:
— Ui dồi ôi! Sếp đưa nhân viên về kìa!
Ánh mắt ghen tị lia tới như tia laze. Tôi sợ bị quay clip tung lên mạng, vội vàng mở cửa chui vào.
Xe chạy thẳng về hướng nhà tôi.
Tôi chỉ khẽ lí nhí:
— Cảm ơn.
Rồi im luôn. Không hỏi gì, cũng chẳng nói gì.
Tôi đoán chắc… anh thấy ngày xưa yêu tôi vui phết, giờ muốn “hâm nóng lại tình xưa” thôi.
Nhưng tôi thì… chịu.
Mấy lời anh từng nói, với cái gia thế của anh, tôi chẳng thể vượt nổi cái ngưỡng đó.
Đang nghĩ ngợi thì anh lên tiếng:
— Hôm phỏng vấn, sao lại hôn tôi?
5
Tôi im như thóc một lúc lâu.
Cuối cùng, chính miệng lại buột ra câu:
— Chào kiểu Tây thôi mà.
Không khí trong xe đông cứng.
Tạ Tư Niên khẽ bật cười mỉa:
— Hứa Vệ, em vẫn biết cách chọc người khác phát điên như ngày nào.
Nghĩ giờ anh là sếp, tôi không tiện vặc lại như xưa, đành nặn ra nụ cười:
— Cảm ơn. Mà cái tài ấy… anh cũng đâu kém.
Tạ Tư Niên: “……”
Xe phóng vun vút giữa màn mưa như trút, còn trong xe thì im như chùa Bà Đanh.
Tôi không định mở lời nữa. Nhưng thấy phía trước nước ngập bì bõm, tôi biết không lên tiếng là toang.
— Phía trước có nước… anh…
Chưa kịp nói xong thì — rào!
Xe tắt máy.
Tạ Tư Niên chớp mắt vài cái, quay sang nhìn tôi như thể: “Ơ anh có làm gì đâu?”
Tôi: “……”
May mà chỗ xe chết máy cách nhà tôi chỉ mấy bước.
Xuống xe, anh rút điện thoại gọi người tới kéo.
Gọi mãi, chẳng ai bắt máy.
Hai đứa đành đứng dưới mái hiên, nhìn nhau.
Tạ Tư Niên:
— Giờ sao? Anh không đi tiếp được rồi.
Tôi: “……”
Mưa thì vẫn ào ào, đồng hồ đã nhảy sang ngày mới. Tôi ngập ngừng:
— Hay… anh sang nhà tôi trú tạm đêm nay?
Tôi nghĩ người bình thường sẽ từ chối.
Cơ mà quên mất — anh không phải người bình thường.
Anh gật cái rụp:
— Ừ.
Tôi: “……”
Nhà tôi cách đó vài chục bước, nhưng mưa thế này thì cũng thấy xa như đi hành xác.
Tôi còn đang phân vân nên phi luôn hay cố đi chậm thì…
Một cái áo khoác phủ lên đầu tôi.
Mùi thơm dịu của hoa lan và hơi ấm từ anh khiến tôi cứng đơ.
Tôi gỡ áo xuống, trả lại ngay:
— Không yêu đương gì nữa thì đừng tốt với tôi làm gì.
Anh nhìn cái áo trong tay, mặt xị ra.
— Em đừng có mà hối hận đấy.
— Tôi chưa bao giờ hối.
Anh liếc tôi, rồi soạt — trùm áo lên đầu mình:
— Thế thì chạy thôi!
Tôi: “???”
Chưa kịp phản ứng thì anh đã cắm đầu chạy như thể đang thi vượt rào.
Đồ khốn!
Tôi đành phi theo sau.
Chạy được nửa đoạn, vừa tới cửa nhà, chẳng hiểu kiểu gì cái áo lại rơi đúng lên đầu tôi lần nữa.
6
Tôi lôi chìa khóa ra mở cửa.
Mở rồi mà ngoảnh lại vẫn không thấy Tạ Tư Niên bước vào.
Anh đứng chôn chân ngoài ngưỡng cửa, mắt gườm gườm nhìn tủ giày, hai tay nắm chặt.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh — đôi giày da nam to tổ bố.
Giày tôi cố tình bày ra đấy. Sống một mình, nhưng phải giả như có đàn ông trong nhà cho yên tâm. Trên ban công còn có cái áo sơ mi nam đang phơi nữa cơ.
Phòng thân cả thôi. Ở một mình dễ bị nhòm ngó. Treo vài dấu hiệu “có chồng” cho thiên hạ dè chừng.
Tạ Tư Niên nhíu mày:
— Trong nhà em có đàn ông?
Tôi thản nhiên:
— Ừ, bạn trai tôi đấy. Ảnh đi công tác rồi, mấy hôm nữa mới về.
Mặt không đổi sắc, tim không nhảy một nhịp. Nói dối quen rồi.
Nếu vậy khiến anh nản lòng thoái chí thì càng tốt.
Anh trợn mắt:
— Ai? Tên gì? Nhà ở đâu? Làm gì? Quen bao lâu rồi đã dọn về sống chung? Có chắc là người đàng hoàng không? Em nghĩ gì mà…
Tôi quay sang, cắt ngang bằng đúng ba chữ:
— Tôi thích thế.
Anh nghẹn họng.
Nhìn mặt anh đổi màu liên tục, rõ ràng muốn nói gì đó mà lại không thốt nổi.
Tối hôm ấy, anh nằm lặng im trên sofa như người thất tình, không hé nửa lời.
Cái thân cao to gập lại, nằm cuộn như con mèo ướt, nhìn mà… hơi tội.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, anh đã đi mất.
Trên bàn để lại hộp sữa đậu nành với mấy cái bánh bao rau.
Tôi đứng nhìn chằm chằm một lúc lâu, không nói gì.
Bao nhiêu năm rồi, vậy mà vẫn nhớ tôi thích gì.
Nghe thì có vẻ tình cảm lắm…
Nhưng mà… năm xưa, anh từng nói một câu mà tôi nhớ tới giờ:
“Yêu ai cũng như nhau.”
Vậy tức là, dù lúc đó người yêu anh có là ai, anh cũng sẽ làm y chang thế thôi. Cũng khoác áo, cũng mua đồ ăn, cũng dịu dàng quan tâm.
Người đặc biệt… vốn dĩ chưa từng là tôi.
Tôi không đụng vào mấy món đó. Xách túi ra ngoài, tiện tay mua ổ bánh mì ăn tạm.
Không ngờ vừa tới công ty thì đụng ngay anh.
Tạ Tư Niên nhìn ổ bánh mì trong tay tôi, mắt sầm lại. Không nói một lời, anh lạnh lùng đi thẳng vào phòng, đóng cửa cái rầm như muốn bay bản lề.
Đồng nghiệp thì thào:
— Sếp Tạ sao thế nhỉ? Mới sáng ra đã cáu như trâu động đực.
— Chắc đến kỳ… kinh nam.
Tôi buột miệng.
Cả phòng giật nảy, quay lại thấy tôi đứng đó thì cười gượng, cắm mặt vào màn hình làm như chưa nghe gì.
Mà hình như hôm nay sếp bị chập dây thật.
Suốt buổi sáng, ai bước vào phòng cũng bị xả như súng liên thanh. Dù là nhân viên kỳ cựu cũng không thoát. Kẻ bị chửi, người bị bắt sửa báo cáo đến nát óc.
Không khí văn phòng căng như dây đàn. Ai nấy ngồi im thin thít, tay run run dò lại từng dòng tài liệu.
Tôi cũng không yên. Bị gọi lên tận năm lần, sửa ba phương án.
— Cái này em dùng chân viết à?
— Tôi trả lương cho mấy người để nhận đống rác này à?
— Viết lại!
Tạch! — Tập tài liệu bay xuống bàn như trời giáng.
Tạ Tư Niên trừng mắt nhìn tôi, trông chẳng khác nào con husky lên cơn điên.
Tôi theo phản xạ, tát cái bốp.
Tiếng kêu nghe rõ mồn một.
Cả hai đứa đều đơ như cây cơ.
Hồi yêu nhau, cứ mỗi lần anh làm tôi cáu, tôi hoặc đè ra hôn cho chừa, hoặc là… tát cho tỉnh.
Giờ thì hôn không còn hợp hoàn cảnh nữa, thế là… bạt tai luôn.
Vừa đánh xong tôi mới thấy lo. Nhỡ ông này nổi khùng, đuổi việc tôi luôn thì sao?
Tạ Tư Niên sờ mặt, đứng đơ như tượng. Mắt anh bỗng đỏ hoe, như kiểu đang… nhớ lại chuyện xưa.
Tôi: “…?”
Ủa? Đây gọi là phản xạ điều kiện à?
Anh bỗng nói nhỏ:
— Thôi… bản này để nguyên đi, khỏi sửa.
Tôi nhìn Tạ Tư Niên với ánh mắt khó tả, rồi lại khó tả bước ra khỏi phòng. Ngoảnh lại thì thấy cả hội đồng nghiệp đang tụm đầu hóng chuyện vội tản như đàn chim bị bắn tiếng pháo.
Nhất là khi anh ta lững thững bước theo sau tôi, trên mặt in nguyên cái dấu tay đỏ chót, đi thì lại ưỡn ngực ngẩng đầu như đang catwalk.
Tôi thở dài. Lại bị hiểu lầm rồi.
Con người ta một khi đã có định kiến thì có cạy đầu cũng không đổi được.
Từ sau vụ đó, cứ mỗi lần Tạ Tư Niên nổi cáu, là cả đám lại liếc nhau nháy mắt, xúi tôi ra tay “dẹp loạn”.
Quy trình như sau:
Có lần tôi vừa tát xong, anh ta trợn mắt, chỉ vào má bên kia:
— Có giỏi thì tát nốt bên này đi!
Từ hôm đó, anh bắt đầu kêu mặt lệch. Tôi chỉ thở dài.
Phải công nhận, từ hồi đại học tôi đã nghi nghi ông này hơi… lệch pha rồi. Giờ thì chắc chắn là có xu hướng nghiện đòn.
Thế là tôi cũng chiều lòng, tặng thêm phát nữa cho cân đối.
Dạo này công ty khởi động dự án mới, tôi được giao làm đầu mối. Quyết tâm chứng minh năng lực, tôi gần như ăn ngủ luôn ở công ty.
Chiều hôm đó, bụng tôi đau quặn, đau đến mức không thở được.
Đồng nghiệp tái mặt chưa kịp gọi cấp cứu, thì thấy Tạ Tư Niên phóng từ phòng làm việc ra như tên bắn, bế tôi đi thẳng viện.
Tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường bệnh. Cạnh giường là gương mặt đen sì sì của Tạ Tư Niên:
— Hứa Vệ, hồi đại học em có bị đau dạ dày bao giờ đâu! Giờ thành thủng lỗ luôn rồi?
— Thế cái thằng bạn trai em chăm kiểu gì vậy? Bao nhiêu lâu không thèm gọi lấy một cuộc!
— Em mê cái gì ở nó?
Tôi đờ người ra mấy giây mới nhớ… ờ quên, cái “bạn trai” đó là tôi bịa ra.
Tôi gượng cười:
— Anh ấy đi công tác, bận lắm…
Tạ Tư Niên trừng mắt:
— Bận thì không có nghĩa mặc kệ người yêu đau nằm viện!
Mắt anh đỏ hoe:
— Hồi trước anh chăm em thế nào? Còn hắn thì sao?
— Bây giờ em đau mà hắn cũng không đoái hoài, sau này lúc em bầu bí đẻ đái, chắc hắn cũng mất hút con mẹ hàng lươn!
— Loại bạn trai như thế thì có mà vứt!
Tôi: … Ơ kìa? Liên quan gì nhau vậy?
Nhưng nghĩ lại, hồi đó đúng là anh chăm tôi như bà chăm cháu thật.
Có hôm tôi lười không dậy ăn sáng, 8 rưỡi vẫn thấy anh đứng chờ dưới ký túc, dúi cho cái bánh rồi dặn:
“Không ăn sáng dễ sỏi mật đấy. Ăn xong ngủ tiếp cũng được.”
Nghĩ lại thấy cay sống mũi.
Nhưng với tình hình bây giờ, nói gì cũng thừa.
Tôi không đáp.
Hai hôm sau, tôi được xuất viện.
Tạ Tư Niên mở họp toàn công ty, bảo là điều chỉnh khối lượng công việc.
Thực ra là điều chỉnh… cho tôi.
Những việc vặt, việc khó, việc nặng trước đây tôi phải làm, giờ chuyển hết cho người khác.
Tôi nhẹ người hẳn.
Chiều hôm đó, anh ta đến gõ cộc cộc lên bàn:
— Vài hôm nữa đi công tác với tôi, một tuần.
Tôi biết là đi dự hội nghị trong ngành. Là lính mới, được gặp người đầu ngành thế này thì mừng còn chưa hết.
Tôi gật đầu cái rụp.
Nhưng Tạ Tư Niên vẫn đứng đó, nhìn tôi u uất như trời mưa phùn tháng Ba:
— Em không định báo cho bạn trai à?
Tôi suýt phun trà. Ôi thôi chết, quên khuấy mất mình đang “có người yêu giả”!
Còn chưa kịp nghĩ xem nên nói sao, thì anh ta đã lầm bầm:
— Thôi, tôi hỏi thế thôi, em đừng nghĩ nhiều…
Tôi: “……”
Tự hỏi nhiều giùm tôi luôn rồi còn gì nữa.
Hội nghị giao lưu, ai nấy ăn diện bóng lộn, đứng túm năm tụm ba chém gió rôm rả.
Tôi lẽo đẽo theo sau Tạ Tư Niên, được anh dẫn đi bắt tay hết người nọ đến người kia. Toàn người có máu mặt trong ngành.
Bỗng có kẻ lững thững bước lại.
Tôi nhìn rõ mặt, tim trùng xuống cái rụp.
Chính là “cái ông” khiến Tạ Tư Niên ngày xưa phun ra cái câu: “Ở với ai cũng như nhau.”
— Ơ kìa Tư Niên, trùng hợp thế! Không ngờ ông cũng đích thân đến à?
Kỷ Thần toe toét, vỗ vai Tạ Tư Niên như bạn nối khố, cười đến mức lộ hết cả hai hàm răng trắng hơn bột giặt.
Mắt anh ta liếc sang tôi:
— Ồ, Hứa Vệ cũng có mặt à. Hai người đúng là dính như sam, từ hồi đại học đã kè kè như đôi chim cu, giờ vẫn y nguyên.
Tôi gãi mũi định mở mồm đính chính: Không, giờ hết dính rồi! — thì Tạ Tư Niên đã cướp lời:
— Cậu lắm mồm thật đấy.
Kỷ Thần cười hề hề, buông vai Tạ Tư Niên ra rồi quay sang tôi mách lẻo:
— Hứa Vệ, em không biết hồi xưa tên này khốn nạn cỡ nào đâu.
— Hồi đó anh với bạn gái có tí xích mích, hỏi nó nên làm gì, nó lạnh tanh bảo: “Ở với ai chẳng như nhau.”
— Trong khi bản thân thì mê gái như điếu đổ, vậy mà nói kiểu đó được đấy!
— Anh hỏi tiếp thì nó giở bài khoe: “Ơ anh biết bé của tôi mua cho tôi vòng tay đôi rồi à?”
— Rồi bắt đầu nói nhanh như hát rap: “Embécủatôimuachotôivòngtayđôiđấy~”.
— Trời ơi, muốn đập đầu vô tường luôn!
…Khoan đã.
Câu “ở với ai cũng như nhau” đó, không phải nói với tôi?
Tôi đứng hình, đơ như cây cơ, không biết nên làm mặt gì bây giờ.
Tạ Tư Niên thì quýnh quáng bịt miệng Kỷ Thần lại, lôi tuột ông kia đi chỗ khác.
Tôi nhìn cái gáy đỏ lựng như gấc của anh, trong lòng y như có ai hắt cả chai nước mắm pha dấm đường vào tim — mặn, chua, ngọt, cay đủ cả.
Thì ra… anh chưa từng khinh tôi.
Là tôi tự cho mình thông minh, chưa hỏi rõ ràng đã tự suy diễn, tự đau, tự chạy trốn.
Nhưng mà nếu quay lại một lần nữa, tôi chắc vẫn không dám hỏi anh.
Giữa tôi với anh như có cái hố sâu, tôi thì đứng bờ bên này, nhìn sang bên kia mà run không dám nhảy.
Tôi sợ — sợ nếu đúng như mình nghĩ, thì chút tự tôn cuối cùng sẽ bị anh đạp nát như con kiến.
Thế nên tôi chọn rút lui đẹp đẽ. Đăng ký du học, bay một mạch sang nước ngoài.
Tự an ủi mình bằng một suy nghĩ hơi bệnh:
Anh thấy không? Là tôi đá anh trước. Tôi mới là người chủ động rời đi. Không phải anh chán rồi mới vứt tôi.
Nghe hơi ngớ ngẩn, nhưng… cũng đỡ đau hơn một chút.
Tôi về khách sạn một mình, đầu óc còn đang rối như tơ vò, chưa kịp nghĩ cách xử lý chuyện với Tạ Tư Niên thì điện thoại réo.
— “Hứa Vệ, Tạ Tư Niên say bét nhè rồi, hai người ở phòng nào, tôi đến đón cậu ta về.”
Tôi vội báo số phòng, chạy ra đón anh.
Thấy Tạ Tư Niên nằm vật ra, mắt lờ đờ như người mơ màng, tôi chỉ biết thở dài:
— “Ờ… không phải say, mà say muốn xỉu rồi.”
Kỷ Thần không đỡ anh, cứ thế ném lên giường như cái bao bố.
Tôi bảo:
— “Tôi đi lấy thuốc giải rượu.”
May mà lần này mang theo, đỡ tí xíu.
Kỷ Thần gật gù rồi chợt hỏi:
— “Khoan, hai người đặt hai phòng à?”
Tôi đỏ mặt:
— “Thực ra bọn em… chia tay rồi.”
Bất ngờ, Tạ Tư Niên bỗng bật dậy như xác sống:
— “Ai bảo chia tay?! Chưa chia tay đâu!”
Môi đỏ hỏn, anh chu ra như đứa trẻ bị ăn hiếp:
— “Anh không thừa nhận!”
Tôi vội:
— “Anh đừng nghe anh ấy nói bậy, anh say rồi.”
— “Anh không say! Anh không nói bậy!”
Anh níu áo tôi, nhìn đầy cầu cứu.
Trông y hệt đứa trẻ bị giật mất viên kẹo ngon nhất.
Kỷ Thần đứng bên cười khẩy rồi lẳng lặng biến mất. Chuyện nhà người ta, không dám xen vào.
Tôi thở dài:
— “Tạ Tư Niên, buông tay đi.”
— “Không buông!”
Mắt anh long lanh, môi chu như có thể treo mấy ký hành.
Tôi lạnh lùng:
— “Tôi đếm đến ba đó!”
— “Một… Hai…”
Tạ Tư Niên, dù công sở nghiêm nghị cỡ nào, thật ra cũng chỉ là thằng nhóc thích làm nũng, thích trêu rồi lại ngại ngùng.
Lúc tôi đếm thế là hiệu quả nhất.
Anh bĩu môi, miễn cưỡng buông tay, vuốt vuốt áo tôi.
Rồi cúi đầu im thin thít, không nói câu nào.
Đang giận hờn đấy nhỉ?
Tôi ngồi xổm, nhẹ nhàng nâng mặt anh, nói khẽ:
— “Tạ Tư Niên, chúng ta đã tốt nghiệp rồi.”
Anh nhìn tôi, mắt mờ mịt như không hiểu.
— “Ra khỏi trường rồi, khoảng cách giữa ta rõ như ban ngày. Anh đứng trên cao, em chẳng với tới.
Chúng ta không cùng một thế giới đâu, hiểu không?”
Im lặng vài giây, anh nũng nịu:
— “Em nói gì anh cũng không hiểu.
Anh chỉ biết là, anh không muốn xa em.”
— “Em sợ anh đứng quá cao…”
Tạ Tư Niên nhìn tôi, nhẹ giọng:
— “Vậy anh bước xuống cho em dễ thở.”
Câu này… thôi rồi, nói ra thế sao được!
Tôi nghĩ dù anh muốn buông bỏ thật, nhà anh chắc chắn không đồng ý.
Người ta là thừa kế nhà họ Tạ mà, mà đã vì tôi mà điên cuồng thì sáng mai chắc tôi lên báo: “Cô gái phá hoại danh gia vọng tộc.”
Tôi nghiến răng:
— “Anh hiểu hay không không quan trọng.
Giờ tôi đã có bạn trai rồi, anh tỉnh mộng đi!”
Có lẽ lần trước nói chuyện có tác dụng thật.
Về công ty, Tạ Tư Niên bắt đầu né mặt tôi như né tà.
Đi gặp nhau thì anh vòng sang đường khác, tránh kiểu như đang tránh… dịch bệnh.
Có lần sáng, đồng nghiệp đang ăn sáng với sữa đậu nành, bánh bao rau, anh liếc một phát rồi lạnh lùng trừng mắt.
Đồng nghiệp run rẩy hỏi:
— “Tổng giám đốc, anh cũng ăn à?”
Tạ Tư Niên liếc tôi rồi nói:
— “Tôi chưa từng đụng mấy thứ đó.”
Đồng nghiệp chết đứng.
Tôi thì nghe mà cũng bị đâm chệch vẫn trúng.
Trưa hôm ấy, anh họ gọi:
— “Em, hôm nay anh từ quê lên, tiện ghé qua, có rảnh không? Đi ăn với anh bữa nhé!”
Nhỏ, tôi được gửi về quê bà nuôi, trẻ con quê nghịch lắm, hay bắt nạt đứa “con nhà thành phố” như tôi. May có anh họ, ai động vào là anh đánh cho không trượt phát nào. Vậy nên tôi với anh thân hơn cả ruột thịt.
Anh lên thành phố, tôi tất nhiên phải chiêu đãi cho tử tế.
Hẹn ăn nhà hàng sang trọng gần công ty. Anh họ ngại:
— “Em ơi, không cần sang thế đâu!”
Tôi nói lương tháng ba chục, ăn chơi thoải mái đi.
Anh mắt tròn xoe, không dám từ chối.
Anh kể định gặp chị dâu, trước kia ở quê, giờ lên thành phố sống cùng, chuẩn bị thuê nhà to để cả hai cùng cố gắng.
Anh hiền, ngố mà vui vẻ.
Da hơi ngăm nhưng mặt mũi cân đối, ăn mặc sạch sẽ, nhìn thật mộc mạc, khác hẳn dân thành phố.
Tôi cười.
Cuộc sống rồi sẽ ngày càng khá hơn thôi, phải không?
“Cười gì đấy?”
Giọng Tạ Tư Niên trầm đục vang lên phía sau.
Chưa kịp quay, đã thấy anh lặng lẽ ngồi bên cạnh, mắt long lanh như mới khóc.
Tôi chỉ biết im lặng.
Anh họ tôi tò mò hỏi:
— “Vệ Vệ, người kia là ai?”
Tôi:
— “Sếp em.”
Anh họ:
— “Bạn trai cũ cô ấy.”
Hai người cùng nói một lúc.
Tôi nhìn Tạ Tư Niên, nửa muốn cười nửa muốn khóc.
Ngày xưa, tôi chắc túm ngay cái eo anh mà vặn rồi.
Giờ thì anh không thèm liếc, chỉ nhìn anh họ tôi từ đầu đến chân, rồi cười mỉa mai:
— “Hứa Vệ, em bỏ anh rồi hả? Thế gu chọn người giờ thế này sao?”
— “Anh đẹp trai, dáng chuẩn, hiền, có tiền, chăm lo gia đình – rốt cuộc thua chỗ nào?”
— “Anh nói thật nhé, em đúng kiểu lợn đói ăn quàng, thấy ai lao vào đó! Đói quá hóa liều rồi hả?”
Tôi hé miệng:
— “Không phải—”
Anh ta cắt ngang:
— “Im miệng!”
Anh họ tôi mặt tái mét, muốn nói gì.
Tạ Tư Niên:
— “Anh cũng im đi!”
Mắt đỏ hoe, bốc lửa như muốn thiêu đốt.
— “Còn anh… tôi chẳng thèm tốn lời đâu.”
— “Anh biết cô ấy sống thế nào gần đây không?”
— “Mưa to như trút, cô ấy đứng dưới tòa nhà công ty chờ tạnh, anh ở đâu?”
— “Cô ấy đau dạ dày phải nhập viện, anh làm gì?”
Anh họ hoang mang hỏi:
— “Em gái… em không khỏe à?”
Tạ Tư Niên cười mỉa mai:
— “Giờ quan tâm thì muộn rồi. Đạo đức giả!”
— “Tóm lại, anh không đủ tiêu chuẩn ở bất cứ điểm nào!”
Anh họ cúi đầu, ngượng ngùng.
Nghe vậy cũng thấy xót cho em gái, anh thành thật xin lỗi:
— “Anh không biết, sau sẽ quan tâm em nhiều hơn.”
Tạ Tư Niên chặn:
— “Xin lỗi thì cần cảnh sát làm gì?”
— “Về sau? Anh chắc có ‘về sau’ thật à?”
Anh họ ngơ ngác như vịt nghe sấm.
Chuông điện thoại vang lên, cứu anh thoát thua.
Anh đứng dậy nghe máy, bỏ lại tôi với Tạ Tư Niên, hai người ngồi im, mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
“Tạ Tư Niên, anh bị làm sao thế?!”
Tôi tức đến phát cười:
— “Người lúc nãy thật ra là…”
Anh gắt:
— “Đừng nói! Chuyện đàn ông, em không được bênh người ngoài!”
Rồi anh đứng phắt dậy, chạy biến như gặp ma.
Tôi: “? Thần kinh à?”
Tôi quyết định đi xin lỗi anh họ cho tử tế, ai ngờ chờ mãi không thấy.
Bên nhà vệ sinh ồn ào, tôi chạy tới—thì thấy Tạ Tư Niên đang “thương tình” đánh anh họ tôi.
Anh họ mặt sưng vù, bị kéo cổ áo ra ngoài, xung quanh người chen nhau can ngăn.
Tôi kéo anh ra:
— “Anh bị gì thế?”
Tạ Tư Niên mặt tối như mực:
— “Anh ta gọi điện lén lút cho người phụ nữ khác, mồm thì gọi ‘bé cưng’ liên tục!”
Anh họ tôi đau đớn hỏi:
— “Em gái, anh đang nói chuyện đàng hoàng với vợ, tự dưng bạn trai cũ em đấm anh, đầu óc có vấn đề à?”
Anh ta còn bảo:
— “May là bạn trai cũ, chứ giờ thì không đồng ý mối này đâu!”
Mọi người hiểu nhầm, lắc đầu rồi tản ra.
Tôi tiễn anh họ ra ga tàu, còn Tạ Tư Niên lẽo đẽo theo sau, im như thóc.
Khi anh họ đi, Tạ Tư Niên ngẩng đầu nhìn tôi, buồn thiu như con chó bị bỏ rơi.
— “Xin lỗi…”
Tôi cau mày:
— “Dù anh ta là bạn trai tôi thì anh đánh người cũng không đúng!”
Anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm như hút hồn:
— “Anh giận vì em thà chọn kẻ như thế… chứ không chọn anh.”
Tôi ngượng ngùng né mắt:
— “Thì… thì dù sao cũng không được đánh người chứ…”
Anh vẫn lẩm bẩm:
— “Anh giận vì người anh nâng niu lại bị ai khác hắt hủi.”
— “Giận vì em không yêu bản thân mà chọn sai người.”
— “Giận vì dù em quyết chia tay, anh vẫn không thể rời xa…”
Anh bỗng kéo nhẹ vạt áo tôi, thì thầm:
— “Hứa Vệ… đừng đẩy anh ra nữa, mình quay lại nhé?”
Đầu tôi rối như tơ vò. Tôi giữ nguyên vai “người có bạn trai”:
— “Tôi có bạn trai rồi…”
Anh bất ngờ tiến tới, tôi lùi hoảng, nhưng bị kéo thẳng vào vòng tay.
Ga tàu đông người, tôi vội véo vào hông anh:
— “Thả tôi ra! Nhiều người nhìn kìa!”
Anh nghiến răng:
— “Anh nghe rồi, lúc em nói chuyện với anh họ, chính em thừa nhận đang độc thân.”
— “Em lừa anh đấy à?”
— “Thế là trong lòng em vẫn còn anh.”
— “Quay lại đi, bé con…”
Tạ Tư Niên dụi đầu vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng hổi phả lên da khiến tôi dựng hết da gà, vội vã đẩy anh ra:
— “Anh buông em ra trước đã.”
Anh liền mè nheo:
— “Không buông. Buông ra là lại chạy mất đấy.”
— “Chuyện hôm kia ở khách sạn anh biết hết rồi. Lo gì, anh lo cho em ổn thỏa.”
— “Chúng ta cứ ký hợp đồng cho chắc, anh mà phản bội thì tay trắng đi không về.”
— “Về nhà thì yên tâm. Ông già nhà anh con nhiều như nấm, nhưng có mỗi anh làm được việc. Bọn nó sau này chỉ trông vào anh thôi, nên chuyện em là ai ông không để ý đâu.”
— “Thôi đừng bỏ anh nữa nhé, bé con…”
Tôi bị anh làm đầu óc rối hết cả lên:
— “Bà đây đếm đến ba đấy nhé!”
Tạ Tư Niên lập tức đứng thẳng như nghiêm chỉnh, mặt vẫn cau có, mắt trợn trừng nhìn tôi.
Tôi nói thẳng: “Anh phải giải quyết ổn với anh họ tôi trước đã, rồi tính tiếp chuyện quay lại.”
Tôi lớn lên ở quê, lên thành phố thì được bố mẹ chăm chút, nhưng so với em trai em gái thì tôi như khách qua đường.
Với tôi, ngoài bà nội, người quan trọng nhất là anh họ.
Tạ Tư Niên – vừa gây chiến với anh họ tôi – giờ mặt đen như mực.
Thật ra tôi chưa hoàn toàn hết cảm tình với Tạ Tư Niên.
Chuyện cũ cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng có quay lại không, tôi cũng chưa chắc.
Khoảng cách giữa hai đứa lớn quá, dù anh có hứa hẹn thế nào, người yếu thế vẫn lo.
Lúc đầu tôi bày ra cái trò “anh họ” để cho Tạ Tư Niên bận, khỏi lởn vởn bên tôi.
Ai ngờ hôm sau anh họ gọi:
— “Em gái, em rể em không tệ đâu!”
Tôi: “??? Em rể gì thế?”
Anh họ cười ngượng:
— “Tiểu Tạ đến giải thích rồi, tưởng anh là bạn trai em, thấy anh tán tỉnh người khác mới đánh nhầm. Hiểu nhầm thôi mà!”
Tôi nghiêm:
— “Anh họ, thật không, Tạ Tư Niên có hăm dọa anh không?”
Anh ấp úng.
Tôi biết rồi!
— “Nói thật đi, có gì em đứng ra lo!”
Anh họ:
— “Em gái, nghe này đừng giận nha… Cậu ấy biết chuyện anh với chị dâu, cho anh cái căn hộ to đùng ở trung tâm làm ‘bồi thường’ vụ đánh nhau. Anh từ chối rồi mà nó cứ bắt nhận, giờ anh cũng chả biết tính sao…”
Tôi: “…”
Đồ tư bản vô lương tâm!
Anh họ nói:
— “Nhà thì em tự lo, nhưng Tiểu Tạ thật lòng đó. Nếu còn chút tình cảm thì đừng để nó chờ lâu. Còn không thích thì cũng đừng gượng ép. Anh chỉ mong em hạnh phúc thôi!”
Cúp máy, mắt tôi cay cay.
Lời anh họ nghe ấm áp thật.
Quay lại bàn làm việc, thấy rèm phòng Tạ Tư Niên đã được kéo lên.
Anh ấy lén thò đầu ra nhìn ngó.
Tôi nhìn sang, anh vội rụt lại, giả vờ chăm chú làm việc.
Đồ tiểu nhân!
Tôi vừa ngồi xuống thì Tạ Tư Niên bước ra.
Cả phòng dồn mắt về anh.
Anh ho nhẹ:
— “Tiểu Hứa, vào phòng tôi chút.”
— “Có phương án cần chỉnh sửa.”
Nói xong quay người, suýt ngã cái ụp.
Tôi: “…”
Cửa phòng đóng lại, thấy mắt tôi còn đỏ, anh hoảng, nắm tay tôi:
— “Em khóc à? Anh họ em nói gì hả? Chỉ xin lỗi nghiêm túc thôi.”
— “Anh họ gì chứ, đừng gọi linh tinh.”
Tôi cố giữ mặt lạnh, suýt cười.
Anh nhìn tôi, nghiêm:
— “Giờ chưa phải, nhưng sau này chưa chắc. Em nói rồi, chỉ cần anh họ tha thứ, em sẽ quay lại với anh.”
Tôi cười, thờ ơ:
— “Lúc đó em bảo xem xét lại thôi mà.”
Nhìn anh uất ức như cún bị trêu, tôi thích chí hơn.
— “Em…”
Anh suýt nổ tung, vừa cúi đầu chạm mắt tôi đầy ý cười, cứng đờ.
Cuối cùng anh nghiến răng:
— “Hứa Vệ, dám trêu anh!”
— “Phải trừng phạt mới được!”
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo vào lòng.
Cằm bị nâng lên, một nụ hôn nóng hổi phủ xuống.
Mắt tôi nhòa vì cay.
Anh cười ranh mãnh như mèo trộm cá, khàn khàn bên tai:
— “Nếu không chịu quay lại, anh hôn đến khi nào em chịu mới thôi.”
HOÀN