Trở Về Với Cát Bụi

Chương 1



Chương 1:

Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết mình là kẻ dưa thừa trong gia đình này.

Mẹ đi công tác nước ngoài, lúc trở về mang theo hai món đồ chơi mới, chia cho Hứa Trạch và Hứa Kiều.

Chia xong, bà ấy định rời đi thì bị tôi chặn lại, khe khẽ nhắc nhở: “Mẹ, con nữa.”

“Con cũng muốn à?”

Mẹ tôi nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Đắt lắm, mẹ không mang đủ tiền nên không tính thêm phần của con.”

Khi đó tôi mới năm tuổi, nhưng đã mơ hồ nhận thức được cảm xúc của người khác.

Huống chi, người đó còn là mẹ ruột của tôi.

Mà hiện tại.

Ở đám cưới của chị gái, sau khi mẹ tôi chào hỏi họ hàng xong, bà ấy đi đến một góc, quay lưng lại, gọi điện thoại cho tôi hết lần này đến lần khác.

Không có ai nghe máy.

Khi gọi đến lần thứ ba thì trực tiếp bị cúp máy.

Bà ấy tức giận, không dám tin mà trợn to hai mắt: “Hứa Đào, tao là mẹ của mày đấy!”

Hứa Trạch đi tới, vỗ nhẹ lưng bà ấy trấn an:

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, Hứa Đào không đáng. Mẹ còn không biết sao?! Chị ta lúc nào cũng như vậy.”

Tâm trạng vừa tức giận vừa tủi thân của mẹ tôi rốt cuộc cũng được an ủi bởi người con trai cưng mà bà yêu thương nhất.

“Trong ba đứa các con, đứa mà mẹ dốc lòng nhiều nhất chính là Hứa Đào. Lúc trước sinh ra nó, rõ ràng là thai long phượng, ngay cả bác sĩ cũng nói do nó cướp dinh dưỡng của anh trai con nên mới sống sót…”

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghe bà ấy lặp đi lặp lại những lời này vô số lần.

Và đến cuối cùng, thường là tôi bị phạt, bị nhốt trong phòng, nhìn gia đình bốn người bọn họ ra ngoài giải sầu.

“Mẹ đừng giận, yên tâm, hôm nay cho dù có phải trói thì con cũng sẽ trói chị ta về cho mẹ.”

Hứa Trạch an ủi mẹ, vừa quay đầu liền gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn trên WeChat.

“Hứa Đào, tốt nhất chị nên xuất hiện trong vòng một giờ.”

“Sao chị lại ích kỷ như vậy, thừa biết tim của mẹ không khoẻ, còn cố tình chọc giận bà ấy.”

“Một gã đàn ông chẳng đáng để chị ghi hận đến hôm nay, huống hồ, không phải chị ấy cũng là chị gái của chị sao?”

Sau khi gửi những câu này, ngón tay của nó dừng lại trên bàn phím.

Vài giây sau, nó thu lại điện thoại, quay đầu phụ giúp tiếp khách.

Phải rồi, chắc là ngay cả chính nó cũng không tin.

Hứa Kiều là chị gái tốt của nó, là con gái cưng của ba mẹ tôi.

Làm sao có thể là chị gái của tôi được?

Tôi bay lên lầu, nhìn thấy Hứa Kiều ngồi trong phòng trang điểm.

Thợ trang điểm đang đ.ánh phấn mắt cho chị ta.

Chị ta nắm chặt tay ba, đôi mắt ngấn nước.

“Ba, Đào Đào không đến thật sao? Em ấy là em gái con, ngày quan trọng nhất của con, thật sự hi vọng có thể nhận được sự chúc phúc của em ấy.”

Người cha xưa nay luôn nghiêm khắc và lạnh lùng trước mặt tôi lại nhẹ nhàng vỗ vai chị ta, an ủi nói: “Không đâu, để ba bảo A Trạch liên lạc với nó, sẽ không để cho con lưu lại bất kỳ sự tiếc nuối nào.”

Ông ấy tìm được Hứa Trạch ở hành lang, lạnh mặt nói: “Con nói với Hứa Đào, nếu hôm nay nó không đến, chúng ta coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này.”

“Ba, chị ta căn bản không muốn trả lời tin nhắn của con, đến cả mẹ gọi mà chị ta cũng không thèm nghe máy.”

Hứa Trạch nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Con biết ngay mà, loại người như chị ta, sinh ra đã không có lương tâm. Từ đầu thoả hiệp với chúng ta chính là cố ý cho chúng ta hi vọng, muốn khiến chị gái không thoải mái trong ngày quan trọng nhất.”

Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Hứa Kiều.

Chị ta mặc váy cưới, kết hôn với người đàn ông mà chị ta yêu hai năm, Tống Phi.

Hai năm trước, khi tôi đưa Tống Phi về nhà, Hứa Kiều đã yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, trong khoảnh khắc chị ta nhìn thấy Tống Phi, đôi mắt liền sáng lên, buổi tối tìm một cái cớ, hẹn tôi ra ngoài đi dạo.

Chị ta mua cho tôi một ly trà sữa, nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc.

“Đào Đào, chị thật sự rất thích kiểu con trai như Tống Phi, em ưu tú như vậy, nhất định có thể tìm được một người tốt hơn, vậy nên, em nhường Tống Phi cho chị có được không?”

Tôi từ chối.

Nhưng sau khi trở về trường học không lâu, Tống Phi liền đề nghị chia tay với tôi.

Tôi hỏi đi hỏi lại lý do, có lẽ anh ta cảm thấy tôi phiền phức, dùng một tay hất tay tôi ra.

Tôi ngã ngồi trên mặt đất, lòng bàn tay bị mặt đất thô ráp cào xước, truyền đến cảm giác đau nhói.

Còn anh ta thì hờ hững, nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét.

“Còn muốn giấu tôi sao? Ngay cả người nhà của cô còn không nhìn nổi, nói cho tôi biết hết rồi.”

Một buổi sáng, mẹ tôi đột nhiên gọi tôi ra ngoài mua thức ăn với bà ấy.

Em trai tôi, Hứa Trạch, lôi kéo Tống Phi, nói cho anh ta biết một ít “sự thật” về tôi.

Nhân phẩm bại hoại, trộm tiền trong nhà, bắt nạt bạn học.

Chen chân quan hệ của người khác, lúc học trung học còn từng phá thai.

Nói xong lời cuối cùng, Hứa Trạch thở dài:

“Hứa Đào là chị gái của em, em rất muốn bênh vực chị ấy, nhưng mà… em không thể trơ mắt nhìn anh rơi vào hố lửa.”

Lòng bàn tay còn đang đau đớn, tôi ngồi dưới mặt đất, ngửa đầu nhìn Tống Phi, nghe câu chuyện được kể lại từ miệng anh ta.

Khi từ cuối cùng vừa nói hết, tôi đột nhiên bật cười.

Anh ta nhíu mày: “Cô còn muốn biện minh cái gì?”

Tôi lắc đầu, cười nói: “Bọn họ nói đúng hết.”

Tống Phi đối với tôi, vốn cũng không có tình cảm sâu nặng bao nhiêu, huống hồ, người nói với anh ta rằng tôi tồi tệ cỡ nào, là người nhà của tôi.

Những người thân yêu nhất của tôi, gia đình.

Khi tôi còn sống, bọn họ không quan tâm.

Sau khi c.h.ết, đương nhiên cũng không ai biết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.