Buổi chiều, đám cưới kết thúc tốt đẹp.
Sau khi tiễn khách xong, ba tôi lập tức trầm mặt xuống, bảo mẹ tôi tiếp tục gọi điện thoại cho tôi.
Vành mắt Hứa Kiều đỏ ửng, mấy viên kim cương giả được dán ở đuôi mắt khúc xạ với nước mắt, chị ta nắm tay ba, giọng điệu như hiểu chuyện: “Thôi mà ba.”
“Đào Đào còn nhỏ, có thể là đang giận dỗi trẻ con thôi. Dù sao con cũng là chị gái của em ấy, không nên so đo với em ấy.”
Quả nhiên, trong mắt ba tôi xẹt qua một tia đau lòng.
Hứa Trạch bất mãn nói: “Chị, chị nghĩ quá tốt về chị ta rồi đó. Chị coi chị ta như em gái, chị ta có coi chị như chị gái không?”
Hứa Kiều cắn môi, trông như sắp khóc.
Tôi đứng ở bên cạnh, nhìn chị ta, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Hứa Kiều lúc nào cũng như vậy.
Sự ưu ái của người nhà đối với chị ta đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn, nhưng chị ta vẫn cảm thấy không đủ.
Tôi biết, đó là bởi vì chị ta căm ghét tôi.
Thực ra lúc đầu mặc dù mẹ không thích tôi, nhưng không đối xử tệ với tôi đến vậy.
Vào ngày sinh nhật của tôi, bà ấy cũng sẽ mang về cho tôi một chiếc bánh gato để chúc mừng.
Chỉ là, vừa thắp nến, tôi đang định ước nguyện thì Hứa Kiều bỗng nhiên bật khóc.
Chị ta lau nước mắt, ra vẻ mạnh mẽ cười cười:
“Không có gì, chỉ là chợt nhớ ra, sinh nhật hôm nay vốn dĩ là của hai người.”
Một câu nói, làm mẹ tôi thay đổi sắc mặt.
Tôi chắp hai tay lại, đang định ước nguyện, mẹ đột nhiên rút nến ra một cách thô bạo:
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn! Hứa Đào, mày có biết chính vì mày mà anh trai mày mới c.hế.t không? Mày còn có trái tim không?”
Tôi bị doạ sợ, ngơ ngác nhìn mẹ.
Mẹ tôi càng thêm tức giận, trực tiếp ném bánh vào thùng rác.
Sau khi bà ấy vào phòng ngủ, mặt tôi đầy nước mắt nhìn về phía Hứa Kiều.
Không còn ai nữa, rốt cuộc chị ta cũng tiết lộ cảm xúc thật sự của mình với tôi.
Hứa Kiều mười tuổi, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, lời nói lại giống như lưỡi dao tẩm độc.
“Hứa Đào, tại sao mày lại sinh ra chứ?”
Chị ta dùng đầu ngón tay ấm áp lướt qua mặt tôi, sau đó bỗng nhiên hung hăng vặn một cái:
“Vốn dĩ ba mẹ chỉ yêu một mình tao, bây giờ mày lại chia bớt tình yêu của họ. Mày đáng lẽ nên c.hế.t theo em trai mới phải.”
Tôi không thể hiểu nổi, chị ta ghét tôi như vậy.
Nhưng sao sau khi Hứa Trạch ra đời, chị ta lại đối xử tốt với nó?
Năm tôi thi đại học, Hứa Trạch sắp học lớp 12.
Năm đó là quan trọng nhất, nhưng công việc kinh doanh của cha tôi bận rộn đến nỗi không thể tách rời, mẹ tôi cũng đang trong giai đoạn quan trọng để thăng chức.
Mẹ tôi yêu cầu tôi, nộp đơn vào trường đại học địa phương, thường ngày thuận tiện chăm sóc cho Hứa Trạch.
Tôi không đồng ý.
Bà ấy dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi: “Hứa Đào, gia đình đang trong tình huống gì, con còn không biết sao? Sao con lại không hiểu chuyện vậy?”
Sau khi tôi đi học.
Hứa Kiều đã hai mươi hai tuổi đột nhiên muốn học đàn piano.
Mẹ tôi thuê người vứt bỏ giường và tủ quần áo, đóng gói đồ đạc của tôi ném vào nhà kho.
Phòng ngủ của tôi, biến thành phòng piano của Hứa Kiều.
Chị ta đăng một video trên vòng tròn bạn bè, cho thấy mình đang ngồi trước một cây đàn piano đắt tiền mới mua.
Mặt trời chiếu sáng.
Chị ta nở nụ cười điềm tĩnh.
Tôi trả lời điện thoại, mẹ tôi vẫn còn tức giận vì tôi không nghe lời bà ấy, giọng nói rất lạnh nhạt:
“Dù gì thì bây giờ cánh của mày cũng cứng rồi, tao nói cái gì cũng không nghe, mày còn không trở về, giữ lại phòng làm gì?”
Hứa Kiều tiếp lấy điện thoại: “Đào Đào, em đừng chọc giận mẹ nữa được không? Khi nào em về nhà thì ngủ cùng phòng với chị, người trong nhà sẽ không để em không có chỗ ở.”
Mặc dù chị ta đã cật lực che giấu, trong giọng nói vẫn lộ ra một chút ý cười.
Tôi mới rời đi một tháng, chị ta đã nóng lòng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Còn mẹ tôi thì lựa chọn ngầm đồng ý và dung túng.
Buổi chiều, Hứa Kiều theo Tống Phi trở về nhà mới cưới của bọn họ.
Còn tôi, đi theo phía sau ba mẹ tôi và Hứa Trạch.
Hứa Trạch lái xe, ba mẹ ngồi ở ghế sau.
Ghế lái phụ trống không, vị trí đó trước giờ luôn được dành cho Hứa Kiều.
Tôi ngồi ở phía trên, nghe từng người một nói về tội lỗi của tôi.
“Nó cứ như vậy mà hận tôi, hận cái nhà này, thậm chí còn không muốn trở về tham dự hôn lễ của chị gái nó.”
Mẹ tôi mệt mỏi dựa vào vai ba tôi phàn nàn. “Tôi cảm thấy việc giáo dục con cái của mình thật sự thất bại.”
Ba tôi đau lòng vỗ về bà ấy: “Đồ vô ơn như nó không đáng để bà hao tổn tâm trí.”
Tôi quay đầu lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của bọn họ.
Cố gắng tìm kiếm một chút sự quan tâm từ trên cao.
Nhưng không có.
Tôi đột ngột mất liên lạc, chỉ làm cho bọn họ cảm thấy tức giận và ghê tởm.
Không người nào có một giây nghi ngờ.
Rằng có phải tôi đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Rõ ràng đã là một linh hồn, vậy mà tôi vẫn còn có thể rơi nước mắt.
Tôi vừa rơi nước mắt, vừa cười hỏi: “Mẹ, mẹ có từng yêu con không?”
“Nếu đã ghét con như vậy thì tại sao còn sinh ra con?”
Cùng một câu hỏi, rất lâu trước đây tôi cũng từng hỏi một lần.
Lúc đó tôi học lớp 9, là một năm học rất căng thẳng.
Ba tôi đi công tác nước ngoài, Hứa Trạch còn nhỏ tuổi, Hứa Kiều vừa mới học đại học năm nhất.
Mẹ tôi bị sỏi thận, mỗi ngày tôi đều chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện để chăm sóc bà ấy, vất vả đến nỗi gầy đi rất nhiều.
Dường như mẹ tôi cũng thấy cảm động, tháng đó cho tôi nhiều tiền tiêu vặt hơn Hứa Trạch.
Khi gặp hàng xóm, bà ấy khen ngợi tôi trước mặt người ta nhiều lần, nói tôi hiểu chuyện, hiếu thảo.
Ở lớp, tôi bị bạn học bắt nạt, bà ấy thậm chí còn đến trường, ra mặt bảo vệ tôi.
Có vẻ như mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Cho đến chiều hôm đó, khi chúng tôi cùng nhau băng qua đường, không hiểu sao bà ấy lại nắm lấy tay tôi.
Sự thân mật giữa mẹ con như vậy, thật sự quá xa lạ đối với tôi.
Tôi gần như vô thức hất tay bà ấy ra, đến nỗi bà ấy lảo đảo lùi lại hai bước.
Hoàng hôn hôm đó.
Đèn xanh chuyển sang màu đỏ.
Một chiếc xe hơi gầm gừ lướt qua chúng tôi.
Ánh mắt mẹ tôi nhìn tôi dần dần thay đổi.
Là sự lạnh nhạt mà tôi đã quen thuộc.
Bà ấy căng mặt, nhàn nhạt nói: “Quả nhiên là đồ con cái bất hiếu.”
Đêm đó, tôi gần như bị nuốt chửng bởi sự hối hận và mờ mịt, lấy compa đâm vào cánh tay mình vài lỗ thủng.
Ngay cả đau đớn cũng không thể làm giảm bớt sự tuyệt vọng và lo lắng đang dâng trào trong trái tim tôi.
Cuối cùng, tôi vào phòng mẹ tôi và hỏi bà ấy: “Mẹ, nếu mẹ không yêu con, tại sao còn sinh ra con?”
Mẹ tôi nhắm mắt, không nói một lời.
Nhưng tôi biết bà ấy chưa ngủ.
Khi tôi còn sống, bà ấy không thèm trả lời.
Bây giờ c.hế.t rồi, bà ấy không thể nghe thấy, càng không thể đáp lại tôi.