Thời gian quay trở lại một tháng trước.
Sau khi trả lời cuộc gọi, ngày hôm sau, tôi tới công ty, đồng nghiệp ở phòng bên cạnh nói với tôi rằng cô ấy đang mang thai.
“Hi vọng là con gái.”
Cô ấy đặt tay lên chiếc bụng còn rất bằng phẳng, trên môi mỉm cười dịu dàng, “Tôi thích con gái nhất.”
“Sau khi mang thai cứ luôn thích ăn cam, sau này đặt tên mụ của nó là Cam.”
Cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ, nóng tính nhất trong bộ phận.
Nhưng khi nhắc đến đứa con của mình, biểu cảm trên gương mặt của cô ấy lại có sự yên tĩnh, nhẹ nhàng mà trước đây tôi chưa từng thấy.
Cô ấy nhận ra tôi đang sững sờ nhìn, quay đầu lại nhìn tôi: “Hứa Đào, sao vậy?”
“Không có gì.”
Tôi lắc đầu.
Đêm đó, tôi đã mơ một giấc mơ về chuyện trước khi tôi được sinh ra.
Mẹ tôi kiểm tra thì biết mình thai, cũng nhẹ nhàng sờ bụng như vậy.
Bà ấy nói: “Đào Đào, gọi là Đào Đào đi, lúc mang thai con mẹ rất thích ăn đào.”
Đó là những gì tôi nghĩ, tình yêu mà tôi mơ ước.
Một lần nữa, tôi tới gặp bác sĩ.
Ông ấy nói: “Nếu không thể thoát ra được thì thử quay đầu đi ngược lại xem.”
Có một số chứng bệnh, không còn là thứ có thể giảm bớt bằng cách uống thuốc.
Mà biến thành tâm ma vây khốn lấy tôi.
Tôi đi mua chiếc vòng vàng đó.
Hai tháng nữa là sinh nhật mẹ tôi.
Chị chủ quầy nở nụ cười hỏi tôi: “Có muốn viết thiệp chúc mừng cho mẹ không?”
Tôi nói có, sau đó nhận cây bút từ chị ấy.
Tôi muốn, thử lại lần nữa.
Thử lại lần nữa.
Bây giờ tôi không còn là một đứa trẻ không hiểu gì nữa, bà ấy cũng đã đến tuổi và yếu đi.
Có lẽ chúng tôi còn có thể nói chuyện.
Đáng buồn, đáng thương và đáng ghét.
Tôi luôn có kỳ vọng.
Luôn luôn hi vọng rằng bà ấy vẫn còn có thể yêu tôi.
Nhưng, không còn cơ hội nữa rồi.
Tôi đã trả lời cuộc gọi đó trong cơn mưa ngày hôm ấy.
Thế nên, số phận của tôi đã được định sẵn từ một tháng trước.
Tro cốt và di vật của tôi đã được đưa về, đặt trong nghĩa trang ở ngoại ô.
Anh trai song sinh của tôi, cũng được an nghỉ tại đó.
Lọ tro cốt của anh rất nhỏ.
Vào ngày chôn cất, trời u ám, nhưng không có một giọt mưa.
Mẹ tôi đứng trước bia mộ cả ngày.
Nỗi buồn và sự hối hận của bà ấy đã bắt đầu xuất hiện.
Tôi tưởng rằng mình sẽ được hạnh phúc và giải thoát.
Nhưng thực tế thì, khi tôi nhìn bà ấy đau khổ, trong lòng chỉ có sự hờ hững vô tận.
Nỗi đau, cảm xúc của cả cuộc đời tôi đã cạn kiệt trong mấy tiếng đồng hồ đó.
Đến đêm, khi mẹ tôi về nhà, tôi lặng lẽ ngồi trên ghế sofa.
Bà ấy đã nghỉ hưu.
Hứa Trạch trở lại trường học, ba tôi bận rộn trong nhà máy, Hứa Kiều trở về ngôi nhà nhỏ của chị ta và Tống Phi.
Mọi người đều trở về cuộc sống của mình sau khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Một lúc lâu sau, mẹ tôi bỗng nhiên giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười.
“Đào Đào, bây giờ, chỉ còn lại hai chúng ta… dừng lại ở đây thôi.”