Chương 6: Dị ứng
Bùi Chiêu không quan tâm đến lời nói trước khi c.h.et của Chu Phỉ, mà Giang Nhu cũng không dám lộ vẻ để ý, nếu không sẽ làm Cố Cửu Ninh và Bùi Chiêu nghi ngờ.
Nói đi nói lại, chủ đề này đã bị Cố Cửu Ninh lấy lý do “không nghe rõ” để gạt qua.
Sau khi hai người rời đi, Cố Cửu Ninh đang uống rượu đột nhiên bật cười.
“Cho nên, tối nay cái hố này là ta tự đào hố chôn mình à?”
Tôi không tỏ ý kiến.
Cố Cửu Ninh không quan tâm, chỉ nói đừng lãng phí thức ăn.
Nhưng tôi biết, thử thách tối nay chỉ là màn dạo đầu.
Bánh đậu phộng trên bàn cực kỳ nổi bật.
Giang Nhu thật bị dị ứng với đậu phộng, lúc nhỏ sau khi vô tình ăn trúng phải thì về sau không bao giờ ăn nữa.
Nhưng vừa rồi Giang Nhu đã ăn vài miếng, còn nói rất ngon.
Lúc đó, tôi thấy sắc mặt của Bùi Chiêu đã thay đổi, nhưng khuôn mặt của CốCửu Ninh vẫn như bình thường.
Dường như y đã có câu trả lời trong đầu, nhưng không có bằng chứng nào để xác nhận nó.
Bây giờ xem ra, người trước mặt không dễ đối phó, nếu cần thiết nhất định phải sử dụng biện pháp cưỡng chế đối với y.
Tuy tôi đã tránh ăn bánh đậu phộng nhưng vừa uống hai ngụm nước thì đã bắt đầu bị phát ban khắp cơ thể, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Trước khi tầm nhìn của tôi mờ đi, khuôn mặt CốCửu Ninh phóng to trước mắt tôi, y không nhanh không chậm mà nói: “Ta có một người bạn thời thơ ấu, lúc còn nhỏ muội ấy lén ăn bánh đậu phộng của ta, kết quả suýt nữa đã ch.et vì dị ứng, cũng vì thế mà ta bị cha đánh đến mức nửa tháng không xuống giường được.”
Sau đó, y cố ý nghiêng đầu tới: “Tống Cẩm An, muội nói xem muội rốt cuộc là ai?”
Trước khi ý thức trở nên hỗn loạn, chỉ có một suy nghĩ trong đầu tôi.
Quả nhiên, khinh địch là tối kỵ.
Trước khi chơi c.he.t cô ả xuyên không, tôi phải tìm cách giải quyết triệt để người trước mặt.
Lúc tỉnh dậy cả người tôi không hề có gì khác thường, triệu chứng dị ứng đã biến mất.
Thực rõ ràng, tối hôm qua Cố Cửu Ninh đã đưa tôi về.
Nếu thân phận đã bị bại lộ, y không vạch trần chắc hẳn là muốn xem tôi sẽ làm gì tiếp theo.
Nhưng bây giờ tôi không thể trực tiếp nhận lại cha mẹ của Tống Cẩm An.
Dù sao thì cô ả xuyên không cũng xuất hiện sớm hơn tôi vài năm, bây giờ cha mẹ Giang Nhu hoàn toàn tin tưởng cô ta, mối quan hệ cũng rất tốt.
Do đó, tôi không thể chủ động nhận người thân.
Vào ngày đại thọ của cha Cố Cửu Ninh, tướng phủ rất náo nhiệt.
Quan viên các cấp, danh gia vọng tộc trong thành đều đến chúc thọ, cha mẹ của Giang Nhu cũng nằm trong số đó.
Bữa tiệc vẫn diễn ra như thường lệ, ngoại trừ việc có thêm một món trên bàn tôi, là bánh đậu phộng.
Nếu Cố Cửu Ninh đã muốn chơi, vậy tôi sẽ chơi lớn một lần.
Nhìn thấy khoảnh khắc tôi ngã quỵ vì nghẹt thở, khuôn mặt lãnh đạm của Cố Cửu Ninh hiện lên vẻ lo lắng và hoảng sợ.
“Chủ nhân, cô đừng chơi ác như vậy chứ? Dù sao thì cô vẫn cần sử dụng cơ thể này. “
“Tôi có nói mình không cần sao, dù sao tôi cũng có thuốc giải, sẽ không che.t được.”
Lúc tỉnh dậy, Cố Cửu Ninh đang ngồi ở mép giường, sắc mặt rất mệt mỏi.
Thấy tôi tỉnh lại, trong mắt y hiện lên vẻ oán hận: “Nếu ta không cho muội uống thuốc giải, có lẽ muội đã c.he.t rồi.”
Không đợi tôi mở miệng, y tiếp tục nói, nhưng khi lọt vào tai tôi lời nói đó lại tràn đầy ghen tuông.
“Vừa nãy lúc hôn mê, muội kêu lên hai chữ ‘Thần Bảo’, là cố ý đúng không? Muội không thấy đâu, lúc đó sắc mặt Bùi Chiêu đã lập tức thay đổi.”
Đương nhiên là cố ý, Giang Nhu thật sẽ không bao giờ gọi Bùi Chiêu là “A Chiêu”, mà chỉ lén gọi nhũ danh của hắn là “Thần bảo”. Bí mật này chỉ có ba người lớn lên cùng nhau mới biết.
Tôi không nói lời nào, chậm rãi đứng dậy.
Thấy vậy, Cố Cửu Ninh lập tức đến đỡ tôi.
Tôi nhân cơ hội bổ mạnh vào phía sau gáy y.
Sau khi bổ xong, Cố Cửu Ninh, người đáng lẽ phải ngã xuống lại ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt còn hơi ghét bỏ, như thể cho rằng tôi mắc bệnh lạ gì đó.
Tôi nhìn tay mình rồi nhìn y: “Theo lý mà nói, ta bổ vào ót huynh thì huynh phải té xỉu chứ.”
Chẳng lẽ vừa mới tỉnh lại nên sức lực bị yếu đi?
Cố Cửu Ninh cau mày: “Ai nói với muội vậy?”
Tôi chẳng buồn trả lời, dứt khoát không làm gì cả, rút một con dao găm từ dưới gối ra, kề vào cổ y.
Thấy tôi có vẻ nghiêm túc, Cố Cửu Ninh hoảng sợ, giơ tay giải thích: “Ta đã cho người nếm thử sữa đặc đậu phộng mà lần trước đã cho muội uống, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa ta còn điều chế thuốc giải trước, bằng không vừa rồi muội bị dị ứng, sao giờ lại không có việc gì được chứ? Muội rốt cuộc là ai? Tại sao lại giống Tiểu Nhu như vậy?”
Tôi dùng dao găm lướt qua cằm y: “Nếu đã đoán được, còn giả ngây làm gì?”
Cố Cửu Ninh có chút bướng bỉnh: “Nhưng ta lại cảm thấy muội không phải Tiểu Nhu. Tóm lại, so với Giang Nhu thì muội giống Tiểu Nhu hơn, nhưng lại không giống hoàn toàn.”
Nếu đã nói tới mức này, tôi trực tiếp thú nhận với y, đồng thời che giấu vài chi tiết, sau khi nói đầu đuôi hậu quả của câu chuyện, tôi nói mình được Diêm vương phái tới để trừng phạt người xấu.
Sau khi nghe xong chuyện đã xảy ra với Tống Cẩm An, hai mắt Cố Cửu Ninh đỏ lên: “Nếu những gì muội nói là sự thật, vậy ta nhất định sẽ giúp muội lấy lại tất cả những gì thuộc về Tiểu Nhu, nếu là giả…”
Tôi ấn lưỡi dao lại gần y hơn: “Thì sao?”
“Dù thật hay giả thì muội cũng không được phép dùng thân thể của Tiểu Nhu để đến gần Bùi Chiêu, nếu không…”
Y muốn nói lại thôi, chờ đợi một lúc lâu mà không có phản hồi.
Tôi không chịu nổi nữa, túm lấy cổ áo y: “Cố Cửu Ninh, huynh mà còn chỉ nói một nửa, ta sẽ đ.ánh huynh đến mức không “dậy” nổi!”
Đôi mắt nghiêm túc của y lộ ra sự ngốc nghếch ngây thơ, y hỏi: “Không dậy nổi là ý gì?”
Tôi mỉm cười: “Ý là làm cho huynh cực kỳ không vui.”
…