Trưởng Bối Đáng Kính Của Em

Chương 1



Năm tôi mười bảy tuổi, vừa định tỏ tình với hắn thì nghe thấy hắn cười nhạt một tiếng:

“Con bé mới chỉ là một đứa trẻ, mẹ nó sao mình có thể suy nghĩ linh tinh chứ?”

Ba năm sau, tôi và hắn uống say tình một đêm.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi giả vờ bình tĩnh nói:

“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cháu chỉ coi chú như trưởng bối.”

Người đàn ông cười mỉa mai lần nữa lại đẩy tôi xuống, từ trên cao nhìn xuống.

“Vậy em cứ coi tôi là cầm thú đi.”

Hắn vỗ nhẹ lên mặt tôi, thong thả nói:

“Cháu gái à, tối qua tôi không hề uống lấy một giọt rượu.”


 

 

Lúc Đàm Tư Lễ gọi tới, tôi đang ngà ngà say trong quán bar.

“Ở đâu?”
Giọng hắn vẫn dịu dàng, trầm thấp, cuốn hút chết người như mọi khi.

Tôi vừa nghe vừa liếc nhìn bức ảnh đang leo hot search hôm nay – hắn và nữ minh tinh Tống Tửu hôn nhau đắm đuối.
Một cơn nổi loạn không rõ từ đâu bùng lên, tôi nhếch mép, mắt lờ đờ chớp chớp:

“Chú à, giờ cháu đang bận… hẹn hò với một người mẫu nam cơ.”

Đầu dây bên kia im lặng nửa giây, rồi vang lên tiếng cười giận dữ của hắn:

“Cậu ta có khả năng không?”

Tôi suy nghĩ đúng một giây, nghiêm túc gật đầu:
“Có đấy ạ.”

Không ngờ càng say tôi càng bạo gan. Miệng lỡ buông luôn một câu:

“Thôi nhé chú, cháu đang định hôn anh ấy thật nhiệt tình đây này~”

Tiếng cười lạnh vang lên:

“Nguyễn Tinh Miên, em cứ thử xem.”

Nói xong, hắn cúp máy cái rụp.

Tôi đứng hình mất vài giây. Câu “giống như chú và Tống Tửu hôn nhau” chưa kịp thốt ra.

Nhưng để không tự vả, tôi đã gọi thật một người mẫu nam đến cùng đồ uống.
Người mẫu này… trông hao hao Đàm Tư Lễ, từ sống mũi đến khóe miệng.

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, mắt cong cong nhìn:

“Em dễ thương thật đấy.”
“Dễ thương tới mức làm anh chẳng nỡ thu tiền hay bán đồ uống, chỉ muốn… làm quen.”

Tôi chưa từng tiếp xúc với người mẫu nam. Giao tiếp bằng ngoại hình tôi không quen, giao tiếp bằng não tôi càng không giỏi.
Chỉ biết ngơ ngác gật đầu:

“Dạ, cảm ơn…”

Anh ta đứng dậy, ra quầy bar lấy về một ly rượu trông vừa lạ vừa đáng nghi.

“Uống thử đi, anh gọi riêng cho em đó.” – Anh ta cười, rót cả đam mê vào giọng nói.

Tôi nhìn ly rượu một hồi, bản năng mách bảo: “Không, mày mà uống là chết.”

Thấy tôi vẫn ngồi đực ra, anh ta nhẹ nhàng đề nghị:

“Hay… để anh uống giúp rồi mớm lại nhé?”

Tôi còn chưa kịp ném cái ly vào mặt anh ta, thì một chai rượu từ đâu bay tới – ĐOÀNG! – đập thẳng vào đầu gã.

“Aaaa!”

Đàm Tư Lễ từ trong đám đông bước ra, áo sơ mi chưa cài hai cúc trên cùng, tóc rối nhẹ, tay còn cầm mảnh chai vỡ .

Hắn liếc nhìn người mẫu nam máu me bê bết, nở nụ cười lạnh:

“Mày là thằng nào?”

Người mẫu nam ôm đầu, gào lên giận dữ:

“Tôi mới là người nên hỏi anh đấy!”

Đàm Tư Lễ chẳng buồn đáp, quay sang tôi hỏi ngắn gọn:

“Nói, nó vừa định làm gì?”

Tôi như học sinh giỏi trả bài:

“Chú nhỏ, anh ta… định mớm rượu ạ.”

Đàm Tư Lễ gật đầu, như đã hiểu, rất chi là bình thản ném luôn mảnh chai trong tay đi.

Người mẫu nam run run:

“Anh… anh định làm gì?”

Đàm Tư Lễ nhếch môi:

“Aiss, đúng là điên rồi…”

Giây sau – XOẠT! – hắn mở nắp chai rượu bằng mép bàn như dân chuyên nghiệp, túm cổ áo người mẫu, đè anh ta lên quầy bar, rót thẳng cả chai rượu vào miệng.

Người mẫu vùng vẫy như cá mắc cạn.

Đúng lúc ấy, chủ quán bar hớn hở chạy ra:

“Ôi, hiếm lắm mới thấy anh Đàm ghé qua—”

CHOANG!

Chai rượu rỗng vỡ tan bên chân hắn.

“Cút.” – Đàm Tư Lễ phán đúng một chữ.

“Vâng vâng! Em đi liền đây!”

Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.

Có lẽ do tôi đã uống quá nhiều.
Say tới mức đầu óc như cái ổ điện bị chập – tia lửa bắn tung tóe, không biết dây nào nối với não, dây nào nối với miệng.

Đàm Tư Lễ ngồi xuống cạnh tôi, bật lửa châm thuốc, động tác tao nhã.

“Nguyễn Tinh Miên, tên đó là gã đàn ông mà em định hôn sao?”

Giọng hắn nhàn nhạt, như thể chỉ đang hỏi tôi có muốn ăn mì hay cơm.

Tôi liếc xuống mu bàn tay hắn – bị mảnh chai rượu cắt xước, máu chảy mà vẫn dửng dưng.

Cơn say làm tôi hoang tưởng nặng. Tôi ngước mắt nhìn hắn, mơ màng hỏi:

“Chú định đánh người ta thật hả?”

“Tệ hơn thế.” Hắn nhếch môi, nói bằng vẻ mặt rất “chú không đùa đâu, bé ơi”.

“Tôi còn muốn chặt hắn.”

…Ủa alo? Tôi say thật hay hắn điên thật?

Tôi nằm bẹp trên bàn, thở dài, úp mặt vào tay:
“Thà cháu không nói với chú còn hơn…”

Chưa than xong thì eo tôi bị bế bổng. Tôi bị xoay một vòng, rồi bụp – mông hạ cánh xuống đùi Đàm Tư Lễ.

Bàn tay hắn đặt lên eo tôi, nhẹ nhàng đến mức nguy hiểm, miệng thì cười nhưng giọng lại đe dọa:

“Nguyễn Tinh Miên, tốt nhất là em đừng nói với tôi… em thật lòng thích thằng đó.”

Tôi đặt tay lên vai hắn, nhìn thẳng vào khuôn mặt mà tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt ba năm.
Bỗng thấy tức – tức đến mức mắt đỏ hoe:

“Dù sao… thì cháu cũng sẽ không thích chú nữa đâu.”

Bàn tay đang ôm eo tôi khựng lại. Hắn im một lúc mới mở miệng, giọng không rõ vui buồn:

“Tôi xúc phạm em lúc nào?”

Tôi sụt sịt, mắt cay xè vì nước mắt:

“Cháu sẽ buồn nếu cứ thích chú mãi.
Không muốn nghe chú nói cháu là con nít.
Không muốn nhìn thấy chú đi hôn người khác… thương người khác…”

Đàm Tư Lễ hừ nhẹ một tiếng, giơ tay véo gáy tôi như đang dạy một đứa học trò cá biệt:

“Em say là lại thích vu oan cho chú mình hả?”

“Chú dạy em cái trò này từ bao giờ?”

Tôi ngẩng mặt lên, trừng mắt:

“Đàm Tư Lễ, chú cặn bã thật đấy!”

“Rõ ràng có làm mà không chịu nhận!”

Hắn cười khẩy, tay bóp nhẹ sau gáy tôi, ánh mắt sắc như dao:

“Nguyễn Tinh Miên, em đến cả… chú nhỏ của mình còn nhận nhầm.”

Tôi còn đang hoang mang, hắn đã lấy điện thoại, mở một bài đính chính do Đàm gia đăng:

“Người đàn ông trong ảnh không phải Đàm Tư Lễ.”

Hắn phóng to bức ảnh hot search kia ra, chỉ vào tay người đàn ông trong hình:

“Tay tôi có nốt ruồi. Tay hắn không có.”

Tôi há hốc miệng. Hóa ra tôi sai thật.

Nhưng… đã say rồi, tôi quyết không nhận lỗi!

Tôi gân cổ cãi:

“Vậy chú có nhớ… cháu có nốt ruồi ở đâu không?!”

Hắn liếc tôi, đáp tỉnh rụi:

“Xương quai xanh.”

Tôi bĩu môi: “Chỉ thế thôi hả? Còn nhiều nữa cơ!”

“Đây nè!” – Tôi vén gấu áo lên, định chỉ nốt ruồi ở xương sườn.

Hắn giữ tay tôi lại, ánh mắt sâu như giếng:

“Tôi muốn xem… chỗ khác.”

Giọng hắn trầm xuống, khàn khàn:

“Được không?”

Chỉ xem nốt ruồi thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu.
Nghĩ vậy nên tôi ngây thơ gật đầu.

Thế là… hắn bế tôi lên cái một.

Tôi vội ôm chặt cổ hắn, gắt gao bám víu.

Từ quán bar, hiện trường chuyển sang… khách sạn.

Chỉ khác nhau một từ.

Nhưng những hành động tiếp theo sẽ khác.

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.