Từ Góc Kín Đến Tim Anh

Ngoại truyện



Ngoại truyện – Lời tự sự của Chu Chỉ Yển

 

Tôi tên là Chu Chỉ Yển. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn thuận buồm xuôi gió. Nếu có phiền phức gì, thì chính là việc người theo đuổi quá nhiều, đến mức gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống thường ngày của tôi.

 

Tôi thích chơi bóng rổ. Nhưng mỗi lần đến nhà thi đấu, tôi lại bị vây quanh như một chú khỉ trong sở thú. Không còn cách nào khác, tôi đành tìm đến một sân bóng ngoài trời vắng vẻ để thoát khỏi sự chú ý.  Tưởng đã thoát được rắc rối, nhưng rồi tôi phát hiện ra một cô gái kỳ lạ. Cô ấy thường xuyên xuất hiện, lặng lẽ ngồi một góc kín đáo, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi chơi bóng.

 

Ban đầu, tôi lo lắng cô ấy sẽ phá vỡ sự yên tĩnh mà tôi kiếm được. Nhưng thời gian trôi qua, cô ấy không kể với ai, cũng không đến làm phiền tôi. Cô ấy chỉ như một cái bóng, lặng lẽ ở đó, ngày qua ngày.

 

Sự kiên trì của cô ấy khiến tôi không khỏi tò mò. Tôi bắt đầu tự hỏi, bao giờ cô ấy sẽ mất kiên nhẫn mà đến tỏ tình với tôi. Ý nghĩ ấy khiến tôi không thể ngừng chờ đợi.

 

Ngày mưa, tôi vốn không định đến sân bóng. Nhưng nghĩ đến cảnh cô ấy đội mưa đến chỉ để nhìn tôi, tôi lại không nỡ. Thế là tôi đội mưa, cắn răng chạy đến sân bóng cách vài cây số.

 

Cứ thế, một năm, hai năm trôi qua. Đến năm thứ ba, tôi không còn đủ kiên nhẫn nữa. Mang theo bó pháo bông cầm tay, tôi tự nhủ: “Nếu núi không đến với ta, ta đành đến với núi.”

 

Nhưng trớ trêu thay, hôm đó cô ấy không đến. Lần đầu tiên sau ba năm, cô ấy vắng mặt. Tôi ném bó pháo bông đi, bực bội tự nhủ: “Nếu cô ấy tỏ tình, tôi nhất định sẽ không đồng ý ngay. Phải cân nhắc ít nhất năm phút!”

 

Thế rồi, vận mệnh lại đưa đẩy chúng tôi vào cùng một trường đại học. Năm thứ hai, trong một trận đấu bóng, tôi ném cú ba điểm quyết định. Cuối cùng, cô ấy cũng xuất hiện. Cô ấy chạy vội đến chỗ tôi, nhét vào tay tôi một vật gì đó rồi bỏ chạy mất hút.

 

Tôi cúi xuống nhìn. Là… một miếng băng vệ sinh ??? Là ý gì đây?

 

Đồng đội đứng cạnh tôi, cười ngặt nghẽo: “Đội trưởng, có phải cô ấy đang ám chỉ cậu giống con gái không?”

 

“Cậu bớt nói linh tinh đi. Nhưng… đúng là khó hiểu thật.”

 

Tôi không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý.

 

Chưa hết đâu.

 

Tối hôm sau, cô ấy làm một màn tỏ tình náo loạn ngay dưới ký túc xá nam. Cả trường biết chuyện tôi được tặng băng vệ sinh. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng suốt năm năm qua, cô ấy không phải ngại ngùng không dám nói chuyện với tôi, mà là đang “ém chiêu” để tung ra một đòn chí mạng.

 

Giang Dụ, cô thật sự lợi hại. Nghĩ lại, năm phút có lẽ là quá ngắn. Ít nhất, phải năm tiếng mới đủ giữ lại chút tự tôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.