“Đêm qua tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi. Tôi chơi bóng thì chỗ nào giống con gái chứ hả?”
Trước mặt tôi là một anh chàng đẹp trai, nhưng giờ trông như bị quăng ra từ phim kinh dị: mắt thâm quầng, môi nứt nẻ, dáng vẻ chẳng giống người đã ngủ được chút nào. Có vẻ như anh ta vừa trải qua một đêm “chất lượng cao” đây.
Chuyện là hôm qua, trường tôi tổ chức giải bóng rổ.
Ngay sau cú ném ba điểm quyết định của anh ta, tôi lấy hết dũng khí, cầm lá thư tình chạy đến nhét vào tay anh rồi cắm đầu chạy biến.
Nhưng khi về đến ký túc xá, kiểm tra lại túi… thư tình vẫn còn đó. Còn cái thứ không ngờ tới—băng vệ sinh hàng ngày siêu mỏng—thì đã không cánh mà bay.
Cú nhầm lẫn tai hại ấy khiến tôi tối qua xấu hổ đến mất ngủ, sáng nay soi gương thấy mắt thâm như gấu trúc. Nhưng nhìn qua anh ta… tôi thầm nghĩ, “À, hóa ra cũng có đồng minh chung cảnh ngộ.”
Tôi lau mồ hôi trán, khổ sở giải thích:
“Đây chỉ là hiểu lầm thôi! Thứ tôi muốn đưa… không phải cái đó.”
Anh ta liếc tôi đầy nghi ngờ:
“Thật không?”
Tôi gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc:
“Thật, thật luôn!”
Nói rồi, tôi run rẩy rút từ túi áo ra một chiếc phong bì màu hồng phấn, thơm ngát như vừa nhúng nước hoa. Lòng thầm cảm ơn thần may mắn vì hôm qua mình chưa lấy nhầm cái này ra.
Anh ta cầm phong bì, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển sang thích thú:
“Đây mới là thứ cậu định đưa hôm qua?”
Tôi đỏ mặt, vừa ngại ngùng vừa mong đợi, mắt không rời khỏi tay anh ta.
Nhưng anh chàng trước mặt nhanh chóng lấy lại phong độ. Gương mặt đắc ý hoàn toàn khác với vẻ ai oán “Tôi giống con gái chỗ nào?”. Anh ta thản nhiên mở phong bì, đọc ngay tại chỗ.
Nhưng chưa kịp hết hai dòng, nụ cười trên môi anh ta bỗng đông cứng lại.
Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt đen thẳm đầy… sát khí:
“Tôi tên là Chu Chỉ Yển, thế quái nào trong này lại viết ‘Chu Chém Gió’?”
?!
Tôi trừng mắt, vội giật lấy lá thư từ tay anh ta.
Quả nhiên, đập vào mắt tôi là dòng chữ:
“Chu Chém Gió, tớ thật sự muốn rủ cậu đi ăn khoai lang nướng, rồi thì thầm vào tai cậu: ‘Tớ yêu cậu đến tím tái cả người.’”
Cái quái gì thế này—
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, cố kéo một nụ cười méo mó hơn cả khóc:
“Nếu tôi nói… cái này cũng không phải thứ tôi định đưa, cậu tin không?”