Chương trình thực tế thử thách đeo tai nghe, nhìn khẩu hình, gọi điện thoại.
Tôi làm theo khẩu hình của MC, mở miệng tỏ tình với người bên kia đầu dây.
“Tôi thích anh.”
Phía bên kia, Ảnh Đế cười khẩy:
“Anh tỏ tình với em 99 lần em không thèm ngó ngàng, giờ mới nhớ đến anh à?”
“Muộn rồi, cái đồ đàn bà hư hỏng! Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn bèo!”
“Nhưng thôi, em đã chịu xuống nước thì anh cũng có thể miễn cưỡng suy nghĩ lại.”
“Cho anh 30 phút, đừng có im thin thít đấy.”
“30 giây, thế được chưa?”
“Được rồi được rồi! Anh lén lấy sổ hộ khẩu rồi, đang xếp hàng ở cục dân chính đây!”
“Nếu em cho anh leo cây, anh sẽ treo cổ ngay tại cục dân chính luôn!”
Tôi sững sờ.
Tối hôm đó, Weibo nổ tung.
Tôi là diễn viên hạng Mười Tám, bị công ty tống vào một show thực tế livestream cho đủ quân số.
Để không làm lu mờ nữ chính đình đám, tôi cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Chơi game thì cố tình bị loại sớm để bớt lên hình.
Cứ thế mà an phận làm kẻ vô hình.
Cuối cùng, đến vòng đeo tai nghe, nhìn khẩu hình, gọi điện thoại, tôi lật thuyền.
Nữ chính đình đám Ninh Lan thử thách trước.
Cô ấy nhìn khẩu hình đồng đội mà trả lời sai bét, làm mọi người cười bò. Hiệu ứng chương trình đạt đỉnh.
Dù lắp bắp, cô ấy vẫn hoàn thành thử thách.
Loạt hành động khiến fan hú hét:
“Aaa, đáng yêu quá! Đúng là mỹ nhân ngốc nghếch!”
Nhưng thời lượng chương trình vẫn chưa đủ, tôi bị lôi lên làm nền.
Đạo diễn cố tình châm dầu vào lửa:
“Nhìn ánh mắt Kính Niệm kìa, cô ấy chắc chắn không phục, nghĩ mình có thể làm nhanh hơn! Cùng chờ xem nào!”
Tôi, đang gật gù buồn ngủ, bỗng bị réo tên, giật mình:
“???”
Gì cơ? Tôi không phục hồi nào?
Đạo diễn ơi, ông hại tôi rồi!
【Ở đâu chui ra cái diễn viên hạng Mười Tám này thế? Đừng có ké fame Lan Bảo của chúng tôi!】
【Chơi như hạch, còn dám lườm Lan Bảo nhà tôi? Chị gan quá ha!】
【Cười xỉu, Kính Niệm buồn ngủ sắp úp mặt xuống đất rồi. Đúng chất dân văn phòng bị bào mòn! Mọi người bớt cay cú đi!】
Bình luận mắng tôi nhiều đến mức tám con mắt cũng đọc không kịp.
Tôi chỉ là một diễn viên vô danh đang làm biếng mà cũng bị đâm sau lưng? Thế này quá đáng lắm rồi nhá!
Tôi tức quá nên… tức thật luôn.
Đi làm ai mà không phát điên chứ? Chẳng qua tôi nhịn thôi!
Dưới sự giám sát của MC, tôi bịt mắt, lướt danh bạ WeChat chọn ngẫu nhiên một người may mắn.
Tôi nào biết, thứ đang chờ đón mình là một cú sốc tận óc.
Điện thoại bị tịch thu, hình ảnh chiếu thẳng lên màn hình lớn.
Tôi quay lưng về phía màn hình, trong đầu chỉ nghĩ tối nay ăn lẩu hay nướng.
Chưa kịp phản ứng, cuộc gọi video đã được nhận ngay lập tức.
Trên màn hình, Châu Kinh Hạc để trần nửa người, mồ hôi lăn dài theo múi bụng, trượt xuống đường nhân ngư.
Vừa nâng tạ, anh vừa bắt máy.
Giọng trầm ấm, đầy từ tính:
“Đồ đàn bà hư hỏng, cuối cùng cũng chịu gọi cho anh rồi à?”
Không chỉ khán giả, ngay cả đạo diễn cũng đơ luôn.
【Trời đất, tôi hoa mắt rồi à? Ảnh Đế Châu Kinh Hạc? Không phải ngày thường đến cái cúc áo cũng không chịu mở một hạt sao? Giờ thì cởi hẳn luôn à???】
【Mẹ ơi, cơ bắp này… tôi xin gọi một tiếng: chào anh, chồng của em.】
【Anh à, tập gym mà không mặc áo, video call còn bắt máy ngay lập tức? Anh thử ngẫm lại xem?】
Bạn cùng đội tôi há hốc mồm.
Cả buổi trời không ai nói gì, đúng là lãng phí thời gian tan làm đi ăn của tôi.
Bỗng dưng tôi giật mình.
Khoan đã, có khi nào tôi gọi trúng nhỏ bạn thân không?
Tên dở người này không mặc áo mà cũng dám lên sóng à?
Tôi vừa định quay đầu nhìn trộm thì bị MC bắt tại trận.
Đầu tôi bị ép quay lại.
Bạn cùng đội cuối cùng cũng hoàn hồn, bắt đầu làm khẩu hình cho tôi đoán.
Nói thật, tôi chả hiểu gì luôn.
Nghe nói nhỏ này mới đi làm tiểu phẫu thẩm mỹ, giờ đến mức không dám mở miệng to.
Khẩu hình của nó cứ méo mó, chẳng thấy chữ nào rõ ràng.
Tôi trố mắt nhìn nó múa may quay cuồng.
Rồi đi đến một kết luận—
Nó bị nhập rồi!
Tôi cố gắng đoán khẩu hình, lờ mờ thấy nó nói:
“Tôi…”
Sau đó còn làm động tác trái tim, liên tục xoa tay.
Là một fan cứng của mấy trò này, tôi hiểu ngay.
Chiêu trò cũ rích của chương trình rồi, chắc chắn là màn tỏ tình!
Tôi tự tin nhìn thẳng vào camera, dõng dạc nói:
“Tôi thích anh.”
Từ một trò chơi vô thưởng vô phạt, tôi biến nó thành một màn tỏ tình ngọt đến mức sâu răng.
Trường quay im phăng phắc mất hai giây.
Bên kia màn hình, Châu Kinh Hạc suýt trật lưng khi đang nâng tạ.
Rồi anh ta bật cười khẽ:
“Kính Niệm, anh tỏ tình 99 lần em phớt lờ, giờ mới nhớ đến anh à?”
Mặt anh ta đắc ý đến mức nếu có đuôi, chắc chắn đã vẫy lên tận trời.
“Muộn rồi! Đồ đàn bà hư hỏng, tình cảm đến muộn còn rẻ hơn bèo!”
Giọng điệu đầy ấm ức, cứ như bị tôi phụ bạc cả đời.
Tôi còn đang ngơ ngác, chờ tín hiệu tiếp theo từ MC, thì anh ta bỗng đổi giọng:
“Nhưng nếu em đã kiên quyết muốn tỏ tình, anh cũng có thể miễn cưỡng suy nghĩ lại.”
“Cho anh 30 phút suy nghĩ.”
“Em đừng có im lặng đấy.”
Châu Kinh Hạc cuống lên, ném tạ xuống đất rồi chạy biến.
Cơn gió lốc đó suýt quật ngã mấy người đứng cạnh.
“Ba mươi giây, thế được chưa?”
“Thôi được rồi, ba giây! Anh là đàn ông, hành động ngay lập tức!”
“Anh đã lén lấy sổ hộ khẩu, đang xếp hàng ở cục dân chính rồi, em mau đến đi.”
“Nếu em cho anh leo cây, anh sẽ treo cổ ngay tại cục dân chính luôn!”