Xâm nhập bất hợp pháp?
Cái ch.ế.t… đếm ngược?
Có lẽ bởi vì bị Đế Trường Thanh nhốt lâu quá nên đầu óc tôi có chút hỗn loạn, thậm chí còn cho rằng mình đang gặp ảo giác.
Nhưng một tấm bảng trong suốt xuất hiện trong tâm trí tôi.
[Đếm ngược đến cái ch.ế.t – 6 ngày, 23 giờ, 59 phút, 59 giây…]
Những con số cứ thế trôi qua.
Mắt tôi mở to. Một lúc sau tôi mới tỉnh táo lại, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác ngây ngất khó tả.
Liệu cuối cùng tôi có thể… tôi có thể rời khỏi thế giới này được không?
Tôi thấp giọng cười, tiếng cười gần như khiến người ta kinh hãi trong cung điện trống trải này.
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày khi đối mặt với cái ch.ế.t, tôi sẽ không cảm thấy sợ hãi mà lại là cảm giác kỳ vọng.
Đây là lần đầu tiên tôi được ngủ yên bình như vậy kể từ khi bị hoàng đế giam cầm.
Tôi mơ về lần đầu tiên tôi gặp hắn.
Tôi vừa xuyên qua và xuất hiện ở một ngọn núi xa lạ, đi loanh quanh hai ngày thì gặp một cậu bé người đầy vết sẹo đang hấp hối.
Hắn nhìn tôi trong bộ trang phục kỳ lạ một cách cảnh giác:
“Thần tiên? Yêu quái?”
Nhưng tôi lại vô cùng ngạc nhiên thích thú:
“Chị cứu em, em có thể đưa chị ra khỏi đây được không?”
Hắn im lặng một lúc lâu mới thốt ra một từ: “Được.”
Tôi không để ý tới biểu cảm của hắn lúc đó.
Là người biết trước nội dung, tôi có thể thấy rõ sự thận trọng và tính toán trong mắt Đế Trường Thanh…
Ngày thứ hai, cửa cung đột nhiên có tiếng gõ mở.
Tôi chợt tỉnh dậy, khi mở mắt ra thì nhận ra trời đã sáng rồi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhìn vào màn đếm ngược kỳ lạ trong đầu mình.
Nó vẫn ở đó, và đang đếm ngược – [Đếm ngược đến cái ch.ế.t – 6 ngày, 13 giờ, 15 phút, 34 giây.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may thay… may mắn thay đây không phải là giấc mơ.
Lúc này, Đế Trường Thanh ngược sáng đi vào, nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Đã đến lúc rồi.”
Nhìn những vệ binh mặc áo đen phía sau, tôi chợt cười khổ.
Đã đến lúc diễn ra cuộc diễu hành mỗi tháng một lần!
Nghĩ đến ký ức đau đớn đó, máu trong cơ thể tôi như đông cứng lại.
Tôi có chút cầu xin nhìn hắn: “Đế Trường Thanh, lần này ngài có thể tha cho ta được không?”
Trước khi nói xong, hắn ta đã vẫy tay một cách thờ ơ.
Vệ binh lập tức bước tới, lôi tôi ra khỏi giường rồi thô bạo ném tôi vào chiếc lồng sắt được chế tạo đặc biệt ở lối vào cung điện. Không hơn gì súc vật.
Phố Chu Tước vốn đã đông đúc người qua lại.
Ngay khi tôi xuất hiện, nhiều lá rau thối và đá đã ném vào tôi qua song sắt.
“Ch.ế.t đi! Đồ quái vật.”
“Mau đập nát nó, ném trúng nó thì sẽ nhận được phước lành.”
“Nếu ả ta không gieo rắc bệnh dịch, mẹ ta đã không ch.ế.t.”
Nỗi đau trên cơ thể tôi chẳng là gì so với nỗi đau trong lòng.
Mắt tôi quét qua khuôn mặt của mọi người.
Trên khuôn mặt họ là sự tức giận và trong mắt họ là niềm vui, như thể họ muốn nghiền nát tôi thành từng mảnh.
Họ dường như đã quên mất hồi đó họ đã quỳ trước mặt tôi, nước mắt chảy dài trên má và liên tục cho rằng tôi là tiên nữ và cầu xin tôi hãy cứu họ.
Trước khi tôi đến, Triều Thanh đã xảy ra một đợt hạn hán nghiêm trọng trong ba năm. Vô số xác ch.ế.t nằm la liệt, thậm chí còn gây ra bệnh dịch.
Tôi đã sử dụng kiến thức y học hiện đại để cứu tất cả.
Sau này, tôi dạy dân chúng đào kênh để dẫn nước tưới cho những cánh đồng màu mỡ.
Cái danh “thần nữ” là họ tự gọi tôi, nhưng tôi cũng đã chân thành làm rất nhiều điều cho người dân trong thế giới này.
Tại sao họ lại có thể thay đổi thái độ với tôi nhanh như vậy?
Tôi yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn tòa tháp cách đó không xa.
Có một bóng người cao lớn đang lặng lẽ quan sát tất cả chuyện này.
Tôi biết, đó chính là Đế Trường Thanh.
Hắn ta đang ngưỡng mộ kiệt tác mà mình đã tạo ra.
Nửa năm trước, Trường Thanh lên ngôi hoàng đế và cầu hôn tôi.
Nhưng ngay trước đại hôn, đâu đó đã có tin đồn rằng đợt hạn hán và dịch bệnh khắc nghiệt năm đó đều là do tôi gây ra.
Sau đó, tôi bị gọi là yêu nghiệt. Đế Trường Thanh không nghe lời giải thích và ngay lập tức giam giữ tôi trong Trích Tinh Điện.
Tôi không hiểu tại sao Đế Trường Thanh lại tàn nhẫn như vậy. Cho đến ba ngày sau, Hạ Mộng Ngọc chuyển vào cung Vị Ương.
Một hòn đá sắc nhọn đập vào trán, máu chảy xuống làm mờ mắt tôi.
Vùng da hở được bao phủ bởi những vết thương nhỏ.
Đau.
Đau đến thấu tim.
Nhưng không ai thấu.
Bởi vì tôi là kẻ kỳ dị duy nhất trên thế giới này.
Và người đã đẩy tôi đến bước đường này chính là người đàn ông mà tôi từng tin tưởng nhất, yêu thương nhất và muốn hiến dâng cả cuộc đời mình.
[Đế Trường Thanh, ta đoán ngươi không biết ta đau đến mức nào.]
Nếu có thể, tôi rất muốn cắt trái tim của chính mình ra để nó ngừng đập.
Sau khi cuộc diễu hành kết thúc, tôi được đưa trở lại Hải Tinh Cung.
Đế Trường Thanh bước tới, tự mình mở lồng, giúp tôi đang co ro trong góc ra ngoài.
Hắn ta không hề tỏ ra khinh thường mà cẩn thận lau đi vết bẩn hôi hám trên mặt tôi.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm, nở nụ cười quái dị:
“Nhìn xem, mọi người đều nhận định ngươi là yêu nghiệt…”
“Ta không phải yêu.” Tôi ngắt lời hắn.
Bình thường lúc này tôi sẽ không nói một lời nào, nhưng bây giờ, nỗi đau trong lòng cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
Tôi nhìn khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng của hắn rồi mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đế Trường Thanh, ta sắp ch.ế.t.”