1.
Kinh nguyệt trễ ba tuần, tôi cầm cái que thử thai mà nhìn chằm chằm – hai vạch đỏ chót như hai cái tát vào mặt.
Đầu óc tôi khi đó như bị ai bốc hơi mất, trống rỗng.
Mà bố đứa trẻ thì không ai khác, chính là người yêu cũ của tôi – Phí Luật. Một ông luật sư oai phong lẫm liệt, làm ở văn phòng luật sừng sỏ nhất thành phố Hoa Thành.
Lần trước tụ họp bạn bè, Phí Luật – cái người xưa nay không đụng giọt rượu nào – thế mà lại uống say như chết.
Cả hội ai cũng biết tôi và anh từng yêu nhau, thế là thi nhau đẩy tôi làm “người đưa tiễn”.
Chúng tôi chia tay ba năm rồi, tôi còn biết nhà anh ở đâu nữa mà đưa về?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cắn răng thuê luôn cho anh cái phòng khách sạn.
Thế nhưng… cái tên này lúc say lại gọi đúng tên tôi.
Tôi mềm lòng, buông một câu “ừ” nhẹ hều.
Ai ngờ chỉ vì cái “ừ” đó mà đời tôi rẽ sang một ngã quặt gắt như cua gấp.
Tôi vẫn nhớ rõ, sáng hôm sau lê khỏi khách sạn mà phải ôm bụng đi như bà lão đau thắt lưng.
Kết quả của một đêm “tai nạn do rượu” là: tôi dính bầu.
Sau mấy ngày dằn vặt suy nghĩ, tôi quyết định gặp Phí Luật nói cho ra nhẽ.
Vừa bước vào nhà, tôi vào thẳng vấn đề:
“Tiền khám thai, tiền ăn uống bồi bổ, anh lo giúp tôi nhé.”
Anh ta ngước mắt lên, giọng đều đều:
“Sao? Bố đứa trẻ bỏ của chạy lấy người à?”
Tôi chẳng nói gì.
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm:
“Cũng đúng thôi, loại đàn bà hám tiền như cô, gặp là đàn ông muốn tránh xa.
Ngần ấy năm rồi mà vẫn không sửa nổi cái tính xấu ấy à?”
Tôi cắn môi, không buồn cãi. Nhớ lại hồi chia tay ầm ầm như phim truyền hình dài tập, cũng chẳng có gì hay ho để nhắc lại.
Tôi ngẩng đầu, nhướng mày nói gọn lỏn:
“Nếu anh không muốn nhận trách nhiệm, lại không bỏ ra đồng nào, thì đừng mơ đến chuyện tranh quyền nuôi con với tôi.”
Anh ta siết chặt tờ giấy trong tay, vò nát rồi bật cười, cười mà như tức:
“Quyền nuôi con? Trần Hạ, cô tưởng tôi vẫn là thằng Phí Luật ngốc nghếch của năm xưa à? Người sẵn sàng đổ vỏ cho cô sao?”
Tôi khẽ nhếch mép:
“Anh nghĩ nhiều rồi. Yên tâm, tôi sẽ tự tìm bố kế cho con.”
Nói rồi tôi xoay người bước đi, chân chẳng run, lòng cũng chẳng tiếc.
2.
Chuyện tôi thích nam thần Phí Luật, không chỉ cả lớp biết, mà đến con mèo canh thư viện cũng nghe được.
Hồi đó tôi từng đứng co ro ngoài sân ký túc giữa đêm rét cắt da, chỉ để nói với anh đúng một câu:
“Ngủ ngon nhé.”
Chỉ vì anh buột miệng bảo “tôi thích con gái học giỏi”, mà đứa dốt toán như tôi lao đầu vào học, cắm mặt học như trâu cày ruộng, hai tuần sau lọt top 10 toàn khối.
Vì anh, tôi – một đứa dị ứng với sách – lại cắm rễ trong thư viện, ngồi mà mốc cả người.
Lớp nào giảng luật là y như rằng thấy tôi ngồi nghe ké sau lưng, cầm bút nhưng toàn vẽ hình trái tim.
Cho đến một hôm, anh quay xuống hỏi:
“Cậu là… Trần Hạ?”
Trời ơi, tôi tưởng tai mình nghe nhầm! Lúc ấy tim tôi như trống làng gõ hội – mọi công sức hóa ra không uổng!
Thế là tôi ôm mối tình đơn phương ấy tận ba năm ròng rã.
Hai tháng trước tốt nghiệp, cuối cùng anh cũng để ý tôi – đứa con gái ngày ngày bám đuôi như bóng với hình – và chúng tôi chính thức thành đôi.
Bạn cùng phòng bảo tôi hên như trúng Vietlott, tôi chỉ cười mà trong lòng sướng tê.
Từ hôm yêu nhau, sáng nào anh cũng mua đồ ăn sáng, chỗ ngồi bên cạnh tôi trong thư viện cũng chẳng còn bỏ trống.
Ai nhìn vào cũng tưởng sau khi tốt nghiệp là cưới, cuộc đời nở hoa.
Ai ngờ… chỉ hai hôm trước lễ tốt nghiệp, tôi lại là người chủ động nói lời chia tay.
Tôi nói chia tay, mà người buồn nhất lại là tôi.
Hôm ấy, Phí Luật im lặng, bình tĩnh đến mức khiến tôi lạnh sống lưng.
Sau này tôi nghe bạn anh kể lại, tôi đã trở thành “vùng cấm” trong lòng anh – ai lỡ nhắc tên tôi là bị trừng mắt ngay.
3.
Tôi cứ tưởng đời này không còn dính líu gì đến anh nữa.
Nào ngờ, đúng lúc tôi đang trốn tình xưa nghĩa cũ, thì bố mẹ lại đòi… ly hôn!
Và người làm luật sư hòa giải, không ai khác – Phí. Luật.
Vừa mở cửa bước vào phòng hòa giải, thấy anh ngồi đó với cái mặt lạnh như kem tủ đá, tôi chỉ muốn lấy sợi mì tôm mà tự xử luôn cho rồi.
Trời đất ơi, đời tôi đen đến thế là cùng!
Anh gõ lạch cạch trên máy tính, nói với cái giọng cứng đơ:
“Lần này bố mẹ cô làm căng ghê. Là con cái, cô có ý kiến gì không?”
Tôi bấu chặt vạt áo, mặt dày như mo cau, cố cười gượng:
“Thực ra… họ cũng không đến nỗi nào.”
Anh bật cười, khẽ “hừ” một tiếng, như thể tôi vừa kể chuyện tiếu lâm.
“Ba ngày cãi một trận, năm ngày đánh một hiệp, thi thoảng còn khiến tổ dân phố phải ra can… mà cô bảo là không đến nỗi nào?”
Tôi rùng mình. Rõ ràng anh nhớ kỹ mọi chuyện như in.
Anh ngẩng đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh tanh:
“Trần Hạ, năm đó bố cô chê tôi nghèo, đuổi tôi ra nước ngoài. Tôi còn tưởng nhà cô sẽ hạnh phúc lắm cơ.”
Nghe mà chỉ muốn độn thổ. Nhưng tôi cố giữ mặt mũi, gằn nhẹ:
“Hôm nay tôi đến là để nói chuyện của bố mẹ.”
Tôi biết anh giận, cũng biết là năm xưa bố tôi sai.
Anh dừng tay, ngẩng đầu, giọng sắc như dao:
“Sai thì phải biết nhận. Nếu cô…”
Tôi không để anh nói hết, cắt ngang luôn:
“Ba mẹ tôi, làm phiền luật sư Phí giúp đỡ.”
Nói rồi tôi cắm đầu cắm cổ chạy như bị ma đuổi.
————————————-
Tưởng mình giấu chuyện mang bầu giỏi lắm, ai dè mấy hôm sau mẹ đã xách một thùng sữa với giỏ trứng gà tới tận chỗ trọ.
“Hạ Hạ à, giờ con đang bầu bí, phải ăn cho đủ vào.”
Tôi nhìn mấy lốc sữa xếp góc nhà, giỏ trứng gà phủ mảnh vải hoa… hít sâu một hơi cho bớt nghẹn.
“Vâng.”
Mẹ nhìn tôi như muốn nói mà ngại, tay vừa cất trứng vừa hỏi khẽ:
“Sau này… con tính sao?”
Tôi lướt điện thoại, hờ hững:
“Tự mình sinh, tự mình nuôi.”
Bà khựng lại. Một quả trứng rơi xuống sàn “bốp” một phát.
Tôi đứng dậy đi lấy chổi, vẫn nói đều đều:
“Nếu mẹ với bố sống không nổi nữa thì ly dị đi. Ở với nhau mà suốt ngày cãi, mệt lắm.”
Mẹ khóc.
“Nếu không có con, mẹ đã ly hôn từ lâu. Phụ nữ có con rồi thì phải biết nhẫn nhịn. Chờ con lớn rồi sẽ…”
Tôi không chịu nổi nữa, cắt lời:
“Chờ con lớn rồi để sống như mẹ? Ngày nào cũng cãi nhau cho hàng xóm chấm điểm à?”
Mẹ tôi giống như đứa trẻ làm sai chuyện.
“Mẹ chỉ sợ con khổ. Nếu ngại nói thì để mẹ đi tìm cha đứa bé…”
Tôi bực quá hét lên:
“Đủ rồi mẹ ơi! Con không phải mẹ! Không có đàn ông con vẫn sống tốt, không cần ai nuôi! Mấy câu kiểu như ‘phụ nữ không đàn ông thì khổ’ ấy, mẹ đi nói với người khác giùm con!”
Mẹ khóc to hơn.
“Hạ Hạ, bố con chỉ nóng tính chút thôi. Năm xưa ép Phí Luật ra nước ngoài… cũng vì muốn con có tương lai tốt hơn…”
Tôi cười nhạt, cay xè:
“Tốt đến mức giờ sống không khác gì cái nồi áp suất sắp nổ à?”
Nói rồi tôi giật cửa chạy biến.
Ngồi trên xe buýt, tay tôi khẽ ôm bụng, tự dưng thấy hối hận vì vừa lớn tiếng với mẹ.
Ừ thì, bà cũng có sai, nhưng từng ấy năm qua, bà khổ cũng đủ rồi.
Tôi cũng chẳng nhớ rõ mình đến phòng khám bằng cách nào, đầu óc cứ lơ mơ như mây bay.
Chỉ nhớ loáng thoáng lời bác sĩ:
“Thai có dấu hiệu chưa ổn định, dạo này phải giữ tinh thần cho thoải mái vào.”
Bác sĩ đưa cho tôi một ít thuốc an thai, trước lúc tiễn ra cửa còn buông một câu đầy ẩn ý:
“Lần sau nhớ dẫn bố đứa bé đi cùng nhé.”
Tôi suýt buột miệng: Người đó chắc kiếp sau mới đi cùng tôi.
Nghĩ vậy, lại thôi.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói của mẹ:
“Dù thế nào, có bố vẫn là một gia đình trọn vẹn.”
Đường về dài lê thê, tôi không nhịn được, bấm gọi cho Phí Luật.
“Có chuyện gì?” – giọng anh ta vẫn vậy, lạnh như nước đá ngâm trong tủ lạnh.
Tôi ngập ngừng:
“Không có gì nữa rồi.”
Anh ta im lặng mấy giây, rồi ném sang một câu chua như khế:
“Tìm không được người mới đỡ đòn, lại quay về tôi à?”
Tôi phì cười, giọng tỉnh bơ:
“Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ gọi để nhắc, chuyện bố mẹ tôi, anh liệu mà xử lý cho êm.”
Tôi đang định cúp máy, ai dè anh ta chặn lại:
“Năm đó cô…”
Mới nói được ba chữ, tôi đã nghe thấy trong điện thoại là cơn giận đang sôi sùng sục, như nước vừa sủi bọt.
“Trần Hạ, cô nói cái thai là của tôi thì ít nhất cũng cho tôi một lý do để tin chứ?”
Tôi: “…”
Ơ, là đang có ý nhận con đấy à?
Tôi định lên tiếng thì đúng lúc có cuộc gọi khác tới.
Tôi bấm từ chối, bên kia lại gọi tiếp, chẳng khác gì shipper giao hàng COD.
Tôi đành nói nhanh:
“Chuyện này để sau hẵng nói.”
Bên kia chỉ kịp cười khẩy một tiếng, rồi chủ động dập máy cái rụp.
Tôi bắt máy, là bà Vương hàng xóm:
“Trần Hạ đấy à? Cháu đang ở đâu thế? Về mau! Bố mẹ cháu lại choảng nhau rồi! Bố cháu còn định vào bếp vác dao đấy, bọn cô ngăn mãi không được!”
Gân trán tôi giật giật.
“Cô cứ giữ họ lại giúp cháu, cháu về ngay đây!”
Vừa bước chân vào cửa, trong nhà đã loạn như chợ vỡ.
Cái đĩa bay vèo qua mặt tôi, suýt tí là tôi được thêm mấy cái hoa văn hình tròn trên trán.
Rầm!
Không kịp nghĩ nhiều, tôi lao vào trong.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi muốn ngất lần hai: bố tôi đang bóp cổ mẹ tôi.
Tôi hốt hoảng lao tới, vung tay đập mạnh vào lưng ông:
“Bố làm cái gì đấy? Giết người à?!”
Bố tôi như bị lên đồng, hất tôi một cái rõ mạnh, may mà cô hàng xóm đứng cạnh đỡ kịp.
Mẹ tôi bị yếu, nhưng mồm vẫn chửi không nghỉ, tay thì túm tóc bố tôi giật tới tấp.
Tôi xông vào mấy lần mà chẳng can được.
Đầu ong ong, tôi gào lên:
“Thôi điiiiii! Định đánh nhau tới khi máu me be bét mới chịu dừng à?!”
Câu quát ấy như búa giáng vào đầu cả hai người, ai cũng khựng lại.
Mẹ tôi đầu tóc rối bù, lao tới ôm chặt lấy tôi, khóc như mưa:
“Trần Hạ, sao giờ con mới về?
Con về chậm tí nữa là mẹ đi gặp ông bà tổ tiên rồi đấy!”
Bốp!
Bố tôi vung tay lên định tát mẹ thêm cái nữa, tôi theo phản xạ kéo mẹ ra…
Kết quả, cái tát ấy hạ cánh thẳng vào mặt tôi.
Tôi ngã nhào ra sàn, thái dương đập vào góc bàn trà một cái cốp.
Trước mắt tối sầm, tôi chỉ còn kịp nghe tiếng hàng xóm hốt hoảng:
“Mau! Gọi xe cấp cứu đi! Nhanh lên!”
5.
Mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một màu trắng toát, sạch bong kin kít.
Ngay trước giường, Phí Luật đang ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày cau có như đang gánh nợ nước ngoài.
Tôi nheo nheo mắt, tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm. Không ngờ đúng là anh ta thật. Mà hình như còn… lo cho tôi?
Tôi nhướn mày ngó kỹ thêm cái nữa:
“Sao anh lại ở đây?”
Phí Luật không thèm trả lời, ngược lại hỏi lại tôi một câu oang oang:
“Biết mình đang có bầu mà còn lao vào đấm đá loạn xạ à?”
Tôi đưa tay xoa bụng, cẩn thận hỏi lại:
“Đứa bé… không sao chứ?”
Thực tình thì tôi cảm nhận được, chắc không việc gì. Bản thân mình, mình biết chứ.
Anh ta gật đầu khẽ một cái, mặt vẫn lạnh như kem để ngăn đá tủ lạnh.
Tôi thì xưa nay hậu đậu, hôm trầy chân, bữa xước tay là chuyện thường như cơm bữa. Hồi còn yêu nhau, Phí Luật vì mấy chuyện cỏn con đó mà mặt mày sưng sỉa biết bao nhiêu lần.
Nhưng dù gì, cũng là vì lo cho tôi. Thế nên kiểu mặt lạnh như này, tôi quen rồi.
Tôi nhìn anh ta, nhếch miệng trêu:
“Luật sư Phí, anh đang lo cho tôi đấy à?”
Phí Luật cau mày, giọng băng giá:
“Tôi lo cho cô làm gì? Cô là gì của tôi?”
Úi giời, lạnh như đá giữa mùa đông rét đậm.
Y như hồi tôi còn theo đuổi anh ta, bị từ chối suốt.
Tôi vỗ vỗ tay:
“Rồi rồi, anh không lo. Anh chả lo tẹo nào hết.”
Anh ta định nói gì đó, rồi lại im. Một lúc sau, giọng trầm xuống:
“Trần Hạ, năm ấy… sao cô lại chia tay tôi?”
Tôi sững lại. Chuyện đó…
Tôi thừa nhận, năm ấy tôi là đứa sai trước. Còn trẻ con, chẳng biết xử lý yêu đương thế nào. Lại thêm chuyện nhà rối như canh hẹ…
Tôi định mở miệng, mới được hai chữ “Thực ra…” thì cánh cửa phòng bật mở, bác sĩ bước vào, mặt nghiêm như sắp họp tổ dân phố.
Phí Luật đứng dậy nhường chỗ, ngoan như học sinh cấp một.
Bác sĩ lườm anh ta một cái sắc như dao cau, ánh mắt y như thể đang nhìn một ông chồng tệ nhất thế kỷ.
Ông ấy nghiêm mặt bảo tôi:
“May là chưa xảy thai. Nhưng thai yếu, lần sau nhớ giữ gìn hơn. Có bầu là phải cẩn thận từng tí một, đừng để đến lúc hối thì muộn.”
Tôi ngồi dậy, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
“Vâng ạ, cháu nhớ rồi!”
Ông quay sang Phí Luật, giọng gắt:
“Còn anh! Làm chồng mà để vợ đi khám một mình, xong giờ lại bị thương, trách nhiệm để đâu hả?”
Phí Luật vốn kiêu ngạo là thế, lúc này chỉ biết cúi đầu lí nhí:
“Vâng bác sĩ, tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Tôi cắn môi nhịn cười, liếc nhìn bộ dạng “ngoan như cún” của Phí đại luật sư, trong lòng cười lăn lộn.
Hồi xưa, anh ta học giỏi xuất sắc, là niềm tự hào của cả trường. Đến thầy hiệu trưởng còn phải vuốt mặt nể mũi. Giờ đứng đây bị mắng như con nít, mà chỉ biết “dạ dạ vâng vâng”.
Tôi khẽ ho một cái, suýt không nhịn được nữa.
Bác sĩ dặn dò thêm vài câu rồi mới ra về.
Phí Luật tiễn bác sĩ ra tận cửa, miệng cảm ơn không ngớt. Vừa quay lại thấy tôi đang cười toe, anh ta trừng mắt nhìn.
Tôi vội ngậm miệng, làm mặt tỉnh bơ, ngẩng đầu nói giọng cà khịa:
“Tôi có gọi anh tới đâu. Tự anh đến chịu trận đấy chứ.”
Phí Luật bước lại gần, đứng bên giường, cúi xuống nhìn tôi, nhướn mày, giọng chậm rãi:
“Thật à? Bác sĩ gọi bằng điện thoại của cô đấy. Mới nhấc máy đã hỏi: ‘Anh là chồng của Trần Hạ đúng không?’”
Anh ta ngừng lại, nhìn tôi chằm chằm:
“Trần Hạ, cô lưu tên tôi trong máy là… chồng à?”
Tôi: “…”
Nuốt khan một cái.
Rồi quay ngang quay dọc:
“Điện thoại tôi đâu rồi nhỉ?”
6
Phí Luật như thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, ánh mắt liếc về phía cái bàn nhỏ cạnh giường bệnh:
“Điện thoại ở kia.”
Anh vừa nói vừa đứng dậy, nhặt điện thoại đưa cho tôi.
“…”
Ô hay, người này từ bao giờ lại biết bày vẽ thế?
Tôi bặm môi, ưỡn cổ lên, làm ra vẻ đàng hoàng:
“Tôi để tên anh trong máy là ‘ba của con’, quên chưa đổi. Giờ sửa luôn thể.”
Mở khóa máy, tôi lật danh bạ ra, tay gõ cái rụp, khí thế ngút trời.
Ngẩng mặt lên, thấy Phí Luật đang nhìn mình, ánh mắt sâu thăm thẳm mà mặt thì tỉnh bơ.
Nhưng tôi biết thừa—tỉnh thế thôi, trong bụng chắc đang nổi sóng.
Tôi chột dạ, mắt chớp lia lịa, liền đánh trống lảng:
“Ba mẹ tôi đâu rồi?”
Phí Luật nhìn tôi một cái, giọng đều đều:
“Hai người không sao, về nhà rồi.”
Nói đoạn, anh ta bổ sung thêm:
“Mẹ cô định ở lại trông, thấy tôi đến nên mới yên tâm đi.”
Tôi hiểu tính mẹ mình.
Bà luôn mong tôi và Phí Luật nối lại tình xưa, vì đứa bé trong bụng.
Cũng giống như bao năm nay, bà vì tôi mà cắn răng sống cùng ba.
“Tôi bao giờ được xuất viện?”
Phí Luật đáp: “Lúc nào cũng được.”
Tôi thấy người cũng không mệt mỏi gì, liền vén chăn dậy:
“Vậy giờ tôi về.”
Nhưng vừa nhúc nhích đã bị anh ta chặn lại:
“Ở thêm một hôm nữa cho chắc.”
Giọng vẫn đều như gõ trống, mặt vẫn lạnh như kem để ngăn đá.
Thế mà tôi lại thấy ấm lòng.
Phí Luật là thế—ngoài lạnh trong ấm. Dịu dàng theo cái cách… không giống ai.
Tôi ngoan ngoãn nằm xuống, cười nhẹ:
“Nghe lời anh vậy.”
Phí Luật: “…”
7
Thế là tôi nằm thêm một ngày nữa.
Sau khi chắc chắn tôi với con không làm sao, Phí Luật mới chịu cho tôi ra viện.
Anh đưa tôi về phòng trọ.
Suốt đường đi, cả hai im như thóc.
Tới cửa, anh đưa tôi về xong thì quay người đi thẳng.
Tôi đứng đó, tự nhiên thấy hụt hẫng.
Nhưng nghĩ lại cái vết thương tôi từng gây ra cho anh ngày đòi chia tay, lại thấy mình chẳng có tư cách mà buồn.
Chừng hơn nửa tiếng sau, Phí Luật quay lại.
Tay xách hai túi to đùng.
Thì ra đi siêu thị mua đồ.
Tự nhiên lòng tôi thấy ngòn ngọt. Tôi khoanh tay, bước từng bước nhẹ nhàng theo anh vào bếp, kiểu vừa ngó vừa cười:
“Luật sư Phí, anh tính nấu cơm cho tôi thật đấy à?”
Phí Luật đang xếp đồ vào tủ lạnh, liếc tôi một cái sắc như dao.
Không nói, không rằng—lẳng lặng đẩy tôi ra khỏi bếp.
Tôi bị tống ra phòng khách, ngồi thừ trên ghế salon, lôi điện thoại ra nhắn tin cho mẹ.
【Mẹ với ba tính sao rồi ạ?】
Mẹ nhắn lại:
【Con tưởng mẹ muốn ly hôn à? Nhưng ly rồi, mẹ sống kiểu gì?】
【Trước mẹ còn định trông chờ con nuôi, giờ con bụng mang dạ chửa rồi, còn phải lo cho con nữa. Mẹ không muốn thành gánh nặng.】
Đọc mà tôi nghẹn ở cổ.
Chuyện gia đình luôn là thứ khiến tôi mệt mỏi và bế tắc nhất.
Tôi gõ từng chữ, tay run run:
【Mẹ chưa tới năm mươi, ra ngoài xin việc làm chứ sao mà không sống được?】
Mẹ gửi hẳn tin nhắn thoại. Giọng nghèn nghẹn:
“Con nói thì dễ. Mẹ ra đường biết làm gì?”
Tôi dựa lưng vào ghế, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.
“Mẹ, chỉ cần bước ra khỏi nhà một bước thôi, đường sau sẽ rộng lắm.”
“Dọn qua đây ở với con đi. Mẹ không phải lo cơm nước gì, kiếm ít mà chắc vẫn để dành được.”
Tôi gửi liền hai tin nhắn thoại.
Nhưng mẹ tôi chỉ đáp lại vỏn vẹn một câu:
“Để mẹ xem ba con nói thế nào đã.”
Tôi đặt điện thoại sang bên, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt thở dài.
Lúc đó, giọng Phí Luật vang lên bên tai:
“Ra ăn tí gì đi.”
Tôi đứng dậy, bước vào bàn ăn.
Anh nấu hai món, toàn mấy món tôi thích.
Anh múc cho tôi một bát cơm, đặt ngay trước mặt, rồi do dự một lát mới hỏi:
“Làm sao thế?”
Tôi không muốn kể cho Phí Luật chuyện trong nhà.
Ba mẹ tôi xưa nay toàn cãi nhau. Từ hồi yêu Phí Luật, tôi chưa từng kể cho anh mấy chuyện rối ren đó.
Tự ti của tôi, cũng bắt nguồn từ chính những mảnh vỡ ấy.
Tôi lắc đầu.
Phí Luật im lặng một lúc, rồi nói khẽ:
“Trần Hạ, ít nhất bây giờ… chúng ta là bạn.”
“Bỏ chuyện tôi là luật sư đi, tôi thật lòng nghĩ—ly hôn là lựa chọn tốt nhất cho ba mẹ cô.”
8
Phí Luật rửa bát xong thì lẳng lặng ra về.
Tôi ngồi thừ ra, đầu óc cứ quanh quẩn mãi câu nói cuối cùng của anh.
Thực ra, từ bé tôi đã mong bố mẹ ly hôn.
Nhất là bố tôi. Nói gì thì nói, ông ấy đối với tôi không đến nỗi nào.
Nhưng với mẹ tôi thì… chuẩn không cần chỉnh, chồng tệ số một.
Mẹ tôi thì lại cái miệng như dao nhưng lòng lại mềm như bánh đúc.
Nhiều lúc thương bố thật đấy, nấu cơm, giặt giũ, lo toan đủ kiểu. Nhưng mở mồm ra là:
– “Đúng là mù mới lấy ông.”
– “Ông mà là đàn ông à? Cái nhà ông đúng là vô dụng từ trên xuống dưới.”
– “Tôi đại khái vớ bừa ai cũng hơn ông. Có giỏi thì đánh tôi đi, tôi sợ ông chắc?”
Nói mãi, nói mãi thành ra… một ngày đẹp trời, bố tôi không chịu nổi nữa mà giơ tay.
Từ đấy về sau, thành quen. Tay chân cứ thế mà nặng dần.
Nghĩ lại, chắc cũng từng yêu nhau.
Nhưng cái hôn nhân hơn hai chục năm, thay vì mài nhẵn mấy cái góc cạnh, lại hóa ra càng mài càng sắc, cứ thế đâm nhau chan chát.
Tôi thở dài, quyết định phải về quê một chuyến, nói cho rõ ràng.
Sáng hôm sau, tôi về nhà.
Đây là lần đầu tiên từ bé đến lớn tôi dám mở miệng nói thẳng với hai người:
– “Bố mẹ ly hôn đi.”
– “Bố cứ sống ở quê, cho yên ổn. Mẹ thì theo con lên thành phố.”
– “Con không bỏ bố đâu. Cho con vài năm nữa ổn ổn, con sẽ đón bố lên ở gần.”
Cả hai nhìn nhau. Không nói gì. Nhưng cuối cùng, họ gật đầu.
Trước khi mẹ lên xe theo tôi về thành phố, bố gọi tôi lại, hỏi:
– “Hạ Hạ, con giận bố à?”
Tôi nhìn ông – người đàn ông gầy gò, tóc bạc gần nửa đầu, gương mặt có phần già hơn tuổi thật.
Bao năm qua, ông chưa từng nặng lời với tôi. Vì tôi mà chịu đựng đủ thứ, chưa một lần than vãn.
Chỉ có mỗi lần tôi dẫn Phí Luật về là ông nổi giận đùng đùng.
Vì khi ấy, Phí Luật chưa có gì trong tay.
Ông gầm lên:
– “Cả đời bố vắt kiệt vì con, giờ con lại đâm đầu vào thằng không có cái quái gì. Lỡ mai bố chết, nó có nuôi nổi con không?”
Tôi nhìn ông, khẽ cười, nước mắt rưng rưng:
– “Bố yên tâm. Cho con thêm chút thời gian, con sẽ đón bố lên.”
Lúc rời đi, bố tiễn hai mẹ con ra tận cổng.
Tôi vừa lên xe đã ngoái lại nhìn.
Bố đứng đó, dáng nhỏ thó, tay chùi vội giọt nước mắt, mắt thì vẫn nhìn theo xe.
Về tới phòng trọ, mẹ quay sang hỏi tôi:
– “Con với cái cậu Phí Luật kia… thế nào rồi hả con?”
Tôi nghĩ bụng, mình vừa giúp mẹ thoát ra khỏi bố, giờ cũng phải làm gương tí cho mẹ học theo.
Thế là tôi nói luôn:
– “Con với anh ấy coi như hết đường rồi mẹ ạ. Một mình con nuôi con cũng ổn.”
Mẹ thở dài một cái rõ to:
– “Con cứ yên tâm. Còn có mẹ với bố con nữa. Ba người lớn chứ mấy, chẳng lẽ lại không nuôi nổi một đứa trẻ?”
Tôi cười tít mắt:
– “Chuẩn đét ạ!”
Nói rồi mẹ xắn tay vào bếp nấu cơm.
Còn cái anh Phí Luật kia, đến gõ cửa thì tôi đẩy luôn ra ngoài như đuổi tà.
Mặt anh ta đen sì như nồi cá kho không đậy vung.
Tôi cuống quýt giải thích, nói vòng nói vo một lúc lâu.
Mặt anh lúc này mới hơi giãn ra, rồi đưa cho tôi túi đồ:
– “Có người chăm rồi, tôi về đây.”
Tôi cầm túi, mồm liến thoắng:
– “Ơ kìa, anh Phí, anh định bao cơm em cả ba bữa à? Sáng – trưa – tối gói gọn luôn à?”
Phí Luật liếc xéo một cái, lạnh tanh:
– “Trần Hạ, tôi rất bận, không có rảnh đi trông trẻ đâu.”
Nói rồi quay mông đi thẳng, chẳng ngoái lại cái nào.
Thề, tên này mà sau này chết, lúc hỏa táng chắc cháy sạch chỉ còn sót lại hai cái môi – cứng như đá, sắc như dao.
Tôi xách túi đồ vào bếp.
Mẹ nhìn thấy liền nhướn mày:
– “Ơ, sao mẹ không thấy con mua gì từ nãy đến giờ nhỉ?”
Tôi lắp bắp:
– “Con… mua từ sáng… mà quên mang vào.”
Mẹ lại liếc mắt nhìn ra ngoài:
– “Thế hồi nãy ai gõ cửa đấy?”
Tôi đáp luôn, mặt không biến sắc:
– “Ban quản lý chung cư ấy mà, phiền ơi là phiền.”
Tôi vội vã đặt túi đồ xuống rồi chuồn thẳng khỏi bếp.
Lúc lên phòng, tôi liền nhắn tin cho Phí Luật:
【Luật sư Phí, cảm ơn anh nhiều nhé!】
Kèm thêm cái sticker đáng yêu.
9.
Phí Luật chỉ nhắn đúng một câu gọn lỏn: 【Không cần】. Thế rồi im thin thít như chưa từng biết gõ bàn phím.
Cái sticker tôi gửi rõ là nịnh khéo còn gì! Anh thông minh thế mà không nhìn ra thì cũng hơi bị chậm đấy. Cơ mà… vẫn còn đang giận.
Thật ra, tôi vẫn còn nợ Phí Luật một câu xin lỗi tử tế.
Hồi đó, bố tôi từng bảo thẳng mặt anh rằng: “Cậu không xứng với con gái tôi. Trừ khi cậu kiếm ra tiền, lo được cho nó cuộc sống đàng hoàng.”
Bố tôi thì chẳng tham vọng cao xa gì, chỉ mong tôi sau này sống sung sướng, không phải nhăn mặt vì chuyện tiền nong. Ông nghĩ đơn giản lắm: Có tiền thì mới bớt khổ.
Ông cũng tin rằng mẹ tôi cả đời cau có cũng chỉ vì ông nghèo, không cho mẹ con tôi cuộc sống đủ đầy.
Đến mức, bố từng nhốt tôi trong nhà, cấm cửa luôn, không cho gặp Phí Luật.
Hôm tôi nói chia tay anh, tôi đang ở bệnh viện. Hóa ra, bố tôi lái xe tải gặp tai nạn, bác sĩ bảo có khi phải mất đôi chân.
Tôi biết thừa, ông mất tập trung là vì đang nghĩ đến chuyện tôi và anh.
Tôi thấy hối hận khủng khiếp. Lúc đó tôi cứ cãi ông ầm lên, chỉ vì Phí Luật.
Tôi đã đứng dưới mái hiên bệnh viện, chắp tay cầu trời khấn Phật mong ông bình an.
May sao, trời thương. Đôi chân bố cuối cùng vẫn giữ được.
Hôm ông xuất viện, tôi thấy có cái hộp nhỏ để trước cửa.
Mở ra thì thấy một mô hình du thuyền – ghép bằng tay.
Là Phí Luật làm.
Tôi từng bảo, tôi thích biển. Nếu có du thuyền, tôi sẽ ra khơi mỗi ngày cho đỡ chật chội.
Mô hình ấy đến giờ vẫn để trên tủ đầu giường, chưa hề dời đi.
Tôi biết, Phí Luật hận tôi.
Tôi cũng không dám mơ mộng gì. Chuyện cũ mà, đã đi rồi thì khó mà kéo về.
Nhưng lần này gặp lại, lại còn bất ngờ có con với nhau nữa chứ…
Tuy miệng anh thì lạnh như kem đá, nhưng ánh mắt lại khác – tôi biết anh vẫn còn quan tâm.
Nên tôi nghĩ… mình muốn thử.
Thử hàn gắn những gì từng vỡ.
…
Chiều hôm ấy, tôi nhận được cuộc gọi từ Phí Luật.
Tôi hí hửng bắt máy, giọng vừa đùa vừa làm nũng:
– “Luật sư Phí, nhớ em rồi à~?”
Giọng anh như được đông đá ba tháng trong tủ lạnh:
– “Cô Trần, tôi muốn nói chuyện về ba mẹ cô.”
Trời ơi, cái giọng công việc như trả bài ấy đúng là cụt hứng thật sự…
Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê gần nhà.
Phí Luật gọi ly cà phê đen không đường, tôi thì được anh gọi cho ly nước cam.
Mới mở lời, anh đã đúng kiểu luật sư nghiêm túc:
– “Cô nghĩ thế nào về chuyện của bố mẹ cô?”
Tôi ngồi ngay ngắn, chỉnh giọng nghiêm túc:
– “Tôi cho họ chia tay rồi. Giờ mẹ tôi sống với tôi, bố thì về quê. Thế là yên ổn cả đôi bên.”
Phí Luật: “…”
Anh cúi đầu uống một ngụm cà phê, ánh mắt đượm buồn như trời sắp mưa.
Tôi ghé sát lại, chọc:
– “Anh thấy em xử lý gọn quá, không còn lý do gặp em nữa nên tiếc hả?”
Mặt anh thoáng hiện một nụ cười… kiểu khinh khỉnh rõ rệt:
– “Trần Hạ, cô tưởng mình là ai thế?”
Tôi như bị dội gáo nước lạnh. Tim chợt đau nhói.
Tôi mở miệng định gọi:
– “Phí Luật…”
Anh đứng dậy, liếc tôi một cái nhàn nhạt:
– “Cô lo xong việc rồi thì tôi về.”
Nói xong quay lưng đi cái rụp, chẳng chờ tôi nói thêm câu nào.
Tôi lập tức đứng dậy đuổi theo, bắt kịp anh ở cửa:
– “Phí…”
Anh quay lại, quát nhẹ:
– “Trần Hạ, cô đang bầu bí đấy!”
Tôi đứng sững lại. Thử níu tay anh:
– “Phí Luật, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Anh rút tay lại, mắt nhìn đi chỗ khác, giọng lạnh tanh:
– “Có gì thì nói nhanh. Tôi không có thời gian đâu.”
Tôi hít một hơi, nói thật lòng:
– “…Tôi xin lỗi.”
10.
Dù ba chữ “xin lỗi” chẳng thể nào gỡ gạc lại hết những gì tôi đã gây ra cho Phí Luật, nhưng tôi biết, mình vẫn còn nợ anh ba chữ ấy.
Phí Luật có vẻ cũng bất ngờ khi nghe tôi nói ra điều đó.
Mặt anh sững lại một lúc, giọng nói cũng không còn gắt gỏng như trước:
– Cô xin lỗi tôi làm gì? Đứa bé là của cô mà.
Tôi câm nín.
Ơ kìa, cũng là của anh chứ bộ?
Tôi bặm môi:
– Tôi không phải xin lỗi vì cái chuyện này. Mà là… ba năm trước, tôi nợ anh một câu xin lỗi.
Phí Luật nhếch môi cười, cái kiểu cười khiến người khác không biết nên muốn đấm hay muốn ôm:
– Thế tôi có nên đáp lại: “Không sao đâu” không?
Tôi cúi gằm mặt, lí nhí:
– Không cần.
Hai chữ ấy, lần này là tôi trả lại cho anh.
Phí Luật im thít. Lâu đến mức tôi tưởng anh đã quay lưng bỏ đi rồi.
Ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt sâu hun hút ấy đang nhìn mình.
Anh thở ra một hơi thật khẽ, giọng nói nhẹ như gió lướt qua:
– Thôi được, lên xe. Tôi đưa cô về công ty.
Tôi chỉ biết gật đầu.
Trên đường về, cả hai im re, chẳng ai nói câu gì. Cái xe cũng hiểu ý, chạy rất êm, chẳng phát ra tiếng động nào.
Về đến nơi, tôi quay người xuống xe, chưa kịp đi thì nghe anh gọi giật lại:
– Trần Hạ.
Tôi quay phắt lại.
Phí Luật nhìn tôi một lát, ánh mắt vẫn sâu như cũ:
– Lần sau đi khám thai, gọi cho tôi.
Nói xong thì anh lên xe, nổ máy, đi mất.
Tôi cười đến mức muốn rách cả mép.
Tự nhủ: “Từ giờ phải cố gắng, không chỉ vì mình mà còn để bù đắp những năm tháng đã đánh mất.”
Tan làm, tôi về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy mẹ đang vui như trẩy hội trong bếp.
Tôi thò đầu vào hỏi:
– Mẹ làm gì mà hát hò rôm rả thế?
Mẹ quay lại, tay vẫn đảo rau, giọng phấn khởi:
– Mẹ xin được việc rồi! Chung cư mình đang tuyển người dọn vệ sinh, mẹ đi phỏng vấn sáng nay, đậu luôn!
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Làm ngay trong khu này thì yên tâm tuyệt đối.
Tối đó, hai mẹ con ăn mừng linh đình, không quên làm ly nước mía thay rượu.
Tối đến, nằm trên giường, tôi nhắn cho Phí Luật:
【Mẹ em tìm được việc rồi đấy.】
Phí Luật trả lời ngay: 【Chúc mừng.】
Ờ, đúng kiểu anh. Lạnh tanh như cục nước đá!
Tôi vẫn lì lợm nhắn tiếp:
【Ngoài mấy lần khám thai… mấy lúc khác em có thể tìm anh không?】
Phí Luật: 【Tùy.】
Tôi hừ một tiếng, quăng cái điện thoại sang một bên:
– Giả vờ lạnh lùng giỏi thật!
Nói rồi tôi chui vào chăn, ngủ luôn một giấc tới sáng.
Sáng hôm sau, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên, mới phát hiện Phí Luật gửi thêm một tin lúc khuya:
【Ngủ ngon.】
Giống hệt ngày xưa, khi hai đứa còn yêu nhau, ngày nào cũng kết thúc bằng đúng hai chữ đó.
Bỗng thấy lòng ấm hẳn.
Cứ như… ba năm trước chưa từng rời xa nhau.
Cảm giác ấy, thực sự… dễ chịu biết bao.
11.
Cuối tuần được nghỉ, chiều thứ Sáu tôi gọi điện cho Phí Luật.
– Mai anh có rảnh không?
Phí Luật đáp gọn lỏn:
– Không có.
…
Nói chuyện kiểu gì mà cứ như gạch đầu dòng? Cặp từ ném ra lạnh như tiền.
Tôi thở hắt ra:
– Ờ thế thôi, anh bận thì làm việc đi.
Cúp máy, lòng cứ thấy hơi hơi hụt.
Đây mà là người đang “hâm nóng” tình cũ đấy hả? Vẫn cái kiểu lạnh như đá tủ, đúng là “Phí Luật năm xưa còn nguyên vẹn”.
Cảm xúc thì hơi chùng xuống, nhưng tôi tự trấn an, tắt mode yêu đương, bật mode công việc lên.
Đang làm việc thì chị trưởng bộ phận gọi tôi vào phòng.
Chị ấy nói quanh co, vòng vo ba bảy đường, cuối cùng cũng về đúng một ý:
– Bầu bí vào thời điểm này… không khôn ngoan lắm đâu em ạ.
Chị đang được cân nhắc lên chức, mà tôi lại là người chị muốn tiến cử thay thế – bởi vì tôi làm được việc.
Thế mà vừa kịp lúc… tôi lại bụng mang dạ chửa.
Ngay lúc ấy, tôi mới thấy rõ một điều: từ lúc biết có thai đến giờ, tôi chưa từng có ý định bỏ con.
Chưa một giây do dự.
Tôi nhìn thẳng vào mắt chị, nói dõng dạc:
– Chị yên tâm, em đảm bảo được: vừa chăm con, vừa làm việc tốt.
Chị cau mày, giọng đầy bất mãn:
– Chị không khoái nghe câu ấy đâu. Tại sao phụ nữ cứ phải là người “cân bằng” mãi thế?
Chồng em đâu? Gọi ông ấy ra mà cân!
Tôi nghẹn họng. Không nói lại được câu nào.
Chị tiếp lời, giọng nghiêm mà vẫn có tình:
– Chị bảo mang thai lúc này không sáng suốt là vì muốn em trao đổi rõ ràng với chồng. Chứ chị không hề có ý bảo em bỏ con đâu.
– Chuyện nhà em, chị không can thiệp. Em có muốn nghỉ làm, làm mẹ bỉm full-time cũng không ai cấm, nhưng làm gì thì làm, phải rõ ràng.
Tôi đứng thẳng người, nói chắc nịch:
– Em không bỏ việc đâu chị, yên tâm.
Chị gật đầu hài lòng:
– Thế thì tốt. Về làm việc đi nhé.
Tôi bước ra khỏi phòng, trong đầu vẫn văng vẳng câu “Gọi chồng em ra mà cân”.
Thôi thì… đến lúc phải nói chuyện cho ra ngô ra khoai với Phí Luật rồi.
Không chỉ về cái thai, mà cả chuyện… hai đứa mình là cái gì nữa.
Tất cả, cần phải rõ ràng.
Tan làm, tôi nộp lại bản kế hoạch cho trưởng phòng rồi xách túi đi về.
Vừa ra tới cửa thì có tiếng gọi giật lại phía sau:
– Trần Hạ!
Có người gọi tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại.
Một bác trung niên lạ hoắc, cao ráo, ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi sáng sủa…
Tất nhiên, không đẹp trai bằng Phí Luật, mà cũng chẳng cao bằng nốt.
Tôi nhìn bác ấy, mặt ngơ như bò đội nón.
Bác ta cười thân thiện, bước lại chìa tay:
– Chào cháu, bác là Tần Phong.
Tôi đờ ra mất mấy giây, rồi mới lúng túng đưa tay bắt lại:
– À… vâng, cháu chào bác.
Bác Tần buông tay, vẫn giữ nguyên nụ cười nhã nhặn:
– Xin lỗi nếu làm cháu giật mình nhé. Dì cháu bảo tầm này cháu tan làm, bác tiện qua đây có chút việc nên ghé luôn. Ai ngờ mới ló mặt đã gặp được.
Tôi càng lú hơn nữa:
– Dì nào cơ ạ?
Bác Tần khựng lại, vẻ hơi bất ngờ:
– Ơ… dì cháu chưa kể gì à?
Tôi rút điện thoại, mở WeChat.
Vừa nhìn đã thấy loạt tin nhắn mới của mẹ:
【Con ơi, mẹ tìm được người cho con rồi nhé, ngay trong khu mình ở.】
【Anh ấy từng ly hôn, có một đứa con, đang ở với mẹ ruột.】
【Điều kiện ổn lắm, mẹ duyệt rồi.】
【Mẹ bảo hai đứa add WeChat với nhau đi.】
Tôi lặng lẽ đóng khung chat, mở mục kết bạn. Quả nhiên thấy tin nhắn từ “Tần Phong” đang chờ xác nhận.
Hóa ra mẹ tôi âm thầm gài kèo.
Tôi quay sang bác ấy, cười ngượng:
– À vâng… cháu vừa mới thấy tin nhắn của mẹ cháu xong ạ.
Bác Tần cười nhẹ:
– Không sao, lỗi tại bác, đường đột quá.
Tôi cũng cố nặn một nụ cười đáp lại:
– Thật ra là… lỗi cháu mới đúng. Bác đừng giận nhé…
Bác Tần liếc nhanh xuống bụng tôi, hơi khựng một nhịp rồi bảo:
– Chuyện của cháu, dì cháu có kể sơ qua. Không sao đâu, cháu không cần giải thích nhiều.
– Dạ… không phải vì chuyện đó đâu ạ. Ý cháu là…
Tôi húng hắng ho một cái, hạ giọng xuống:
– Cháu có người thích rồi ạ.
Tôi nhìn thẳng vào bác ấy, nghiêm túc như trình bày luận văn:
– Cháu đang thích một người. Dạo này cũng đang cưa cẩm anh ấy. Chưa đổ nhưng cháu thấy phần thắng của mình khá cao.
Nói xong, tôi thêm nhanh một câu, sợ bác hiểu lầm:
– À mà… cháu chưa kịp nói với mẹ, nên mẹ mới giới thiệu bác thế này…
Bác Tần thoáng chút ngại, nhưng vẫn rất đàng hoàng, phong độ:
– À, ra vậy.
Tôi thấy áy náy nên xin lỗi thêm lần nữa.
Bác Tần cười hiền:
– Không sao đâu, coi như quen biết nhau. Dù gì cũng là hàng xóm với nhau cả.
Bác ngừng một lát rồi đề nghị:
– Hay là… bác đưa cháu về?
Tôi hiểu ý bác chỉ lịch sự nên cười từ chối khéo:
– Dạ thôi ạ, cháu còn chút việc phải quay lại công ty.
Bác gật đầu:
– Vậy bác về trước nhé.
Tôi đứng nhìn theo bác ấy rời đi, lòng thở phào một cái rõ nhẹ.
Định bụng quay ngược vào công ty làm màu một tý, lấy cái gì cho đỡ ngượng…
Ai ngờ vừa quay lại…
Phí Luật?!
Anh đứng đấy từ bao giờ vậy trời?!
12
Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên, bước vội lại:
“Ơ kìa, sao anh lại đến? Không phải bảo bận lắm cơ mà?”
Phí Luật nhìn tôi, ánh mắt lạnh như nước đá trong tủ đông, làm nụ cười của tôi đông cứng luôn trên mặt.
Tôi chột dạ:
“Anh làm sao đấy?”
Anh không đáp, chỉ nhàn nhạt liếc sang bóng lưng Tần Phong đang đi xa dần:
“Thế… ông đấy là bố đứa bé à?”
Tôi quay đầu nhìn theo. Ông kia vừa đến chào hỏi dăm ba câu đã bị phong cho cái chức to đùng.
Gớm, nói mấy câu mà hóa thành bố của con tôi luôn rồi?
Anh vẫn không tin đứa bé là của anh sao?
Thế hôm đấy ai là cái người luýnh quýnh tay chân với tôi hả?!
Tôi tức nghẹn, liền nói:
“Anh bảo là ông ta thì cứ coi là ông ta đi!”
Phí Luật nhìn tôi đăm đăm, giọng gằn lại:
“Thế ông ấy tìm cô làm gì?
Cô định lấy ông ấy thật à, Trần Hạ?”
Tôi hếch mặt lên, cố ra vẻ kiêu hãnh:
“Liên quan gì đến anh!”
“Ờ, đúng rồi, tôi xen vào chuyện bao đồng.”
Nói xong, anh quay đi, lạnh như tiền.
Đi thì đi! Ai thèm giữ!
Tôi cũng quay gót, dứt khoát không kém.
Về tới nhà, mẹ thấy mặt tôi bí xị thì hỏi luôn:
“Sao đấy? Nói chuyện với cậu Tiểu Tần thế nào?”
Dù đang bực anh Phí, tôi vẫn phải giải thích cho mẹ hiểu:
“Dạo này con đang theo đuổi anh Phí Luật.
Cũng chưa đến mức cắm đầu theo đuổi đâu, nhưng nói chung là con vẫn thích anh ấy.
Mẹ đừng mai mối nữa nhé.”
Mẹ tôi gật gù như hiểu chuyện:
“Thế cũng được, dù sao cậu ấy là bố đứa bé, lại có tiền, cũng được việc.”
Tôi mím môi:
“Con thích anh ấy không phải vì tiền!”
Mẹ lườm:
“Ừ, mấy đứa trẻ giờ yêu đương cứ như uống nước lã cho no.
Đến lúc đẻ xong rồi, ba mống ngồi uống nước sống với nhau à?”
Mẹ bắt đầu lải nhải. Nghe y hệt giọng bà hay càm ràm bố tôi mỗi khi ông để quên bát đũa.
Tính bà đúng là muôn đời vẫn thế.
Rồi lại quay sang lẩm bẩm: “Không có đàn ông không sống nổi đâu con ạ”, rồi lọ mọ vào bếp.
Tôi theo sau, hỏi mẹ có mệt không.
Mẹ phẩy tay:
“Ở nhà mẹ cũng toàn làm mấy cái việc này, mệt gì đâu.
Lát nữa nấu xong cơm, con ăn trước nhé, mẹ còn tí việc.”
Tôi sốt sắng:
“Thế mẹ còn về nấu cơm làm gì cho mệt, con tự nấu cũng được mà.”
Mẹ tròn mắt:
“Nấu nướng cái nỗi gì! Thai yếu như con, ngoan ngoãn ngồi đấy mà giữ sức.
Mẹ thấy hay là nghỉ làm luôn đi, Phí Luật lo được cho con mà.”
Tôi cạn lời.
Không nói thêm câu nào, lặng lẽ quay đi.
Cơm nước xong, mẹ tôi xuống nhà, còn tôi thì ngồi làm nốt mớ việc dở dang.
Tận gần 11 giờ đêm mới được lên giường.
Vừa nằm xuống, điện thoại đã reo.
Phí Luật gọi.
Giọng anh nghe lè nhè, cứ gọi tên tôi không ngừng như cái đĩa bị tua đi tua lại.
Vừa nghe là biết—lại say rồi!
Tôi hỏi đang ở đâu, anh không nói nổi.
Cuối cùng moi được cái địa chỉ, tôi vội vàng phóng tới.
Lại thêm lần nữa tôi phải vác cái thân xác say xỉn của anh về khách sạn.
Tên khốn, đây là lần thứ hai đấy nhé!
“Hạ hạ… hạ hạ…”
Giống y chang hôm nọ, cứ gọi tên tôi như cái kèn đồng thổi mãi không ngừng.
Nhưng lần này tôi không dám trả lời.
Vì tôi đang ôm cái bụng bầu chình ình đây này.
Thấy anh không sao, tôi lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi phòng.
Sáng hôm sau, tôi lại nhận được cuộc gọi từ anh Phí Luật.
Anh nói bằng giọng có vẻ áy náy, nghe như kiểu vừa tỉnh rượu xong:
“Tối qua… là em đưa anh tới khách sạn à?
Anh… anh xin lỗi nhé, anh có làm gì kỳ quặc không?”
Tôi bên này trợn trắng mắt, suýt thì ném luôn cái điện thoại:
“Không có gì đâu, chỉ ôm ấp, hôn hít, gọi tôi là ‘bé cưng của anh’ miết thôi!”
Chưa kịp kể tiếp, anh đã cắt lời, giọng tỉnh bơ như chưa hề say xỉn:
“Anh không thể làm mấy chuyện đấy.”
Tôi nhảy dựng lên:
“Anh không thể thì ai có thể? Tôi chắc?!
Thế hôm đó ai là cái người đè tôi xuống giường, không cho tôi đi hả?
Còn nói không thể… Không thể mà tôi lại bụng mang dạ chửa thế này?”
Đầu dây bên kia im re. Im lâu đến mức tôi tưởng máy hỏng.
Tôi gào lên:
“Nói cái gì đi chứ!”
Mãi sau, anh mới thốt lên, giọng như người vừa bị sét đánh trúng giữa trưa:
“Đêm hôm đấy…
Đứa bé… thật sự là của anh à?”
…
Tôi thở hắt một cái, tức không chịu nổi, bèn cúp máy cái rụp.
Tự ngồi mà nghĩ đi, đồ đầu đất!
13
Ăn tối xong, tôi xuống dưới nhà. Vừa mở cửa khu căn hộ, đã thấy Phí Luật đứng đấy.
Anh vừa định bước vào, thấy tôi liền vội tiến tới, hai tay túm chặt vai tôi, ánh mắt sốt ruột như ngồi trên đống lửa:
“Trần Hạ, em nói thật cho anh biết, đứa bé… có phải là của anh không?”
Tôi ngẩng cao cằm, mặt lạnh tanh:
“Không phải.”
Phí Luật cười tít cả mắt:
“Là của anh! Tối hôm đó chúng ta thật sự…”
Nhưng trời ơi, giờ này lại giữa lúc cao điểm, khu căn hộ đông người qua lại như chợ vỡ.
Tôi vội đưa tay bịt miệng anh, kéo sang một bên:
“Anh không biết xấu hổ thì cũng phải cho tôi giữ thể diện chứ!”
Phí Luật mắt đỏ hoe, giọng nhỏ nhẹ:
“Vậy… tối đó thật là chúng ta sao?
Anh tỉnh dậy chẳng thấy em đâu, cứ tưởng là mơ.”
Tôi cười khan:
“Anh đúng là giỏi mơ mộng, mơ mộng đẹp thế cơ mà!”
Chưa kịp nói hết, anh bất ngờ ôm lấy tôi, nhưng lại nhanh chóng nới lỏng ra, sợ tôi đau:
“Hạ hạ… xin lỗi em.”
Hóa ra tôi cứ tưởng anh cố tình không nhận con, hóa ra anh thật sự không biết.
Đồ ngốc!
Tôi bĩu môi:
“Thôi được rồi, tôi rộng lượng, tha thứ cho anh một lần.
Coi như chúng ta huề nhau.”
Phí Luật nhẹ nhàng buông tôi ra, mắt đỏ hoe như muốn rơi nước mắt:
“Không… là anh sai.”
Thấy anh khóc, tôi cũng muốn khóc theo.
Nghĩ lại, nếu không có buổi họp lớp hôm đó, có lẽ kết cục của chúng tôi… vẫn là ở bên nhau.
Tôi biết, bởi vì trong lòng cả hai… vẫn còn có nhau.
Tôi nắm lấy tay anh, kể cho anh nghe lý do năm đó tôi chia tay:
“Ba em suýt chút nữa thì mất đôi chân cũng vì em.
Lúc đó đầu óc em chỉ nghĩ đến ba, đầy đầu chỉ là tự trách.
Em biết em không nên thay ba biện hộ, nhưng thật ra mấy năm qua ông luôn bị mẹ thao túng tâm lý, nên mới nói ra những lời làm anh tổn thương.
Nói cho cùng, là em xử lý mọi chuyện quá tệ.
Phí Luật… xin lỗi anh.”
Phí Luật lại ôm lấy tôi:
“Chuyện đã qua rồi.”
Tôi sinh được một bé gái.
Tôi đặt tên con là Nhuận Nhuận.
Hết cữ là tôi lại lóc cóc đi làm liền, không thể ngồi chơi dài được.
Giờ thì tôi là trưởng bộ phận, vị trí này phải giữ cho chắc như bắp.
Con có bà nội với bảo mẫu trông nom, tôi khỏi phải bận tâm nhiều.
Thế là tôi yên tâm toàn tâm toàn ý cày sự nghiệp.
Còn Phí Luật… đúng là cái kiểu cứ gây sóng gió không yên.
Hôm đó vừa tan ca, anh gọi tôi ra bến cảng gặp mặt.
Tôi đến thì đã thấy Phí Luật đứng oai phong trên cái du thuyền sang chảnh.
Trên đó còn treo to tướng chữ “Hạ” khiến tôi cứ ngỡ mình là bà hoàng.
Tôi bước lên thuyền thì ai cũng lần lượt xuất hiện:
Ba mẹ tôi, đồng nghiệp với bạn bè tôi, rồi cả bạn bè, người thân và đồng nghiệp của Phí Luật cũng có mặt đầy đủ.
Giữa đám đông, Phí Luật quỳ một gối trước mặt tôi, mở ra hộp nhẫn đỏ chói.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh như muốn làm tôi chói mắt.
Anh nhìn tôi, mắt cũng đỏ hoe:
“Vợ ơi, giờ em có thể mặc váy cưới rồi.
Có phải lấy anh đi cho rồi không?”
Tôi cũng chảy nước mắt.
Đưa tay ra.
Rồi chúng tôi tổ chức một đám cưới linh đình.
Thực ra trước đó chúng tôi đã đăng ký kết hôn, cũng sống với nhau rồi.
Tôi còn dồn tiền tiết kiệm mấy năm qua để trả trước căn hộ.
Giờ ba mẹ tôi đều sống ở đó.
Dù ba mẹ đã chính thức ly hôn, nhưng giờ lại thành bạn cùng nhà.
Mối quan hệ hiện tại còn hòa hợp hơn xưa.
Mẹ tôi vẫn ngày ngày làm vệ sinh.
Ba tôi vẫn lái xe tải đường dài.
Hễ rảnh là ông lại sang thăm cháu.
Mọi thứ cứ bình yên, êm đềm như thế.
Tối hôm đó, tôi nằm gọn trong lòng Phí Luật, kể cho anh nghe chuyện hồi bé.
Anh ôm tôi thật chặt, chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói:
“Tất cả đã qua rồi, giờ em đã có một mái ấm thật sự.”
Nhuận Nhuận bỗng khóc toáng lên.
Phí Luật vội đứng dậy, bế con đặt vào giữa hai đứa.
Con bé nín ngay tức khắc.
Anh nắm tay tôi và tay con, áp vào lòng bàn tay ấm áp.
Cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi.
Dưới ánh đèn vàng dịu dàng, ánh mắt anh long lanh như sao trời.
Anh nói:
“Trần Hạ, anh yêu em.
Mãi mãi.”
HOÀN