Ăn sáng xong, tôi cắn răng chuyển cho Dịch Hành một triệu tệ.
Không phải tôi hào phóng gì cho cam, mà nghĩ đến trước đây anh ấy từng giúp tôi bao nhiêu việc: từ cơ hội đóng phim đến váy vóc, trang sức, món nào cũng đắt đỏ. Anh ấy từng rộng rãi với tôi như thế, giờ tôi cũng không thể keo kiệt được.
Tất nhiên, lòng tôi thì đau như cắt.
Tôi dặn dò:
“Anh phải tiêu xài tiết kiệm đấy, anh biết mà, em là người sống giản dị.”
“Sau này tiền của chúng ta phải dùng vào những việc đáng đồng tiền bát gạo.”
“Còn mấy người bạn trước đây của anh, nếu họ vẫn coi anh là anh em, thì anh mời họ ăn một bữa cơm, giữ mối quan hệ, biết đâu sau này họ lại kéo anh lên.”
“Còn những người xa lánh hay nhân cơ hội giẫm đạp anh, thì đừng quan tâm nữa, nghe chưa?”
Tôi vừa dặn dò vừa nghĩ xem còn điều gì quan trọng cần nhắc nữa không. Kết quả là Dịch Hành càng nghe càng sát lại gần, rồi bất ngờ hôn tôi một cái.
Tôi giật mình, đập vào vai anh:
“Anh… ưm… anh nghe em nói nghiêm túc đi đã.”
Anh lùi lại nửa bước, vẻ mặt chân thành:
“Xin lỗi, vì em lúc nghiêm túc lo lắng cho anh trông dễ thương quá… anh không nhịn được.”
Tôi: “…”
Đồ cáo già! Biết rõ tôi là kiểu người nông cạn, được khen vài câu là đầu óc quay mòng mòng, thế mà còn cố tình nói lời ngọt ngào như thế!
Tôi cố làm ra vẻ nghiêm túc:
“Dù anh có nói vậy, thì em vẫn phải hơi giận một chút đấy.”
Bằng không, tôi – trụ cột gia đình – còn thể diện gì nữa chứ?
Tuy ngoài miệng nói là phải giận một chút, nhưng thấy Dịch Hành không còn ủ rũ nữa, tôi cũng thấy vui.
Như vậy tôi mới yên tâm mà đi làm.
Hiện tại tôi đang quay một bộ phim lịch sử quy mô lớn. Đạo diễn đã gần sáu mươi tuổi, đúng kiểu “tuổi cao chí lớn”.
Trong giới chẳng có gì gọi là bí mật, người trong đoàn phim ít nhiều đều biết tôi có liên quan đến Dịch Hành. Anh cũng chưa từng che giấu, đường đường chính chính đến thăm đoàn mấy lần.
Chỉ là vì Dịch Hành quá trẻ, lại đẹp trai, nên mọi người cũng không rõ mối quan hệ của chúng tôi là gì. Có người bảo là người yêu, có người đoán là họ hàng.
Tất nhiên cũng có người đoán trúng, nói tôi bám víu người có tiền, dựa kim chủ để trèo cao.
Nhưng bất kể họ nghĩ gì trong lòng, thì ngoài mặt ai cũng giữ thái độ khách khí mà xa cách với tôi.
Bây giờ chuyện của Dịch Hành đang ầm ĩ khắp nơi, người trong đoàn lại luôn nhanh nhạy tin tức, không thể không biết.
Tôi vừa tới phim trường, liền nghe thấy họ bàn tán:
“Thật sự là bị ôm nhầm à? Tôi còn chưa thấy cái hot search nào thì đã bay mất tiêu rồi.”
“Chắc bị nhà họ Tề đè xuống rồi chứ sao, dù gì cũng là gia đình có máu mặt.”
“Cũng phải. Không biết Tề Hành giờ ra sao nữa.”
“Giờ gọi là Dịch Hành rồi. Còn sao được nữa, bị đuổi ra khỏi nhà chứ sao.”
“Cá tôi đi, giờ anh ta sa cơ lỡ vận thế, chắc chắn sẽ bị Trạm Lộ đá cho một phát.”
Tôi giả vờ không nghe thấy, mắt nhìn thẳng mà bước. Nhưng trong lòng thì cực kỳ không phục! Sao ai cũng chỉ biết nhìn người qua khe cửa thế?
Tôi không những không bỏ rơi anh ấy, mà còn quyết tâm nuôi anh ấy cả đời! Chính Dịch Hành còn nói tôi tốt như công chúa trong truyện cổ tích cơ mà!
Tôi còn đang nghĩ vậy thì một giọng nói chối tai đặc biệt vang lên, đập thẳng vào tai tôi:
“Xì, cái gì mà thiếu gia phong quang lộng lẫy, hóa ra… chỉ là một tên mạo danh thôi à.”
Bước chân tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng.
Là Tiền Dật.
Từ khi vào giới đến nay, tôi luôn giữ nguyên tắc: “Người không chọc tôi, tôi không chọc người”, “Gặp ai cũng cười ba phần”. Không dễ gì gây thù chuốc oán.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất. Chính là Tiền Dật.
Năm tôi mới chân ướt chân ráo vào nghề, được giao cho vai nữ phụ thứ tư trong một bộ phim tiên hiệp.
Nói là “nữ bốn” cho oai, chứ thật ra chỉ là phụ của phụ, xuất hiện thì ít, thoại thì lèo tèo vài câu, vai gần như làm nền là chính.
Tiền Dật lúc ấy đóng vai phản diện chính trong phim.
Anh ta vào nghề trước tôi nhiều năm, diễn cũng không tệ, không dính phốt gì, tiếng tăm thì tàm tạm, đủ để người khác nể mặt.
Tôi với anh ta có vài cảnh đối diễn, thế là quen nhau.
Ban đầu, anh ta tỏ ra tử tế lắm —
khi tập thoại thì chỉ tôi cách nhìn ống kính, cách diễn sao cho ra chất nhân vật.
Tôi thật lòng kính trọng, coi anh ta như tiền bối vừa giỏi nghề lại tốt tính.
Đến đoạn gần đóng máy, có cảnh phải treo dây cáp.
Tôi vào vai một ma nữ hoàn lương, cùng nhân vật của anh ta “đồng quy vu tận”.
Kịch bản ghi rõ rành rành:
Hai nhân vật từ trên cao rơi xuống, tiếp đất là xong, còn cảnh nổ tung, bay xác thì để hậu kỳ lo.
Kết quả là — ngay lúc tôi còn đang lơ lửng trên không,
anh ta tranh thủ… bóp tôi hai phát.
Ngay ở chỗ lưng dưới, sát cái eo!
Mặc dù mặc đồ cổ trang rộng thùng thình, chắc anh ta nghĩ làm thế không ai biết.
Nhưng tôi thì cảm nhận rõ mồn một, không lẫn đi đâu được!
Tính tôi xưa nay nóng như kem chảy ngoài nắng, trẻ người non dạ, có gì nói nấy, không biết nhịn là gì.
Lúc ấy vừa thẹn vừa giận, tôi bật dậy giữa phim trường, tát cho hắn một phát như trời giáng.
Tiếng “bốp” vang lên một cái, cả đoàn quay đang xì xồ cũng phải ngớ người.
Tiền Dật thì mất mặt ra trò, từ hôm đó thù tôi luôn trong lòng.
Mà đúng là buồn cười thật đấy.
Tôi còn chưa đòi tiền thuốc tay vì cái tát ấy làm tay tôi đau nhức đây này!
Sau đó ít lâu, cái vụ tôi bị bỏ thuốc rồi bị đẩy vào phòng Dịch Hành —
hóa ra cũng là trò của hắn giở đằng sau.
Chắc hắn nghĩ, Dịch Hành là người có máu mặt, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi, đến lúc đó tôi tiêu đời.
Nào ngờ tôi lại tóm được “cành phượng hoàng”, ngồi một phát bay thẳng lên mây!
Còn hắn thì sao?
Từ ngày ấy, vai diễn thì ít dần, danh tiếng cũng tụt dốc không phanh.
Giờ thì gần như chẳng ai thèm mời đóng vai gì ra hồn, chỉ có thể lẩn quẩn làm diễn viên quần chúng, đi qua màn hình cũng không ai thèm nhận ra.
Tôi biết rõ là nhờ có Dịch Hành ra tay.
Anh là người cứng lắm, không phải kiểu bị bắt nạt mà vẫn cười như không.
Mà giả như anh không phản ứng gì với loại tiểu nhân như thế, thì chắc chỉ có thể do… bị ma nhập thôi!
Trước khi nhận lời đóng cái phim cổ trang lần này, tôi đã lâu lắm rồi không chạm mặt Tiền Dật. Nói thật, tôi cũng chẳng ngờ mình lại vớ ngay hắn trong đoàn làm phim.
Vai của hắn chỉ là vai phụ bé tẹo, lướt qua mấy tập rồi lặn mất tăm. Thế cũng hợp lý thôi — đạo diễn người ta chọn diễn viên thì quan tâm tới diễn xuất chứ ai đi xoáy vào mấy hiềm khích cá nhân làm gì.
Tôi thì cũng chẳng để trong lòng làm gì. Giờ vị trí tôi cao hơn, danh tiếng cũng hơn. Quá khứ thì rõ ràng hắn là thằng sai trước. Về lý, tôi chẳng có gì phải chột dạ cả.
Nếu phải có người rút lui, thì cũng nên là hắn chứ không phải tôi. Hắn không ngán, tôi càng không!
Thế là hai đứa cùng một đoàn, coi như chung sống hoà bình, nước sông không phạm nước giếng.
Cho đến khi hắn mở mồm nói xấu Dịch Hành.
Thế thì thôi, tôi nhịn không nổi!
Tôi quay sang nhìn hắn, mắt sắc như dao, nói:
“Chó mà cứ đứng sủa trước cửa gỗ, người ta tưởng nhà có ma đấy.”
Tiền Dật đứng hình, rồi gào lên:
“Cô nói cái gì?!”
Tôi nhếch mép, tặc lưỡi cái rõ to:
“Nói anh đấy! Chứ còn ai? Giờ rớt giá đến mức phải đi nói xấu người khác để tự thấy mình còn giá trị à? Thảm thật!”
Tiền Dật á khẩu không nói nên lời. Tôi thì thấy hả hê vô cùng.
Buổi chiều quay xong, tôi tung tăng đi ăn đồ nướng với Hứa Đồng – nữ chính phim. Vừa ngon, vừa thơm, đúng gu.
Tối về tới nhà, Dịch Hành đã bày cơm ra sẵn. Tôi rửa tay rồi ngồi vào bàn, thấy toàn món mình thích, không nhịn được nghi ngờ:
“Anh học nấu từ khi nào thế?”
“Không phải đồ ăn mua sẵn đấy chứ?”
“Có bỏ thuốc hay độc gì không đấy?”
Dịch Hành đặt ly sữa nóng trước mặt tôi, nghiêm mặt:
“Tự nấu, không hóa chất, không độc tố, ăn đi, đảm bảo sống lâu.”
Tôi gắp miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi gật gù, giơ ngón cái:
“Quá đỉnh luôn!”
Nghĩ mà xem — cả ngày vất vả quay phim, tối về có cơm nóng canh ngọt, lại còn ngồi ăn cạnh trai đẹp, thế mới gọi là sống chứ!
Tôi vừa ăn vừa hỏi:
“Hôm nay anh làm gì thế?”
Dịch Hành nghiêng đầu cười:
“Em hỏi như thẩm vấn phạm nhân ấy.”
Thật ra tôi chỉ buột miệng hỏi chơi thôi, nhưng nghe giọng anh ấy xong lại thấy mình như “kim chủ” thật sự.
Tôi hào hứng gật đầu:
“Đúng rồi đấy! Em là kim chủ, có quyền chất vấn anh. Mau khai!”
Dịch Hành cười cười, đáp lại:
“Được, báo cáo sơ lược: hôm nay anh đi gặp Tề Minh Tuyên.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên:
“Cái cậu Tề Minh Tuyên – con nhà họ Tề ấy á?”
“Ừ. Chính chủ.”
Tôi căng thẳng hẳn:
“Cậu ta hẹn anh? Gặp nhau làm gì? Có bắt nạt anh không đấy?”
Dịch Hành chống cằm, mắt lấp lánh:
“Nếu có bị bắt nạt thật, em định làm gì?”
Tôi thấy lạ lắm.
Câu hỏi kiểu này mà cũng phải hỏi nữa à?
“Tình huống thế còn làm gì được? Nhịn chứ còn gì!” — tôi đáp tỉnh bơ.
Dịch Hành nhíu mày: “?”
Tôi giải thích rành rọt:
“Giờ mình mà dám bật lại nhà người ta, có mà bay màu lúc nào không biết!”
“Nếu nó coi thường anh, thì anh cứ nhịn, lặng lẽ rút lui, coi như không nghe thấy gì.”
Thấy mặt anh hơi xị xuống, tôi thương tình bồi thêm câu an ủi:
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn mà!”
Thấy anh vẫn có vẻ lăn tăn, tôi quay lại chủ đề chính:
“Thế rốt cuộc hai người nói chuyện gì?”
Dịch Hành đáp:
“Chuyện linh tinh về ông bà cụ thôi.”
“Anh muốn hiểu thêm về bố mẹ ruột, để dễ hòa nhập với nhà mới.”
Tôi tò mò:
“Thế biết thêm được gì không? Gặp rồi à? Họ trông thế nào? Dễ gần không?”
Dịch Hành nghĩ một lúc:
“Chắc cũng được?”
“Bố thì nghiêm lắm, mặt lạnh như tiền, nói chẳng được mấy câu.”
“Còn mẹ thì kiểu khéo léo, nói câu nào ra câu đấy, không sơ hở phát nào.”
Nghe đến đâu tôi lạnh gáy đến đó.
Kiểu bố mẹ như này đúng là “cao thủ võ lâm”.
Tôi lo lắng nhắc nhở ngay:
“Anh phải cư xử cho tử tế vào đấy, đừng có nóng nảy.”
“Nhưng mà này, nếu họ mà đối xử không ra gì thì cũng đừng cố gắng quá làm gì.”
“Anh còn có em cơ mà.” — tôi đập tay lên ngực, khí thế ngút trời —
“Mệt quá thì cứ tựa vào vai em, em gánh hộ!”
Nói xong, tôi nhìn anh đăm đăm, mong ngóng được khen đại loại như:
“Ôi trời ơi, em thật thà, tốt bụng, hiền lành, đáng yêu, xinh gái, vân vân mây mây…”
Cơ mà cái thằng ngố Dịch Hành này lại chả bắt đúng sóng.
Anh nhướng mày hỏi tỉnh bơ:
“Anh nóng tính á?”
“Ơ hay, từ bao giờ anh lại bị dán mác ‘nóng nảy’ thế?”
Tôi ngồi ngậm đũa, vắt óc nghĩ lại xem có lúc nào anh nổi cáu không…
Càng nghĩ càng tắc tị.
Chỉ nhớ mang máng mấy cảnh như này:
— Trên giường, tôi cáu ầm lên, mắng anh xối xả, còn anh thì im thin thít.
— Nửa đêm, tôi gọi phát là anh lao đến nhà ga, sân bay, đoàn phim rước tôi về.
— Tôi nổi hứng nấu ăn, đập vỡ mấy cái bát cái đĩa, anh cũng chỉ lẳng lặng dọn dẹp, không một tiếng ca thán.
Tôi càng nghĩ càng thấy choáng.
Ơ kìa? Ai nóng tính cơ?
Hóa ra không phải anh mà chính tôi mới là cái nồi áp suất sắp xì!
Thế thì còn gì là thể diện nữa chứ?!
Tôi xấu hổ quá, lén liếc nhìn anh, rồi lí nhí:
“Thôi… em nhầm, không nói nữa, để giữ thể diện cho anh… ăn cơm đi.”
Dịch Hành nhếch môi cười, gắp ngay miếng chân giò kho cuối cùng — đúng cái tôi thích nhất — bỏ vào miệng, nhai ngon lành.
Đúng là cay nhưng không nói được gì!
Tôi cứ lôi điện thoại ra ngó suốt, mãi gần tiếng sau mới thấy hội trường bắt đầu lác đác người đứng dậy ra về. Nghĩ bụng chắc Dịch Hành cũng sắp tới nơi rồi, tôi cũng lật đật bước ra.
Sắp tới cửa phòng tiệc thì tự nhiên từ bên cạnh thò ra một cái chân — như kiểu ai đó cố tình chìa ra vậy. Váy tôi thì dài, lại đi giày cao gót chênh vênh, tầm nhìn bị che, thế là chưa kịp hiểu chuyện gì đã úp mặt xuống đất.
Đầu gối với khuỷu tay va xuống, đau điếng! May mà sàn có trải thảm mỏng, chứ không thì chắc giờ này phải gọi xe cấp cứu rồi.
Tôi nhăn nhó, răng nghiến chặt, nước mắt cứ thế trào ra vì đau. Vừa buốt, vừa tức, tôi ngẩng đầu lên, giọng gằn lại:
— Ai giở trò chó gì đấy hả?!
Tiền Dật với con quản lý già đứng bên cạnh, tay bịt miệng cười khúc khích. Nhìn cái kiểu ấy mà chỉ muốn lôi dép ra ném.
— Ối giời ôi, đi đứng kiểu gì mà tự té thế kia? Có đau lắm không? — Con mụ An Giai lên tiếng, giọng còn đượm tí “thương hại giả trân”.
An Giai — quản lý của Tiền Dật. Mụ này theo hắn từ hồi còn vô danh tiểu tốt. Đến lúc hắn hết thời, mụ cũng không chịu rút, cứ bám riết lấy, sống lửng lơ nửa chìm nửa nổi.
Trước đây tôi còn nghĩ bà ta là người có tình có nghĩa, ai dè… cũng chỉ là loại rắn rết.
Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, mặt lạnh như tiền, đáp lại tỉnh bơ:
— Đúng là số con rệp, đang yên đang lành lại bị hai con cóc ghẻ giẫm lên giày.
Tiền Dật trợn trừng mắt như bị động kinh:
— Cô nói ai đấy?!
Chưa kịp phản pháo gì, mụ An Giai đã kéo hắn lại, tay lươn lẹo thế nào mà cả ly rượu vang đỏ hắt toẹt vào váy tôi.
Mụ ta nói như răn dạy:
— Trạm Lộ, đây không phải chỗ cho cô ra vẻ.
— Tiệc hôm nay thì đông thật đấy, nhưng người quan trọng thì chỉ có một — là Tề Minh Tuyên thôi.
— Từ ngày thằng bé đó lên nắm quyền nhà họ Tề, dự án to nhỏ gì nó cũng nhúng tay vào. Người ta đến đây đều mong bám được tí hơi mà có phần bánh, cô hiểu chưa?
— Còn cô với thằng Dịch Hành cứ bám lấy nhau như sam, còn vác mặt tới đây làm gì cho mất công người ta dị nghị?
Mụ ta cúi xuống, liếc cái váy tôi vừa bị rượu làm bẩn, rồi phá lên cười:
— Anh Tiền, anh nhìn xem, trông cô ta như cái gì ấy, xấu muốn khóc!
Tôi thì xưa nay không phải dạng hiền lành gì cho cam. Đã nóng tính lại hay để bụng, kiểu gì cũng không nuốt nổi cục tức này.
Từ ngày quen Dịch Hành, anh ấy chiều tôi như chiều bà hoàng, suốt ngày khen tôi xinh, tôi ngoan, tôi giỏi… thành ra tôi cũng được nước mà hư thêm vài phần.
Dù Dịch Hành bây giờ không còn là công tử nhà giàu, nhưng tôi đây vẫn là diễn viên tuyến hai, cũng có chút danh tiếng. Giờ bị sỉ vả giữa bàn dân thiên hạ thế này, tôi mà im lặng cho qua thì khác gì thừa nhận mình là con gián dưới chân họ?
Bình thường mà nói, tôi ngã cái kiểu này chắc nằm luôn ra thảm, rên hừ hừ đợi Dịch Hành tới đỡ — bởi vì đau thật sự.
Nhưng tình hình lúc này khác, bị sỉ nhục lộ liễu thế kia…
Tôi — không — thể — nhịn — được!