Chương 13:
Nét mặt Giang Hàn trở nên chán nản.
Anh hơi cụp mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi.
“Anh tên Giang Hàn, đến giờ em cũng không nhớ nổi tên anh sao?”
Giang Hàn?
Trong ấn tượng của tôi không…
Chờ chút!
Giang Hàn? Giang Hàn!
Là anh ấy!
Khi còn nhỏ, anh cùng tôi ở cô nhi viện bảy năm.
Anh Giang Hàn ngày đó đột nhiên biến mất!?
Nghĩ đến điều này, tôi kinh ngạc nhìn anh.
Sau khi phản ứng lại, tôi giẫm một cước lên chiếc giày da của anh, tức giận nói:
“Thì ra là anh, lúc đó anh được ai đó nhận nuôi cũng không thèm nói cho em, sợ em bám theo anh! Bây giờ anh còn dám dùng giọng điệu quái gở đấy nói chuyện với em, trách em không nhận ra anh!?”
Trên mặt Giang Hàn cố nén cơn đau, kiên cường nói. “Anh không cố ý, người nhà anh bất ngờ đến đón, anh chưa kịp tìm em đã bị mang đi rồi.”
Nghe xong những lời này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Nhưng vẫn tức giận mắng anh.
“Vậy tại sao mấy năm nay anh cũng không thèm đến tìm em?”
Phải biết là, khi còn nhỏ, tôi từng coi Giang Hàn là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Ai ngờ một ngày nọ, viện trưởng nói với tôi rằng anh ấy đã có người nhận nuôi, khi đi cũng không thèm nói với tôi một tiếng.
Trên mặt Giang Hàn hiện ra vẻ tiếc nuối.
“Nhà chính của Giang Gia ở Kinh Đô, sau khi xét nghiệm ADN, xác định anh là người nhà họ Giang, thì họ lập tức đưa anh ra nước ngoài nuôi dưỡng.”
“Khi gặp lại em lần nữa, đó là trong đám cưới của em, em có biết lúc anh nhìn thấy Cố Tử An đeo nhẫn cho em trong lòng anh nghĩ gì không?”
Tôi nuốt nước bọt, giờ mới nhận ra vì sao vừa nãy anh ấy lại nhè ra ba chữ bị, cắm, sừng.