Chương 7: Giả mạo
Tôi mở tròn mắt, gần như không thể tin được mà nhìn Giang Hàn.
Tôi nghĩ mình đang bị ảo giác.
Ý của Giang Hàn là gì!
Anh ta nói muốn, cưới, tôi!?”
Giang Hàn, anh bị điên rồi sao?
Chúng tôi cùng lắm mới chỉ gặp ở mấy bữa tiệc vài ba lần.
Cả mẹ chồng tôi cũng rất ngạc nhiên.
Chợt, Cố Tử An cười ha hả.
Hắn nhìn về phía Giang Hàn với vẻ khinh thường.
Còn chậc chậc tiếng.
“Kỹ năng trang điểm của nước ta thật tuyệt vời, có thể đến mức này luôn.”
Hắn cười lạnh, nói với tôi.
“Tô Diệp, đây không phải Giang Hàn đúng không. Mẹ tôi và cô cũng trâu bò thật, tìm được một người giống Giang Hàn như vậy. Tô Diệp, cô cũng thật buồn cười, cô nghĩ thuê một người đóng giả Giang Hàn đến đây thì cô sẽ bớt nhục đi một chút đúng không?”
Đừng nói Cố Tử An hoài nghi Giang Hàn trước mắt này là đồ giả.
Vì tôi cũng không khỏi nghi ngờ.
Dù sao tôi cũng nghe giang hồ đồn thổi, Giang Hàn hai mươi tám năm chưa từng chạm vào phụ nữ, nhiều người trong giới còn nghi ngờ anh có bệnh kín.
Không thể nào có chuyện Giang Hàn đột nhiên lại yêu tôi và muốn cưới tôi được.
Nhưng Giang Hàn trước mắt này lại lạnh lùng liếc nhìn Cố Tử An.
“Tổng giám đốc Cố Thị đúng là ngu ngốc y như lời đồn. Cố tổng, có một người thừa kế như anh ta, tôi nghĩ tập đoàn Cố Thị sẽ không tồn tại được lâu nữa đâu.”
Sắc mặt mẹ chồng thay đổi.
Bà ấy như là hiểu được những gì mà Giang Hàn đang ám chỉ, vội mở miệng xin lỗi.
“Xin lỗi, Giang tổng, tôi và Cố Tử An đã đoạn tuyệt quan hệ. Từ giờ nó và nhà họ Cố không còn quan hệ gì, mong cậu giơ cao đánh khẽ.”