Chương 20: Bán thần
Điều đầu tiên tôi làm sau khi phục hồi thân thể chính là cầm theo kiếm đến Thương Lam tông đem Huyền Hư cùng Tế Chi làm thịt.
Mỹ nhân Khương Khương rất đồng ý với hành vi của tôi, thậm chí còn trang điểm một chút, cũng cầm theo kiếm cùng tôi đi Thương Lam tông, muốn đi xem kịch.
Nhưng thân thể hắn không tốt, vì thế tôi cố gắng khuyên nhủ Khương mỹ nhân: “Khương Khương, thân thể huynh không tốt…”
Mỹ nhân Khương Khương không nói chuyện, ôn nhu cười cười, sau đó một tay nhấc tảng đá bự chà bá lên.
Mỹ nhân Khương Khương đặt tảng đá xuống, sau đó sờ sờ đỉnh đầu tôi: “Tiểu Chi quên mất rồi? Là muội nói, bản lĩnh không đủ thì không thể làm bệnh kiều, cho nên Khương Khương chỉ có thể nỗ lực luyện tập.”
Vãi! Vai hề lại là chính tôi?!
Khương Khương khụ hai tiếng, sau đó duỗi tay về phía tôi: “Đường.”
Tôi run run rẩy rẩy mà móc ra một viên đường từ trong lòng ngực, đưa tới trong tay hắn: “Khương Khương, hiện tại huynh cấp mấy rồi?”
Mỹ nhân Khương Khương ngậm đường, ôn nhu nhìn tôi: “Không cao… Bán thần”
Tôi lại nghẹn.
Quả nhiên không thể tin tưởng lời nói của Khương học bá!
Vốn dĩ là mang Khương Khương đi chém người đã quá đủ rồi, nhưng Đàm Tễ muốn nhúng tay vào, ép buộc rồi lại ăn vạ rằng lần trước bởi vì không có hắn ở đó cho nên tôi mới ch.ết, lần này hắn nhất định phải tới.
Nếu không phải hắn có năng lực mạnh mẽ, tôi liều sống liều ch.ết cũng muốn đem hắn nhốt ở trong nhà, miệng toàn nói phét, quá mất mặt rồi.
Cũng may ở bên ngoài Đàm Tễ vẫn có một chút tự giác, dưới sự ngàn dặn vạn dò không thể dìu già dắt trẻ đi báo thù của tôi, hắn ngoan ngoãn đem mười vạn đại quân quay trở về.
Khi tôi nghênh ngang đến Thương Lam tông, đệ tử canh cổng còn đang ngủ gà ngủ gật, tôi nhìn mà lắc đầu.
Chậc chậc chậc, không được a, sao mà chưởng môn càng sống càng đi lùi thế?
A, tôi nhớ ra rồi, hiện tại chưởng môn là Tế Chi, tiểu sư muội của tôi.
Mà đại sư huynh của tôi không biết vì sao lại lăn đi bế quan, tiểu sư muội tạm thời giữ thay chức chưởng môn.
Sao? Cuối cùng cũng biết phải tu hành?
Đã muộn rồi!