Xuyên Không: Ta Chỉ Muốn Làm Ruộng

Thụy Tuyết



Chương 6: Thụy Tuyết

Chuyện nam nữ chính bắt tôi đi cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Tuy rằng bọn họ tự xưng tiên phong đạo cốt, nhưng với tư cách là một người đọc tiểu thuyết, tôi khắc sâu rằng hai người họ đã làm bao nhiêu điều tồi tệ.

Bọn họ hiện tại đánh không lại Đàm Tễ, không có nghĩa là về sau vẫn đánh không lại.

Vì thế, bọn họ bỏ lại lời nói tàn nhẫn, liền chuẩn bị bỏ chạy.

Đàm Tễ giống như đã sớm đoán được bọn họ muốn nói gì, hắn cười lạnh một tiếng: “Hy vọng hai vị nhắc nhở một chút các vị trưởng lão ở tông môn, nếu muốn bế quan thoải mái một chút, tốt nhất đừng để đệ tử của ta đến làm loạn.”

Sắc mặt Huyền Hư cùng Tế Chi trong nháy mắt liền trắng bệch.

Mặc dù bọn họ được ca ngợi là thiên tài trăm năm khó gặp của Tu chân giới, nhưng năng lực hai người bọn họ cộng lại cũng không đủ trước mặt vị ma quân này.

Tôi thấy môi Tế Chi khẽ nhếch, nhìn dáng vẻ như muốn nói cái gì, lại bị Huyền Hư ngăn lại.

Huyền Hư ánh mắt thâm trầm mà nhìn tôi một cái, sau đó mang theo Tế Chi phất tay áo bỏ đi.

Cả người tôi thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm: “Làm ta sợ muốn ch.ết.”

“Ừm, Chi Chi chịu ủy khuất rồi.” Đàm Tễ ôm lấy tôi, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng tôi, động tác này làm tôi sửng sốt.

Điều tiếp theo khiến tôi càng khiếp sợ hơn nữa là…

Đàm Tễ cúi đầu, dưới ánh mắt không thể tin tưởng của tôi, hôn… hôn mí mắt tôi.

Giọng hắn nghe tràn đầy ủy khuất, khiến trái tim tôi đau đớn không thể giải thích được.

Hắn nói: “Phu nhân, vi phu tìm nàng lâu như vậy, tại sao nàng không nhớ tới ta?”

Cốt truyện bắt đầu phát triển theo hướng khó hiểu.

Tôi sửng sốt một lúc lâu, lâu đến nỗi Đàm Tễ đặc biệt thật cẩn thận vén mớ tóc lòa xòa trên trán tôi và kẹp ra sau tai, tôi vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Ánh mắt tôi dại ra mà nhìn nam nhân mặt như quan ngọc trước mắt, thế nào cũng không thể tưởng được chính mình đã từng có khả năng có một đoạn quá khứ với hắn.

“Phu nhân.” Đàm Tễ giống như gọi đến nghiện, một tiếng lại một tiếng mà gọi tôi. “Ta khó chịu.”

“A?”

Tôi đột nhiên phục hồi tinh thần, cũng quên giãy giụa thoát khỏi tay Đàm Tễ: “Ngươi khó chịu thế nào? Có phải Huyền Hư làm ngươi bị thương không?”

Đàm Tễ ủy ủy khuất khuất mà nhìn tôi: “Phu nhân không để ý tới ta.”

Tôi sửng sốt, sau đó cũng không biết vì cái gì, dường như chột dạ sờ sờ cái mũi: “Chính là…”

Đàm Tễ không nói.

Đôi mắt hắn hơi híp lại, ngày thường ánh mắt đào hoa thâm tình giờ nhiễm chút hơi nước, lại mím môi, nhìn qua đặc biệt ủy khuất.

Hắn nhìn tôi, tôi hoảng.

Cúi đầu không nhìn tôi, tôi càng hoảng.

Tôi duỗi tay đỡ lấy mặt hắn, dịu dàng nói: “Đừng thương tâm, trở về ta hầm canh xương hầm cho ngươi uống được không? Còn có cà chua thịt bò nạm! Sườn heo chua ngọt!”

Ánh mắt Đàm Tễ sáng lên, sau đó lại chớp chớp mắt.

Tôi hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Đàm Tễ trầm mặc một hồi lâu: “Phu nhân bây giờ giống như lúc dỗ Thuỵ Tuyết vậy.”

“Thuỵ Tuyết là ai?”

Trái tim tôi ngừng một nhịp.

Không phải là hài tử chứ? Đã có hài tử rồi?!

Đàm Tễ bĩu môi: “Là hổ con nuôi trong nhà, phu nhân một lần uống say đã mang về, nói cái gì muốn trải nghiệm cảm giác sung sướng khi làm sen xúc phân… Còn đuổi vi phu xuống ngủ dưới đất, muốn ôm Thuỵ Tuyết ngủ.”

Tôi ngượng ngùng cười.

Đó thực sự là điều tôi có thể làm.

Nhưng mà, lúc ấy… có phải tôi còn chưa xuyên qua?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.