Xuyên Thành Độc Phụ Của Phản Diện

Chương 3



Chương 3:

Cố Quân Từ và mấy người mặc âu phục ngồi cạnh nhau — ăn cơm hộp, mặc dù có chút lạ, nhưng hắn xem ra cũng không khó chịu, khi ăn cơm còn cùng người bên cạnh nói chuyện.

Nhưng tôi vẫn thấy đau lòng, tôi nhớ trong tiểu thuyết miêu tả hắn là bá đạo tổng tài truyền thống đặc thù — bệnh dạ dày.

Đồ bên ngoài nặng dầu nặng muối, cũng khó cho hắn ăn những thứ này. Bất quá nghĩ đến hắn ở nhà toàn ăn mì gói, đủ để thấy cuộc sống bây giờ với hắn mà nói là chênh lệch cỡ nào.

Tôi không có tiến lên quấy rầy, chỉ là hỏi hắn khi nào tan tầm, có về nhà ăn cơm không.

Nhận được lời khẳng định, tôi quay đầu đi chợ mua gà, trở về nhà lại bận bịu lăn qua lăn lại.

Cố Quân Từ khi về nhà, hương thơm của canh gà bay khắp phòng.

Hắn ngơ ngác nhìn trên bàn, ánh mắt có chút mù mờ.

“Về rồi à, vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”

Cố Quân Từ rõ ràng chủ động một chút, rửa tay xong lại tới phòng bếp giúp tôi bưng thức ăn.

“Đều là cô làm?”

“ Ừ.”

Tôi lại bổ sung: “Tôi làm theo video, cũng không rất khó.”

Tôi hướng về hắn mỉm cười: “Cũng không tệ lắm phải không?”

“ Rất ngon!”

Nghe, Cố Quân Từ khen, dái tai tôi có chút ửng hồng.

Trong lòng tôi vui lên, không ngờ nam phụ độc ác cũng rất có tính người.

Tôi múc bát canh đưa cho hắn: “Anh dạ dày không tốt, uống chút canh trước cho ấm bụng.”

“Ngon lắm.”

“Anh thích là được.”

tôi kỳ thực đặc biệt thích nấu cơm cho người khác, nhìn người khác ăn ngon tôi cũng thấy rất thoả mãn.

Thấy Cố Quân Từ ăn vui vẻ, tôi cũng buông lỏng không ít, thuận miệng nói: “ Đồ bên ngoài không tốt, nếu buổi trưa anh bận không về được, tôi sẽ nấu đem qua.”

Cố Quân Từ ngơ ngẩn nhìn tôi.

Tôi cười giải thích: “Tôi đi mua thức ăn tình cờ thấy anh ăn cơm hộp… Anh kiếm tiền khổ cực như vậy, tôi cũng muốn làm chút chuyện.”

Đáy mắt Cố Quân Từ thoáng qua một chút giảo hoạt. “ Vậy làm phiền vợ đưa cơm qua cho tôi.”

Hắn gọi một tiếng “Vợ”, tay tôi run, suýt nữa rớt đũa.

Nhưng tôi thất lễ, ý cười trong mắt Cố Quân Từ càng rõ ràng.

Hắn để đũa xuống, lau miệng, nhìn tôi trịnh trọng nói: “Vợ, chúng tôi hoà thuận quá đi.”

7

Sau khi ăn xong, Cố Quân Từ chủ động gánh vác việc rửa bát.

Hắn hẳn là không quen làm loại chuyện như vậy, mặc dù lóng ngóng, nhưng tôi khuyến khích tính tự giác này.

Tôi lấy một quả dâu tây đưa cho hắn, cười híp mắt nói: “ Nấu cơm không rửa bát, đây là trong gia quy nhé!”

Cố Quân Từ hơi cúi đầu ăn quả dâu trên tay tôi, cánh môi chạm phải đầu ngón tay, tôi có chút rùng mình rút về tay.

Tôi đem dâu tây để trong phòng khách, lại bắt đầu thanh lý quần áo và túi xách.

Buổi trưa, lại bán được mấy bộ, tôi tính toán, khi bán hết, trong tay tôi có mấy chục vạn, mua một căn nhà nhỏ không thành vấn đề.

Cố Quân Từ rửa bát ra, liền thấy tôi và anh chàng chuyển phát nhanh đối chiếu địa chỉ.

Hắn lặng lẽ nhìn người mang đồ đi, đáy mắt có chút phức tạp.

Hắn đột nhiên mở miệng: “Vợ, em đang làm cái gì vậy?”

“Tôi đem túi xách và quần áo không cần đi bán , những thứ này quá nhiều chiếm diện tích, với lại tôi cũng không dùng được.”

Cố Quân Từ đáy mắt kỳ lạ.

“Nhưng trước đây không phải em thích nhất những thứ này sao? Với lại… Chúng ta bây giờ vẫn chưa tới mức em phải bán đồ như vậy.”

“Trước đây thích, hiện tại cảm thấy… Cũng chỉ có như thế, kỳ thực chủ yếu là cảm thấy chiếm diện tích quá. Những thứ tôi không dùng, đổi thành tiền vẫn tốt hơn.”

“Được, sau này mua mới cho em.”

Tôi nghĩ thầm, những thứ này mấy chục vạn, thực sự là tôi tiêu phí sài hoang phí.

Bất quá đàn ông mà, cũng đều có lòng tự trọng.

Tôi cười nói với hắn: “ Được, sau này chờ anh mua mới cho tôi.”

Cố Quân Từ cũng tới giúp tôi thu dọn.

Cho đến khi chuyển phát nhanh đi, hắn đột nhiên ôm tôi.

Hơi thở hắn bao vây lấy toàn thân, tôi có một chút không tự nhiên.

Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp: “Vợ, tôi sẽ chăm chỉ kiếm tiền!”

“ Được, tôi tin anh, anh nhất định có thể.”

8

Cố Quân Từ dường như bừng lên ý chí chiến đấu, cả đêm bận rộn trong phòng , tôi chỉ có thể nghe thấy lờ mờ tiếng bàn phím.

Sớm tinh mơ ngày hôm sau, tôi mơ mơ màng màng thức dậy rửa mặt, tiềm thức cảm thấy có chút kỳ quái, đẩy cửa ra chốc lát giật mình tỉnh giấc.

Bốn mắt nhìn nhau, lúng túng lan tràn.

Tôi “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, ném một câu “Xin lỗi, tôi không biết bên trong có người” liền đem mình vùi vào trong chăn.

Đụng mặt ông chồng danh nghĩa đang đi vệ sinh gì gì đó, quả thực quá xấu hổ…

Tôi lo nghĩ trên giường lăn qua lăn lại, thẳng tới cửa vang lên một tiếng cười nhẹ, tôi cọ mình một chút ngồi dậy.

“Vợ… Em đừng xấu hổ, vợ nhìn thấy của chồng cũng rất bình thường.”

“…”

“Hay là…” Cố Quân Từ ý xấu xa đùa tôi. “Em ghét bỏ tôi, đàn ông đi vệ sinh chính là như thế.”

Tôi lúng túng không biết làm sao, hét lên: “Im miệng đi.”

Nhìn ra Cố Quân Từ tâm tình rất tốt, bóng lưng lộ ra vui mừng.

Đồ đàn ông biến thái!

Tôi xấu hổ muốn chết, hắn lại ăn rất ngon, sau khi ăn xong liền ngồi trên xô pha xem tin tức.

“Anh hôm nay không đi làm?”

“Hôm nay cuối tuần.”

Ồ, nghề tự do, đối ngày làm việc không có khái niệm gì.

Tôi tiếp tục ôm notebook vẽ tranh, Cố Quân Từ hiếu kỳ vươn cổ nhìn.

“Em vẽ rất đẹp đấy.”

Tôi có chút đắc ý: “Đây là tôi tiếp thương đơn. Tôi không nói quá, tôi có thể kiếm tiền nuôi anh nga!”

Tôi một mặt vẽ tranh một mặt cùng hắn chia sẻ kế hoạch của tôi, nói muốn mua nhà trong thời gian ngắn.

Cố Quân Từ tự dưng ôm tôi: “Vợ, cưới được em thật là may mắn.”

Tôi: …

Quả nhiên là thoát ly tình tiết, nam phụ độc ác vẫn sẽ động tâm với người khác.

9

Cố Quân Từ ôm tôi cọ cọ, đột nhiên đứng dậy.

“Làm gì?”

“ Đi kiếm tiền!”

“Ha?”

” Vợ của tôi nỗ lực như thế, tôi có tư cách gì lười biếng!”

“Ha?”

Cố Quân Từ đứng dậy mặc vào áo khoác: “Vợ, buổi tối làm phiền em đưa cơm cho tôi, tôi đi làm việc!”

Tôi nhìn dáng vẻ hấp tấp của Cố Quân Từ, còn đâu dáng vẻ mỹ nam lạnh lùng trong tiểu thuyết, thế nào mà thoát ly tình tiết tính cách cũng nhảy thoát.

Nói xấu thì nói, buổi tối tôi vẫn làm vài món đến công ty Cố Quân Từ cùng ăn.

Hắn hiện tại cùng mấy người bạn ở lăn qua lăn lại cái gì trò chơi trực tuyến, tôi không hiểu lắm, chỉ biết Cố thị trước đây nghiệp vụ hoàn toàn không liên quan gì, là một lĩnh vực hoàn toàn mới.

Tôi trước từng đến đây, rất nhanh tìm được phòng làm việc của Cố Quân Từ, nhưng cách cửa, lại nghe thấy giọng nói phụ nữ.

“Quân Từ, đừng cố chấp, để Liêm cảnh giúp đỡ đi, anh như bây giờ tôi thật rất thương.”

“Cho dù anh không vì mình suy nghĩ, cũng nên nghĩ cho Tuệ Hoà. Cô ấy là thiên kim tiểu thư, theo anh sống những ngày vất vả, anh không đau lòng sao?”

“Anh có thực lực, hà tất phải hạ mình ở công ty nhỏ này, qua chỗ Liêm Cảnh đi, chúng ta là bạn nhiều năm, lẽ nào anh ấy lại đối xử tệ với anh.”

Thanh âm mềm mại, Kiều Kiều – nữ chính của truyện.

Tôi là thật không hiểu cô ấy có ý gì, biết rõ Cố Quân Từ và chồng cô ấy là tình địch, bảo hắn làm công cho nam chính, lẽ nào không có nam phụ độc ác và bia đỡ đạn nữ phụ bọn họ tình yêu liền bất chuyển ư?

Lẽ nào chúng tôi phải là tiện nhân, còn bọn họ mới là chính nhân!

Tôi đang xoắn xuýt, văng vẳng bên tai giọng của đồng nghiệp Cố Quân Từ.

“Chị dâu tới à, sao lại đứng cửa thế!”

Đồng nghiệp nhiệt tình đẩy cửa ra: “Lão đại, chị dâu lại tới đưa cơm cho anh!”

Vừa mắt một đôi nam nữ đứng đối diện, xem ra… Rất xứng.

Đồng nghiệp nhiệt tình kia cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, lúng túng cười: “Kia cái gì… lão đại, anh bận trước đi.”

Sau đó, liền bỏ chạy…

Tôi: …

Tôi cũng muốn bỏ chạy a!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.