Yêu Em Từ Một Pha Sốt

Đọc truyện full



Khi xin nghỉ phép, tôi lỡ tay gõ thiếu chữ h trong câu “Tôi bị sốt” (我发烧了) rồi gửi thẳng cho tổng tài. Đầu óc choáng váng, tôi gửi tin nhắn lia lịa:

“Anh Phó, làm ơn cho em đi!”
“Xin anh thương em một chút!”
“Em chịu hết nổi rồi!”
Và kết lại bằng một cú chốt: “Hu hu, giờ em chỉ muốn ngủ thôi!”

Tổng tài đọc xong, im lặng năm phút, rồi nhắn lại: “Chịu đựng thêm chút được không? Anh còn đang họp.”


Tôi nghiến răng nhìn cái lịch trình kín mít của Phó Dịch mà tức muốn lật bàn. Rút nhiệt kế ra — 38,6 độ.
Xoa trán, lết người nhắn thêm:
“Anh Phó, có chuyện gấp… Tôi bị sốt rồi.”

Ý tôi là: xin nghỉ. Anh muốn lôi ai đi công tác thì lôi – chú Triệu hói, chú Lý da ngăm gì đó cũng được.
Gửi xong, tôi nuốt thuốc hạ sốt rồi nằm bẹp dí như cá khô, không hề biết mình gõ thiếu chữ h.

Tức là thay vì “sốt”, tin nhắn lại thành:
“Tôi bị… nứng.”

Ngay lập tức, Phó Dịch nhắn lại:
“?”
“Ý gì vậy?”

Tôi suýt sặc thuốc. Tên này tàn nhẫn thật sự!
Tôi vừa khóc vừa bấm loạn bàn phím:

“Ý đen đó chứ còn gì! Tôi làm việc quần quật hơn năm trời, giờ ốm lả, xin nghỉ một ngày cũng không được sao?
Chúng ta từng là bạn học cơ mà!
Anh đừng làm Phó bóc lột nữa!”

Nước mắt tôi rơi lộp độp lên màn hình, vô tình mở nhầm sang trang nợ tiền.
Màn hình hiện rõ rành rành: “Cần thanh toán: 2.500.”

Tôi lập tức muốn rút lại tin nhắn, nhưng lại bấm nhầm sang xoá hết hội thoại. Hoảng quá, tôi xóa sạch luôn lịch sử trò chuyện.

Năm giây sau, tin nhắn đến: “Em chắc chứ?”

TV lúc đó chiếu cảnh nữ phụ quỳ dưới mưa.
Tôi chợt loé sáng:

“Anh Phó! Xin hãy chiều tôi!
Xin anh thương tôi một lần thôi!
Tôi thật sự không trụ nổi nữa rồi!”

Đến nước này, tôi có là trâu là ngựa cũng chẳng dám xin nghỉ lần hai.

Thuốc bắt đầu ngấm. Tôi hoa mắt chóng mặt. Nghĩ bụng:
Năn nỉ cũng năn rồi, sống chết tới đâu thì tới.

Gõ câu cuối cùng trước khi lịm đi: “Hu hu, giờ tôi chỉ muốn ngủ…”

Bên kia màn hình, Phó Dịch – vest chỉnh tề, mặt lạnh như băng – nhìn chằm chằm dòng tin nhắn vừa nhận:
“Giờ tôi chỉ muốn ngủ với anh.”

Khóe môi anh giật nhẹ. Một tay kéo lỏng cà vạt, tay kia lật tài liệu, giọng đều đều:
“Chịu đựng thêm chút được không?
Anh còn một cuộc họp nữa.”


Tôi ngủ say như chết.
Say tới mức khi rớt từ sofa xuống sàn, tôi còn tưởng… mình vừa được chôn sống.

“A đau!”
Tôi rên rỉ, lồm cồm bò dậy như zombie.

Một bóng áo blouse trắng lướt ngang, giọng cà khịa bật nóc:
“Ốm không chịu đi viện, chỉ giỏi làm phiền người ta.”

Hoài Xuyên – anh trai tôi – vừa nói vừa dúi cho tôi vỉ thuốc:
“Bệnh viện đông như chợ, tôi phải thân chinh đến tận nơi khám cho cô đấy.”

Xong anh lạnh lùng giật miếng dán hạ sốt, bốp! một tiếng dán thẳng lên trán tôi, không thèm nương tay:
“Dậy. Đi viện xét nghiệm máu.”

Anh nghiến răng:
“Kiếp trước chắc tôi thiếu nợ cô… Chỉ cái theo dõi sức khỏe mà bắt tôi dùng cả điện thoại cá nhân liên kết.”

Tôi nhìn anh trai mình.

Ừm.
Mặt anh đơ như tượng.
Rõ là đang có biến.
Không phải diễn – là bực thật.

Tôi sợ cảnh cũ tái diễn – lần trước vừa trái gió trở trời, anh tóm gáy tôi méc mẹ không chớp mắt.
Lần này không dám manh động, tôi bật dậy ngay như lò xo.

Vừa chạm vào điện thoại thì… ting!

Tin nhắn hiện lên:
“Chịu đựng thêm chút được không?
Anh còn một cuộc họp nữa.”

“Anh ra ngoài rồi, em ở đâu?”

Tôi nhìn chằm chằm vào… 32 cuộc gọi nhỡ từ Phó Dịch.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng như vừa chạy 5 vòng quanh sân trường.

Tay run, đầu óc rối bời chưa kịp tính đường rút thì chuông điện thoại reo lần nữa.

Giọng nam trầm lạnh như đá núi:
“Lâm Lộc, còn biết bắt máy cơ à. Gửi anh số phòng.”

Tôi nuốt nước bọt cái ực.

Aaaa… tiêu rồi.

Nói ra thì… tôi đã tự ý “biến mất” suốt ba tiếng.
Không xin phép.
Không báo cáo.
Không để lại một lời nhắn.

Mà tôi lại là trợ lý riêng, duy nhất, độc quyền của Phó tổng…

Lẽ nào anh ta muốn đích thân mò tới truy sát tôi?

Tôi im lặng, chưa kịp đáp thì bên kia đã đè giọng xuống, nghe mà gai sống lưng:
“Muốn để anh ngồi trong xe đợi em đến sáng à?”

Tôi méo mặt, chỉ muốn gào khóc nhưng nước mắt… không thèm rơi.

Nhìn sang Hoài Xuyên đang đứng bên, tôi khẽ nói nhỏ:
“Anh về trước đi. Em gọi lại cho anh sau.”

Tay thì chắp lại cầu xin.
Hoài Xuyên không nói một lời, chỉ lặng lẽ bấm điện thoại.
Chắc 100% là nhắn má tôi.

Tôi lập tức quay về vai diễn bé ngoan biết lỗi, bắt máy lại:
“Anh Phó ơi… anh vẫn chưa đi công tác ạ?”

Anh im lặng.
Một giây. Hai giây. Ba giây.

“Chỗ em còn ai nữa?” – giọng vẫn trầm nhưng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Tôi ho khan, đổi tông ngay lập tức:
“Không không! Em khỏe rồi!
Thật sự!
Giờ em đến liền!”

Không đợi anh nói thêm, tôi tự động tắt máy.
Vừa bước ra thì… đụng mặt tổng tài đang đứng sừng sững ngoài cửa.

Phó Dịch nhìn tôi từ đầu tới chân, mắt dừng lại trên gò má đỏ hồng vì sốt.
Im lặng.

Tôi nín thở.

Một giây sau, anh nghẹn giọng:
“Em… khoẻ rồi á?”

Tôi ngẩn người. Là anh đang móc mỉa tôi đó hả?

Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

Ừ, khỏe… khỏe một cách hú vía!


Trên đường phóng tới chỗ hẹn, tôi vừa chạy vừa suy nghĩ.

Phó Dịch là kiểu đàn ông cuồng công việc, cực kỳ dị ứng với người đi làm mà còn ốm li bì.

Trước đây, trợ lý da ngăm tên Tiểu Lý từng xin làm tổng trợ lý.
Ngay tại chỗ, bị Phó tổng phán một câu bay màu luôn:

“Mặt đầy mụn là dấu hiệu rối loạn nội tiết. Kiểu gì sau này cũng hay nhập viện. Đến lúc đó ai làm hết việc?”

Tôi đứng cạnh mà ôm hồ sơ lạnh sống lưng.

Từ đó tôi hiểu ra chân lý: “Ốm đau là tội lỗi. Nghỉ làm là đại nghịch.”

Thế nên lần này tôi bị sốt đúng dịp dự án quan trọng, chắc chắn là bị ghim rồi.

Không do dự, tôi lột miếng dán hạ sốt ra cái roẹt.

Lên xe.

Phó Dịch liếc tôi qua cặp kính gọng vàng, ánh mắt đào hoa nheo lại đầy nghi vấn:

“Cô khỏi rồi à?”

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt tôi, hai má ửng đỏ rực rỡ.

“Cô tìm người khác rồi?” – giọng anh đều đều, mà nghe cứ như tra hỏi ngoại tình.

Tôi mù mờ: Gì cơ? Tìm ai?

Rồi chợt hiểu ra: À, chắc anh tức vì tôi nhờ người khác mang thuốc.

Tôi cười hề hề, liếc đồng hồ:
“Ba tiếng rồi, bảo đảm khỏi 100%.”

Không thấy mặt anh đang đen như đáy nồi, tôi còn hớn hở khoe tin nhắn Hoài Xuyên vừa gửi:

“Nhớ gặp tôi tối nay.”

Tôi vẫy vẫy điện thoại trước mặt Phó bóc lột, tự tin như mới thắng số đề:

“Anh ấy vừa đến, thuốc vào phát là tỉnh liền. Không lây…”

Cho anh đâu.

Chưa kịp hết câu thì bị cắt phăng:

“Lái xe.” – giọng Phó Dịch lạnh như nước đá Sapa.

Ánh mắt anh liếc sang chiếc váy bút chì của tôi đang lệch bên.

Mặt anh đen thêm một tầng nữa.

Tôi lúng túng chỉnh váy, chỉnh tư thế, ép bản thân nhập chế độ trợ lý chuyên nghiệp.

Dọc đường, Phó bóc lột im như tượng, chỉ ném đúng một câu:

“Chỉnh lại tư thế ngồi.”

Hết.

Không một lời dư thừa.

Tôi thở dài trong lòng:
Gì mà gắt thế…
Tôi sốt đến xỉu, ngủ chưa đủ giấc, váy lệch một chút thì có gì ghê gớm?

Trời nhá nhem.

Tôi nhìn nghiêng gương mặt Phó Dịch, đẹp, lạnh, khí chất.

Tự dưng nhớ năm tôi 18 tuổi, trong lớp học cũng có một lần như thế…
Cũng ngẩn người nhìn góc nghiêng ấy.
Cũng tim đập thình thịch y chang thế này.

Chỉ khác là…
Giờ thì góc nghiêng ấy đang muốn bóp cổ tôi.


Hồi đó, Phó Dịch vẫn là nam sinh sơ mi trắng sáng sủa, còn tôi thì chưa biến thành nô lệ tư bản.

Tôi là hoa khôi chính hiệu, kiêm nữ chính quốc dân trong cặp đôi được lớp đẩy thuyền mạnh nhất với anh.

Thời học sinh khô khan, bạn bè giải trí bằng cách ghép đôi trai xinh gái đẹp. Thế là tôi và Phó Dịch bị gán chung vào đủ loại hoạt động nhóm.

Dần dà, tin đồn lan khắp nơi: “Này, hình như hai người ấy yêu nhau đó!”
Nghe bảo còn có người tận mắt thấy Phó Dịch cầm thư tình đứng dưới lầu tỏ tình với tôi. Sau đó, mẹ tôi nghi ngờ, sai Đoạn Hoài Xuyên tới điều tra.

Tôi chống nạnh, nghiêm mặt phủ nhận:

“Sao có thể chứ! Toàn là tin vịt! Tôi với Phó Dịch chỉ là quan hệ… làm việc chung thôi!”

Tuy ngoài các hoạt động nhóm ra thì hai đứa chẳng nói riêng mấy câu, nhưng thật ra tôi đã thầm cảm nắng anh từ lúc nào không hay.

Nhớ tới đống tin đồn y như thật ấy, mặt tôi đỏ như cà chua chín.

Tôi thầm hạ quyết tâm: “Phải cưa bằng được!”

Và rồi… Phó Dịch bốc hơi.

Huỷ sạch mọi lịch hoạt động chung. Nghe đồn nhà anh định sắp đặt hôn sự.

Đối tượng? Chính là nữ thần khoa Mỹ thuật – Thẩm Uyển.

Tôi nghĩ chắc anh muốn né thị phi, giữ gìn hình ảnh.

Thế là mối tình đầu non nớt của tôi bị delete không thương tiếc.

Không ngờ đời đúng là vòng quay định mệnh, người tôi từng thầm yêu, giờ thành ông chủ.

Mới đầu tôi còn tim đập chân run, tưởng thời tới cản không kịp. Ai ngờ Thẩm Uyển giờ thành minh tinh nổi tiếng,
Thi thoảng lại ghé công ty, đóng cửa ngồi riêng với Phó Dịch, không biết làm gì bên trong…

Hôm tôi chính thức quay lại gặp Phó tổng, trớ trêu thay, Thẩm Uyển cũng có mặt.

Trưởng phòng nhân sự cười niềm nở: “Ủa, Tiểu Lâm với Tổng Phó học cùng trường hả? Quen nhau à?”

Tôi nhìn Thẩm Uyển. Rồi nhìn Phó Dịch – gương mặt hơi… căng căng.

Bộ não nhanh nhạy của tôi lập tức phản ứng:

“Không quen. Không thân. Tôi không có chút nào ấn tượng với Tổng Phó hết.”

Tôi mỉm cười tươi rói, nhấn mạnh hai chữ chút nào.

Ngay sau đó, Phó Dịch bất ngờ nghiêng người sát lại, cắt đứt mạch hồi tưởng ngôn tình của tôi.

Hơi thở ấm áp phả lên má, ánh mắt anh nóng rực như muốn thiêu rụi ai đó.

Tôi ngẩng đầu… suýt thì môi chạm môi.

“Anh… anh anh…”

Tôi lắp bắp như máy chạy pin yếu.

Phó Dịch nhìn tôi rất lâu, giọng trầm khàn, đầy khiêu khích:

“Anh tập gym đều đặn. Mà hắn còn giỏi hơn anh à?”


Đây gọi là gì nhỉ… lòng tự ái trỗi dậy không kiểm soát của đàn ông?

Tôi cảm nhận rõ đôi chân dài của Phó Dịch khẽ cử động, tiện thể bao vây luôn tôi.

Toát mồ hôi hột.

Tôi ngơ ngác đáp lấy lệ:

“Về dáng thì chắc không bằng anh… Nhưng mà… người ta có kinh nghiệm.”

Dù sao Đoạn Hoài Xuyên cũng xuất thân từ nhà toàn bác sĩ, biết cách chăm sóc là chuyện đương nhiên!

Không biết có phải tôi ảo giác không…

Mắt Phó Dịch đỏ lên thật sự.

Anh từ từ tiến sát. Yết hầu khẽ động. Rồi đột ngột… cúi xuống!

Khoan đã, anh tính làm gì?

Tôi chưa kịp né, thì…

Anh không hôn môi. Anh cắn… vành tai tôi!

Tê rần nguyên người!

“Phó Dịch!!” Tôi hét lên.

Chỉ vì tôi nghỉ ba tiếng mà trả đũa kiểu tăng động hormone vậy á?

Tôi tức run người: “Anh đòi phản ứng sinh lý mà tôi kiểm soát được chắc?! Tôi nhắn anh trước rồi còn gì, lỗi của ai hả? Ai bảo anh không rep ngay!”

Vừa nói vừa sờ tay, da gà nổi nguyên cánh tay.

Tất cả cũng chỉ vì mức lương ba mươi hai triệu/tháng và một đống túi hiệu đi công tác thôi mà!
Tôi nhịn!

Tôi còn tưởng anh sẽ đuổi tôi xuống xe cho hả giận.

Ai ngờ… Phó Dịch lại chỉ “ừ” một tiếng, giọng trầm trầm: “Lần sau anh sẽ để ý.”

Rồi anh chỉnh lại tư thế, nói gọn lỏn:

“Xuống xe đi. Công tác lần này ở phòng tổng thống. Em ở phòng kế bên. Không được đi đâu.”

Mắt tôi sáng như đèn pin:

“Phòng tiêu chuẩn là được rồi mà? Phòng tổng thống đổi ra tiền mặt được không?”

Phó Dịch liếc tôi như nhìn sinh vật lạ: “Không.”

Vài giây sau, chắc là đấu tranh tư tưởng xong…

Anh nghiến răng:

“Thêm năm triệu phụ cấp.”

Tôi lập tức lôi ra tờ lịch trình dài như sớ Táo Quân:

“Sáng mai anh ăn bánh kẹp trứng cuộn, tương ớt một gói hay hai? Cúc áo cài theo chiều kim đồng hồ hay ngược chiều? Trà detox hay cà phê đá không đường?”

Nhục nhã? Cái gì cơ?

Tổng tài tức đỏ mặt thì đã sao?

Lương + phụ cấp 37 triệu, nhục cũng thấy… thơm.


Sau chuyến bay dài như phim truyền hình 100 tập, cuối cùng cũng lết được tới khách sạn lúc gà còn chưa gáy.

Thu dọn đồ xong xuôi, tôi chợt nhớ ra một chuyện động trời—
quên mang thuốc!

Thuốc do Đoạn Hoài Xuyên kê, thứ cứu mạng của tôi mỗi lần sốt.

Sờ trán… thấy cũng còn sống. Tạm thời chưa cần gọi 115.

Dù gì thuốc anh ấy cho cũng chuẩn, uống cái khỏi luôn.

Phó Dịch vừa tắm xong bước ra, khăn quấn hờ, nước còn nhỏ từ yết hầu xuống… chảy qua cơ ngực, rắn như tường gạch lát men.

Tôi vội vàng quay mặt đi, sợ hít mạnh trúng “sáu múi”.

Thế mà anh ta còn nghiêm mặt dặn dò: “Không được đi đâu.”

Vâng. Vẫn giận vụ tôi “mất tích” ba tiếng hôm trước.

Tôi ngoan ngoãn sang phòng bên, chuẩn bị lăn ra ngủ thì cơn sốt quay lại đập vào đầu như búa tạ.

Nhìn đồng hồ, giờ này chắc Hoài Xuyên mới tan ca. Không dám làm phiền, sợ anh lăn đùng ra trước tôi.

Tôi tháo vòng theo dõi sức khoẻ, gọi ngay cho nhỏ bạn thân:
“Chạy qua nhà tao lấy thuốc, ship gấp tới đây nha.”

Trong lúc đợi, tôi nằm bẹp dưới sàn cho mát, tiện tám luôn:

“Vừa nãy mày tới đúng lúc gặp anh tao. Tao còn nghe thấy có tiếng nước trong phòng tắm, nên mày xông vào luôn.”

Tôi hét vào điện thoại:

“CÁI GÌ?! MÀY NHÌN THẤY HẾT RỒI Á?!”

Sực nhớ bên cạnh là Phó Dịch, tôi lập tức hạ volume.

Một lúc sau, nằm lăn qua lăn lại trên sàn, tôi rên khẽ: “Cứng thật… nhưng mà… mát thật…”

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Tôi vừa hé cửa ra thì…

BỊ PHÓ DỊCH BẾ BỔNG LÊN.

Cơ bụng anh ta áp sát, nóng hầm hập như chảo rang.

Phó Dịch nhìn tôi, giọng trầm thấp: “Lại bày trò gì nữa đây?”


Người tôi nóng ran, đầu óc quay cuồng.
Tôi chỉ còn biết gật gù thừa nhận—
Vâng, lại sốt rồi.

Phó Dịch cúi xuống, giọng trầm khàn như rót mật:

“Muốn hạ sốt không? Thử anh xem. Anh hít đất đỉnh lắm.”

“Hả??”

Tôi còn chưa kịp hiểu gì, thì đã bị anh ta ôm gọn vào lòng.
Bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng hét:

“Lâm Lộc?! Nhà mày có đàn ông á?!”

Vài giây sau—

Lẫn trong tiếng sột soạt, là một chất giọng quen thuộc, đầy sát khí:

“Đàn ông?! Mày nói đang đi công tác mà?!”

Là Đoạn Hoài Xuyên.

Giọng anh nghiến từng chữ, như đang ném thẳng dao găm vào tim tôi.

Tôi, một đứa yếu tim, dễ lú, lập tức quên béng một điều cực kỳ quan trọng:

Tại sao hai người này lại… ở chung một chỗ?!!

Tôi lắp bắp: “Là… sếp em.”

Hoài Xuyên cười lạnh:

“Sếp? Mày từng nói sếp mày bụng bia hói đầu, mặt nham hiểm như nhân vật phản diện, giờ lại ngủ cùng phòng?”

Tôi toát mồ hôi, lỡ tay… bật loa ngoài.

Tiếp theo là giọng anh vang vọng cả căn phòng khách sạn sang chảnh:

“Cái ông Phó bóc lột mày từng kể là bụng to tám tháng, hói theo kiểu bản đồ Địa Trung Hải, không phải chính là hắn à?!”

Tôi bật chế độ chống cháy:

“Không phải đâu! Người đó… là người khác cơ!”

Nhưng… khoan!?

Tôi chợt phát hiện ánh mắt của Phó Dịch sáng lên như đèn pin có sát khí, phát tia lửa xanh lè.

Giọng Đoạn Hoài Xuyên vẫn không ngừng tra tấn lỗ tai tôi:

“Không phải hắn? Thế cái người trong danh bạ mày lưu là ‘Tên tư bản đáng ghét nhất vũ trụ’ là ai?”

“Hay người mày từng pha nước muối sinh lý vào cà phê cũng không phải hắn?!”

Tôi xỉu ngang trong lòng Phó Dịch.

Còn Hoài Xuyên thì kết thúc màn tra khảo bằng một câu lạnh gáy:

“Lâm Lộc, đừng có tự đào hố chôn mình.”


“Tút… tút… tút…”

Cuối cùng cuộc gọi cũng cúp.

Tôi không dám ngẩng mặt. Mùi sữa tắm thơm nhè nhẹ từ người Phó Dịch cứ quanh quẩn sát mũi tôi.

Trên đầu, giọng trầm trầm vang xuống:

“Địa Trung Hải? Hói? Bụng bầu tám tháng?”

Tôi đông cứng.

“Nghe em chối… à nhầm, nghe em giải thích đã!”

Tôi nghĩ phen này chắc xách vali về nước là vừa, thậm chí còn bị đá ra giữa đường.

Không ngờ, sau vài giây yên lặng, anh nghiêm túc hỏi:

“Là người em từng thân thiết? Quen lâu chưa? Quan hệ ổn không, hay dạng… chập chờn sóng yếu?”

Ủa? Hỏi như kiểu phỏng vấn tiền sử người yêu cũ vậy?

Tôi ngoan ngoãn khai báo:

“Quen từ năm mười tuổi… chắc là ổn định…”

Mẹ ảnh là vợ cả của ba tôi. Sinh xong thì mất. Ba tôi sợ mẹ tôi biết mình có “gói hàng to đùng” nên đổi họ anh, gửi về nhà ngoại. Tới năm mười tuổi, anh mới được rước về, sống chung một nhà.

Từ nhỏ ảnh đã kiểu học bá im lặng, mẹ tôi thì thương ảnh hết phần thiên hạ, nên ảnh quản tôi như… trại lính tư nhân.

Tôi thì vừa phục vừa sợ, yêu ghét lẫn lộn.

“Đoạn Hoài Xuyên, ảnh…”

Tôi đang tính nói “ảnh dữ như hổ đói”, thì bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Phó Dịch. Ảnh nhìn tôi như chó bự bị chủ quên vuốt lông.

“Cái người mà hồi cấp ba em bảo với ảnh là ‘tôi với sếp chỉ hợp tác công việc’… là tôi hả?”

Anh thở hắt, cơ ngực căng lên như sắp gồng xả giận.

Tôi ho khan, nuốt nước miếng:

“…Ừm.”

“Thế lần trước em cũng lừa tôi? Hai người vẫn đang dính nhau à?”

Anh lầm bầm như đang đánh cờ với chính mình, rồi buông tôi ra:

“Thôi… bỏ đi.”

Giọng anh cụp xuống, y như cún to vừa bị đá văng cái bát cơm.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại.

Ứng dụng “Mắt To” của Thẩm Uyển vừa hiện status:
“Muốn gặp người mình muốn gặp.”

Địa điểm: Gần đây.

Tôi sáng mắt — Thẩm Uyển mới dính phốt, chắc muốn kiếm người dỗ.

Ngay sau đó, cô ta nhắn:

“Trợ lý Lâm, hai người ở khách sạn nào thế? Tôi muốn gặp A Dịch.”

Tôi dù lòng chua lè, vẫn gửi định vị như con ngoan của công ty.

Chỉ vài phút sau, điện thoại Phó Dịch đổ chuông. Anh quay lưng lại, chỉnh áo choàng như không có chuyện gì.

Tôi nhìn bóng lưng anh, sống mũi bỗng cay cay. Hồi trước, cứ mỗi lần Thẩm Uyển có tin đồn, tôi là đứa đầu tiên nhắc anh, sợ anh ghen, sợ anh buồn, rồi tụi tôi bị liên lụy.

Lúc ấy, thấy anh cau mày, tôi lại thấy… vui vui.

Thấy mình “thấu hiểu sếp”, thấy mình đặc biệt.

Nhưng…

Tôi xoa vành tai bị cắn ban nãy, mặt đỏ bừng.

Không phải của mình, thì đừng mơ.

“Lâm Lộc!”

Phó Dịch quay lại, mặt nghiêm như tổng giám đốc triệu tập kỷ luật nội bộ:

“Vì muốn dỗ tên kia yên tâm, em dám bôi tôi thành hói đầu, bụng bia, ghê tởm? Tôi nhịn. Nhưng sau này, đừng đối xử với tôi như đồ chơi. Tôi, Phó Dịch, không phải món hàng muốn lấy thì lấy, muốn quẳng thì quẳng!”


Tôi nhìn cái tên “Thẩm Uyển” sáng lấp lánh trên màn hình, đầu óc như cháo trắng nấu không muối.

“Sau này còn tự tiện lộ lịch trình của tôi, tôi xử đẹp em luôn đấy!”

Não tôi xoay một vòng rồi “ting!” ra kết luận:

À, anh đang nhập vai tổng tài hắc ám còn tôi là… con nhãi hay quậy cần bị phạt.

“Vâng, Phó tổng.” – Tôi nhập vai cũng không kém.

Anh có vẻ đang rất tức. Không biết vì bị bôi nhọ “bụng bầu 8 tháng” hay vì ai đó gọi điện đúng lúc “trái tim nhỏ bé” của ảnh đang tan chảy.

Bzzz — Điện thoại rung.

Đồ ăn tôi đặt ship tới rồi, đang để ở quầy lễ tân.

Tôi lại nhớ câu thần chú của Phó Dịch:

“Không được rời khỏi tầm mắt tôi.”

Tôi ngẩng mặt lên, hai mắt long lanh như cún con sắp hết hạn sử dụng:

“Em vẫn ốm mà… anh đi lấy giúp em nha?”

Thông minh là biết lúc nào nên mềm như bún.

Tôi nịnh tiếp:

“Nếu Đoạn Hoài Xuyên có mặt ở đây thì em tuyệt đối không dám phiền anh đâu! Nhưng mà nhu cầu sinh lý… à nhầm, nhu cầu sinh tồn, em không kiểm soát được—”

Chưa kịp lạc đề, Phó Dịch trợn mắt như sắp hắc hóa.

Anh vò mái tóc ướt rối, bước sát lại:

“Lâm Lộc. Em…”

“Em coi tôi là cái gì vậy?”

Anh rống lên như tổng tài bị tổn thương nhân phẩm.

“Lâm Lộc, quá đáng vừa thôi!”

Nói xong, ảnh quay phắt đi, đóng cửa cạch!

Tôi đứng trơ giữa phòng như tượng sáp bị bỏ rơi, gió điều hoà lùa qua người lạnh rợn sống lưng.

Tin nhắn đến:

“Cảm ơn em nhiều nhé, trợ lý Lâm. Chị ở dưới rồi!”

Tôi nhìn avatar xinh đẹp của Thẩm Uyển nhấp nháy, nhắn lại đúng chuẩn “trợ lý giả trân”:

“Dạ không có gì ạ~”

Cô ta nhắn thêm:

“Dịch tính khí vậy đó, chỉ có chị mới dỗ được. Mà dỗ cũng dễ mà~”

Tôi nhìn tin nhắn, suýt nôn ra máu.


Không hiểu sao…

Tôi nhìn cảnh vật lạ hoắc ngoài cửa sổ, rồi liếc sang dòng tin của Thẩm Uyển.

Trong lòng bỗng nghèn nghẹn như có ai đang nấu canh chua trên tim.

“Oàaaaaa!” — Tôi bật khóc như bé mẫu giáo mất sữa.

“Không khỏe thì nghỉ đi em ơi, đừng cố nữa.”

“Lộc Lộc, bao giờ em về?”

“Sếp em bắt nạt gì em hả?”

“Tụi chị nghiêm là để em trưởng thành, không phải để em chịu ‘quy tắc ngầm’ nha!!!”

“Không muốn làm nữa thì nghỉ luôn, chị bao nuôi!”

Tin nhắn từ bạn thân và Đoạn Hoài Xuyên nổ tung như pháo giao thừa.

Tôi ôm lấy cái đầu nóng hầm hập, nước mắt nước mũi thi nhau tuôn.

Lâu lâu sau, Thẩm Uyển cập nhật ảnh mới.

Trong ảnh, Phó Dịch đứng xếp hàng mua bánh mì sáng, ánh nắng rọi lên mặt nghiêng sắc lẹm như nam thần bước ra từ truyện tranh.

Nhìn ảnh xong, tôi ngộ ra một điều:

Tôi chưa từng quên anh.

Chỉ là… anh đâu phải của tôi.

“Phó tổng, tôi xin quay lại làm ở vị trí thấp nhất.”

Tôi hít sâu, sắp xếp tài liệu chuẩn bị cho buổi ký hợp đồng buổi trưa.

Điện thoại hiển thị: “Đang nhập…” mà không thấy hồi âm.

Tôi gõ tiếp:

“Nếu không có vị trí phù hợp thì… tôi xin nghỉ.”

Rất lâu sau, anh chỉ trích một câu đầu:

“Được.”

Chúng tôi vẫn cùng đi gặp khách, diễn vai công sở mẫu mực, dự án thành công rực rỡ.

Nhưng trên đường về—

Anh ngồi hạng nhất. Tôi chen chúc khoang phổ thông.

Lúc xuống máy bay, anh rẽ trái. Tôi rẽ phải.

Từ đó, ba tháng… không ai gặp ai.

Đôi lần đụng mặt trong thang máy, tôi né vào góc như ninja, giả vờ nhìn bảng điều khiển chăm chú như học giải tích.

Còn anh và Thẩm Uyển thì ngày càng thân thiết. Cô ấy đến công ty với một bộ váy, ra về với bộ khác — ai tinh mắt cũng hiểu.


Đông tới.

Tôi sống co ro như chim cút, mỗi ngày lặp đi lặp lại: cà phê – báo cáo – thở dài.

Bạn thân rủ tôi đi ăn mừng sinh nhật:

“Sinh nhật mày tao bao, thuê luôn trai đẹp về múa nha?”

Chỉ vì Thẩm Uyển đăng status: “Sắp có hỷ sự”, tôi uống đến say như điếu đổ.

Tôi ôm vai nó, rầu rĩ lè nhè:

“Mày hứa tụi mình sẽ cùng nhau hưởng hạnh phúc cơ mà…”

Bạn tôi—chuyên gia săn trai múi, hôm nay lại cúi đầu thở dài:

“Ờ… thật ra tao chưa từng thích đàn ông… mất nết…”

Nó ho nhẹ, đảo mắt, rồi bất chợt trợn tròn mắt. Nhìn váy ngắn cũn trên người mình, nó luống cuống:

“Lộc Lộc, tao có việc gấp! Gọi xe cho mày rồi, nhớ về liền nha!”

Nó vừa nghe chuông báo, lập tức chạy mất dép khỏi quán bar.

Tôi ngồi lại một mình, gió đêm lùa qua gáy, men rượu đánh úp trái tim đang rệu rã.

“Chắc tao… sẽ mãi cô đơn…”

Tôi lẩm bẩm, mắt mờ mịt nhìn về phía xa. Một người đàn ông mặc áo khoác dài, quần âu thẳng tắp, từ từ bước lại.

Tôi nhìn không chớp mắt.

Cho đến khi anh đứng trước mặt tôi…

Dưới tác dụng của cồn và ảo giác…

Tôi… thấy được Phó Dịch.

“Lâm Lộc.”

Tôi lắc lắc đầu.

Sao giọng này… quen thế nhỉ?

Người đàn ông cúi xuống, nhẹ nâng mặt tôi lên, mắt nhìn dịu dàng:

“Lần trước em sốt lúc đi công tác cùng anh, đúng không?”

Yết hầu anh khẽ động đậy, giọng trầm ấm:

“Khách sạn mới gọi… nói tìm thấy thuốc em bỏ quên.”

Phó Dịch cúi đầu, nhìn tôi chăm chú như đang chọn nhẫn cưới:

“Xin lỗi. Anh không biết… Chỉ cần em vui, anh chịu lép cũng được.”

Tôi trợn mắt.

Ủa? Nay Phó Dịch nói hơi bị nhiều, định cầu hôn luôn chắc?

Mắt tôi lỡ trượt xuống yết hầu và cổ áo sơ mi anh mở hai khuy, rồi lặng lẽ kết luận:

Nam người mẫu cũng chỉ là bản demo, còn Phó Dịch là bản nâng cấp full option.

“Bây giờ em vẫn muốn… chơi với anh không?”

Tôi: “Hả?”

Phó Dịch quỳ xuống, đầu tựa vào gối tôi như một màn minh họa sống động cho bài “Xin hãy rời xa anh nếu em không còn yêu nữa”:

“Anh nghĩ rồi. Kẻ không được yêu mới là người thứ ba.”

“Mà ai quy định phụ nữ chỉ được thích một người?”

“Hồi trước anh diễn giỏi quá.

Giờ… nếu anh hối hận, còn kịp không?”

Tôi bị hôn tới mức thiếu dưỡng khí, đầu óc quay cuồng như tàu lượn.

“Ê, về đến nhà chưa, Lộc Lộc? Tao thấy tài xế nhận đơn rồi đấy!”

Bạn thân gọi tới khi tôi còn đang bị Phó Dịch dán chặt như keo.

Tôi chỉ “ưm ư… ừm…” vài tiếng cho có lệ.

“Vậy là tốt rồi.”

Tôi cắn nhẹ môi Phó Dịch, ráng thở lại cho tử tế:

“Tiểu Hứa, mày làm gì mà thở hổn hển thế?”

Bạn tôi hét bên kia: “Ờ… tao đang chạy bộ ban đêm!”

Rồi nó nghi ngờ hỏi lại:

“Còn mày? Sao giọng cứ như… cứng lưỡi? Đang ngồi xe à?”*

Tay tôi vẫn đang kẹt trong áo sơ mi người ta, bèn đáp bừa:

“Ờ… tao cũng chạy bộ đêm… nhưng bằng taxi.”

Phó Dịch lúc này chẳng khác gì núi lửa phun trào.

“Lộc Lộc… thử anh đi… anh ổn lắm…”

Tôi lủng lẳng treo trên người anh.

Trước khi vào phòng, tôi nheo mắt, hỏi nhỏ:

“Anh… có kinh nghiệm chưa đấy?”

Một tia lý trí hiếm hoi lóe lên, tôi bỗng tỉnh táo đẩy anh ra:

“Không phải anh sắp ‘có tin vui’ với Thẩm Uyển à?”

Phó Dịch mở cửa, tay vẫn ôm eo tôi như ôm cặp hồ sơ quan trọng:

“Anh độc thân. Chưa có bạn gái. Ngoài em ra thì xung quanh anh… toàn bảo vệ và phòng nhân sự.”

Vừa nói, vừa siết tôi chặt như sợ tôi trốn mất.

Tôi: “???”

Tôi nhăn mặt, lườm: “Phó tổng, thắt lưng anh cấn vào tôi đấy…”

Phó Dịch mặt đỏ như cháo gấc: “Anh đâu có đeo thắt lưng…”

— Cảnh nóng xin phép lướt qua.

Cả đêm trôi qua trong sóng thần nhiệt huyết.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại, thấy Phó Dịch trần như nhộng, ngủ ngon lành.

Tôi nhìn cái mặt đẹp như tượng tạc của anh mà chỉ muốn tự tát mình vài cái.

Rượu và trai đẹp đúng là combo hủy diệt.

Tôi cúi xuống gom đống quần áo rách, định chuồn êm.

“Lâm Lộc.”

Phó Dịch ngồi dậy, tóc rối, giọng khàn:

“Em không định… nói gì với anh à?”

Tôi xoa trán, chưa kịp mở lời thì—

Cốc cốc cốc!

Ai đó đập cửa như đòi nợ.

“Lâm Lộc!”

Giọng Đoạn Hoài Xuyên vang lên. Ổ khóa bị xoay nhưng không mở được. Tiếng đập ngày càng gấp:

“Khỏe mạnh bình thường sao lại khóa cửa? Mở ra!”

Tôi suýt rớt tim, quay sang thúc Phó Dịch:

“Trốn mau!”

Anh lảo đảo lùi về phía tủ quần áo, ngoái lại như nam chính phim bi kịch:

“Anh ta dữ lắm hả? Thôi… lần sau đến nhà anh nhé.”

Đoạn Hoài Xuyên bày đồ ăn sáng lên bàn, vừa rót sữa vừa hỏi:

“Cái ông sếp hói đầu của em dạo này còn quấy rối gì không?”

Tôi nghẹn họng.

“…Không có…”


Tôi tiễn Đoạn Hoài Xuyên xong quay vào, thấy Phó Dịch đã mặc đồ chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh như bé ngoan.

“Em tính sao đây?”

Tôi ngớ người:

“Sao là sao?”

Anh liếc xuống đôi chân trần của tôi, nói như đang tra khảo:

“Bao giờ em mới tính nói rõ với anh ta?”

Vừa nghe đến Hoài Xuyên là đầu tôi ong như bị ong vò vẽ.

“Tất nhiên là… giấu nhẹm.”
Miễn tôi không nói, ai mà biết?

Vừa ngồi xuống ghế, tôi nhăn mặt xoa đùi:

“Ui da…”

Phó Dịch quay lại, mặt nghiêm trọng như chuẩn bị lãnh án:

“Lâm Lộc, em… cũng dữ thật.”

Nói xong, anh xoa lưng, nhăn mày rồi đi thẳng.

Tôi rơi vào trạng thái emo cấp độ 99+.

Chắc anh chỉ… ham vui. Kéo quần lên là không nhận người”.

Tôi đành quay lại với cuộc sống bình thường, coi chuyện đó như tai nạn nghề nghiệp.

Nhưng rồi… ba ngày sau.

Tôi đang họp nghiêm túc trong phòng hội nghị.
Thì tút — điện thoại rung.

[Tin nhắn từ Phó Dịch]
“Em không hài lòng ở tư thế nào?”

Tôi suýt làm rơi điện thoại. Mặt đỏ như cà chua chín, liếc quanh như tội phạm.

Góc phòng — Phó Dịch đang nhìn màn hình lớn như thể đang phân tích chiến lược kinh doanh.
Mặt lạnh tanh. Tay vẫn đang nhắn tin.

Tút.

“Hay em không hài lòng về sức bền của anh?”
“Có gì không ổn thì nói. Cụ thể từng phút dạo đầu cũng được.”

Tôi chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.

Tút

“Anh cũng là lần đầu… run mà.”
“Chẳng lẽ em tính thay người khác?”
“Cho anh cơ hội nữa được không?”

Tôi chết lặng. Mỗi lần màn hình sáng là một lần tôi hoang mang.

Trong lúc diễn giả còn đang giảng, Phó Dịch chỉ ra lỗi thuyết trình… Rồi quay lại tiếp tục gõ tin nhắn như chưa có gì xảy ra.

“Điện thoại em hết pin rồi hả?”

Tôi vẫn không trả lời.
Vài phút sau…

“Giải tán.”

Mọi người đứng dậy, tôi tranh thủ chuồn. Vừa tới cửa đã bị anh kéo lại.

“Đừng đi.”

Anh ghé sát, giọng trầm thấp như rót mật vào tai:

“Cho anh thêm một cơ hội… được không?”

Tôi thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Chúng ta cần nghiêm túc xem lại mối quan hệ này.”

Phó Dịch cúi mắt, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Em nói gì, anh nghe nấy.”

Tôi còn đang cố gom hết dũng khí để nói thì… Rengg…

“Alo, xin hỏi đây có phải là người thân của Đoạn Hoài Xuyên không ạ? Anh ấy không mang theo giấy tờ, nhờ cô đến đồn cảnh sát xác minh.”

Tôi lảo đảo như bị đánh trúng gáy.

Đầu dây bên kia lại nói tiếp:

“Anh ấy với một cô gái trẻ bị bắt trong đợt truy quét tệ nạn tại khách sạn.”
“Cô gái tên là… Tống Tri Hứa.”

“Á á á á á á!!”

Tôi bật dậy như lò xo, vớ lấy chìa khóa xe điện, gào: “Phản bội tôi? Lại còn giấu tôi chuyện yêu đương?
Muốn làm chị dâu tôi hả? Mơ đi má ơi!”

Phó Dịch đuổi theo, cài nút áo sơ mi:

“Anh đi với em.”


5 phút sau…

Một Phó tổng lịch lãm, vest ủi thẳng nếp, đang ngồi kẹt cứng sau lưng tôi trên chiếc xe điện cũ mèm.

Tôi liếc qua vai:

“Anh có ô tô cơ mà. Sao lại phải ngồi xe điện với tôi?”

Phó Dịch: im như thóc.

Trong gió lạnh vù vù, anh gào to như đang thay tôi dằn mặt:

“Phản bội là vô đạo đức! Nếu là anh, anh sẽ ở nhà lau sàn đợi em về! Đúng là đồ đáng ghét! Em thấy đúng không, Lộc Lộc?”

Tôi liếc gương chiếu hậu, thấy mặt anh méo xệch vì gió táp vào mặt.

Lạnh lùng đáp:

“Phó tổng, anh ồn ào thật đấy.”

————————–

“Thì là… tao vừa bước vào đã đập mặt vào cơ bụng ảnh… tao đứng đực mặt ra.”

Bạn thân tôi kể lại bằng giọng đậm chất truyền hình thực tế.

Đoạn Hoài Xuyên vừa thắt cà vạt, vừa hôn nhẹ lên trán cô ấy, mặt dửng dưng như không.

Không buồn liếc tôi một cái.

“Ảnh hỏi tao: muốn sờ thử không?”

Tôi sáng mắt:

“Rồi sao? Rồi sao nữa?”

Đoạn Hoài Xuyên đi tới, cúi đầu kiểm tra vòng tay thông minh của tôi như kiểm tra công tơ điện:

“Cô ấy sờ thật.”

“Á á á á á!!”
Tôi hét như bị giật điện: “Trời ơi chị em ơi, mày liều quá đó!!”

“Gọi là ngoài ý muốn, chứ ai dám gọi là tai nạn. Ừm… bọn tao sau đó thì… cái cảnh mày thấy đó…”
“Là tai nạn… kiểu đụng phải rồi lỡ luôn…”

Phó Dịch đứng đó, trông như người vừa đi nhầm buổi họp lớp.
Bạn thân tôi cúi gằm mặt đỏ như gấc, Đoạn Hoài Xuyên thì mặt dày vô cực, làm như không khí cũng không liên quan đến mình.

Còn tôi cười như bà hàng xóm bắt được tin sốc.

“Gì vậy trời? Rốt cuộc là sao?”

Cuối cùng Đoạn Hoài Xuyên mới rời mắt khỏi bạn tôi.

“Hai người… không phải là…?”

Phó Dịch cười khẩy. Không nói không rằng, tay cởi phăng hai nút áo, để lộ dấu hôn đỏ chót như mực đóng dấu.

Anh thản nhiên đưa tay ra bắt tay với Đoạn Hoài Xuyên:
“Em rể. Phó Dịch.”

————————————-

Phó tổng vừa bận vừa thù lâu nhớ dai

Gần đây, ngoài chuyện đám cưới, Phó Dịch bận muốn nổ phổi.
Trong công ty, ai cũng len lén kéo tôi lại:

“Chị làm ơn dỗ sếp giúp tụi em… ảnh như Diêm Vương đội lốt vest vậy.”

Tôi thì vẫn nhẹ nhàng xoa đầu anh như dỗ con chó con.

Phải đến khi mọi chuyện xong xuôi, tôi mới biết: Anh đã nuốt trọn cả tập đoàn Thẩm thị.

Mười bốn ngày. Một đại tập đoàn. Phó tổng của tôi không chỉ đẹp trai mà còn là cá mập chính hiệu.

Anh nói, mấy đêm mơ giữa khuya, vẫn còn cay cú chuyện năm xưa:

“Chỉ tại Thẩm Uyển chen vào… chúng mình mới lỡ nhau lâu vậy.”

Nhà họ Thẩm thì khỏi nói. Để nâng cô con gái lên “thượng vị”, họ mua chuộc đủ thứ, cho cô ta ra vào văn phòng anh như đi chợ.

Lúc thì hắt nước lên người, lúc thì giả vờ trẹo chân đâm sầm vào lòng anh. Mỗi lần thất bại vụ quyến rũ là chuyển sang “lấy nhầm” tài liệu mật.

Đến tận lúc Thẩm thị sập, cô ta vẫn mơ mộng hoang đường:

“Phó Dịch chỉ đang ghen vì tôi đóng phim với người khác! Chờ đó, anh ấy sẽ quay lại với tôi!”

Phó Dịch ghé tai tôi, nghiến răng:

“Em thấy chưa? Điên chưa đủ à? Lúc nào cũng viện cớ vào phòng thay đồ của anh!”

Anh xắn tay áo, tức đến đỏ cả mặt:

“Vậy mà em còn bảo vệ cô ta! Còn tiết lộ lịch làm việc của anh cho cô ta nữa! Anh tưởng em ghét anh đến mức muốn tống anh đi thật xa!”

Vì chuyện đó…

Tôi nằm bẹp trên giường ba ngày, không phải vì sốc tình—
Mà là sốc vì mình ngu.


17.

Tổng tài cấm dục nay bẻ lái full-time

Kể từ ngày “về chung một nhà”, Phó tổng lạnh lùng ngày nào giờ cứ năm phút lại kiếm cớ gọi tôi vào phòng làm việc.

“Ngày xưa em ngồi đây cả ngày có ai cấm đâu. Giờ cưới rồi lại cấm?”

Tôi đẩy mặt anh ra:
“Ngồi thì ok. Làm thì no.”

Phó tổng cười gian, kéo rèm, khóa cửa, giọng trầm ấm sát bên tai:

“Hôm qua anh học được thế ‘quỳ vest nghiêm chỉnh’… Muốn em duyệt xem có đạt không.”

Tuần trăng mật chưa nguội, tôi sốt như lên đồng.
Nhắn tin cho anh:

“Em bị sốt rồi.”

Chưa đầy 20 phút, anh đã bay về, cởi cà vạt vừa đi vừa hôn trán tôi:

“Tối qua vừa ‘vận động’, không yếu vậy chứ?”

Tôi rên rỉ: “Em sốt mà… khó chịu lắm…”

Phó Dịch cầm điện thoại đưa ra trước mặt tôi.

Tôi đơ toàn tập.
Cắn răng gõ lại:

“Em lỡ tay… Gõ thiếu chữ h…”

Để dỗ tôi vui, Phó Dịch chỉ mặc mỗi chiếc tạp dề, đứng bếp nấu cháo.

Tôi rảnh quá, cầm điện thoại anh lên lướt thử…
Bắt được nick Zhihu tên “Tôi không thích con gái họ Lâm.”

Bài 1:
“Cô gái họ Lâm lớp bên: ngốc dễ thương, học giỏi.
Tôi bị ép đẩy thuyền.
Sáng nào cũng soi gương chỉnh tóc.
Mệt!”

Bài 2:
“Tôi viêm họng, trường định thay người dẫn cùng cô ấy.
Tôi tức.
Dù tôi có câm thì cũng phải ú ớ đứng kế cô ấy!”

Bài 3:
“Tôi tung tin đồn hẹn hò với cô ấy.
Đêm đó cầm thư tình đứng dưới lầu.
Nghe cô ấy bảo với người khác—‘Tụi tôi chỉ là đối tác.’
Về nhà, mẹ hỏi ăn gì.
Tôi nghĩ…
Là ‘đối tác’, có tư cách gì ăn cơm?”

Bài 4 – 6:
“Tan nát. Tan nát. Không thích con gái họ Lâm.”

Tôi liếc sang Phó tổng đang vo gạo trong bếp, vai rộng, eo thon, dáng đẹp…
Rút sạc điện thoại, xoay người nằm đọc tiếp, miệng lẩm bẩm:

“Không thích… mà viết như đăng ký bản quyền luôn ấy.”

7. “Tôi là tổng tài. Gọi cô ấy là ‘phu nhân tổng tài’ nghe còn hợp chán!”

8.
“Tôi nhớ cô ấy đến mất ngủ.
Cô ấy nhìn tôi như đòi ôm, vậy mà lại gằn giọng:
‘Không quen! Không thân! Không liên quan!’”

9.
“Tôi không thích con gái họ Lâm.”

10.
“Cô ấy không thích tôi thật hả?
Còn cứ nhắc con Thẩm Uyển mãi…
Tôi sai gì cơ chứ?”

11.
“Báo động đỏ! Báo động đỏ!
Cô ấy nhắn: ‘Em có nhu cầu sinh lý!’
Nhưng rõ ràng là không thích tôi!
Giờ tôi đến thì có… rẻ rúng quá không?
Tổng tài có nên làm ‘vịt’ không?”

11 – cập nhật:
“Kệ. Dù là vịt, thì cũng là vịt đặc sản, cô ấy chỉ gọi mỗi tôi thôi mà.”

12.
“Cô ấy đi tìm người khác rồi.
Tôi không thích con gái họ Lâm.”

13.
“Cô ấy tìm người khác thì sao?
Chúng tôi đâu có yêu nhau.
Người lớn cả rồi, làm gì cũng là tự do cá nhân thôi.”

14.
“Cô ấy yêu thật rồi.
Còn chửi tôi là ‘thằng hói nhờn’.
Còn vì hắn mà tính nghỉ việc, cắt đứt với tôi.
Không thích con gái họ Lâm nữa.
Tôi có đạo đức, tôi sẽ không làm gì quá giới hạn.”

15.
“Thôi thì…
Chỉ cần còn được làm chung công ty là đủ rồi.”
16.
“Yêu thì sao?
Giờ làm tiểu tam cũng đâu còn lạ.
Là tại hắn không chiều được cô ấy thôi.
Tôi phải luyện sức bền.
Để cô ấy thử một phát là biết hàng thật giá thật!”

17.
Tôi nhìn màn hình điện thoại, tay run run, lòng chỉ muốn hỏi:
“Anh ơi…
Cái quá trình tự tẩy não bản thân để làm tiểu tam tự nguyện,
nó diễn ra trong bao lâu vậy?”

20.
“Uống cháo đi.” – Phó Dịch nhìn má tôi đỏ ửng, mỉm cười gian tà:
“Anh đút cho em.”

Tôi kéo anh lại gần, cởi phăng tạp dề.

“Phó Dịch.” – Tôi ngồi lên đùi anh, hai chân quấn chặt:

“Anh có muốn thử cảm giác của một người đang sốt 38.6 độ không?”

Tối đó, Zhihu lại có thêm bài mới:

“Chó cưng độc quyền họ Lâm đăng nhập:
Vợ nói không muốn…
Tức là muốn chứ gì?”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.