“Tút… tút… tút…”
Cuối cùng cuộc gọi cũng cúp.
Tôi không dám ngẩng mặt. Mùi sữa tắm thơm nhè nhẹ từ người Phó Dịch cứ quanh quẩn sát mũi tôi.
Trên đầu, giọng trầm trầm vang xuống:
“Địa Trung Hải? Hói? Bụng bầu tám tháng?”
Tôi đông cứng.
“Nghe em chối… à nhầm, nghe em giải thích đã!”
Tôi nghĩ phen này chắc xách vali về nước là vừa, thậm chí còn bị đá ra giữa đường.
Không ngờ, sau vài giây yên lặng, anh nghiêm túc hỏi:
“Là người em từng thân thiết? Quen lâu chưa? Quan hệ ổn không, hay dạng… chập chờn sóng yếu?”
Ủa? Hỏi như kiểu phỏng vấn tiền sử người yêu cũ vậy?
Tôi ngoan ngoãn khai báo:
“Quen từ năm mười tuổi… chắc là ổn định…”
Mẹ ảnh là vợ cả của ba tôi. Sinh xong thì mất. Ba tôi sợ mẹ tôi biết mình có “gói hàng to đùng” nên đổi họ anh, gửi về nhà ngoại. Tới năm mười tuổi, anh mới được rước về, sống chung một nhà.
Từ nhỏ ảnh đã kiểu học bá im lặng, mẹ tôi thì thương ảnh hết phần thiên hạ, nên ảnh quản tôi như… trại lính tư nhân.
Tôi thì vừa phục vừa sợ, yêu ghét lẫn lộn.
“Đoạn Hoài Xuyên, ảnh…”
Tôi đang tính nói “ảnh dữ như hổ đói”, thì bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Phó Dịch. Ảnh nhìn tôi như chó bự bị chủ quên vuốt lông.
“Cái người mà hồi cấp ba em bảo với ảnh là ‘tôi với sếp chỉ hợp tác công việc’… là tôi hả?”
Anh thở hắt, cơ ngực căng lên như sắp gồng xả giận.
Tôi ho khan, nuốt nước miếng:
“…Ừm.”
“Thế lần trước em cũng lừa tôi? Hai người vẫn đang dính nhau à?”
Anh lầm bầm như đang đánh cờ với chính mình, rồi buông tôi ra:
“Thôi… bỏ đi.”
Giọng anh cụp xuống, y như cún to vừa bị đá văng cái bát cơm.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại.
Ứng dụng “Mắt To” của Thẩm Uyển vừa hiện status:
“Muốn gặp người mình muốn gặp.”
Địa điểm: Gần đây.
Tôi sáng mắt — Thẩm Uyển mới dính phốt, chắc muốn kiếm người dỗ.
Ngay sau đó, cô ta nhắn:
“Trợ lý Lâm, hai người ở khách sạn nào thế? Tôi muốn gặp A Dịch.”
Tôi dù lòng chua lè, vẫn gửi định vị như con ngoan của công ty.
Chỉ vài phút sau, điện thoại Phó Dịch đổ chuông. Anh quay lưng lại, chỉnh áo choàng như không có chuyện gì.
Tôi nhìn bóng lưng anh, sống mũi bỗng cay cay. Hồi trước, cứ mỗi lần Thẩm Uyển có tin đồn, tôi là đứa đầu tiên nhắc anh, sợ anh ghen, sợ anh buồn, rồi tụi tôi bị liên lụy.
Lúc ấy, thấy anh cau mày, tôi lại thấy… vui vui.
Thấy mình “thấu hiểu sếp”, thấy mình đặc biệt.
Nhưng…
Tôi xoa vành tai bị cắn ban nãy, mặt đỏ bừng.
Không phải của mình, thì đừng mơ.
“Lâm Lộc!”
Phó Dịch quay lại, mặt nghiêm như tổng giám đốc triệu tập kỷ luật nội bộ:
“Vì muốn dỗ tên kia yên tâm, em dám bôi tôi thành hói đầu, bụng bia, ghê tởm? Tôi nhịn. Nhưng sau này, đừng đối xử với tôi như đồ chơi. Tôi, Phó Dịch, không phải món hàng muốn lấy thì lấy, muốn quẳng thì quẳng!”
Tôi nhìn cái tên “Thẩm Uyển” sáng lấp lánh trên màn hình, đầu óc như cháo trắng nấu không muối.
“Sau này còn tự tiện lộ lịch trình của tôi, tôi xử đẹp em luôn đấy!”
Não tôi xoay một vòng rồi “ting!” ra kết luận:
À, anh đang nhập vai tổng tài hắc ám còn tôi là… con nhãi hay quậy cần bị phạt.
“Vâng, Phó tổng.” – Tôi nhập vai cũng không kém.
Anh có vẻ đang rất tức. Không biết vì bị bôi nhọ “bụng bầu 8 tháng” hay vì ai đó gọi điện đúng lúc “trái tim nhỏ bé” của ảnh đang tan chảy.
Bzzz — Điện thoại rung.
Đồ ăn tôi đặt ship tới rồi, đang để ở quầy lễ tân.
Tôi lại nhớ câu thần chú của Phó Dịch:
“Không được rời khỏi tầm mắt tôi.”
Tôi ngẩng mặt lên, hai mắt long lanh như cún con sắp hết hạn sử dụng:
“Em vẫn ốm mà… anh đi lấy giúp em nha?”
Thông minh là biết lúc nào nên mềm như bún.
Tôi nịnh tiếp:
“Nếu Đoạn Hoài Xuyên có mặt ở đây thì em tuyệt đối không dám phiền anh đâu! Nhưng mà nhu cầu sinh lý… à nhầm, nhu cầu sinh tồn, em không kiểm soát được—”
Chưa kịp lạc đề, Phó Dịch trợn mắt như sắp hắc hóa.
Anh vò mái tóc ướt rối, bước sát lại:
“Lâm Lộc. Em…”
“Em coi tôi là cái gì vậy?”
Anh rống lên như tổng tài bị tổn thương nhân phẩm.
“Lâm Lộc, quá đáng vừa thôi!”
Nói xong, ảnh quay phắt đi, đóng cửa cạch!
Tôi đứng trơ giữa phòng như tượng sáp bị bỏ rơi, gió điều hoà lùa qua người lạnh rợn sống lưng.
Tin nhắn đến:
“Cảm ơn em nhiều nhé, trợ lý Lâm. Chị ở dưới rồi!”
Tôi nhìn avatar xinh đẹp của Thẩm Uyển nhấp nháy, nhắn lại đúng chuẩn “trợ lý giả trân”:
“Dạ không có gì ạ~”
Cô ta nhắn thêm:
“Dịch tính khí vậy đó, chỉ có chị mới dỗ được. Mà dỗ cũng dễ mà~”
Tôi nhìn tin nhắn, suýt nôn ra máu.