Yêu Lại Vợ Mình

Đọc full truyện



Thời Quyện mất trí nhớ sau tai nạn.

Anh ấy quên mất rằng chúng tôi đã kết hôn.

Tôi đến thăm, anh nhìn tôi như người xa lạ.

Nén chặt nỗi xót xa, tôi xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Vừa đi được vài bước, tôi nghe thấy giọng nói đầy kích động của anh vang lên:

“Tiêu rồi! Tôi yêu mất rồi!”

“Tôi vừa nhìn đã phải lòng cô gái lúc nãy!”

Tôi – người vốn đã là vợ anh: ???


Nghe tin anh tai nạn, tôi chạy như bay đến bệnh viện. Vừa mở cửa phòng đã thấy anh tám chuyện với Lộ Chiêu. Thấy anh còn sống, tôi thở phào.

Tôi bước tới, mắt hơi đỏ, trách yêu:

“Anh đi đứng kiểu gì vậy hả?”

Thời Quyện nhìn tôi, mặt mơ màng:

“Cô là ai vậy?”

Tôi sặc.

“Đùa kiểu này không vui đâu.”

Tôi giơ tay định kéo áo anh. Anh lùi như gặp yêu quái:

“Cô là ai? Tôi không quen cô! Cô đi ra đi!”

Tôi đứng hình.

Nhìn đôi mắt quen mà xa lạ kia, tôi biết: Anh không đùa. Anh thật sự quên tôi.

Quên luôn việc đã lấy tôi!

Nước mắt rơi như mưa. Thấy tôi khóc, anh định lau nước mắt, nhưng tay đưa ra rồi khựng lại. Lộ Chiêu khẽ giải thích:

“Bác sĩ nói có tụ máu não, nên có thể quên vài thứ…”

“Vài thứ?”
Là quên sạch mới đúng!

Tôi chạy ra khỏi phòng, tựa lưng vào cửa, chưa kịp bình tĩnh thì…

“Tiêu rồi! Tôi yêu mất rồi!”
“Cô gái lúc nãy… nếu là vợ tôi thì tốt biết mấy!”
Tôi – chính chủ: vợ anh thiệt đó.

Lộ Chiêu nín cười hỏi:

“Cậu tính theo đuổi người ta à?”

“Không được à? Tôi quen cô ấy mà?”

“Quen chứ. Mà còn thân nữa.”

“Thân cỡ nào?”

“Sống chung rồi.”

“Sống… gì cơ?!”

Tôi bên ngoài không dám vô.

Thời Quyện chấn động:

“Tôi ép cô ấy sống cùng hả?! Tôi có làm gì quá đáng không?!”

Lộ Chiêu cười xỉu. Anh xác nhận, thằng này từng si mê tôi như điếu đổ.

Hồi đó, anh thích tôi trước, nhưng nhát gái, thả thính rải rác, tôi lại dính.

Khó trách.
Cơ bụng tám múi, mặt như vẽ bằng AI.
Ai mà không xao xuyến?

Nghĩ vậy, tôi quyết định không nói thật.

Cho anh tự mình theo đuổi tôi lại từ đầu.


Bác sĩ bảo Thời Quyện không sao, chỉ cần nghỉ vài tháng.

Nghe xong, tôi về nhà dọn dẹp.

Việc đầu tiên: thu hết ảnh cưới.
Việc thứ hai: chuyển đồ sang phòng phụ.
Xác nhận sạch sẽ, tôi mới quay lại bệnh viện.

Lần gặp thứ hai, Thời Quyện đã đỡ lạnh lùng. Nhìn tôi, giọng trầm ấm cố gắng tỏ ra thân thiện:

“Nghe nói… chúng ta sống chung?”

Lộ Chiêu bên cạnh đỏ cả mặt vì nhịn cười. Tôi cũng suýt bật cười:

“Gọi cho đúng thì là… ở ghép.”

“Tôi với cô?!”

“Chuẩn. Anh đầu tư lỗ sạch, chỉ còn cái nhà còn nợ. Đành ở ghép để sống tiếp.”

Tôi đâu nói sai. Chính anh ta từng dùng bài này dụ tôi dọn vào.
Và tôi tin thật.

Thời Quyện hoảng loạn nhìn sang Lộ Chiêu cầu cứu.
Lộ Chiêu vỗ vai, mặt đầy đồng cảm:

“Đúng đấy. Cậu nợ nần, tháng trước còn vay tôi tiền.”

“Tôi… phá sản á?”

Thời Quyện nhắm mắt. Anh quay sang, hỏi dè dặt:

“Ý em là giờ anh sống nhờ… tiền em?”

Tôi muốn xỉu vì cái mặt cún con kia. May đang diễn, không thì tôi đã hôn mất rồi.

Tôi nén lòng, lạnh lùng:

“Không phải nhờ. Là… trả tiền nhà bằng cách ăn cơm tôi nấu.”

Anh ta nghe xong, mắt sáng rực.

Lộ Chiêu hùa theo ngay:

“Cô Uông này, chi bằng cô lo cho cậu ấy vài tháng nhé? Cho ăn ba bữa, trừ tiền thuê.”

Ánh mắt Thời Quyện như đang hét: “Sao mình không nghĩ ra sớm?! Đúng là bạn tốt!”

Tôi giả vờ khó xử. Anh ta lại xài chiêu cũ: đôi mắt ngoan ngoãn, gương mặt đáng thương:

“Được không…?”

Tôi biết chiêu này rồi, hồi trước cũng dùng y chang để cua tôi.

Tôi mỉm cười nhẹ: “Được thôi.”


 

Thời Quyện được xuất viện.

Tôi về nhà, dọn sạch ảnh cưới, chuyển ổ sang phòng phụ, thậm chí hack điện thoại anh, đổi tên tôi trong danh bạ thành: Uông Tiểu Bạn Cùng Phòng.

Diễn là phải tới nơi!

Nhưng… diễn thì diễn, ngủ không có người ôm đúng là khó chịu. Lăn lộn mãi không ngủ được, tôi mò lên mạng giết thời gian. Và rồi… thấy Quora xuất hiện một câu hỏi quen mặt:

“Vừa gặp đã yêu bạn cùng phòng, làm sao theo đuổi?”

Tài khoản: Thời Quyện.

Tôi sặc.
Anh này vốn chỉ lên đó giải đáp chuyên môn, nay thì lên hỏi cách tán gái? Còn là tán tôi?!

Dưới bình luận nhốn nháo:

“Có nhà thì dùng nhà, có sắc thì dùng sắc, không có gì thì đừng mơ!”
“Ở chung rồi mà còn hỏi? Cần học lại lớp yêu đương đi ông bạn.”

Thấy mấy cách này không khả thi, Thời Quyện bổ sung:

“Quên nói, tôi thất nghiệp, đang sống nhờ tiền thuê nhà của cô ấy.”

Cả đám bình luận nổ tung:

“Bạn tôi, tỉnh giấc mơ đi.”
“Ông đang ve gái hay lừa tiền phòng thế?”
“Lo tìm việc trước đi rồi tán ai thì tán!”

Tôi bật cười khúc khích, để lại một bình luận:

“Anh chắc bạn cùng phòng mình chưa có người yêu chứ?”

Chưa tới 5 phút, WeChat reo.

【Em ngủ chưa?】
【Chưa.】
【Anh hỏi thật, em có bạn trai không?】

Tôi cười muốn rớt điện thoại.

【Không có.】
【Nhưng em có… chồng rồi.】

Im lặng.
10 phút sau vẫn chưa thấy trả lời.

Tôi hơi áy náy, tính ra mở cửa giải thích, ai ngờ vừa mở thì chạm mặt nhau.

Anh đứng ngay cửa, mắt ầng ậng nước, môi run run:

“Em… kết hôn rồi thật hả?”

Tôi thở dài, không trả lời.

Ánh mắt anh lập tức sụp xuống như trời sắp mưa.
Nhìn cái mặt hợp gu quá, tôi đành mềm lòng:

“Em đùa đấy.”

Mặt Thời Quyện lập tức rạng rỡ. Nếu có đuôi chắc quẫy tung nóc nhà.

Tôi giả vờ nghiêm túc:

“Tại nhiều người lấy cớ tán tỉnh nên em mới nói mình đã kết hôn. Nếu anh thấy phiền, em dọn đi luôn.”

Tôi cúi đầu, gương mặt tội nghiệp chuẩn chỉnh.

“Không phiền! Tuyệt đối không phiền!”

Thời Quyện hoảng hốt như sắp mất bảo bối.

Tôi cười mỉm:

“Thời Quyện, anh tốt thật đấy.”

Tai anh đỏ ửng, lắp bắp:

“Anh… cũng bình thường thôi…”

Tỉnh lại kịp lúc, anh ho lên một tiếng:

“Anh về phòng trước… ngủ ngon!”

“Ngủ ngon.”

Thế là ảnh quay đi… suýt vấp vào tường.

 

Vừa về tới phòng, Thời Quyện lập tức lên mạng trả lời bình luận của tôi:

【Cô ấy không có bạn trai! Còn ra ngoài nhận tôi là chồng nữa kìa!】
【Giả rồi sẽ thành thật thôi!】
【Tôi có cơ bắp và có chiến lược, không thua đâu!】

Lập tức, hội “quân sư tình cảm” nhảy vào hiến kế.

Một nick có tâm tên “Anh em tôi không được thông minh lắm” để lại lời khuyên:

【Anh bạn, tung đòn mạnh nhất đi!】
【Ví dụ?】
【Cơ bụng. Nếu có thì show ra! Mờ mờ ảo ảo, hở mà không hở mới hút.】

Tôi ngồi đọc mà nghi ngờ sâu sắc: ba năm trước cũng chính tên này xúi dại Thời Quyện.

Vì cái ngày anh hớ hênh khoe múi đó, tôi chính thức rớt đài.

Ba năm trôi qua, tôi không còn là cô gái háo sắc ngày ấy. Chỉ vài múi cơ bụng thì ăn thua gì…

Ừ thì tôi dính tiếp.

Nói thật: ai mà té hai lần vì cùng một múi bụng?

Thời Quyện vừa quấn khăn tắm vừa “vô tình” đi ngang phòng tôi.

Tôi thấy mặt mình đỏ lên. Nhìn suốt ba năm rồi, sao vẫn chưa chán?

Tôi cố giữ bình tĩnh, nghiêm túc nhắc nhở:

“Anh mặc thêm áo đi. Dạo này cúm nặng lắm.”

“Hở vậy lỡ bệnh, lây sang em, em nghỉ làm thì… lấy gì trả tiền nhà?”

Thời Quyện ngớ người. Tưởng tôi sẽ xấu hổ, ai ngờ tôi bẻ lái.

Anh cười tít mắt, răng trắng lóa:

“Hiểu rồi, đi mặc liền!”

Anh quay lại chỉ sau vài phút, mặc chỉnh tề, ngồi đối diện tôi, mắt thì cứ liếc trộm.

Tôi lướt điện thoại như không có gì. Thì thấy anh vừa cập nhật bình luận mới:

【Cô ấy lo tôi bệnh, lo không trả được tiền nhà, tức là sợ tôi dọn đi! Có phải cô ấy thích tôi không?!】

Tôi – người đang bị hiểu nhầm: “…”

Hai năm kết hôn, tôi vẫn chưa theo kịp logic của anh. Tán tỉnh vợ mình theo kiểu cosplay bạn cùng phòng nghèo khó là sao?!

Đến cả “Anh em tôi không được thông minh lắm” cũng đơ:

【Cô ấy có đỏ mặt, run run hay nhìn trốn không?】
【Không… nhưng cô ấy quan tâm tôi.】
【Quan tâm… chuyện anh có đóng tiền nhà đúng hạn không thôi!】
【Sai! Cô ấy lo lắng tương lai sống chung của hai đứa mình!】

【…Thôi bỏ qua đi, giờ chuyển qua chiêu khác.
Giả yếu đuối, kể chuyện tuổi thơ đau buồn vào! Thương là bước đầu của yêu!】

【Nhưng tuổi thơ tôi hạnh phúc lắm…】
【Có cái gọi là phóng đại nghệ thuật đó anh bạn!】

【Trời ơi, cậu đúng là thiên tài!】

Tôi đọc tới đây bỗng thấy lạnh sống lưng.

Không thể nào…

Chẳng lẽ… lại là cái chuyện hồi nhỏ ăn nhầm kem cay, rồi khóc ba tiếng đồng hồ đó sao?

Tôi liếc sang Thời Quyện – đang ngồi ngay đối diện. Vừa bắt gặp ánh mắt tôi, anh quay đi ngay, mặt viết rõ:
“Tôi sắp làm chuyện mờ ám, đừng hỏi!”


 

Sau bữa tối, tôi đang định đi tắm thì điện thoại Thời Quyện đổ chuông.

Anh liếc tôi rồi nghe máy.

Tôi nhận ra giọng bên kia – em họ anh.

“Anh ổn, trầy sơ sơ thôi.”
“Có người chăm rồi, yên tâm.”
“Không tin hả? Để anh đưa máy cho cô ấy.”

Rồi anh dúi điện thoại cho tôi, thì thầm:

“Cứu anh. Không muốn gia đình lo.”

Tôi cầm máy, vừa alo thì bên kia reo lên:

“Chị dâu ơi, em không làm lộ đâu! Anh em bảo đang cưa cẩm chị nên kêu em gọi thử.”

“Hai người cosplay dữ ha?”
“Công nhận, mất trí mà não ảnh hoạt động gấp đôi luôn!”

Ra là em họ cũng nhập vai luôn.

Tôi nhìn Thời Quyện, nén cười, đáp tỉnh rụi:

“Không có gì đâu, dù sao anh ấy cũng là… bạn cùng phòng của chị.”

Bên kia khen tôi diễn sâu rồi cúp máy cái rụp.

Thời Quyện thở dài sầu não. Tôi lơ đẹp.

Anh thở lần hai. Tôi cười thầm, vờ quan tâm:

“Sao thở dữ vậy?”

Thời Quyện chớp cơ hội, giọng u uất:

“Nói tới em họ… lại nhớ chuyện lớp một…”

Lại nữa rồi.

Dù nghe vụ này tám trăm lần, tôi vẫn giả ngu: “Chuyện gì?”

Anh mắt sáng rỡ: “Lúc em họ mới sinh, anh muốn thăm nó mà ba mẹ đánh anh! Nói trẻ con đừng có phá.”

Nói xong còn cúi đầu buồn rười rượi như cún con bị bỏ rơi.

Lần đầu nghe, tôi từng xúc động lắm. Thấy tội ghê gớm.

Mãi tới sau khi cưới, tôi hỏi mẹ anh thì nghe được bản gốc: Hóa ra ngày đó, cô giáo bảo mang món đồ mình yêu thích nhất đến lớp.

Thế là anh ta… lén bế em họ mới sinh vào trường.

Phụ huynh phát hoảng.
Cô giáo suýt ngất.
Cả lớp sững sờ.
Còn Thời Quyện thì cười như đoạt giải Nobel.

Em họ giờ diễn cùng chắc cũng là trả đũa vụ đó.

Thời Quyện kể xong, liếc trộm tôi chờ phản ứng.

Tôi – người biết rõ chân tướng – nhìn anh mà chỉ thấy tiếc cho chính mình năm xưa mê trai quá hóa ngu.

Tôi thở dài:

“Ba mẹ anh đánh nhẹ quá.”

“Hả?”

“Anh nghĩ đi, em họ mới sinh, anh thì vụng, lỡ làm rớt thì sao? Chưa kể lạc mất giữa bệnh viện thì sao?”

Mặt Thời Quyện tái mét như bị tước hộ khẩu.

“Vậy… anh không nên trách ba mẹ nữa?”

Còn hỏi.
Bế em đi giao lưu trường lớp, không bị tống ra khỏi nhà là may lắm rồi.


Tắm xong bước ra, tôi thấy Thời Quyện lại mò lên mạng tám chuyện với “Anh em tôi không được thông minh lắm”.

Vẫn như cũ – không nhắn riêng mà chat công khai cho cả thế giới hóng.

【Cô ấy nghe chuyện tuổi thơ đau khổ của tôi xong thì lập tức hòa giải với ba mẹ tôi. Chắc chắn cô ấy có tình cảm rồi!】

“Anh em tôi không được thông minh lắm” nghi ngờ:

【Cô ấy thương thật á?】

【Chứ gì nữa, cô ấy còn lo tôi… bị lạc trong bệnh viện!】

【…Thôi được rồi, cậu nói thương là thương.】

【Giờ là chiêu cuối! Giả say! Say rượu thì dễ chạm vào cảm xúc nhất!】

【Nhưng tôi không uống rượu.】

【Không cần uống, chỉ cần… có mùi là được.】

【Hiểu rồi!】

Tôi cũng hiểu rồi.

Thì ra… cái lần “say rượu” năm xưa anh chỉ giả vờ?!

Tôi bật cười trong vô thức. Mất trí nhớ rồi mà thính vẫn y chang ba năm trước.

Một tiếng sau, bên ngoài có tiếng rầm.

Rồi loảng xoảng.

Tới rồi đấy… Ảnh chuẩn bị lên sân khấu.

Tôi nghiêm mặt, mở cửa bước ra. Ánh trăng chiếu vào phòng khách. Trên sàn là Thời Quyện đang “gục” bên chai rượu.

Không phải rượu thường, mà là… Lafite 1982.

Tôi suýt ngất vì tiền bay theo đạo cụ.

Anh nằm lờ đờ, áo sơ mi bung vài nút, mùi rượu nồng nặc. Xương quai xanh lấp ló…

Tôi nuốt nước bọt

Chết. Lại dính bẫy sắc rồi.

Thời Quyện lẩm bẩm: “Anh… hiểu lầm ba mẹ rồi…”

Rồi kể tiếp tình tiết “hối hận vì tuổi thơ”.

Tôi đỡ anh dậy, giả vờ lo lắng:

“Anh mới tai nạn xong mà còn dám uống rượu?”

“Anh uống ít mà.”

“Ít cái gì? Cả chai rỗng trơn rồi!”

Anh nhìn tôi, cười cười:

“Em lo cho anh à?”

Tôi không kịp suy nghĩ, phản xạ bật ra:

“Tất nhiên rồi, anh là chồng em—”

“Hả???”

“Ý là… chủ nhà.”

Thời Quyện nhìn tôi, giọng ỉu xìu:

“Anh không muốn làm chủ nhà của em…”

Tôi nheo mắt:

“Vậy muốn làm gì?”

Dưới ánh trăng, anh nhìn tôi. Nghiêm túc. Rất nghiêm túc. Giống hệt ba năm trước, lúc giả say lần đầu. Ánh mắt ấy… không giấu nổi tình cảm.

Không gian lặng như tờ. Anh há miệng định nói gì đó, nhưng không có rượu thật trợ lực, lại ngậm lại.

Tôi bực.

Hồi đó tôi tỏ tình thẳng như ruột ngựa, giờ anh lại ấp úng như đang thi nói trước lớp.

Thôi, khỏi diễn.

Ba năm trước tôi chủ động hôn anh.

Ba năm sau, tôi làm lại.

Tôi cúi xuống, hôn anh cái rõ lâu. Thời Quyện trợn mắt, đứng hình như bị đóng băng. Hôn xong, tôi nhìn anh, hỏi khẽ:

“Sáng mai anh còn nhớ chuyện này không?”

Anh gật đầu. Rồi lại lắc đầu.

Tôi cười:

“Vậy mai tính tiếp. Giờ đi ngủ đi, chồng yêu.”

 

Tất nhiên là anh không ngủ.

Mà mở điện thoại, tag điên cuồng @“Anh em tôi không được thông minh lắm” để chia sẻ niềm vui:

【AAAAAAA! Cô ấy hôn tôi rồi!】
【Chuyện gì đây trời?! Cô ấy thích tôi đúng không?!】

“Anh em tôi…” chưa lên tiếng, nhưng cư dân mạng đã nổ tung:

【Cái gì cơ?! Thế mà cũng cua được á?!】
【Lừa tình đỉnh cao. Tôi cứ tưởng phim tình cảm, ai ngờ hài kịch.】
【Cẩn thận ông này tự biên tự diễn!】

Thời Quyện nhiệt tình trả lời từng comment, máu me sục sôi như vừa trúng số.

Tôi xem được một lúc, thấy đủ drama rồi thì… tắt máy, ngủ luôn.

Sáng hôm sau, Thời Quyện xuất hiện với đôi mắt thâm như gấu trúc.

Tôi thì vẫn tỉnh như sáo, thong thả ăn sáng.

Anh ngồi đối diện, căng như dây đàn.

Mười phút trôi qua, tôi vẫn không nói gì.

Cuối cùng, anh không chịu nổi nữa:

“Tối qua…”

Tôi ngước lên, điềm tĩnh:

“Tối qua anh uống nhiều quá.”

“Rồi sao nữa?”

“Hết rồi.”

Thời Quyện nghẹn họng, ánh mắt uất ức:

“Em hôn anh rồi mà không chịu trách nhiệm à?”

Tôi đặt dao nĩa xuống:

“Gì cơ?”

“Em hôn anh. Em phải chịu trách nhiệm!”

Tôi nhếch môi:

“Tối qua uống cả chai Lafite mà vẫn nhớ rõ ghê?”

Anh ngập ngừng:

“Anh… khác người ta.”

Tôi gật gù:

“Vậy được. Quan hệ của mình đúng là không đơn thuần.”

Mắt anh sáng rực, háo hức hỏi:

“Vậy… tụi mình là gì?”

Tôi nhìn anh một lúc, chậm rãi nói:

“Là bạn môi.”

“Bạn… gì cơ?!”

“Bạn môi. Tức là chỉ hôn môi, không ràng buộc, không trách nhiệm.”

Thời Quyện như bị sét đánh:

“Ba năm… em thành người thoáng vậy luôn à?”

Tôi cúi đầu, thở dài kiểu deep:

“Nếu anh không chấp nhận thì… em tìm người khác.”

“KHÔNG ĐƯỢC!”

Anh gần như hét lên. Im một lát, anh thì thầm: “Vậy… bạn môi cụ thể phải làm gì?”

Tôi mặt lạnh như kem:

“Thì hôn.”

“Chỉ hôn thôi á?”

“Ừ, đỡ nghiện… môi.”

CPU Thời Quyện chính thức đơ toàn tập.

Anh đứng dậy, lủi thẳng về phòng như thấy ma.

Tôi nhìn theo bóng lưng hoảng loạn của anh, mở điện thoại.
Quả nhiên—ảnh lại tìm đến “quân sư tình yêu” thân thiết.

【Anh bạn! Loạn rồi! Cô ấy nói tôi chỉ là bạn môi!】
【Bạn môi???】
【Chỉ hôn, không yêu!】
【… Bá đạo thiệt.】

Lát sau, tôi nhận được tin nhắn từ Lộ Chiêu:

【Chị dâu! Em bái phục chị!】

Tôi nhắn lại:

【Anh em tôi không được thông minh lắm, cậu đừng nói quá. Cậu cũng là quân sư ba năm liền của Thời Quyện mà.】

Lộ Chiêu lập tức nhận thua:

【Đúng là em chỉ bày mưu, còn chị mới là đại ma đầu! Nhưng làm ơn, đừng nói cho Thời Quyện biết “Anh em tôi không được thông minh lắm” là em nhé!】

Nếu không phải vì mấy chiêu của Thời Quyện đều mang đậm phong cách “có học mà không thông”…

Tôi cũng chẳng đoán ra được “quân sư thần bí” chính là Lộ Chiêu.

Mà đúng thật.

Về mấy chuyện yêu đương này, Thời Quyện đúng là không được thông minh lắm.


 

Từ sau khi biết chỉ là bạn môi, Thời Quyện như mắc bệnh… Gặp thì lủi, không gặp thì mò.

Ảnh đấu tranh nội tâm thấy rõ:

“Mối quan hệ này không trong sáng.”
“Nhưng… vẫn hơn bạn cùng phòng!”

Đúng lúc ấy, nhóm bạn cấp ba rủ họp lớp, bảo được dẫn người thân.

Tôi quyết tung chiêu cuối.

Lần này không tỏ tình thì nghỉ làm người!

Tôi chặn đường Thời Quyện đang tính lẩn, dồn anh vô góc tường.

“Nếu anh thấy phiền, em có thể dọn ra.”

“Anh không phiền!”

Xạo. Cái nếp nhăn trên trán đủ để đo độ sâu đại dương rồi.

“Vậy anh đi họp lớp với em nhé?”

“Anh á? Với tư cách gì?”

Tôi cười tinh ranh:

“Chồng em chứ ai!”

Sau khi được “cấp danh phận”, Thời Quyện lập tức nhập vai chồng quốc dân, còn có cảm giác như vừa thoát kiếp tình tay ba bí mật.

Đến ngày họp lớp, anh xuất hiện trong vest đặt may.

Tôi suýt ngất: “Đi thay đồ! Trông như chú rể bỏ trốn vậy!”

Anh nhăn nhó: “Biết đâu gặp tình cũ cấp ba của em! Anh phải đẹp trai nhất bàn!”

Tôi dở khóc dở cười, nhét cho bộ đồ bình thường hơn: “Giờ thì đúng chuẩn đồ đôi rồi, nhìn phát biết cặp chó mèo.”

Thế là tâm trạng anh tươi như mới được tăng lương.

Tới nhà hàng, vừa vào đã gặp Tô Dữ Hạ. Cô nhìn tôi, rồi nhìn Thời Quyện:

“Chồng cậu… khác nhỉ? Không nhìn kỹ tưởng đổi người rồi cơ!”

Đúng là khác. Trước đây húi cua nhìn như “Chó sói lên thành phố”.
Giờ tóc xoăn ngoan như cún nhà hàng xóm.

Câu nói đùa của Tô Dữ Hạ làm Thời Quyện lập tức… nhập vai hiểu lầm.

Ảnh đen mặt.

Rồi cố đè tức, chen vô:

“Đúng rồi, đổi cái đẹp trai hơn.”

Tô Dữ Hạ tưởng anh đùa, cười như được mùa. Chỉ có tôi biết, Thời Quyện đang ghen với chính mình.

Anh ngồi một góc, cầm ly nước lén liếc tôi. Thấy tôi vẫn cười nói vui vẻ với Tô Dữ Hạ, anh ngồi không yên nữa.

Ghé sát tai tôi, nghiến răng hỏi:

“Em với hắn cũng là kiểu quan hệ đó à?”

“Hắn nào cơ?”

“Tiền bối của anh…”

Tôi suýt cười sặc, ai lại gọi tình địch là tiền bối chứ?

“Quan hệ gì?”

“… Bạn môi.”

Tôi không đáp, chỉ mỉm cười.

Ảnh tưởng tôi ngầm thừa nhận, liền chua loét:

“Tình bạn ba người… chật chội thật đấy.”

Anh hiểu nhầm to rồi.
Tôi bèn ngoắc tay gọi anh lại, kề môi sát tai:

“Em với hắn chỉ là bạn.
Còn hôn… chỉ dành cho anh.”

Tôi hôn nhẹ lên má anh.

Thời Quyện như bị đóng băng. Đỏ mặt. Cứng người.

Mất vài giây mới hồi thần, cười thì toe toét.

Anh móc điện thoại ra gõ lia lịa. Vài phút sau, tôi nhận tin nhắn từ Lộ Chiêu:

【Chị dâu, tự coi đi.】

Kèm ảnh chụp tin nhắn Thời Quyện gửi cho “Anh em tôi không được thông minh lắm” – chính là Lộ Chiêu.

【Anh bạn, tôi quyết định tỏ tình rồi. Cô ấy chắc chắn thích tôi, chỉ là hơi ngại. Cô ấy nói chỉ hôn mỗi tôi. Vậy tôi là duy nhất!】

Tôi ngồi lặng.

Thật may… người Thời Quyện gặp được là tôi.

Chứ gặp ai khác, chắc bị bán rồi cũng còn ảo tưởng:

“Cô ấy chỉ bán một mình tôi, chắc là yêu tôi nhất!”


Kết thúc buổi họp lớp, tôi và anh ra khỏi nhà hàng.

Gió đêm thổi qua, tôi rùng mình. Thời Quyện lập tức cởi áo khoác đắp lên vai tôi. Mùi hương quen thuộc bao lấy tôi.

Tôi nhìn anh, rồi không kìm được mà ôm lấy eo anh. Thời Quyện không đẩy ra. Ngược lại còn siết chặt hơn.

Giữa gió đêm và ánh trăng, anh thì thầm bên tai tôi:

“Uông Ngâm… Dù là bạn môi hay bạn thân, anh không chịu nổi nữa. Mỗi lần nhìn thấy em, tim anh đau…

‘Anh thích em.’”

Tôi dựa đầu vào ngực anh, nghe rõ từng nhịp đập loạn của trái tim ấy.

Và tôi biết, trái tim ấy – giờ chỉ đập vì mình tôi.

Tôi mỉm cười, khẽ nói:

“Vậy thì… yêu nhau đi.”


 

Hẹn hò với Thời Quyện đúng là trải nghiệm mới mẻ.

Dù… tôi đã cưới anh được hai năm rồi.

Trước kia anh trầm ổn, cấm dục, chồng mẫu mực.

Giờ thì như cún rơi lại thời dậy thì, thính bay đầy trời.

Ai thấy cũng phải than:

“Mlem thật sự!”

Điều tuyệt nhất là—anh vẫn nấu ăn đỉnh như ngày xưa. Tuy mất trí nhớ, nhưng tay nghề vẫn vững như thần bếp độ.

Thường xuyên vừa nấu vừa nghi ngờ:

“sao anh làm ngon vậy ta?”

Tưởng mình có thiên phú, suýt nữa đòi đi thi Vua đầu bếp.

Tôi dập tắt luôn giấc mơ ấy:

“Em chỉ cho anh nấu riêng cho em thôi.”

Từ đó, Thời Quyện nấu ăn càng say mê.

Say mê tới mức… dạ dày tôi biểu tình.

Đi khám, bác sĩ bảo:

  1. Bao tử vẫn ngon lành.
  2. Tôi đang có thai.

Tôi cầm kết quả, đầu óc đơ nhẹ. Tính lại thời gian…

Chuẩn luôn—đêm trước khi Thời Quyện bị tai nạn.

Mọi thứ đều hợp lý.

Trừ một chi tiết: Kế hoạch có bầu là trước khi anh mất trí nhớ.

Giờ thì anh đứng giữa hành lang bệnh viện, ôm tờ giấy.

“Đứa bé này… là của ai?”

“Của anh.”

“Nhưng… theo kiến thức hiện tại của anh thì… hôn không gây bầu.”

Anh im vài giây, nghiêm túc suy luận:

“Chẳng lẽ… khoa học giờ tiến xa vậy rồi?”

Tôi muốn chui xuống đất.

Từng này tuổi đầu, tôi lại đi si mê một thanh niên tưởng hôn có thai.

Tôi lôi anh về nhà, rút luôn sổ hồng—à nhầm, sổ đỏ—giấy đăng ký kết hôn.

Anh nhìn sổ, đứng hình như gặp trùm cuối.

“Em… em kết hôn rồi à?”

“Anh là tiểu tam sao?!”

“Không phải tiểu tam.”

“Không tiểu tam thì tiểu… tứ? Hay tiểu ngũ?”

Tôi nhìn anh sắp khóc đến nơi, vội bước tới dỗ:

“Đừng khóc mà… ông xã.”

Anh quay đi, nghẹn ngào:

“Tiểu tam cũng có quyền khóc chứ!”

“Đừng gọi anh là chồng, em có chồng rồi…”

“Anh chỉ là tiểu tam bị giấu thôi… huhu…”

Khoan.
Anh là chính thất, mà lại tưởng mình tiểu tam?

Tôi điên tiết, mở album cưới đập vào mặt anh:

“ĐỌC!”

Anh đọc như máy:

“Chủ giấy kết hôn: Uông Ngâm – Thời Quyện… Hả? HẢ???!!!”

Anh ngơ trong 3 giây, rồi giật lấy giấy, nhìn tên, nhìn ảnh.

“Hai năm trước mình đã đỉnh thế này à?!”

Rồi ôm chặt lấy tôi, rú lên như fan gặp idol:

“Aaaaa! Vừa có vợ vừa có con! Trọn gói combo!”

Cuối cùng Thời Quyện vẫn khóc.

Nhưng lần này là khóc vì vui sướng.


 

Từ lúc tôi có thai, Thời Quyện dính tôi như sam.

Nhưng trí nhớ vẫn bye bye.

Tôi hỏi bác sĩ. Bác sĩ bảo: “Máu tụ tan rồi, còn nhớ hay không thì… hên xui!”

Thế mà Thời Quyện vẫn tỉnh bơ: “Nhớ hay không nhớ cũng yêu em sấp mặt vậy thôi.”

Nghe cũng có lý. Tôi đành thôi.

Cho đến một sáng đẹp trời. Thời Quyện từ phòng khách lao vào như bay, mắt sáng rỡ:

“Vợ ơi! Em mang thai rồi!!!”

“Em sắp đẻ đến nơi rồi anh ơi.”

Cả hai cùng đơ 3 giây.

Tôi mở to mắt:

“Khoan! Anh nhớ lại rồi hả?!”

Anh gật đầu.

Tôi nhớ tới đống trò mình bày lúc anh mất trí, hơi chột dạ.

Thú tội liền:

“Xin lỗi… lúc anh mất trí, em lừa hơi nhiều…”

Anh lắc đầu, mặt đen như đít nồi:

“Không phải lỗi em. Là do cái thằng Lộ Chiêu xúi!”

“Còn giả làm bạn trên mạng gạ anh, đặt cái tên ‘Anh em tôi không được thông minh lắm’… Nghe là biết IQ thấp rồi!”

Xong luôn. Không ai cứu nổi Lộ Chiêu nữa.

Tưởng anh tức chơi, ai ngờ anh xử đẹp luôn:

“Anh đã trừng phạt hắn rồi.”

“Sao cơ?”

“Tước quyền làm cha đỡ đầu!”

Tôi: …

Không biết nên phục anh thông minh hay nên gọi cứu trợ.

Sau khi hồi phục trí nhớ, Thời Quyện vẫn như cũ:

Cưng tôi như báu vật.
Trưng luôn sổ đăng ký kết hôn ra giữa phòng khách như vật tổ.

Tôi nhìn tờ sổ đỏ, nhớ lại lời thề của anh lúc cưới:

“Yêu em với anh là chuyện quá đỗi quen thuộc.”

“Cho dù một ngày nào đó, anh quên tất cả…”

“anh thích em.”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.