Chương 17: Cha nấu canh chua
Tôi và Phó Tiện nhận giấy kết hôn.
Nhưng mà, trách tôi không đề phòng, cũng quá tin tưởng tiềm lực kinh tế của cậu hai nhà họ Phó.
Sau khi lãnh giấy kết hôn xong, Phó Tiện đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi tưởng đâu là một tấm chi phiếu, đến khi mở ra mới biết hóa ra đó là giấy nợ.
Giấy trắng mực đen, được viết rõ ràng, nói Phó Tiện nợ Tư Dao mười triệu tệ, số tiền này trong vòng ba năm sẽ được hoàn trả hết.
Tôi nắm chặt giấy nợ, trong lòng thầm mắng.
Tên đàn ông khốn kiếp què quặt đẹp trai này.
Cũng chẳng còn cách nào khác, đương sự bên kia sở hữu gương mặt đẹp đến mức cho dù lúc này tôi vô cùng tức giận nhưng cũng không đành lòng mắng câu khó coi xấu xí.
Tôi im lặng nhìn chằm chằm giấy nợ một lúc lâu, rồi lặng lẽ cất nó đi.
Sau đó trong khi Phó Tiện đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, tôi lại âm thầm lấy điện thoại ra chụp tờ giấy nợ, che thông tin rồi lên mạng xin nhờ tư vấn trực tuyến.
Loại giấy nợ này thực sự có giá trị pháp lý không nhỉ?
Bên phía luật sư không trả lời, nhưng Phó Tiện bên cạnh lại lên tiếng trước.
“Đừng tra nữa, trong ba năm nhất định trả cho em.”
“Chưa kể…”
Anh ta mở mắt ra, nhìn tôi bằng ánh mắt hận không thể luyện sắt thành thép. “Chứng nhận đăng ký kết hôn cũng lãnh rồi, tiền trong thẻ ngân hàng của anh không phải đều là của em sao?”
Mắt tôi sáng lên.
Hợp lý nha.
Lập tức tôi tắt điện thoại, rụt rè hỏi mật khẩu thẻ ngân hàng.
Phó Tiện ném ví tiền cho tôi, bên trong có bốn, năm tấm thẻ ngân hàng. Người này đưa tay xoa nhẹ giữa chân mày, giọng điệu lãnh đạm.
“Mật khẩu đều là ngày sinh của em, mới đổi.”
Tôi không hề khách sáo mà nhận mấy thẻ ngân hàng, cho dù tài sản của Phó thiếu đây không có tới mười triệu thì ít nhất cũng được vài triệu.
Nếu đã đăng ký kết hôn lại còn thêm Phó Tiện cũng đã mở lời, tôi có thể đường đường chính chính xem đây như tài sản chung của hai vợ chồng rồi.
Phó Tiện đúng là không phải người mà.
Sau đó, tôi ngồi không yên, nên là viện cớ để Phó Tiện thả tôi xuống ở gần một trung tâm thương mại. Lấy cớ đi dạo mua sắm, sau khi anh đi thì tôi âm thầm đến ngân hàng.
Năm tấm thẻ ngân hàng có tổng số dư chưa tới một triệu.
Hiện tại tôi cực kỳ hoài nghi, Phó Tiện liệu có phải con riêng của Phó lão gia hay không?
Nhưng với tiêu chuẩn của Phó gia mà nói, cho dù là con ngoài giá thú cũng không thể nghèo rớt mồng tơi như vậy được.
Khi đang nhìn chằm chằm mấy con số dư kia, tôi khóc không ra nước mắt, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Phó Tiện.
Anh ta nói, Phó lão gia đã về rồi, ông ấy muốn gặp tôi.
Chân tôi lập tức mềm nhũn ra.
Trước khi kết hôn với Phó Tiện, có thể tôi chưa từng nghe qua về Phó Tiện và Phó Thời Chinh, có điều…
Danh tiếng của Phó lão gia, hẳn không có ai chưa từng nghe đến.
Phó lão gia tên Phó Tri Thành, vốn xuất thân là một nhà văn, sau đó từ bỏ văn chương theo nghiệp kinh doanh, từ công việc kinh doanh đầu tiên đã thu được thành công rực rỡ.
Về sau công việc kinh doanh càng ngày càng lớn mạnh hơn, cuối cùng trở thành doanh nhân nổi tiếng nhất thành phố.
Hiện giờ Phó lão gia đã có tuổi, nhưng thời còn trai trẻ, ông là người nhất quán, quyết đoán trong thương trường, cũng nổi danh nhờ những thủ đoạn tàn nhẫn.
Tôi từng xem tin tức về ông, chỉ qua vài phút phỏng vấn ngắn ngủi, mặc dù cách một màn hình nhưng sự lạnh lùng sắc bén từ gương mặt và ánh mắt của người đó cũng khiến người ta kinh hãi.
Trong đầu tôi tua lại tư liệu liên quan tới Phó lão gia, rồi mang theo âm thanh khóc nức nở hỏi Phó Tiện. “Em không đi có được không?”
Ấy vậy mà ở đối diện người kia lại tùy ý đáp: “Em đoán xem?”
…Tôi đoán, chắc chắn là không.
Phó Tiện làm như đang an ủi tôi: “Đừng sợ, ông ấy rất dễ gần.”
Dễ gần…
Nghe thấy từ này, đến khóc tôi cũng không ra nổi một giọt nước mắt.
Có điều, dù có sợ hãi đến đâu thì cũng vẫn phải đối mặt với nó.
Vực dậy tinh thần, tôi đi đến trung tâm thương mại chọn mua một chiếc váy liền khá trang nhã để thay. Khi vừa rời khỏi trung tâm thương mại đã thấy xe của Phó Tiện đậu ở bên đường.
Sau khi lên xe, do có chút lo lắng nên tôi túm một góc áo hỏi anh nơi Phó lão gia sống ở cách đây có xa lắm không.
Bởi vì trước đây tôi có nghe nói ông ấy thích sống một mình, rất ít khi ở lại trang viên Phó gia tôi đã đến lần trước.
“Không xa lắm.”
Phó Tiện nhàn nhạt trả lời.
Nghe anh nói không xa lắm, tôi tưởng cũng mất ít nhất hai mươi phút lái xe, có điều.
Lời Phó Tiện vừa dứt còn chưa đầy ba phút, xe đã dừng lại rồi.
Nói chính xác hơn là, từ khi tôi lên xe ở trung tâm thương mại, sau đó xe quay đầu, rẽ thẳng vào một khu gần đó
Mặc dù khu biệt thự này nằm trong một khu vực kinh doanh, nhưng diện tích tiểu khu đủ rộng để tách biệt với thế giới bên ngoài. Bên trong nơi này rất yên tĩnh, môi trường thì khỏi phải bàn cãi.
Tôi từng thấy biệt khu này trên mạng, nó đắt đến mức khiến người ta chỉ biết tặc lưỡi, một tấc đất có thể so sánh như vàng.
Còn chưa chuẩn bị tinh thần thì đã đến nơi, tôi càng thấy căng thẳng hơn.
Ngón tay tôi cầm lấy góc váy không ngừng cuộn lại, hít thở sâu mấy lần rồi mới theo Phó Tiện xuống xe.
Đi theo sau Phó Tiện, tôi ngoan ngoãn giúp đẩy xe lăn cho anh.
Tuy là người ta cũng không cần tôi đẩy.
Sau khi vào cổng lớn, bên trong sân trống trải, chỉ nhác thấy trồng vài loại hoa cỏ.
Lúc vào cửa, ở phòng khách lớn như vậy cũng không có một bóng người.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, có lẽ đúng lúc Phó lão gia không ở nhà.
Ngay khi đang nghĩ ngợi, bất chợt từ hướng phòng bếp có tiếng bước chân truyền đến.
Vài giây sau, thấp thoáng hình bóng một người đàn ông đã có tuổi cầm chiếc muôi trên tay xuất hiện ở cửa, mái tóc có chút điểm bạc, nhưng tinh thần phấn khởi, hơn nữa, trên thắt lưng còn đeo một cái tạp dề màu đen.
Khuôn mặt này trùng khớp với người đàn ông lạnh lùng trong phỏng vấn kia.
Chỉ là vị Diêm Vương trong lời đồn kia lúc này ở phía đối diện đang tươi cười, giọng vang như chuông lớn.
“Phó Tiện, ba làm cho con món cá chua Tây Hồ mà con thích nhất!”
Nói rồi, ông đi tới khoe, còn đưa muôi đến bên miệng Phó Tiện. “Con nếm thử canh xem.”