Chương 18: Gặp mặt cha chồng
Phó Tiện nhíu mày, đẩy cái muôi ra.
Cùng lúc đó, anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo tôi đang đứng bên cạnh ngẩn ngơ qua đây.
“Con dâu ba, Tư Dao.”
Tim tôi lập trong phút chốc nhảy lên tới cổ họng.
“Phó…”
Tôi mở miệng, chữ ‘Phó’ còn lắp bắp treo ở đầu môi, nhưng rồi lại cảm thấy không thích hợp nên cứng nhắc sửa lại, “Ba…”
Cứu với.
Ai có thể ngờ được, người đàn ông khét tiếng tàn nhẫn trong lời đồn phía sau lại là bộ dạng này?
Những lời thăm hỏi được chuẩn bị vội vàng kia đến cơ hội nói ra còn không có.
Phó lão gia một tay cầm muôi, một tay khác nắm tay tôi, thoải mái cười. “Ngoan, ngoan.”
Nói xong, ông buông tay tôi ra, sau đó lấy hai cái hộp trên bàn trà đưa cho tôi, còn nói là quà gặp mặt.
Trong đó có một cái hộp đặc biệt lớn.
Tôi không thể từ chối, chỉ có thể sợ hãi nhận lấy.
Mẹ ơi nặng thật đó.
Đoán chừng thứ này cũng nặng tầm mấy ký chứ chẳng đùa.
Phó lão gia ra hiệu cho tôi ngồi xuống sofa, sau đó lại quay người đi về phòng bếp, nói phải làm vài món sở trường cho chúng tôi nếm thử.
Nói rồi ông lại mỉm cười quay lại phòng bếp.
Tôi vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Phó lão gia.
Người chỉ cần giậm chân một cái là khiến cả thương trường rung chuyển, hóa ra lại… thân thiện dễ gần như vậy sao?
Phó Tiện điềm tĩnh quay đầu nhìn tôi.
“Sớm đã nói với em, ông ấy rất dễ gần.”
“Hơn nữa, khi riêng tư thích nhất là nấu cho anh ăn.”
Tôi nói không nên lời.
Bởi vì đã bị chiếc hộp ông vừa mới đưa cho tôi kia thu hút sự chú ý.
Vừa mở ra, suýt nữa mắt tôi bị thứ chói mắt đó làm mù.
Ánh vàng rực rỡ, tất cả đều là vàng thỏi.
Tôi nuốt nước miếng, lễ gặp mặt đúng thật là… độc đáo mà.
Bên cạnh Phó Tiện rót cho tôi một ly trà, ngữ điệu bâng quơ: “Đây chỉ là món khai vị thôi, mở cái hộp nhỏ kia ra đi.”
Tôi nghe lời làm theo, mở một hộp trang sức ra.
Là một chiếc vòng tay.
Đối với ngọc thạch tôi cũng có chút thích thú nên cũng có chút hiểu biết về chúng.
Nhìn chằm chằm chiếc vòng ngọc trước mặt, cổ họng tôi có chút khô khốc.
Phó Tiện nói không sai, so với nó, mấy ký vàng thỏi kia đúng thực cũng chỉ là món khai vị.
Sau khi nhìn qua vài lần, tôi cẩn thận đóng nắp lại.
Ngày thường khi luừa gạt tống tiền của Phó Tiện tôi cảm thấy rất an tâm, nhưng món quà gặp mặt này của Phó lão gia thật sự khiến tôi bất an.
Do dự mãi, mặc dù sợ hãi nhưng tôi vẫn chọn xuống bếp phụ giúp ông.
Điều bất ngờ là Phó lão gia không đuổi tôi ra ngoài.
Ngược lại hai chúng tôi còn hợp nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Ông cũng không yêu cầu gì nhiều, Phó lão gia là bếp trưởng, tôi là phụ bếp, cả hai phối hợp với nhau cũng khá nhịp nhàng ăn ý.
Hơn nữa, ông thật sự toàn tài, cho dù là viết lách, kinh doanh, hay ngay đến cả nấu ăn, ở mảng nào cũng xuất chúng vượt bậc.
Sau khi làm xong vài món, ngôi nhà tràn ngập mùi thơm.
Chúng tôi có ba người, Phó lão gia làm sáu món một canh, đều là món ăn gia đình.
Ông mời chúng tôi ngồi xuống cùng ăn cơm, hơn nữa còn nhiều lần bảo tôi hãy thả lỏng đừng cứng nhắc, hôm nay ông ấy chỉ là một người ba bình thường, không phải là Phó tổng.
Sau một vài lần, tôi cũng dần tự nhiên hơn.
Tình cảm của Phó lão gia dành cho Phó Tiện rất rõ ràng, người sát phạt quyết đoán trong lời đồn kia giờ trên bàn ăn lại luôn tay bóc tôm cho Phó Tiện.
“Con à, ăn nhiều cá một chút, nếm thử xem tay nghề của ba có kém đi không?”
“Phó Tiện, ba tháng trước ở nước ngoài ba đã gặp một chuyện rất thú vị, con có muốn nghe không?”
Phó Tiện xem ra không để ý đến ông lắm.
Người này vẻ mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, Phó lão gia gắp đồ ăn cho Phó Tiện, anh liền ăn, đôi lúc mới gật đầu đáp lại lời ông nói.
Nhìn dáng vẻ cưng chiều con của người đàn ông ngồi đối diện mình, cuối cùng tôi cũng tin những gì Phó Tiện nói với Phó Thời Chinh ngày hôm đó.
Anh nói, vị trí người thừa kế này, nếu Phó Tiện đã muốn thì Phó Thời Chinh không đến lượt.
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy Phó Tiện đang phách lối, nhưng xem ra bây giờ thì điều đó là sự thật.
Khi còn đang nghĩ ngợi, Phó lão gia bên kia dường như có thần giao cách cảm, cũng đề cập tới chuyện đó.
Ông thở dài một hơi, trong lời nói có thể nhận thấy được sự lo lắng sốt ruột. “Phó Tiện, con định khi nào sẽ tiếp quản công việc của ba?”
Khi Phó lão gia đối mặt với con trai của mình, vừa bất lực vừa nuông chiều.
Phó Tiện xem chừng không thích chủ đề này, ông mới mới nhắc đến, anh liền buông đũa, điều khiển xe lăn đi vào vệ sinh.
Phó Tiện vừa rời đi, tôi cũng ngại không dám ăn tiếp, chỉ có thể buông đũa, giả vờ bình tĩnh mà uống một ngụp trà.
Nhưng trà còn chưa kịp nuốt xuống thì sắc mặt người ngồi đối diện đã lập tức thay đổi.
Vẻ mặt hòa nhã ban đầu biến mất, Phó lão gia lạnh lùng nhìn tôi, qua ánh mắt khí chất giống như một lưỡi dao sắc bén, cực kỳ bức người.
Ông cầm tách trà, tay nhẹ nhàng vuốt ve thân tách, từ tốn mở lời: “Phó Tiện không biết cô tiếp cận nó với mục đích gì, nhưng tôi thì có.”