Chương 19:
Tôi ngẩn người nhìn Phó lão gia.
Cũng hồi tưởng lại tất cả những suy nghĩ trong lòng của mình từ sau khi gặp Phó Tiện, thầm nghĩ, tôi có thể vì cái gì được, dĩ nhiên là vì tiền.
Hơn nữa, ngay từ đầu Phó Tiện đã biết điều đó.
Tôi còn tưởng câu tiếp theo của ông sẽ là hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý rời khỏi Phó Tiện.
Chỉ là, tôi đã đoán sai.
Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng của Phó lão gia nhìn tôi, hỏi: “Mẹ cô rốt cuộc định làm gì?”
Tôi kinh ngạc “Sao… sao lại liên quan tới mẹ con ạ?”
Ông nhìn tôi một lúc lâu.
Bị ánh mắt dò xét đó nhìn chằm chằm, sống lưng tôi như bị kim châm, cả người toát mồ hôi lạnh.
Dường như qua một lúc lâu, Phó lão gia mới thu hồi ánh mắt, chau mày, sau đó lại thả lỏng.
Một lúc sau mới thở dài một tiếng.
“Vậy bà ta chuyện gì cũng không nói với cô.”
Thần trí tôi mơ hồ.
Mẹ nên nói gì với tôi?
Không kìm được tò mò, tôi dè dặt dò hỏi. Vốn còn tưởng ông sẽ không nói cho tôi biết, ai mà ngờ được Phó lão gia lại kể cho tôi một chuyện đã bị thời gian phủ bụi nhiều năm.
Mẹ tôi từng là bạn gái của ông ấy.
Gọi là Phó lão gia nhưng thật ra ông ấy cũng không quá già.
Năm nay ông chưa đến bảy mươi, lớn hơn mẹ tôi gần hai mươi tuổi. Khi còn trẻ Phó lão gia phong lưu phóng khoáng, lại giàu có nhiều tiền.
Mẹ tôi đã từng bất chấp cách biệt tuổi tác mà có một tình yêu mãnh liệt với ông ấy.
Nhưng sau đó, bà đã bị phản bội, hơn nữa còn phát hiện đối phương đã kết hôn.
Bởi vì sự phản bội của Phó lão gia, đến giờ bà vẫn cô độc một mình, cũng không còn thiên chức làm mẹ.
Cho nên, năm đó khi rời đi, bà đã trả thù ông ấy rất tàn nhẫn.
Bà ấy không thể có con, vậy tôi đến từ đâu?
Tôi được bà ấy đón về từ cô nhi viện.
Từ khi còn nhỏ ôi đã biết điều này.
Bị loạt chuyện xưa làm kinh ngạc đến không khép miệng được, tôi muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại không thể nói ra.
Nên nói gì đây?
Dường như nói gì cũng đều không ổn.
Khi bầu không khí đang yên ắng, Phó Tiện vừa vặn quay trở lại.
Không biết tại sao khi xe lăn của anh dừng bên cạnh, tôi lại cảm thấy tự tin hơn.
Trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.
Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Sao em không ăn?”
Tôi chưa kịp đáp lại, anh đã tự hỏi tự trả lời.
“Không hợp khẩu vị?”
Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn Phó lão gia: “Ba nên luyện thêm tay nghề đi”
Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, người ngồi phía đối diện kia đã thay đổi về gương mặt hiền từ lúc trước, cười gật đầu nói được.
Thậm chí Phó lão gia lập tức gọi điện thoại nói trợ lý mua giúp mình mấy cuốn sách dạy nấu ăn, trong nửa tiếng sẽ đưa đến, khi đó ông sẽ bắt đầu học.
Nhưng Phó Tiện không hề nể mặt. Vứt đũa xuống, anh lập tức dẫn tôi rời đi.
Ở đằng sau Phó lão gia vẫn càm ràm nói tiếp, nội dung cũng chỉ bảo Phó Tiện thường xuyên về gặp ông nhiều hơn.
Phó lão gia nói, ông rất cô đơn.
Nhưng Phó Tiện trước sau không hề ngoảnh đầu lại.