Chương 20: Qúa khứ mẹ và ba chồng
Phó Tiện dẫn tôi tới một tiệm lẩu.
Anh nói lần trước nghe tôi nói muốn ăn lẩu.
Trong hơi nóng bốc lên, tôi ngẩn người nhìn Phó Tiện, những gì vang vọng trong đầu tôi giờ đây đều là những bí mật mà Phó lão gia vừa kể tôi nghe.
Tôi chưa từng nghĩ qua chuyện mẹ tôi và ông lớn nổi danh trong giới thương trường, Phó Tri Thành, lại có một quá khứ chấn động như vậy.
Khi đang thẫn thờ, trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay.
Các đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Trông rất đẹp.
Đối phương đưa một chén nước chấm đã trộn sẵn, là nước chấm tương vừng tôi thích.
Phó Tiện nhìn tôi, hơi nhướng mày: “Có tâm sự sao?”
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Những chuyện Phó lão gia nói với tôi, tôi không dám tùy ý nói bậy được.
Nhưng anh đã đoán ra.
Phó Tiện nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Ông ta nói hết với em rồi.”
Là một câu khẳng định.
Tôi còn đang thất thần, Phó Tiện đã gọi nhân viên phục vụ tới đổi trà thành bia.
Một bên anh vừa rót bia vừa ngước mắt nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên vài phần, tựa như đang cười.
“Lão già đó không đủ thành thật, có một số chuyện nhất định chưa kể cho em.”
Nói rồi Phó Tiện đưa ly bia đến cho tôi.
“Muốn nghe không?”
Tôi nhận ly bia, thành thật gật đầu.
“Muốn.”
Ở chỗ Phó Tiện tôi có thể nghe được bí mật thật sự.
Sau đó chúng tôi ăn ba phần thịt cuộn, uống năm chai bia, nghe Phó Tiện kể chi tiết cái gọi là yêu hận tình thù giữa Phó Tri Thành và mẹ tôi năm đó.
Phần đầu gần như giống nhau.
Tóm tắt lại là ông ta là kẻ bạc tình cạn nghĩa, lấy mẹ tôi ra làm vật chơi đùa. Khi lòng bà đang tràn đầy vui mừng vì mang thai con của Phó Tri Thành, ông ta đã cắt đứt và trả một khoản phí chia tay lớn.
Đến tận lúc này thì mẹ tôi mới biết chuyện người đàn ông kia đã có vợ.
Tính cách mẹ tôi bướng bỉnh, không chịu đi làm phẫu thuật, muốn giữ lại đứ nhỏ trong bụng.
Nhưng với tình cách của Phó Tri Thành làm sao có thể cho phép bà giữ đứa trẻ trong bụng để về sau trở thành mối đe dọa của mình?
Nên ông ta đã tạo ra một vụ tai nạn khiến mẹ tôi bị một tai nạn giao thông ‘ngoài ý muốn’, hơn nữa còn mất đi đứa trẻ.
Nhưng rất khó để kiểm soát lực va chạm của một vụ tai nạn ngoài ý muốn, mẹ tôi bị thương rất nặng, tử cung phải bị cắt bỏ, cả đời này mất khả năng làm mẹ.
Hơn nữa, Phó Tri Thành lúc nãy chỉ mới kể vắn tắt chuyện đã lừa tình của mẹ tôi như thế nào, nhưng không nhắc đến một chữ nào về việc mẹ tôi trả thù ông ta ra sao.
Điều gì Phó Tri Thành không nói, con trai ông ta sẽ nói thay.
Mẹ tôi là người phụ nữ đủ tàn nhẫn.
Từ sau lần đó, bà bị suy sụp một thời gian dài, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn tự tìm đến cái chết vài lần.
Sau khi tự sát và được cứu sống, dường như bà đã tìm được mục tiêu để sống tiếp, không còn buồn đau u sầu, ngược lại thì.
Mẹ tôi chủ động tìm Phó Tri Thành.
Bà không so đo tính toán hiềm khích trước đây, bật khóc nức nở, cảnh tượng đó như lê hoa đới vũ, liều chết bám lấy ông ta.
Mẹ tôi vốn là người phụ nữ vô cùng quyến rũ, nếu không đã không khiến lão già phong lưu trăng hoa kia dừng lại lâu như vậy.
Cho dù Phó Tri Thành đã gặp qua vô số người, lòng dạ thâm sâu, cuối cùng cũng đắm chìm trong hơi ấm dịu dàng.
Nhưng, khi hai người thân mật, không biết mẹ tôi từ đâu lấy chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn trước, sau đó thiến ông ta.
Từ đó, lão già họ Phó đã phong lưu nửa đời cuối cùng không thể phong lưu được nữa.
May mắn là vợ của Phó Tri Thành đã sinh cho ông ta một đứa con.
Cuối cùng cũng có người nối dõi.
Chỉ tiếc là đứa trẻ được chiều mà kiêu căng kia, năm mười bảy tuổi ham vui tới một vùng quê chơi, không may trượt chân rơi xuống nước rồi chết đuối. Phó Tri Thành từ trước đến nay đổ máu không đổ lệ lại nhiều lần khóc đến thảm thương.
Lại sau đó, ông ta nhận nuôi Phó Thời Chinh, đồng thời sai người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Phó Tiện.
Khi còn trăng hoa ăn chơi ngày trẻ, ông ta đã để lưu lạc đứa con rơi này bên ngoài.
Phó Tiện được tìm thấy và đón về nhà họ Phó.
Nhưng Phó Tiện chán ghét thân phận con rơi của mình, anh không cho Phó Tri Thành công bố chuyện này với mọi người, chỉ để ông ta nói anh là đứa con trai mình vừa nhận nuôi.
Khi tuổi già kéo đến, hào khí ngất trời khi trước cũng tiêu tan từ lâu. Trước mặt mọi người, Phó Tri Thành vẫn không giảm sút uy phong năm đó, nhưng sau lưng…
Khi tìm được đứa con trai duy nhất này về, xem như báu vật, Phó Tiện nói gì Phó Tri Thành cũng tươi cười phụ họa theo.
Kể cả chuyện lúc trước anh muốn cưới tôi.
Với năng lực của ông ta, Phó Tri Thành sớm đã biết được thân phận của tôi, nhưng vẫn không lay chuyển được con trai bảo bối của mình.
Ông ta không tham dự hôn lễ là vì…
Phó Tiện không cho.