Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Chương 13



Chương 13:

Sau khi khai giảng, đúng như lời Tạ Dực nói, Lão Lý giao cho tôi một đống nhiệm vụ. Mỗi ngày ngoài việc học tập và ngủ nghỉ, toàn bộ thời gian tôi đều ở trong phòng máy tính.

Nhớ đến việc Tạ Dực đã trải qua cuộc sống như vậy, anh ấy vẫn có thể kiên trì đến phòng tập để tập thể dục và giải quyết sự quấy rối của tôi mỗi ngày, chắc chắn anh ấy là bậc thầy quản lý thời gian.

Bây giờ tôi hơi hoảng khi thấy anh ấy tìm mình, anh ấy sợ rằng tôi sẽ bỏ mặc anh ấy vì tôi quá nghiện viết mã.

Có một lần sau khi nộp bài tập về nhà, tôi có chút ít thời gian rảnh rỗi nên nhấc điện thoại lên và bắt đầu trêu chọc Tạ Dực.

Đã lâu không gặp anh ấy nên tôi sẽ gửi cho anh một bài thơ châm biếm.

Tôi: Tôi là nhân viên bảo vệ khu phố.

Tôi: Bạn có thể đưa chúng cho tôi được không?

Tạ Dực: Tôi là bánh quy gấu nhỏ.

Tạ Dực: Chuyên ăn thịt bảo vệ khu phố.

Tôi: Thôi nào, xin hãy thương hại tôi!

Khi tôi gửi một tin nhắn khác, tôi phát hiện ra rằng anh ấy lại chặn tôi rồi.

Cưng à, cưng muốn gặp chị thì cứ nói, cần gì suốt ngày giở trò thế.

Tối nay tôi không có việc gì làm. Vậy tôi nên dùng lý do gì để tìm anh ấy nhỉ?

Tôi chưa kịp nghĩ ra lý do thì email của lão Lý đã đến trước, làm gián đoạn kế hoạch của tôi.

Vì bài tập đã nộp có một số vấn đề về lập trình không hợp lý đã ảnh hưởng đến hiệu suất của chương trình nên Lão Lý đã yêu cầu tôi tối ưu hóa nó bằng một thuật toán phù hợp hơn.

Tôi nhìn thời gian, đã bốn giờ rưỡi rồi, lát nữa tôi sẽ cố gắng dỗ dành Tạ Dực, cố gắng hoàn thành xong việc này trước bữa tối để hôm nay vẫn còn thời gian tìm anh ấy.

Tôi để điện thoại ở chế độ im lặng rồi cho vào túi, bước vào trạng thái viết mã.

Có một hàm dù viết thế nào cũng không đạt được kết quả như mong đợi, tôi kiệt sức và thử nhiều cách khác nhau nhưng mãi đến hơn mười giờ mới giải được.

Tôi đói quá, bỏ đi, đợi sau khi quay lại ký túc xá rồi đọc tiếp vậy.

Khi tôi bật điện thoại lên, tôi thấy Tạ Dực đã gọi cho tôi bốn cuộc lúc 7 giờ.

Tôi quên mất anh ấy rồi…

Khi tôi gọi lại, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ấy: “Em xong chưa?”

“Ừm… thực ra là chưa.” Tôi nhìn màn hình rồi thở dài, thời gian chạy của trình biên dịch là 4,6 giây.

Quá chậm.

Nếu ngày mai mà báo cáo kết quả này chắc chắn sẽ bị mắng mất.

Tạ Dực cũng thở dài: “Giờ này còn chưa xong việc, xem ra hôm nay em không giải quyết xong được rồi.”

“Anh hiểu em thế thì sao không giúp em đi. Anh tan ca chưa?” Tôi vừa nói vừa cất máy tính.

“Tan làm rồi, code này ở đâu? Để anh đến xem luôn.”

Tôi nhìn đồng hồ, 22:12 rồi, cổng ký túc xá sẽ đóng vào 23 giờ.

Nếu lẻn ra lúc này thì chắc chắn tối nay tôi không về ký túc xá được nữa rồi.

“Code ở máy tính cá nhân, em có nên trực tiếp đến gặp anh không?”

Bên kia điện thoại im lặng.

Tạ Dực đang trải qua cuộc chiến giữa trái tim và lý trí.

Sau một lúc lâu, cuối cùng anh ấy cũng mủi lòng: “Muốn đến thì đến.”

Haha

Tối nay, tôi không chỉ phải giải quyết vấn đề công việc mà còn phải giải quyết kẻ không tôn trọng sự chính trực của mình!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.