Chương 14;
Cửa phòng mở ra, Tạ Dực mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton rộng thùng thình, quần rộng, tóc xõa trên trán, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.
Lúc này tôi mới hiểu được sự tuyệt vời của việc nhìn trộm mỹ nhân tắm của các cụ.
Ai có thể chịu đựng được chứ
Anh ấy lấy một đôi dép nữ màu hồng từ tủ giày ra và đặt dưới chân tôi.
Tôi cướp lời: “Em biết, là anh đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa thấy nó giảm giá rồi mua.”
Anh ngây người, nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ rồi quay người bước vào nhà.
Trong phòng khá ấm, Tạ Dực chỉ bật đèn bàn, máy tính trên bàn vẫn đang chạy.
Còn có một chiếc tai nghe màu đen, trông quen quen.
Tôi nhặt nó lên và quan sát trước sau, nó có kiểu dáng giống hệt với chiếc tai nghe màu hồng kia.
“Không phải anh để một cái tai nghe ở chỗ em rồi à? Tại sao anh lại mua cái này nữa?”
Anh ấy gãi đầu và đảo mắt chỗ khác: “Thật sao? Tôi quên mất.”
Quên rồi à?
Tự anh có tin nổi điều này không hả?
Tôi trêu anh ấy: “Trí nhớ anh tốt thế thì sao quên được chứ nhỉ?”
Anh ấy thẹn quá hóa giận, không nói một lời, giật chiếc tai nghe rồi ném sang một bên, trừng mắt nhìn tôi.
Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi bắt đầu sửa lỗi chương trình mình viết.
Lúc này, bên ngoài rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng máy tính kêu vo vo thì chỉ có tiếng thở nhẹ của chúng tôi.
Xen kẽ, quấn quýt và hoà hợp.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi cùng nhau vào đêm khuya như vậy để trao đổi, học tập.
Vô số những đêm khuya một mình chiến đấu với đống mật mã lại hiện về trong tâm trí tôi.
Trong những đêm dài cô đơn, đau đớn và đấu tranh đó, điều khiến tôi tiếp tục cố gắng là tôi biết rằng Tạ Dực cũng đang cùng tôi trải qua quá trình trưởng thành.
Tôi muốn trở thành một phiên bản tốt hơn, sánh bên anh ấy.
Gõ xong chữ cuối cùng, Tạ Dực xoay máy tính về phía tôi: “Ý tưởng tôi đã ghi ra rồi. Em quay lại bổ sung mã đi.”
Anh nhìn lại thời gian: “Nhanh lên, bây giờ tôi sẽ đưa em về, tôi có thể nịnh dì ở ký túc xá vài câu để cho em vào.”
Anh đang nói gì vậy?
Tôi có quan tâm liệu người quản lý ký túc xá có cho tôi vào không à?
Nhìn chằm chằm vào màn hình một phút, tôi nghiến răng nghiến lợi rồi nhẹ nhàng nói: “Em không hiểu.”
Tạ Dực nhướng mày, ánh mắt sâu xa, hỏi: “Em thật sự không hiểu sao? ”
Tôi cắn răng, nhẹ nhàng gật đầu: “Em thực sự không hiểu mà, anh giúp em viết lại được không?”
Anh cười lạnh một tiếng, thiết lập máy tính và bắt đầu gõ vào trên bàn phím: “Lần sau tôi sẽ không làm nữa.”
Tôi kìm nén trái tim đang nhảy tưng tưng, kiềm chế biểu cảm, nhìn vào màn và hình háo hức học hỏi kiến thức.
Tuy rằng nội dung anh gõ ra tôi chẳng đọc được chữ nào.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi đầu tôi đập vào vai Tạ Dực lần thứ ba, tôi nghe thấy anh ấy bất lực thở dài: “Có phải tôi chiều hư em rồi không?”
Tôi buồn ngủ đến mức trả lời một cách mơ hồ: “Vậy thì anh cứ làm đi.”
Bằng đôi mắt ngái ngủ, tôi thấy những ngón tay anh đặt trên bàn phím, bất động rất lâu.