Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Chương 15



Chương 15:

2h30 sáng, sau những lần sửa đổi liên tục của Tạ Dực, cuối cùng thời gian chạy của hàm đã giảm xuống còn 0,9 giây, tôi thở dài nhẹ nhõm, nhiệm vụ hoàn thành.

Sau khi gửi lại bài tập cho Lão Lý, Tạ Dực nói với vẻ mặt lo lắng: “Tốt nhất là em vẫn nên tự viết lại lần nữa, nếu không lần sau vẫn không hiểu đâu.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh đầy mong đợi, chuẩn bị bước vào trận chiến quyết định tối nay.

Sau khi nhìn nhau chằm chằm vài giây, ánh mắt anh dần dần sáng lên, lấy lại tinh thần, anh ra đòn trước: “Muộn rồi, tôi đưa em đến khách sạn gần đó thuê một phòng để nghỉ ngơi.”

Tôi đáp trả bằng kế sách rút củi đáy nồi (*): “Nếu em nói em không mang theo chứng minh thư thì có phải có mưu đồ bất chính không nhỉ?”

Sau đó anh chuyển sang Hóa Cốt Miên Chưởng(*): “Dù sao việc em có mưu đồ bất chính cũng không phải chỉ mới một hai ngày.”

*Hóa Cốt Miên Chưởng: Là một loại chưởng pháp âm độc rất khó luyện. Đánh trúng thì bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng sau đó xương cốt toàn thân sẽ bị gãy rụng từng đoạn, mục nát, tạng phủ tan nát

Tôi lại sử dụng Niêm Hoa Cầm Nã Thủ(*): “Anh biết là em có âm mưu nhưng anh vẫn để em vào đấy thôi.”

*Niêm Hoa Cầm Nã Thủ: Là thủ pháp cực kỳ xảo diệu của phái Thiếu Lâm. Lúc ra tay trông rất ung dung nhàn nhã, không có chút bá đạo.

Anh dùng Bạch Hạc vỗ cánh: “Cừu không sợ vào miệng cọp sao?”

Tôi nhìn ra đòn kế tiếp: “Vậy cứ thử xem xem ai là cừu, ai là hổ.”

Anh dụ địch vào sâu hơn: “Vậy thì em đừng đi, lên giường ngủ đi.”

Tôi giả vờ ngốc nghếch: “Em ngủ trên giường của anh, anh ngủ ở đâu? ”

Anh ấy đột nhiên hỏi: “Em nghĩ anh nên ngủ ở đâu?”

Tôi đổi chủ đề và nói: “Đây là chỗ của anh, tất nhiên là nghe theo lời anh.”

Cuối cùng anh ấy dùng tuyệt chiêu: “Sáng mai tôi có một báo cáo rất quan trọng, vẫn còn một số việc cần phải xử lý. Chắc hẳn đêm nay sẽ không ngủ đâu.”

Hả?

Không ngủ sao?

Không ngủ à???

Được rồi! Tuyệt vời! Cứ sử dụng kiếm thuật tà ác chết tiệt của anh đi.

Anh thắng rồi, nghe anh tất!

Tạ Dực lấy một bộ quần áo dài tay màu trắng từ ban công và ném cho tôi: “Đây là bộ quần áo mới mua, chưa mặc lần nào. Em mặc đi ngủ đi.”

Mùi nước giặt quần áo giống mùi trên người anh ấy.

Nhàn nhạt, thơm ngát.

Nó xộc vào mũi và não khiến tôi càng buồn ngủ hơn, tay không kiểm soát được nên lôi quần áo lên ngửi.

Khóe miệng của anh, đến mắt thường còn thấy nó đang giật giật.

Sau khi tắm và mặc quần áo, tôi bước ra khỏi phòng tắm.

Chiếc áo này rộng đến mức trông giống như một chiếc váy ngắn.

Tạ Dực đi ra ban công, quay lưng về phía tôi, không biết anh đang nghĩ gì.

“Ông chủ Tạ.” Tôi đi đến cửa ban công gọi anh: “Vậy em, đi ngủ trước nhé?”

Anh xoay người, ánh mắt sáng lên, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, lại xoay qua rồi “Ừ” một tiếng.

“Bên ngoài lạnh lắm, nhanh vào đi!”

Anh ấy lại “Ừ” và không cử động.

Phòng khách ở tầng dưới và giường ở tầng trên.

Mắt tôi sắp không mở ra được nữa, xỏ dép vào và bước lên.

Buồn ngủ quá.

Tôi ngã xuống giường.

Khắp nơi đều là mùi của anh ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.