Chương 12:
Môi Tạ Dực có ấm áp chạm vào lòng bàn tay tôi mang lại cảm giác âm ấm.
Tôi không nhận ra mình đã làm gì cho đến khi anh ấy nhìn tôi chằm chặp.
Tôi nhanh chóng rút tay lại, do dự một giây rồi xin lỗi ba lần.
“Em xin lỗi, em không cố ý, hãy tha lỗi cho em.”
Anh cúi đầu, mặt đỏ bừng, nắm lấy góc quần áo, nghiến răng nghiến lợi, dường như đã quyết định rồi.
Từ từ nâng áo lên.
Công tử bột(*) thật xứng với làn da trắng.
(*) Nguyên gốc là trạch nam (trạch nữ): thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài.
Sáu múi rắn chắc.
Gọn gàng, không thừa, không thiếu.
Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.
“Được rồi!” Tạ Dực buông áo xuống, sắc mặt càng đỏ hơn: “Tôi cảm thấy mình rất giống một tên biến thái .”
Trông anh không giống một kẻ biến thái, nhưng tôi nguyện vì anh mà làm kẻ xấu xa.
Tôi thừa nhận điều đó! Tôi thích ngắm cơ bụng! Tôi là kẻ háo sắc!
“Để tôi nói chuyện chính với em.” Anh mở cặp sách và lấy ra một chiếc máy tính.
Đó không phải là cái anh ấy hay sử dụng.
“Em không định mua một máy tính mới à? Tôi đã chọn một cái cho em. Tất cả các trình biên dịch em muốn sử dụng đã được cài đặt, máy ảo cũng đã được cài đặt và các cảm biến môi trường cũng phải được cài đặt cấu hình. Tôi sẽ xác nhận lại.”
Tạ Dực đặt chiếc máy tính mới lên đùi và bật nó lên.
Hạ lông mi xuống, anh ấy trông có vẻ rất tập trung.
Đây là trạng thái tôi thích nhất.
Máy tính của tôi đã sử dụng được 4 năm, có lần tôi đã gắn thêm thẻ nhớ nhưng bây giờ gần như không đủ sức chứa.
Cách đây không lâu tôi có nói muốn mua một chiếc máy tính mới và nhờ Tạ Dực giới thiệu cho tôi một chiếc, không ngờ anh ấy lại mua về rồi tự cài đặt cho tôi.
“Sau khai giảng chắc chắn em rất bận rộn. Lão Lý sẽ không ngừng chèn ép em đấy.”
“Nếu thành tích chính quy của em tốt, ông ấy sẽ nghiêm khắc với em hơn những người khác.”
“Em không được làm một cô gái mong manh, da mặt phải dày một chút. Nếu cảm thấy bị oan ức thì nhớ quay về ký túc xá khóc chứ đừng khóc trước mặt Lão Lý, không sẽ khiến ông ấy sẽ càng giận hơn đó.”
“Tôi ngồi ở ghế ngoài cùng bên phải, hàng đầu tiên của phòng máy tính 1204, cái máy bàn đó đã cài rất nhiều thứ, em chỉ cần mở nó ra và sử dụng thôi.”
Miệng anh cứ nói, càng nghe tâm tư càng bay xa.
Tôi thậm chí đã lên kế hoạch về nơi chúng tôi sẽ tổ chức tiệc cưới trong tương lai.
“Sao em không nói gì hết? Sao cứ nhìn tôi hoài thế?” Anh đóng máy tính lại và quay sang tôi.
Đôi mắt sâu thẳm.
Tôi bối rối không kìm được mà nói: “Tạ Dực, em yêu anh nhiều lắm.”
Anh ấy hơi nhướng mày khi nghe thấy điều này và nhẹ nhàng đảo mắt: “Rồi rồi, tôi biết rồi, nhớ chuyển khoản tiền máy tính cho tôi nhé.”