Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Chương 11



Chương 11:

“Sao lâu thế mới nghe máy? Em chưa dậy à?” Giọng nói lười biếng của Tạ Dực truyền đến, khiến tôi sợ đến mức nhảy dựng lên.

Tôi vẫn đang nghĩ về giấc mơ vừa rồi, tức giận nói với anh ấy: “Em không muốn để ý tới anh nên mới không nhận máy…”

“Thật sao?” Anh kéo dài âm cuối: “Vậy cũng không muốn gặp tôi sao?”

“Không muốn.”

Chỉ cần tôi nghĩ đến việc Tạ Dực tóm lấy tôi và đánh vào đầu tôi với vẻ mặt tà ác trong giấc mơ thì tôi sẽ có bóng ma tâm lý với anh mất.

“Chậc chậc, vậy tôi về nhé?”

Tôi lập tức nhảy ra khỏi giường và hỏi anh: “Anh ở đâu?”

“Tôi ở dưới lầu.”

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất trong đời lao vào tắm rửa, trang điểm rồi đi xuống nhà.

Tạ Dực ngồi trên ghế đá đằng kia, chống cằm, ngơ ngác nhìn cửa ký túc xá.

Thấy tôi đến, anh nhẹ nhàng cười: “Không phải em không muốn gặp tôi à?”

“Em đang… nói mớ…”

“Nghĩa là trong giấc mơ không muốn nhìn thấy tôi à?”

Đúng vậy.

Có lẽ trông tôi rất xấu hổ nên Tạ Dực nổi lòng thương hại, không tiếp tục chế giễu mà dẫn tôi về phía sau nhà thi đấu.

“Chúng ta đi đâu đây?” Thấy càng ngày càng xa, tôi không ngừng hỏi.

“Đưa em đến một nơi tuyệt đẹp.”

Nỗi sợ hãi trong giấc mơ lướt qua cơ thể tôi ngay lập tức.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi nuốt nước bọt: “Anh sẽ không bắt em giặt quần áo chứ?”

“Giặt quần áo gì?” Anh nhìn tôi với khuôn mặt bối rối.

Phù! May mà không phải là giặt quần áo.

Ngồi trong nhà nghỉ sau nhà thi đấu được mười phút, Tạ Dực cứ do dự không muốn nói.

Sau khi tôi hỏi đi hỏi lại, cuối cùng anh ấy cũng nói cho tôi biết mục đích hôm nay đến gặp tôi: “Tôi đưa em đến đây để cho em xem cơ bụng của tôi.”

Ủa anh nói gì vậy???

Đây vẫn là Tạ Dực à?

“Anh bị vong nhập à?” Tôi ngập ngừng hỏi.

Anh cau mày, mím môi, tỏ thái độ chán ghét kinh điển: “Không muốn xem thì thôi.”

“Xem xem, đến đây đến đây!”

Tôi hào hứng vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau, nhìn anh đầy mong đợi.

Thật sự là xem cơ bụng của nam thần, tôi có hơi hồi hộp.

“Tôi thấy thời gian gần đây không tập thể hình, cảm giác sắp không giữ được dáng người nữa rồi.”

“Nếu sau này không còn cơ bụng thì cả đời này em cũng không có cơ hội được nhìn đâu.”

“Cho nên thừa dịp bây giờ vẫn còn, cho em xem một chút.”

Anh ấy giải thích một cách thờ ơ, còn tôi thì mất kiên nhẫn, đưa tay ra che miệng lại.

“Đừng nói nữa anh yêu. Cởi ra liền đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.