Một Chữ Thiện

Gà rừng



Chương 8: Gà rừng

Tôi mang theo Lý Phương cùng một đám tùy tùng của cô ta đi khắp nơi trong trường học.

Họ dường như đang truyền hình trực tiếp, rất nhiều camera nhắm ngay cô ta, thỉnh thoảng quét qua tôi.

Lý Phương một bên thưởng thức bốn phía phong cảnh, một bên cùng tôi làm quen:

“Chị gái, xin hỏi nên xưng hô như thế nào?”

Tôi lãnh đạm đáp lại:

“Tạ Duyệt.”

Tôi là ai sao? Tôi là Từ Tiểu Thiện.

Thế nhưng, bây giờ còn chưa phải lúc nói chuyện này.

“Em có thể gọi chị là chị Tiểu Duyệt không?”

Không đợi tôi đáp lại, giọng Lý Phương vui mừng.

Tôi nhớ lúc trước cô ta cao hơn tôi một khóa, rõ ràng là lớn hơn tôi.

Tôi chưa kịp nói không thể, cô ta liền trực tiếp kéo cánh tay tôi, tiếp tục nói:

“Em cùng chị Duyệt vừa gặp mà ngỡ quen từ lâu. Chị, chị dẫn em đi dạo chung quanh nhé.”

Tôi buông tay cô ta ra, giữ một khoảng cách nhỏ.

Sắc mặt Lý Phương có chút khó coi, nhưng vẫn là cố nén xuống, giọng điệu tủi thân:

“Chị Duyệt có phải hay không ghét bỏ em học thức thấp?”

Thật biết giả bộ, khó trách mười một năm qua, cô ta có được một đám fan trung thành.

Tôi nở nụ cười, bình tĩnh trả lời:

“Sao có thể chứ? Tuy rằng tôi được tiến cử đi Thanh Bắc, cuối cùng lại lựa chọn Long Đằng, nhưng tôi cảm thấy mỗi học sinh đều đáng được tôn trọng.”

“Nếu không, tại sao lại có vài con gà rừng muốn vào Long Đằng chúng tôi để mạ vàng chứ?”

Lý Phương Phương sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới miệng tôi lại cay nghiệt như vậy, cô ta không ngốc, rất nhanh ý thức được lời nói của tôi.

“Gà rừng” có nghĩa gì.

Trước khi những người xung quanh cô ta tức giận, tôi che miệng, vẻ mặt áy náy, làm bộ như nói sai:

“Ai nha! Em gái Phương Phương ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Tôi tôn trọng mỗi một học sinh nghiêm túc học tập, tuyệt đối không phải đang nói em là gà rừng nha.”

“Em sẽ không để ý cái miệng của tôi chứ? Tôi rất sợ bị bạo lực mạng nha! Em sẽ không là người như vậy chứ?”

Tôi biết, Lý Phương đổi tên thành “Lý Hi” chính là vì tiến quân vào giới giải trí, hiện tại cô ta rất ghét cái tên quê mùa trong quá khứ, nhưng tôi lại cố tình nhảy nhót trên sự chán ghét của cô ta, cố ý nói những điều này trên truyền hình trực tiếp.

Dưới ống kính, mặt Lý Phương tối sầm, nhưng vẫn cắn răng kéo ra một nụ cười:

“Chị Duyệt suy nghĩ nhiều rồi, fan của em đều là cục cưng đáng yêu, sẽ không làm những thứ đó đâu!”

Có cô ta cam đoan trước mặt mọi người, tôi yên lòng, dù sao, một người nổi tiếng trên mạng với mười triệu fan, như thế nào cũng phải tuân theo lời đảm bảo của mình trước ống kính, phải không?

Tôi chính là thích nhìn bộ dáng đánh rụng răng nuốt máu của cô ta, thế nhưng, chút phản công này đối với tôi mà nói còn xa mới đủ.

Tòa nhà dạy học cũng tham quan gần xong, suy nghĩ một chút, tôi dẫn cô ta đi về phía ký túc xá.

Dọc theo đường đi, mùi nước hoa trên người Lý Phương làm tôi choáng váng đầu, cô ta còn liên tục nói chuyện với tôi:

“Chị, thêm wechat đi. Sau này mọi người đều là bạn học, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, em sẽ tìm chị.”

Cười chết đi được, hiện tại hình như cô ta còn chưa thi đậu Long Đằng chúng tôi thì phải?

Sao lại chắc chắn chúng tôi sẽ là bạn học.

Huống hồ có tôi ở đây, cô ta chắc chắn không có cơ hội này.

Hơn nữa, cô ta có vẻ không có nhận ra tôi là Từ Tiểu Thiện, nếu đã như vậy, tôi liền trực tiếp trao đổi bạn bè với cô ta.

Nhỡ đâu sau này, tôi có chút chuyện tìm cô ta thì sao?

Như là thông báo cho cô ta vào tù.

Lúc đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng vừa vặn đều ở đây.

Nhìn thấy tôi mang theo một đám người rầm rầm xuất hiện, một bạn cùng phòng khoa truyền thông nhíu mày:

“Tạ Duyệt, cậu làm gì vậy?”

Cô gái này tên là Du Du, là thiên kim của Đỗ gia, nhà cô ấy và ba mẹ nuôi tôi vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh, là một cô gái rất kiêu căng.

Bình thường rất không hợp với tôi.

Không đợi tôi nói chuyện, Lý Phương từ trong đám người đi ra, lộ ra nụ cười mê người của mình, như muốn kiểm soát tình thế:

“Thật ngại quá, các vị tiểu thư, tôi là Lý Hi, trên mạng có hơn mười triệu fan, tới tham quan Long Đằng, quấy rầy mọi người rồi.”

Du Du liếc mắt một cái:

“Cô mang theo một đám nam nữ xông vào ký túc xá của chúng tôi, có bệnh sao? Lại còn cầm máy ảnh”

“Cô nói thế là có ý gì, còn không phải sinh viên trường chúng tôi? Biết là quấy rầy, còn không mau cút.”

Tôi sờ sờ mũi, rời xa chiến trường.

Lý Phương sắc mặt xanh trắng, cũng có chút tức giận:

“Sinh viên trường này đều bất lịch sự như vậy sao?”

Du Du nở nụ cười, vuốt ve lông mày, chỉ vào phòng tắm ồn ào trong ký túc xá:

“Cô thì lịch sự! Cô lịch sự nên tới khi người khác đang tắm rửa sao.”

Thì ra một người bạn cùng phòng khác đang tắm, tôi cũng có chút xấu hổ.

Lý Phương không phục cãi lại:

“Là Tạ Duyệt dẫn tôi tới! Sao cô không nói chị ấy, chỉ nói tôi, đang khi dễ tôi sao…”

Du Du nhìn tôi một cái, tức giận nói với Lý Phương:

“Cậu ấy đứng đầu toàn trường, ba cậu ấy quyên góp một tòa nhà cho trường, còn cô? Và cậu ấy chỉ là đang quay trở về kí túc xá của mình mà thôi, chả lẽ không được sao?”

Lý Phương bị chặn lại, tức giận nói:

“Tôi muốn đi tố cáo cô!”

Sau đó, Du Du lại đổ dầu lên lửa:

“Ba tôi cũng quyên góp một tòa nhà cho trường, cô đi tố cáo đi.”

Lý Phương rốt cuộc nhịn không được nữa, hất ống tay áo, mang theo người xám xịt rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.