Bạn Trai Cũ Mang Thai

Rời đi



Chương 5: Rời đi

Lúc đầu tôi sửng sốt, sau đó lại vui vẻ

“Sao Cô Giang lại nói thế?”

Giang Lê nhìn Thẩm Tinh Lâm, cố ý cao giọng.

“Vào đêm tiệc mừng của công ty hai tháng trước, cô đã phản bội Tinh Lâm và ngủ với Cố Ngôn.”

Tôi bật cười, chậm rãi nói: “Cô Giang, cô chắc chắn như vậy sao, cô lắp camera trên người tôi à?”

Giang Lê nhìn tôi một cách mỉa mai, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng, từ trong túi xách lấy ra một bức ảnh, giơ lên trước mặt tôi, không giấu được vẻ tự hào nói:

“Cô nên suy nghĩ kỹ đi, bây giờ nên làm gì nếu Tinh Lâm và dì Thẩm nhìn thấy thứ này.”

Tôi nhướng mi lên và nhìn.

Trong ảnh, là bóng lưng tôi dìu Cố Ngôn vào khách sạn.

“Cô không có gì để nói phải không?” Giang Lê cầm bức ảnh đưa vào lòng bàn tay tôi.

Tôi mỉm cười và bình tĩnh hỏi: “Cô đến đây chỉ để nói với tôi điều này?”

“Đúng” cô ấy gật đầu. “Tôi còn muốn đưa Tinh Lâm đi và chăm sóc cho anh ấy.”

Khi cô ấy đang nói, tôi nhìn lại và thấy Thẩm Tinh Lâm đứng đằng sau tôi một cách ngây thơ, đang tập trung bện những bím tóc nhỏ của tôi, như thể hắn không hiểu gì cả.

“Tôi không quan tâm.” Tôi nhún vai, “Muốn thì cứ mang.”

Dù sao, tôi phải nấu cơm cho hắn đưa hắn đi ngủ, đồng thời còn phải đối phó với mẹ Thẩm, người mà thỉnh thoảng lại đến thăm nhà. Cầu ai đó nhanh chóng mang người này đi!

“Nhưng cô phải xin phép dì Thẩm đã. Dù sao thì bà ấy cũng là người đã đưa Thẩm Tinh Lâm đến đây với tôi.” Tôi nói thêm.

Giang Lê khinh thường nhìn tôi: “Chắc chắn rồi.”

Tôi không biết cô ấy đang làm gì.

Sau đó, cô ấy đeo kính râm vào và nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cô Lương, trong trường hợp này, phiền cô chấm dứt mối quan hệ với Tinh Lâm càng sớm càng tốt, đừng chân đạp hai thuyền. Tôi sẽ rất vui lòng giữ bí mật cho cô.”

Tôi mỉm cười, ngậm một muỗng kem vào miệng và uể oải chào Thẩm Tinh Lâm về nhà, vẫy tay. “Tuỳ cô.”

Buổi tối, mẹ Thẩm và Giang Lê cùng đến.

“Tiểu Tâm, Giang Lê nói con và Tinh Lâm đã chia tay, có đúng không?” Mẹ Thẩm có vẻ sốc trước tin này.

Tôi đặt trà đã pha trước mặt dì ấy và gật đầu. “Vâng ạ.”

“Tại sao! Không phải lúc nào cũng ổn sao?” Mẹ Thẩm lo lắng hỏi. “Tinh Lâm có làm điều gì có lỗi với con không?”

“Không,” Tôi lắc đầu. “Chỉ là tính cách của chúng con không phù hợp.”

Đây là sự thật.

Tôi thích vui tươi và không bị gò bó.

Thẩm Tinh Lâm, một người nghiện công việc, lạnh lùng, thực sự khiến tôi phát điên nếu ở bên cạnh quá lâu.

“Hai đứa ở với nhau lâu như vậy, bố nó và dì đều rất thích con…” Mẹ Thẩm nắm tay tôi thuyết phục.

“Dì Thẩm!” Giang Lê ngắt lời dì ấy, gượng cười. “Vì cô Lương đã chia tay Tinh Lâm rồi, chúng ta không nên quấy rầy cô ấy đi tìm tình yêu mới. Con và Tinh Lâm đã lớn lên cùng nhau, bây giờ anh ấy lại như thế này, hãy để con chăm sóc anh ấy.”

Tôi dựa vào ghế sofa, thổi trà và không nói gì.

Mẹ Thẩm liếc nhìn Giang Lê với vẻ mặt kỳ lạ rồi hỏi tôi: “Con đã hỏi ý kiến của Tinh Lâm chưa?”

“Chưa ạ” Tôi nói, nhìn về phía phòng ngủ. “Anh ấy ở trong phòng, con sẽ nói cho anh ấy biết.”

Thẩm Tinh Lâm được ra ngoài, phụng phịu nói: “Vợ yêu, sao em lại nhốt anh trong phòng?”

Tôi không trả lời mà chỉ vào Giang Lê: “Từ giờ anh hãy theo cô ấy.”

“Tại sao?!” Thẩm Tinh Lâm kinh ngạc, sau đó cực lực phản kháng. “Anh không muốn, anh không muốn, anh vẫn đang mang thai đứa con của chúng ta, anh chỉ có thể ở bên em!”

“Không” Tôi lắc đầu,

“Anh đang mang thai đứa con của Giang Lê, không phải của tôi.”

Sắc mặt Thẩm Tinh Lâm tái nhợt với vẻ đau khổ, hoài nghi hỏi: “Em không cần anh và con nữa sao?”

Tôi tựa lưng vào tường cười nói: “Tôi sẽ không nuôi con của người phụ nữ khác.”

Thẩm Tinh Lâm mở miệng nhưng không nói được gì. Trông anh có vẻ đau khổ và tuyệt vọng, như thể sắp khóc.

“Ngoan nào, Tinh Lâm, em sẽ đối xử tốt với con chúng ta.” Giang Lê chạy tới muốn sờ mặt hắn.

Thẩm Tinh Lâm tránh được, vô thức nấp sau lưng tôi, đáng tiếc sau lưng tôi lại là một bức tường.

“Muộn rồi,” Tôi quay lại tiễn khách. “Mọi người có thể về ạ.”

Mẹ Thẩm rời đi.

Buổi tối, tôi hẹn Lương Tinh ở quán rượu.

“Này, chị còn đang suy nghĩ xem người đàn ông nào có thể khiến Lương Tâm của chị bỏ rượu vì anh ta, hóa ra lại là người đàn ông này.”

Một người đẹp và gợi cảm bước đến gần tôi, nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới của tôi.

“Được rồi chị ơi, mới có hai tháng thôi, chị biết là trai hay gái không?” Tôi nhấp một ngụm sữa rồi mỉm cười.

“Chị muốn có một đứa cháu trai đẹp trai như Thẩm Tinh Lâm.” Lương Tinh nói đùa, ngồi xuống đối diện tôi và thở dài: “Em đuổi cậu ta đi à?”

“Chà” tôi đặt ly rượu xuống. “Không phải Giang Lê luôn nghĩ về anh ta sao? Đây là vẻ đẹp của người trưởng thành.”

Lương Tinh tặc lưỡi, dí mạnh vào trán tôi. “Đó là ai? Đó là Thẩm Tinh Lâm! Em thực sự đã đẩy Thẩm Tinh Lâm cho một người phụ nữ khác? Em mất trí rồi à!”

“Thẩm Tinh Lâm thì sao? Em không thích anh ấy nữa.” Tôi thản nhiên nói:

“Hơn nữa, đêm dài lắm mộng, em sợ gia đình anh ấy biết em có thai, sau này sẽ cướp bé con khỏi em.”

Lương Tinh thu vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc hỏi : “Em thực sự đã nghĩ về điều đó chưa?”

“Chà” Tôi kéo dài. “Cố vấn ở Úc đã quyết định thuê em, em đã mua một căn hộ ở đó và sẽ rời đi vào tháng sau. Mẹ sẽ đi cùng em, sinh em bé, sau đó mới về.”

“Bố mẹ đã chiều hư em rồi, còn để em muốn làm gì thì làm à!” Lương Tinh lại gõ đầu tôi.

Tôi ôm vai chị ấy. “Này nhá, trước hết, gen của Thẩm Tinh Lâm rất tốt, chân dài, ngoại hình đẹp, chỉ số IQ cao, không thiệt gì! Thứ hai, sau khi có con, không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, có thể sống thoải mái, không phải rất tốt sao?”

Lương Tinh thở dài lắc đầu: “Sẽ có một ngày em sẽ hối hận!”

Tôi ngẩng đầu uống sữa không chút lo lắng, hết cốc này đến cốc khác. “Lúc nào hối hận thì tính, dù sao không có Thẩm Tinh Lâm, Lương Tâm em, cũng không thiếu đàn ông.”

Sau khi ra khỏi quán rượu, tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, choáng váng, nghi mình uống phải sữa giả, muốn tố cáo ông chủ.

Lương Tinh hết sức ghét bỏ nhét tôi vào xe rồi đưa tôi về nhà.

Về đến nhà, tôi không có chút hình tượng nào ngồi phịch xuống ghế sô pha, vẫn như bình thường hét lên: “Thẩm Tinh Lâm, em không muốn cử động, anh đưa em về phòng ngủ đi!”

Căn phòng yên tĩnh.

Tôi sửng sốt một lúc, nhìn quanh căn phòng vắng vẻ, rồi mới nhớ ra hồi chiều mình đã đẩy Thẩm Tinh Lâm đến chỗ Giang Lê.

Trong đêm khuya, tôi cảm thấy lạc lõng, tự mình trở về phòng.

Nằm trên giường tôi vốn tưởng rằng đêm tối cô độc này sẽ xé rách tất cả lớp ngụy trang của tôi, khiến tôi trằn trọc suốt đêm vì Thẩm Tinh Lâm.

Lại không nghĩ tới tôi ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau ngay cả đồng hồ báo thức cũng kêu không nổi.

Ch*t tiệt!

Ông chủ kia tuyệt đối là bán sữa giả, tôi nhất định phải khiếu nại ông ta.

Ngày hôm sau khi tan làm về, tôi thấy xe của công ty chuyển nhà đang đậu trong khu dân cư.

Tôi lên lầu và thấy nhà ở tầng dưới đang được sửa.

Tôi tò mò ngó vào trong nhìn một cái, liền thấy khuôn mặt của Thẩm Tinh Lâm.

Tôi “?”

Giang Lê bước ra khỏi nhà, mỉm cười chào tôi. “Bác sĩ nói người mang thai nên dưỡng thai ở nơi quen thuộc dễ thích nghi nên chúng tôi sẽ chuyển xuống tầng dưới nhà cô.”

Cô ấy cười nói: “Cô Lương sẽ không phiền chứ?”

Tôi vẫy tay. “Đương nhiên là không, chỉ cần các cô trang trí nhà không quấy rầy giấc ngủ của tôi là được.”

Khóe mắt Giang Lê giật giật.

Cô ấy quay lại và hét lên: “Tinh Lâm, đến chào hàng xóm mới của chúng ta. Trước đây em đã dạy anh gì, nhớ nhé.”

Thẩm Tinh Lâm bước đi chậm rãi mím môi, lại gần, ôm eo, nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Nhớ kỹ. Chào hàng xóm mới, sau này hãy chăm sóc anh thật tốt nhé.”

Tôi giật giật khóe miệng. Gật đầu, xoay người đi lên lầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.