Buổi tối tôi ra ngoài tìm đồ ăn.
Gặp Thẩm Tinh Lâm và Giang Lê đang đi.
“Tinh Lâm, lại đây ăn mận đi.” Giang Lê gắp một quả mận đưa lên miệng.
“Lạnh quá!” Thẩm Tinh Lâm quay đầu lại, tuy đang trả lời cô ấy nhưng ánh mắt lại nhìn về phía tôi. “Có thai không được ăn đồ lạnh.”
“A, em sơ ý rồi.” Giang Lê thu tay lại. “Vậy về nhà em làm chanh cho anh ăn nha. Anh gần đây không phải thích ăn chua sao? Em mua rất nhiều luôn.”
“Được.” Thẩm Tinh Lâm gật đầu.
“Cô Lương ra ngoài ăn một mình à?” Giang Lê quay lại nhìn tôi, mỉm cười chào hỏi: “Tôi đưa Tinh Lâm về nhà ăn tối.”
” Ừ.” Tôi rẽ sang một bên để nhường đường cho họ.
Thẩm Tinh Lâm ngoan ngoãn đi theo cô ấy, cúi đầu đi ngang qua tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn hai người họ cùng nhau rời đi.
M* kiếp!
Ăn nhiều chút, chua ch*t anh!
Tôi đột nhiên mất cảm giác thèm ăn tối.
Rõ ràng là tôi đã đi mua sắm một lúc, nhưng cuối cùng lại chẳng mua gì cả. Tôi quay lại uống vài ngụm nước, sau đó đeo tai nghe vào và đắm mình làm việc.
Tôi tháo tai nghe ra đã là sáng sớm. Duỗi người ra, nhấc điện thoại lên xem, chợt phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Từ Thẩm Tinh Lâm.
Cuộc gọi sớm nhất là lúc chín giờ tối.
Tôi cau mày, tại sao anh ấy lại gọi cho tôi?
Tôi không gọi lại, lúc đi lấy nước đi ngang qua phòng khách thì thấy rác đã đầy, dọn dẹp xong tôi xuống lầu đổ rác.
Tôi đã bị sốc khi bước ra ngoài.
“Thẩm Tinh Lâm, anh ngồi ở chỗ này làm gì?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Tôi thấy anh ấy ngồi trên bậc thềm trước nhà tôi, ôm đầu gục xuống đầu gối. Nghe thấy tiếng và nhìn về phía tôi.
“Anh nhớ em.” CEO Thẩm vốn có khuôn mặt lạnh lùng, bây giờ mím môi, tủi thân sắp khóc.
Nhất thời, tôi không thể nói được cảm xúc trong lòng mình.
Trời đã sáng rồi, anh ấy đã ngồi đây bao lâu rồi?
Tôi hỏi anh ấy: “Giang Lê đâu?”
“Cô ấy đang ngủ, anh lẻn ra ngoài.”
“Ồ” Tôi gật đầu: “Mau về đi, đừng để cô ấy lo lắng.”
Thẩm Tinh Lâm không chịu rời đi, túm lấy tay áo tôi: “Anh đói.”
“Anh đói thì nói với tôi làm gì, Giang Lê không nấu cơm cho anh à?” Tôi cau mày hỏi.
Anh ấy vừa nhắc đến đói, tôi cũng cảm thấy đói.
“Nấu rồi.”
“Vậy tại sao anh không ăn?”
“Đau răng.”
Tôi dựa vào tường nhìn anh. “Sao anh lại đau răng?”
“Ăn nhiều chanh chua quá bị đau răng.” Thẩm Tinh Lâm đáng thương nói.
Tôi “…”
Nhìn vào đôi mắt trong sáng và ngây thơ của Thẩm Tinh Lâm, tôi hít một hơi thật sâu, đè nén ngọn lửa vô danh trong lòng.
Nếu anh ấy không phải là một kẻ ngốc, tôi thực sự sẽ nghĩ rằng anh ấy đang chế nhạo tôi.
“Em nấu cho anh chút đồ ăn được không?” Anh nắm lấy tay áo tôi, lắc nhẹ và cầu xin.
Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới rồi quay người trở vào nhà. “Vào đi.”
Tôi đun nước, rửa rau và làm mì.
Bận rộn hồi lâu, tôi dọn mì ra bàn, bên ngoài nghe thấy có người gõ cửa.
“Ai vậy?” Tôi lau tay và hỏi.
“Tôi, Giang Lê.” Ở bên ngoài trả lời.
Tôi sững sờ một lúc rồi bước ra mở cửa.
Giang Lê bước vào, trước tiên nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Thẩm Tinh Lâm ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn đợi tôi.
“Xin lỗi, cô Lương, mới sáng ra mà Tinh Lâm nhà chúng tôi đã gây phiền toái cho cô, tôi sẽ đưa anh ấy về.” Cô ấy rất tự nhiên nói, rồi đi qua vỗ vỗ bả vai Thẩm Tinh Lâm
“Theo em về nhà.”
Thẩm Tinh Lâm lắc đầu, nhìn tôi như xin giúp đỡ.
Tôi không nói chuyện, ôm cánh tay, đứng dựa vào cửa ra vào.
“Không thể quấy rầy người khác nghỉ ngơi.” Giang Lê thái độ cứng rắn nói rồi đưa Thẩm Tinh Lâm đi.
Cửa “Phanh” một cái khép lại.
Tôi đem ánh mắt chậm rãi từ cửa chuyển đến trên bàn.
Hai bát mì cán tay không nhúc nhích đặt lên bàn, còn bốc hơi nóng.
Tôi ăn bát của Thẩm Tinh Lâm, còn bát kia cũng không đổ, cất trong tủ lạnh sáng mai hâm nóng lên ăn.
Vì mang thai nên gần đây tôi rất mệt mỏi và ốm nghén nặng nên tôi dự định sẽ chuyển về nhà mẹ đẻ vài ngày.
Ngày hôm sau trời đã sáng.
Tôi vừa thu dọn đồ đạc thì có tiếng gõ cửa.
Tôi bước tới mở cửa, một người đàn ông cao ráo đẹp trai bước vào, nhẹ nhàng hỏi: “Mọi việc xong chưa?”
“Ừm, anh đến vừa kịp lúc.” Tôi duỗi người và đập mạnh vào vai và cổ anh ấy.
“Anh Ngôn, giúp em mang xuống.”
Cố Ngôn xắn tay áo lên, cười nói:
“Được.”
Khi tôi đang định đóng cửa lại thì chợt nhìn thấy dưới chân cầu thang có người đang đứng.
Là Thẩm Tinh Lâm.
Anh ấy đang cầm chặt túi đồ ăn nhẹ mà tôi từng rất yêu thích, khóe miệng mím thật chặt, lặng lẽ đứng đó.
Tôi lười chào anh ấy nên đóng cửa lại.
Xe của Cố Ngôn đậu ở tầng dưới, chúng tôi để đồ đạc vào trong xe. Đang định rời đi, anh ta đột nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, ngạc nhiên hỏi: “Không phải anh Thẩm sao? Anh ta đứng đó làm gì vậy?”
Tôi cau mày quay đầu lại nhìn.
Tôi nhìn thấy Thẩm Tinh Lâm đứng dưới gốc cây nhìn xe chúng tôi, túi đồ ăn vặt trong tay được bóp mất hình dạng, trên mặt viết: “Tôi buồn, tôi sắp khóc rồi. Hãy đến nhanh dỗ tôi!”
“Đã lâu không gặp, anh định chào anh ấy một tiếng. Anh phải nói chuyện với anh ấy về việc gia hạn hợp đồng.” Cố Ngôn đưa tay tháo dây an toàn.
“Đừng.” Tôi nói. “Giờ tìm anh ấy cũng vô ích. Bây giờ anh ấy khó để đọc hết các từ trong hợp đồng.”
Cố Ngôn bối rối nhìn chúng tôi, sau đó lại nói. “Quên đi, anh đưa em về trước.”
Đến trước cửa biệt thự nhà mẹ tôi, dì bảo mẫu đang đợi bên ngoài giúp chuyển đồ đạc xuống.
Cố Ngôn quay xe, hạ cửa sổ xuống. “Năm giờ dạo cửa hàng “mẹ và bé” à, anh đến đợi em ở đây à?”
“Ừm.” Tôi gật đầu.
Mang thai, tôi dần cảm thấy khó chịu, muốn mua bộ ghế sofa được thiết kế riêng cho bà bầu.
Cố Ngôn do dự một lúc, không nhịn được hỏi: “Tiểu Tâm, em đến đó làm gì vậy?”
Tôi nghĩ chuyện này nên bớt đi một người biết, liền nói: “Bạn em đang mang thai, em muốn mua quà cho cô ấy.”
Cố Ngôn bừng tỉnh: “Được, gặp em lúc năm giờ.”
Lúc 5 giờ 30 chiều, tại cửa hàng “mẹ và bé”.
“Nếu con của bạn cô được hai tháng tuổi, những sản phẩm này phù hợp với nhu cầu sử dụng hiện tại…” Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu với tôi.
Cố Ngôn đi theo tôi, ngắm nhìn đống quần áo trẻ con. “Dễ thương quá, anh cũng rất muốn có một đứa con!”
Tôi quay lại cười nhạo anh ấy. “Anh muốn có con à? Vậy thì anh phải làm việc chăm chỉ hơn nữa…”
Tôi chưa kịp nói xong đã có một giọng nói cắt ngang, vừa tủi thân vừa đáng thương hét lên: “Vợ!”
Tôi sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên thì quả nhiên là Thẩm Tinh Lâm!
Tên này như “âm hồn bất tán” vậy!
“Im đi, vợ anh là ai? Đừng gọi bậy!” Cảm nhận được ánh mắt đang đổ dồn vào mình, tôi cảm thấy xấu hổ và khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em là vợ anh! Anh xin lỗi vợ. Anh sẽ là một chàng trai ngoan, sẽ không bao giờ chọc giận em nữa. Đừng đẩy anh đi mà.” Thẩm Tinh Lâm nắm lấy tay áo tôi lắc lắc, như một cô vợ nhỏ.
Cố Ngôn há hốc mồm vì kinh ngạc. “Tiểu Tâm, em và anh Thẩm…?”
Bên cạnh có người ánh mắt sắc bén, hét lên: “Đây không phải là Thẩm Tinh Lâm sao?”
“Thật đấy!”
Ngay lập tức, một đám đông đổ xô đến.
“Trời đất ơi, có thật là Thẩm Tinh Lâm không? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy ngoài đời, anh ấy đẹp trai quá!!”
“Cô gái đó có phải là vợ của anh ấy không? Wow… Wow, cô ấy trông dễ thương quá, tôi sẽ theo CP này!”
“Nam thần lấy vợ khi nào thế? Còn là vợ quản nghiêm? A, giấc mơ của tôi tan tành rồi!”
“Ôi chúa ơi, tại sao họ lại đến cửa hàng “mẹ và bé”? Cô gái đó có thai rồi đúng không?”
“Người đàn ông bên cạnh là ai vậy? tôi? Không thể là “Cánh đồng Tula”, phải không?”
“Thú vị quá!”
Tôi xấu hổ đến mức gần như nghẹt thở tại chỗ, nhưng Thẩm Tinh Lâm vẫn nắm lấy tay áo tôi không chịu buông ra.
Tôi gần như đã dùng hết tất cả sự kiềm chế trong cuộc đời, mới vất vả “kéo ra” nở nụ cười: “Thưa anh, xin hãy để tôi đi. Tôi không biết anh. Nhận nhầm người rồi.”
Thẩm Tinh Lâm hét lên. lớn tiếng kêu lên: “Em biết anh! Anh không nhận sai! Em là Lương Tâm, em là vợ anh! Vợ ơi, đừng quên trong bụng anh còn có…”
Trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, tôi nhanh chóng đưa tay ra bịt miệng anh ấy rồi kéo anh ấy về phía cầu thang.
Ở cầu thang.
Tôi bực mình đi lại trong vài mét vuông, Thẩm Tinh Lâm cuộn tròn trong góc và run rẩy.
“Làm sao anh đến đây được?” Tôi cắn răng và hỏi.
“Taxi.” Thẩm Tinh Lâm trung thực nói.
Tôi giận dữ dùng sức chọc vào đầu anh. “Anh đang theo dõi tôi, phải không? Thẩm Tinh Lâm, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Thẩm Tinh Lâm cũng rất không phục, tức giận cắn khóe miệng, “Là em đi với kẻ xấu kia trước!”
“Tôi đi với ai không phải là việc nhà anh!” Tôi hét lên.
Đôi mắt Thẩm Tinh Lâm đỏ lên, mũi giật giật, ôm bụng liền bắt đầu khóc. “Em là vợ anh! Anh mang thai vất vả mà em lại đi với người đàn ông xấu xa khác! Anh đã làm gì sai chứ? Anh không thể sống mà không có em!”
Anh gào lên đến nỗi gân xanh trên trán cũng nổi lên, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã nói với anh rồi, đứa trẻ mà anh đang mang không phải của tôi mà là của Giang Lê! Giang! Lê!”
“Không phải của cô ấy.” Thẩm Tinh Lâm lắc đầu tuyệt vọng. “Anh có thần giao cách cảm với bé con. Hôm qua con đã khóc với anh và nói rằng người phụ nữ đó không phải là mẹ con rồi muốn anh đưa lên tầng tìm em!”
Tôi “…”
Anh và chiếc gối nhỏ có thần giao cách cảm đúng không?
Nếu đúng như vậy, tại sao nó không đưa anh đến những cánh đồng bông lớn ở Tân Cương? Chẳng phải xác suất tìm thấy mẹ của nó sẽ lớn hơn sao.
“Vợ ơi, anh nhớ em.” Thẩm Tinh Lâm xoa xoa tay một cách đáng thương,
“Em đưa anh về nhà với.”
“Không.” Tôi khó chịu từ chối anh và lấy điện thoại ra. “Số điện thoại của Giang Lê là bao nhiêu? Tôi bảo cô ấy đến đón anh.”
Thẩm Tinh Lâm tức giận, hai mắt đỏ hoe. “Không! Tại sao em không cần anh chứ? Chẳng lẽ là vì kẻ xấu ngoài đó sao?”
Anh chỉ vào cửa, buồn bã nói: “Anh bằng lòng sinh cho em một đứa con, anh ta có bằng lòng không!”
Tôi “?”
Thẩm Tinh Lâm lau nước mắt và đứng dậy khỏi mặt đất, bướng bỉnh và quả quyết nói: “Được rồi, anh hiểu rồi. Bây giờ anh sẽ nói với tên kia rằng anh mang cốt nhục bằng xương bằng thịt của em. Nếu hắn muốn cướp em thì cứ bước qua xác cha con anh đã!”
Tôi tức giận đến mức cả người run rẩy.
“Thẩm Tinh Lâm, quay lại!!!”